Hôm Thẩm Cảnh Viễn xuất viện Hà Cẩn cũng ra tiễn. Chuyến ra nước ngoài đã liên hệ sắp xếp xong xuôi, một tay Hà Cẩn ở giữa làm cầu nối giải quyết rất nhiều việc.
Thẩm Cảnh Viễn không biết phải biểu đạt sự cảm kích thế nào, thường ngày y luôn là người biết nói chuyện, bây giờ đến một câu cũng thấy khó nói ra.
Hà Cẩn chỉ cười vỗ vỗ vai y: "Hy vọng ca phẫu thuật của cậu sẽ thành công, cậu trở về bình an với tôi đã là lời cảm ơn lớn nhất rồi."
Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười gật đầu.
Không khí ngoài bệnh viện trong lành thanh mát, tâm trạng Thẩm Cảnh Viễn cũng vì thế mà khá khẩm hơn nhiều, khóe môi cứ nhếch lên mãi không hạ xuống.
Yến Khinh Nam sợ y bị cảm, lấy khăn quàng bọc lại thật kỹ càng rồi lại kéo cao cổ áo lên. Cổ Thẩm Cảnh Cảnh Viễn đã gầy nhom chẳng còn mấy da thịt, xương cốt mạch máu lộ thấy rõ. Anh che chắn thật kín, đội cả mũ lên lúc nhìn vào mới thấy dễ chịu hơn.
Ngày đầu tiên được xuất viện, chuyện về khách sạn trừ Giản Đông và Yến Khinh Nam ra y không nói cho ai biết. Lúc Mạn Mạn ở ngoài sảnh thấy bóng Thẩm Cảnh Viễn, cô cứ thế đơ người ra.
Thẩm Cảnh Viễn cười với cô, Mạn Mạn mới phản ứng, ngạc nhiên lên tiếng: "Anh Thẩm cuối cùng cũng về rồi."
"Ừm, thời gian qua bị bệnh, làm mọi người lo lắng rồi." Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười giải thích.
Bây giờ y có cười thế nào cũng trông rất nhạt nhòa. Sau khi bệnh Thẩm Cảnh Viễn không chỉ gầy mà còn trắng, y vốn đã không đen, giờ lại trắng nhợt ốm yếu.
Chưa nói được mấy câu Yến Khinh Nam đã bảo Thẩm Cảnh Viễn đi. Về phòng, mọi thứ vẫn thân thuộc như vậy, y muốn lao ập xuống giường lại thấy mình đang bẩn, đổi hướng bổ nhào lên lưng Yến Khinh Nam, đẩy người anh về trước, nói: "Đi tắm với em đi..."
Yến Khinh Nam nắn nắn tay y, đáp được.
Suốt khoảng thời gian Thẩm Cảnh Viễn nằm viện hành động thân mật nhất của cả hai chỉ có chạm hờ môi, có đôi khi y sẽ còn trở nên mất kiểm soát còn hơn cả Yến Khinh Nam, tay luồn vào áo anh lần mò sờ soạng. Nhưng khả năng tự kiềm chế của anh lại tốt đến không ngờ, muốn thân mật cũng chỉ nhẫn nhịn hôn.
Hiện tại sức khỏe của Thẩm Cảnh Viễn đã khá hơn, y cũng có chút chút muốn anh, thở dốc nói em ăn chay đến hỏng người rồi, anh bèn vuốt tóc y bằng bàn tay ướt nước.
Yến Khinh Nam nhẹ nhàng đến vô cùng, lúc anh cõng ra đầu ngón tay Thẩm Cảnh Viễn đỏ ửng hết lên. Y chôn mình vào chăn ngửi được mùi hương trên cơ thể anh, nhắm mắt, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Yến Khinh Nam nhìn y một chốc, chờ đến khi y ngủ say mới khẽ khàng kéo góc chăn mềm mại y nắm riết trong tay thay bằng bàn tay mình. Bây giờ anh thích ôm Thẩm Cảnh Viễn lên cao một chút, trong tư thế này anh có thế gối đầu lên ngực y, áp tai đến nghe tiếng trái tim kia đập dội về.
