Vấn đề của Quý Chiêu dung Ngọc Châu cũng không rõ lắm, rốt cuộc chuyện mới xảy ra không được bao lâu, nàng nói: "Lão gia vẫn đang tra, hiện tại vẫn chưa có thông tin gì chính xác."

Quý Chiêu dung cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, nàng cũng không mấy tò mò ai là người đã ra tay, mặc kệ là ai đi nữa, chỉ cần gây rắc rối cho Khương Mạn là được.

"Vẫn là phụ thân nói đúng, chúng ta chỉ cần ngồi nhìn long tranh hổ đấu là được."

Vẻ mặt Ngọc Châu kiêu ngạo, "Đương nhiên, lão gia đã tính hết rồi."

Trong Khang Lạc Cung, sau khi Du Sung dung nghe thấy tin tức này còn vui hơn cả Quý Chiêu dung. Nhưng sau khi niềm vui qua đi, Du Sung dung lại thấy còn chưa đã thèm, "Cũng không biết là ai đã ra tay, chỉ làm có thế này thì được tích sự gì chứ? Có bản lĩnh thì trực tiếp giết chết Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử đi, thế mới đã ghiền."

"Nương nương..." Đại cung nữ Nhã Âm bị lời nói lớn mật của Du Sung dung dọa tái mặt, lời này không phải lời có thể tùy tiện nói, mưu hại hoàng tự chính là tử tội!

"Không có tiền đồ!" Du Sung dung trừng mắt liếc Nhã Âm một cái, nói: "Sợ cái gì? Trong Khang Lạc Cung đều là người mình, không ai truyền mấy lời này ra đâu."

Hai người Nhã Âm và Nhã Cầm nhìn nhau, Nhã Âm khẽ thở dài, đáp: "Là do nô tỳ quá nhát gan."

Từ sau khi nương nương của các nàng thất sủng, tính tình càng ngày càng khó chịu, cũng càng ngày càng cứng đầu không chịu nghe lời khuyên, chính là tư thái thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Mấy người hầu thân cận như các nàng càng khổ hơn, vốn dĩ chủ tử thất sủng mấy hạ nhân chỗ khác cũng làm khó các nàng nhiều hơn, giờ lại còn phải ứng phó với tính khí khó ở của Du Sung dung nữa.

Nói thẳng ra trong Khang Nhạc Cung có rất nhiều cung nhân oán giận trong lòng, mặc dù có nàng và Nhã Âm quan sát quản lý chặt chẽ, nhưng không gì có thể đảm bảo được trong số đó sẽ không có người mang tâm lý phản chủ.

Trong Nhân Khánh Cung, Phùng Chiêu nghi và Mạnh Tiệp dư đang uống trà thảo luận chuyện này.

Phùng Chiêu nghi nhấp một ngụm trà nóng trong chén, cười với Mạnh Tiệp dư, "Mạnh muội muội nghĩ chuyện này như thế nào? Có đoán được ai đã ra tay không?"

Vẻ mặt Mạnh Tiệp dư không chút thay đổi, nói: "Sao tỷ tỷ lại hỏi thế? Chẳng lẽ tỷ tỷ thấy chuyện lần này là có người cố tình đặt bẫy hãm hại Khương công tử sao?"

Phùng Chiêu nghi nhíu mi, "Chẳng lẽ muội không nghĩ vậy sao?"

Mạnh Tiệp dư gật đầu, nói: "Ừm, thật ra vị công tử của Khương gia này vốn là người không có chí cầu tiến, cả ngày chỉ biết trầm mê ở chốn thanh lâu, nói hắn vì một nữ tử thanh lâu mà hại chết người muội cũng không nghi ngờ."

"Là vậy sao?" Phùng Chiêu nghi nhướng mày suy nghĩ, nói: "Lời muội nói quả thật cũng đúng, có lẽ công tử Khương gia này cảm thấy bây giờ Khương Chiêu viện đang được sủng ái, hắn có núi để tựa nên mới không để người khác vào trong mắt."

"Cái này cũng không dám nói, nhưng có lẽ chính là như vậy." Mạnh Tiệp dư lắc đầu, có hơi cảm khái, "Không nghĩ tới một người thông minh như Khương Chiêu viện lại có một đứa em thích gây chuyện như vậy, chuyện lần này sợ là Khương Chiêu viện phải đau đầu rồi."

Phùng Chiêu nghi bĩu môi, mặt lộ vẻ ghen tị, "Nàng ta thì đau đầu gì chứ, Hoàng thượng sủng ái nàng ta, chỉ cần nàng ta thổi gió bên tai vài câu thôi, nói không chừng Hoàng thượng sẽ tha cho Khương công tử ngay."

Mạnh Tiệp dư cười cười không tiếp lời.

Cùng lúc đó, trong Ung Hòa Cung cũng đang thảo luận đề tài này.

Tối qua Vĩnh An đế qua đêm ở Vân Hoa Cung, sáng sớm hôm sau trực tiếp đi từ Vân Hoa Cung lên triều.

Văn Thừa Bật Văn đại nhân đã dâng tấu con trai nhà mình bị Khương Chấn đánh chết, hy vọng Vĩnh An đế có thể thay mình và con trai làm chủ.