Chỉ có như thế mới ngon giấc hơn đôi phần.
Lúc Thẩm Cảnh Viễn thức dậy căn phòng u ám, rèm cửa không kéo kín, có thể lờ mờ thấy trời đã về tối. Nhưng mà Yến Khinh Nam không ở đây, y sờ tay xuống cạnh ổ chăn cũng không có ai, lập tức trở nên hoảng hốt.
Vội vàng vớ quần áo trên đầu giường mặc vào, Thẩm Cảnh Viễn vừa đẩy cửa ra đã ngơ ngác. Phòng ăn ngoài kia tấp nập bao nhiêu người, Mạn Mạn A Dịch Tiểu Tư, Giản Đông Bách Vũ Bách Xuân, còn có Triệu Khả Tâm đang đặt bó hoa lên bàn ăn. Mọi người đều đến cả.
Y sững người giây lát, Yến Khinh Nam đeo tạp dề, tay còn ướt. Anh bước tới nói: "Em dậy rồi thì vào bàn ăn cơm."
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu chậm mất nửa nhịp, nhớ ra có lần mình đã đề cập với Yến Khinh Nam, sau khi xuất viện muốn cùng tất cả bạn bè ngồi lại ăn một bữa cơm.
Cả bàn cơm này do tự tay Yến Khinh Nam nấu. Thẩm Cảnh Viễn muốn gắp một miếng bò kho lại bị anh cản đũa lại giữa chừng, đặt một bát cháo khoai tím trước mặt: "Ăn cái này, có mấy món thanh đạm là nấu cho em."
Thẩm Cảnh Viễn nhìn tô canh gà ninh khoai từ trước mặt, bất đắc dĩ cười cười.
Mấy người trên bàn ăn tính tình đều xởi lởi vui vẻ, dù trước đây không hề quen biết, nhưng uống với nhau mấy ly là đã có thể chuyện trò hòa nhập với nhau.
Thẩm Cảnh Viễn vừa ăn vừa nghe họ tán gẫu thấy rất thú vị, thỉnh thoảng cười theo.
Y ăn gì Yến Khinh Nam cũng nhìn chằm chằm, vừa nhấc đũa lên anh sẽ gắp đồ ăn cho y ngay. Thẩm Cảnh Viễn phải đụng khuỷu tay anh tận mấy lần anh mới chịu thôi.
Bao nhiêu người nhìn thế kia...
Cuối bữa ăn mọi người chuyển sự quan tâm sang tình hình sức khỏe của Thẩm Cảnh Viễn. Tình trạng cụ thể y vẫn giấu mấy người họ, đến giờ ai cũng tưởng công việc trước đây vất vả quá nên để lại bệnh đến nay, mỗi người một câu bày y cách chăm sóc cơ thể.
Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười lắng nghe, đôi tay dưới gầm bàn lại nắm chặt tay Yến Khinh Nam.
Giản Đông cũng đang ngồi cạnh y, chăm chăm cúi đầu nhìn vào bát mình.
Lúc xong xuôi Bách Xuân tới tìm Thẩm Cảnh Viễn tán dóc, cô nàng phàn nàn than thở sắp vào kì mới tới nơi rồi. Y cười: "Đúng là không ai thích nhập học nhỉ."
Bách Xuân lại kể mấy chuyện trên trường, Thẩm Cảnh Viễn kiên nhẫn chỉ dẫn cô rất nhiều, cuối cùng còn dặn dò: "Em có thể làm quen với các đàn anh đàn chị khóa trên, họ cũng sẽ giúp đỡ em, hoặc ngay lúc đó đặt câu hỏi với giảng viên, dù thường trông có vẻ họ không nhớ rõ bất kỳ sinh viên nào, nhưng chỉ cần em hỏi họ sẽ rất sẵn lòng giải đáp thắc mắc của em."
Bách Xuân chép miệng, nói chẳng phải em còn có anh đây à?
Nói đoạn, cô nàng quay sang quan sát Thẩm Cảnh Viễn vài lượt: "Anh Thẩm, nhất định phải giữ sức khỏe đấy ạ. Tuy mấy chuyện khác trông bề ngoài Yến Khinh Nam ảnh chẳng được gì đâu, cơ mà ảnh nấu ăn ngon cực kỳ."
Thẩm Cảnh Viễn cười, nói được, sau đó Bách Vũ gọi Bách Xuân cô nàng bèn đi sang.
Yến Khinh Nam bước tới vòng lấy eo y, Thẩm Cảnh Viễn mới thả lỏng hơi dựa vào người anh.
"Muốn giấu đến cùng sao?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Phải." Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, "Anh thấy thế nào?"
Yến Khinh Nam cúi đầu ôm y vào lòng, tựa cằm lên vài y, rủ mắt nói: "Được, em muốn làm sao anh sẽ giúp em làm thế ấy."
"Chúng ta chụp hình đi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Phòng ăn nhỏ xíu chật nhích người, tất cả đứng cùng nhau, trước mặt còn là bàn ăn vẫn chưa dọn dẹp.
Thẩm Cảnh Viễn đứng ở chính giữa, Yến Khinh Nam đứng phía sau y. Giản Đông và Bách Xuân đứng ở hai bên y, A Dịch nhờ bảo vệ giữ xe đến chụp hình giúp họ, dặn chụp liên tục vài tấm.
Giản Đông cầm xem, trên bức hình ai nấy đều nở nụ cười, chỉ riêng Yến Khinh Nam cúi đầu nhìn Thẩm Cảnh Viễn.
"Chậc chậc chậc..." Tiểu Tư cũng để ý, liếc mắt nhìn Yến Khinh Nam, "Không hổ là đàn ông Tứ Xuyên nha, chiều người yêu có nghề quá."
Thẩm Cảnh Viễn vui vẻ cầm điện thoại về, tạo nhóm với mọi người đang đứng đây rồi gửi hình vào, nói sau này muốn rửa ra.
Một đêm vô cùng rộn ràng. Thẩm Cảnh Viễn không nỡ để mọi người về. Đến tận lúc y chẳng thấy gì nữa vẫn cứ đứng cạnh cửa đưa tiễn.
Giản Đông ở lại, nói mình choáng váng hết mặt mày, muốn ăn trái cây.
Anh ta muốn ăn trái cây chỗ nào không biết, chỉ là muốn ở cùng Thẩm Cảnh Viễn thêm một lúc nữa mà thôi.
Yến Khinh Nam đi cắt trái cây thật, để hai người ngồi ngoài sô pha với nhau.
"Cậu ra nước ngoài chữa bệnh. Tôi nghĩ rồi, tôi cũng muốn đi." Giản Đông lên tiếng.
Thẩm Cảnh Viễn lập tức nhíu mày: "Không được."
"Nhất định Hạ Tử sẽ hiểu, cả bố mẹ tôi và bố mẹ em ấy đều ở đây. Tôi xem xét thời gian tầm vài hôm trước ngày cậu phẫu thuật tôi sẽ qua. Lúc ấy thai Hạ Tử đã tầm năm, sáu tháng, nếu không xảy ra vấn đề gì bất ngờ thì cơ bản sẽ ổn định." Giản Đông đã tính toán xong cả. Thẩm Cảnh Viễn làm cuộc phẫu thuật một đi không trở lại này anh ta không có mặt ở đó sẽ không thể nào yên tâm được, lỡ đâu xảy ra tình trạng xấu nhất thì thế nào?
"Anh Nam sẽ đi với tôi, cậu đừng lo lắng, cứ chăm sóc Hạ Tử thật tốt là được." Thẩm Cảnh Viễn vẫn không đồng ý.
Giản Đông không biết thuyết phục y làm sao, mấy chuyện này tới giờ anh ta vẫn không thắng nổi Thẩm Cảnh Viễn.
Nên đành phải thôi, dù sao đến lúc đó anh ta vẫn sẽ sang. Anh ta đã bàn bạc với Hạ Tử chuyện này rồi, vợ anh không chỉ đồng ý mà còn rất ủng hộ, cô dựa vào vai anh nói: "Anh không đi em cũng ân hận thay anh."