Vĩnh An đế ngồi ở long ỷ trên cao, nhìn Văn Thừa Bật đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Trẫm nghe nói Khương Chấn đã bị giam ở Đại Lý Tự rồi, trẫm tin tưởng Đại Lý Tự Khanh sẽ phân xử công bằng, Văn đại nhân thế này chẳng lẽ là không tin Đại Lý Tự Khanh Ngụy đại nhân sao?"

Văn Thừa Bật bị câu hỏi của Vĩnh An đế làm cho ngẩn người, trả lời: "Thần không có ý không tin tưởng Ngụy đại nhân, chỉ là thần cảm thấy hành động lần này của Khương Chấn không thoát khỏi liên quan tới Khương đại nhân. Tục ngữ nói rồi, nuôi không dạy lỗi người cha (1), nếu Khương đại nhân biết dạy con thật tốt thì Khương Chấn cũng không làm ra hành động to gan lớn mật hại con trai thần thế này."

(1) Trích Tam Tự Kinh bài 3.

Ngón tay của Vĩnh An đế xoa nhẹ tay vịn, nói: "Văn đại nhân nói cũng có lý, vậy đại nhân muốn xử lý thế nào?"

Văn đại nhân quỳ gối cúi đầu thật thấp, lòng đầy căm phẫn nói: "Thần cảm thấy người như Khương đại nhân không xứng làm quan."

Vĩnh An đế trầm ngâm chốc lát, vậy mà thật sự gật đầu, "Văn đại nhân nói rất đúng, vậy trẫm liền hạ chỉ Khương đại nhân không biết cách dạy con, không thể làm quan, tước mũ cánh chuồn, Văn đại nhân thấy thế nào?"

Văn Thừa Bật nghe vậy cúi đầu càng thấp, "Hoàng thượng thánh minh."

Vĩnh An đế cười khẩy một tiếng, nói với Triệu Toàn Phúc: "Đi truyền chỉ cho Khương Văn Diệu đi."

Trên triều mọi người đều đang chú ý hướng gió lần này, thấy Vĩnh An đế cư nhiên nghe theo yêu cầu của Văn Thừa Bật bãi miễn Khương Văn Diệu, nhất thời đều không hiểu sao sự tình lại thành ra thế này?

Bọn họ vốn nghĩ với sự sủng ái của Vĩnh An đế với Khương Mạn, còn cả công cứu giá của Khương Mạn trước đây, hôm nay thể nào Vĩnh An đế cũng sẽ nói tha mạng cho Khương Chấn, nhưng lại không nghĩ tới Vĩnh An đế không chỉ không nhắc gì đến Khương Chấn, ngược lại còn thuận theo ý Văn Thừa Bật bãi bỏ chức quan của Khương Văn Diệu.

Chẳng lẽ nói sự sủng ái của Vĩnh An đế đối với Khương Chiêu viện đều là giả? Thế còn Nhị Hoàng tử thì sao? Hoàng thượng không để ý Khương Chiêu viện, chẳng lẽ cũng mặc kệ Nhị Hoàng tử luôn à? Dù sao Khương Văn Diệu cũng là ông ngoại của Nhị Hoàng tử mà?

Vĩnh An đế quét mắt nhìn quan viên đang bối rối, chậm rãi nói: "Các vị ái khanh còn chuyện thì dâng tấu, hết rồi thì bãi triều đi."

"Thần có việc muốn bẩm." Hữu Đô Ngự sử của Đô Sát Viện Thạch Hữu Tuyền bước ra khỏi hàng, nói: "Thần nghĩ chuyện của Khương Chấn, mặc dù là do Khương đại nhân không có cách dạy con, nhưng có lẽ có người còn có trách nhiệm lớn hơn cả Khương đại nhân đi?"

"Ồ?" Vĩnh An đế có vẻ thích thú hỏi: "Thạch đại nhân thấy ai còn có trách nhiệm lớn hơn?"

"Khương Chiêu viện." Thạch Hữu Tuyền nhìn sắc mặt của Vĩnh An đế một cái, cúi đầu nói: "Nếu Khương Chấn không ỷ vào mình có Khương Chiêu viện làm chỗ dựa vững chắc thì sẽ không tùy tiện giết người không ghê tay như này."

Khuôn mặt Vĩnh An đế có chút nghiền ngẫm, "Vậy Thạch đại nhân thấy trẫm biếm Khương Chiêu viện vào Lãnh Cung thì thế nào?"

"Cái này....." Thạch Hữu Tuyền nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi của Vĩnh An đế thế nào.

Giang Túc, Cao Tông đứng trong hàng đều bất ngờ, Vĩnh An đế thế này cũng phối hợp quá đi?

Tuy rằng Hoàng thượng không phải người dễ nổi giận, nhưng tuyệt đối không phải người có thể để quần thần tùy ý chỉ đạo, sao hôm nay lại thành một người ai nói cái gì thì nghe cái đó vậy?

Trong lúc mọi người đang khó hiểu, Vĩnh An đế đột nhiên nổi giận quát lớn: "Thạch Hữu Tuyền, sao lại không nói nữa? Hả? Trẫm chiều theo ý ngươi biếm Khương Chiêu viện vào Lãnh Cung rồi ngươi còn không vừa lòng sao? Vậy ngươi muốn thế nào nữa? Muốn trẫm chém đầu Khương Chiêu viện? Hay là muốn trẫm xử luôn cả Nhị Hoàng tử mới đúng ý ngươi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play