Hai người đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình hồi lâu không nói gì. Lúc bưng dĩa trái cây vào thấy bầu không khí phòng khách lặng thinh im ắng, Yến Khinh Nam thoáng sửng sốt.
Anh quay người đặt trái cây lên bàn, trong dĩa có ba cái xiên. Anh đưa một cái cho Giản Đông, lại ghim một miếng vào xiên đút đến miệng Thẩm Cảnh Viễn. Y há miệng ăn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống.
"Đang nói gì vậy?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Giản Đông không chịu nghe lời em..." Thẩm Cảnh Viễn nói thế nghe rất có mùi đang cáo tội, nhưng thật ra ai nghe ai trong lòng cả ba đều rất rõ ràng.
Yến Khinh Nam vòng tay ra sau lưng Thẩm Cảnh Viễn hạ trên vai y, ngón tay đụng vào cổ y một cái: "Hửm, thật à?"
Anh ra vẻ mình không tin, Thẩm Cảnh Viễn bật cười đầu tiên.
Ba người ngồi đó vừa ăn trái cây vừa trò chuyện. Mười giờ hơn Giản Đông mới đứng dậy về, không hiểu sao Thẩm Cảnh Viễn thấy hơi mệt, tựa vào cánh tay anh khẽ chợp mắt.
Yến Khinh Nam lay y, nói đừng ngủ ở đây. Y thình lình mở mắt ra nhìn anh.
"Em sao vậy?" Yến Khinh Nam hỏi.
Ánh mắt ướt át đến nỗi anh không tài nào chịu nổi. Hỏi xong, anh lại nghiêng mặt sang một bên: "Vào thôi."
Thẩm Cảnh Viễn bực bội Yến Khinh Nam chẳng hiểu yêu đương sến sẩm gì cả. Đứng dậy ngồi lên hông anh, hai người không hề nói gì ăn ý hôn nhau.
Đến chính thời điểm này mà Yến Khinh Nam cũng không dám mạnh tay với Thẩm Cảnh Viễn một chút gì. Y đỡ lấy gáy anh cắn anh hết lần này đến lần khác, cuối cùng chậc lưỡi ghét bỏ: "Anh không được đúng không?"
"Hửm? Anh không được ở đâu?" Yến Khinh Nam niết lấy eo y cười, bổ nhào về trước ép y vào lòng sô pha, hôn lên gáy y biện giải cho bản thân: "Anh không được có cục cưng..."
Lộn xộn với nhau một trận xong Yến Khinh Nam ôm y nằm trên giường. Nằm viện về cổ tay Thẩm Cảnh Viễn mảnh đi nhiều rồi, trên mu bàn tay để lại rất nhiều lỗ kim, đến mạch máu cũng tím bầm đi.
Lúc còn ở bệnh viện đêm trước giờ đi ngủ Yến Khinh Nam sẽ vắt khăn nóng chườm cho y một lúc. Mùa đông làm vậy rất ấm áp, Thẩm Cảnh Viễn thường chườm ra mơ mơ màng màng, Yến Khinh Nam sẽ trông coi lấy khăn ra.
Trước khi đi tắm anh đã chườm cho y một lượt. Bây giờ lên giường lại nghĩ tới, bèn hỏi: "Tay em có đau không?"
"Không sao đâu mà..." Thẩm Cảnh Viễn để anh nắm tay mình, cảm thấy rất dễ chịu.
Vì ở trong viện đã tập thành quen, bây giờ cả hai đều đi ngủ rất sớm. Thẩm Cảnh Viễn quay về môi trường mình quen thuộc còn vào giấc nhanh hơn nữa, Yến Khinh Nam chưa chườm được bao lâu y đã thiếp đi mất.
Y ngủ rồi anh cũng chằm mắt, ủ tay mình vào bụng dưới y, làm thế này sẽ ấm hơn một chút.
Nửa đêm Yến Khinh Nam giật mình tỉnh giấc, vì Thẩm Cảnh Viễn trong lòng anh cựa quậy. Anh cảm giác được y ngủ không an ổn, vừa mở mắt đã phát hiện y nép trong lòng mình run lên, trái tim bên tai cũng gia tăng nhịp đập dữ dội.
Yến Khinh Nam cấp tốc ngồi dậy, mở đèn đầu giường cầm một cái ống dài trong hộp thuốc ra đổ bột vào lòng bàn tay, đoạn bóp nát bịt vào mũi y.
Thẩm Cảnh Viễn thở mạnh mấy lần, nhịp tim dần trở về bình thường. Tay y nắm lấy vai Yến Khinh Nam, từ từ tỉnh lại.
"Em xin lỗi, em làm anh hoảng rồi..." Thẩm Cảnh Viễn tức tốc ôm anh, tay vỗ về nhè nhẹ sau lưng anh, sờ tóc anh: "Em không sao, không sao hết..."
Yến Khinh Nam dừng lại một chốc, sau đó ôm siết y vào ngực, ôm đến mức đầy ứ bao bọc lấy toàn bộ cơ thể y mới an lòng. Yến Khinh Nam không ngừng hôn lên nơi trái tim Thẩm Cảnh Viễn qua lớp áo ngủ, thật lâu sau mới thở dài.
Thật ra tình trạng này không hề hiếm xảy ra. Lúc còn nằm viện Thẩm Cảnh Viễn thường xuyên gặp phải, nhờ quá trình điều trị lâu dài nên sẽ không quá nghiêm trọng. Hà Cẩn đã nói rõ triệu chứng ngẫu nhiên xuất hiện là rất bình thường, cả hai đều đã học cách sử dụng thuốc và dụng cụ cấp cứu, nhưng Yến Khinh Nam khó mà không thấy sợ hãi.
Thẩm Cảnh Viễn ôm lấy gáy anh kéo lên, dịu dàng hôn anh. Hai người nằm xuống dựa vào đầu giường, y nằm đè lên người Yến Khinh Nam, một tay vòng qua hông anh. Y nhắm mắt, thỉnh thoảng sẽ khe khẽ động đậy giữa giấc mơ, anh đưa tay mân mê vành tai y rồi lại cúi đầu kề sát cánh môi y trấn an vỗ về.
Tình trạng thế này cũng may chỉ xuất hiện một lần như vậy, sau đó vẫn trôi qua bình yên.
Yến Khinh Nam dựng một cái xích đu trong sân, mỗi tối cơm nước xong sẽ dẫn Thẩm Cảnh Viễn ra ngồi một lát. Anh sẽ đưa cả tấm chăn dày nhất theo cùng, bọc y thành trái bóng tròn vo rồi ôm vào lòng, đọc cho y nghe tờ tạp chí tài chính y muốn xem.
Cơ mà nhiều từ chuyên ngành khô khốc quá, dù gia đình Yến Khinh Nam kinh doanh nhưng đại đa số anh chưa từng nghe biết bao giờ, đọc được mấy chữ đã vấp váp tạm ngừng. Thẩm Cảnh Viễn trộm cười, vừa sửa cho anh vừa nhẩm đoán nội dung tiếp theo là gì.
Y thích tựa trên bờ vai anh, hơi ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đêm.
"Trời Trùng Khánh sáng thật." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Cái gì sáng?" Yến Khinh Nam cũng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy mặt trăng sáng vằng vặc, "Thứ sáng là mặt trăng chứ."
Thẩm Cảnh Viễn cười ha ha mấy tiếng, nhổm người dậy cắn vào cằm Yến Khinh Nam: "Lại đây hôn em một cái."
Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, y lại hỏi: "Đến lúc bay còn mấy ngày nữa hả anh?"
Yến Khinh Nam cọ cằm mình vào mái tóc y, đáp: "Hai ngày."
Vào ngày cuối cùng, thới tiết Trùng Khánh hiếm lúc đẹp như lúc này. Yến Khinh Nam nói muốn đưa Thẩm Cảnh Viễn đi lòng vòng quanh đây, đương nhiên y đồng ý.
Y đeo khẩu trang, còn tưởng Yến Khinh Nam sẽ lái xe. Nào ngờ anh nói cả hai sẽ đi tàu điện ngầm.
Lên đường vành đai trước, chuyển sang tuyến đường sắt nhẹ số 2 ở Tạ Gia Loan, Thẩm Cảnh Viễn mới kéo tay áo anh hỏi han: "Anh lên kế hoạch đi tới đâu rồi đúng không?"
"Đương nhiên lên rồi." Yến Khinh Nam kéo mũ len của y xuống một chút, nắm tay y: "Đi thôi đi thôi."
Trên sân ga không có bóng người, giờ này vẫn còn rất sớm, lại đang là cuối tuần. Người thường ngày đi làm độ này hẳn đều đang nghỉ ngơi, chỉ có mấy cô bác với trẻ con xách túi vải giỏ rau.
Bàn tay hai người siết chặt lấy nhau băng qua dòng người thưa thớt, tiến thẳng đến đài quan sát gần nhất.
Xung quanh là lan can bằng kính, dưới chân là những tòa nhà cao tầng và con đường chật hẹp. Ánh mặt trời chiếu đến từ phía trước soi rọi nửa bên gò má Thẩm Cảnh Viễn. Khoảnh khắc y ngoái đầu nhìn Yến Khinh Nam, đôi mắt như bừng lên ánh sáng.
Yến Khinh Nam chắn lấy cúi xuống hôn y, áy náy nói em đẹp quá, anh không tài nào nhịn nổi. Thẩm Cảnh Viễn bật cười, cúi đầu giúp anh cài cúc tay áo khoác lại.
Đoàn tàu nhanh chóng vào trạm. Hai người lên toa đầu tiên, Yến Khinh Nam dẫn y đứng cạnh cửa, có thể nhìn ra được quang cảnh bên ngoài từ vị trí này.
Hai người họ băng qua những tòa nhà xưa cũ cổ kính, chen chúc với nhau như chứa đầy ắp bao hồi ức. Chỗ lan can không rộng, ngoài cửa sổ kính là lớp chống trộm đã han rỉ, dưới bạt che màu xanh da trời và màu lá cây treo mấy bộ quần áo trong nhà, dưới mặt cửa phòng trộm đệm thêm một tấm ván gỗ, bên trên đặt mấy chậu hoa cỏ nhìn không ra loài nào.
Đó là phong cách chỉ riêng mình Trùng Khánh thuộc về, vụt qua một tòa nhà mà ngỡ tưởng như bước qua nền văn hóa của trọn một thành phố.
Yến Khinh Nam ôm Thẩm Cảnh Viễn từ sau lưng, giờ phút này hai người không hẹn mà cùng giữ yên lặng, trầm ngâm hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ.
Thẩm Cảnh Viễn nhớ về ngày mình đặt chân đến Trùng Khánh, lái xe qua từng cung đường rối rắm phức tạp và cứ hết lần này đến lần khác dừng lại trước khách sạn của Yến Khinh Nam kia.
Căn phòng của y hướng ra mặt đường, bên kia phố là sông Trường Giang, sáng sớm là con hẻm chợ nho nhỏ, đêm về khoác vẻ sầm uất nhộn nhịp. Ở nơi đây y quen biết được những con người rất tốt, trở thành bạn bè của họ, học chơi mạt chược, có thể ăn cay một chút, thích ra bờ sông hóng gió.
Gặp một người muốn gắn bó cùng y cả cuộc đời, dũng cảm quyết định chữa trị bệnh.
Y đến với hai bàn tay trắng, lại trĩu nặng mà quay bước ra đi.
Đoàn tàu đi qua hai trạm, mảng sắc hồng bỗng hiện ra trước mắt.
Thẩm Cảnh Viễn gác tay lên bệ kính. Theo đoàn tàu tiến về phía trước, những khóm hoa mang sắc hồng nhạt nhau chen chúc từng cụm bên sườn núi xanh um, cành cây uốn lượn ôm lấy đường ray như thể đưa tay là chạm tới được, tia nắng rực đầu ngày vương vãi đầy khắp hẻm núi.
"Đã nói dẫn em đến đây ngắm." Yến Khinh Nam gãi gãi bụng y, "Anh cũng chưa từng đi chuyến tàu này vào đúng khoảng thời gian này. Người ta gọi tuyến số 2 là chuyến tàu mở đường đến mùa xuân."
"Lúc nghe cái tên này anh đã muốn đưa em đến đây, đã nói chúng ta sẽ đón mùa xuân bên nhau."
Thẩm Cảnh Viễn dắt ngón tay anh, chợt có cảm giác buốt lạnh xẹt qua giữa các ngón tay. Y cúi đầu nhìn, một chiếc nhẫn màu bạc được Yến Khinh Nam luồn vào ngón áp út tay trái.
Yến Khinh Nam mở tay ra, trong lòng bàn tay anh còn có một chiếc nhẫn khác.
"Bằng lòng lấy anh chứ?" Yến Khinh Nam cười, nhẹ giọng hỏi y.
Anh không thể không thừa nhận giây phút này mình thật sự căng thẳng, đến mức bàn tay áp lấy bụng dưới Thẩm Cảnh Viễn thoáng gồng sức.
"Anh cầu hôn em, nhẫn cũng chuẩn bị cho em rồi. Hay là em cũng cầu hôn anh đi?"
Thẩm Cảnh Viễn cũng cười, nói ở đâu có vụ này chứ, nhưng vẫn cầm chiếc nhẫn lên, luồn vào ngón áp út có hình xăm kia của anh.
"Vậy còn anh? Bằng lòng lấy em không?" Thẩm Cảnh Viễn vuốt ve chiếc nhẫn, "Anh đã chọn một người có lẽ không có tương lai, từ ngày mai sự sống của người ấy bắt đầu hồi đếm ngược, ở bên người ấy mỗi ngày đều như đang là ngày sau cuối, có lẽ người ấy chẳng cách nào bên anh đến khi răng long đầu bạc."
"Điều em muốn nói với anh là, em xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì từ điểm bắt đầu đã chẳng thể kiềm chế trái tim này rung động, xin lỗi vì phải nhìn anh đau nhìn anh vất vả vì chuyện của người ấy. Nhưng dẫu người ấy có rất nhiều rất nhiều lời xin lỗi, dẫu người ấy biết mình phải chết, người ấy vẫn muốn được yêu anh, và cũng muốn anh yêu người ấy."
Thẩm Cảnh Viễn ngước mắt giữa ánh ban mai.
"Giây phút này người ấy hỏi anh, dẫu có thành ra như vậy, anh vẫn bằng lòng lấy người ấy chứ?"
Đôi mắt Yến Khinh Nam đỏ lên. Anh nắm siết đầu ngón tay của Thẩm Cảnh Viễn, run run đáp anh bằng lòng, và anh giơ tay, nói hình xăm là anh, chiếc nhẫn là em.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn viết về Trùng Khánh ấy tôi xúc động lắm, tôi nghĩ những chuyện đã xảy ra suốt hai năm tôi sống ở Trùng Khánh.
Năm tôi thi đại học kỳ thi bị hoãn vì tình hình dịch bệnh, tầm tháng ba, tháng bốn vẫn đang học mấy lớp trực tuyến. Đợt thi đại học có một môn xịt, trước khi ra kết quả tôi cũng đã dự cảm trước trong bụng, vì lúc thi xong dò đáp án đã phát hiện mình làm sai cả một bộ câu hỏi chiếm mười hai điểm. Nhìn bộ câu hỏi ấy tôi không dám dò nữa, cuối cùng môn đó xịt thật, rồi trời xui đất khiến tôi đến Trùng Khánh.
Từ khi kỳ thi kết thúc tôi vẫn đang cố gắng hòa giải với bản thân, sau đó quyết định làm vài việc mình thích, viết truyện cũng là một trong số đó. Cũng đợt lên đại học tôi mới thử ký hợp đồng viết, không ngờ mình còn ở đây đến nay đã hơn một năm rồi, hơn một triệu chữ, dù không có thành tựu gì nhưng cuối cùng tôi cũng đã thực hiện một việc mà có thể xem là chuyện mình ước mơ. Đương nhiên tôi cũng vô cùng may mắn khi được viết ở đây, vì nơi này có rất nhiều người chị xinh đẹp, các chị chăm sóc tôi hệt như người nhà của tôi vậy. Tôi cũng có được thật nhiều độc giả kiên nhẫn và đáng yêu, tôi đọc mỗi một bình luận và rất muốn trả lời chúng, nhưng bình thường việc học tập cũng rất áp lực, hiện tại không có nhiều thời gian. Thật sự cảm kích mọi người đã dành khoảng thời gian quý báu đọc những câu chuyện của tôi.
Ngày mới đến Trùng Khánh nhập học, tôi bị bệnh cũng không dám đi bệnh viện, vì rất xa xôi lại sợ hướng dẫn không đúng sẽ đi lạc mất, bắt xe thì rất đắt đỏ, thế là tôi chịu đựng. Tôi là người ở tỉnh kế bên, dù tiếng địa phương giữa hai nơi không khác nhau mấy, nhưng tôi là người tỉnh lẻ, lúc vừa xa gia đình đi học không biết không hiểu gì nhiều khi cũng sợ hãi.
Ở Trùng Khánh được một thời gian, tôi rất thích đi tàu điện ngầm hoặc đường sắt nhẹ, hoặc là dạo bộ trên các con đường. Có lần đến cầu Quan Âm, hôm ấy là một ngày mưa rất lớn, trạm dừng tại một con dốc dài nước ngập cả chân, lại còn là giữa mùa đông... Một lần khác trời vừa rạng sáng đã ra sân bay đón bạn học tôi đến chơi, hôm ấy xe lao đi rất nhanh, tôi còn giống đi máy bay hơn cả bạn tôi. Lần đầu tiên đón giao thừa Tết dương trong trường, đêm hôm mấy mấy người bạn thân thiết cùng nhau gọi video đón tiệc giao thời. Năm đó 0 giờ điểm chúng tôi cùng hát "Cạn ly" của Ngũ Nguyệt Thiên, hát xong lại muốn về nhà, nhớ những người bạn thân thiết của tôi quá, nhưng lại mịt mờ với cuộc sống sau này.
Viết đến đây tôi cũng đang nghĩ về chuyện số phận. Trên đời này được mấy người trôi qua suôn sẻ bình yên? Ngoài sinh lão bệnh tử trong cảm giác của mỗi người, thì sự phủ nhận của người ngoài hay thậm chí của chính bản thân cũng là điều diễn ra thường ngày, thấy mình không làm được, thấy cuộc đời mình tầm thường, luôn trong trạng thái đối diện với rào cản mới là cuộc đời của đại đa số con người. Sống hết mình mỗi ngày, hoặc chỉ đơn giản là cố gắng làm bản thân vui vẻ đã là đáng kính nể lắm. Dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi nghĩ mọi người đều rất tuyệt vời.
Tôi đến đây với hai bàn tay trắng, ngày ra đi hẳn cũng chẳng có gì, nhưng tôi biết lòng mình sẽ trĩu nặng.
Xin lỗi vì đã kể chuyện cá nhân, cảm ơn mọi người đã đọc.
Mong chúc mọi người những ngày sống hạnh phúc.
Editor cũng có lời muốn nói:
Không biết vì sao mà những thông điệp đó, bằng cách này hay cách khác cũng đến với mình thật nhiều. Mình không phải một người có đời sống cá nhân phong phú, hay phải nói là rất tẻ nhạt, nhưng cho đến hiện tại mỗi ngày mình đều nhận được rất nhiều năng lượng và niềm vui. Nhân tiện có lời chia sẻ của tác giả ở đây cũng cảm ơn mọi người đã cùng đọc truyện với mình ba năm qua, nhờ có tokyo2soul mà mình nhận được nhiều niềm vui hơn mỗi ngày từ những câu chuyện tình yêu và từ cả mọi người nữa.
Hy vọng cả bạn và mình đều đã, đang và sẽ có được thật nhiều hạnh phúc.
Chú thích:
Tầm này cũng đúng mùa hoa nở ở Trùng Khánh, mình tìm xem thấy rất nhiều clip và phóng sự về tuyến đường sắt nhẹ số 2 xuyên qua những tòa nhà cổ, băng qua con đường ngập sắc hoa anh đào như lời miêu tả của tác giả, trông lãng mạn thực sự ý ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT