Từ lúc Yến Khinh Nam nói những lời ấy xong, mấy ngày sau đó hai người không giao tiếp gì với nhau.

Giao tiếp ở đây không phải kiểu nói với nhau một hai câu, một hai câu đó Yến Khinh Nam vẫn sẽ mở miệng, chẳng hạn như lúc ăn cơm sẽ gọi Thẩm Cảnh Viễn, hoặc là hỏi vấn đề gì đó, hoàn toàn không trốn tránh.

Nhưng không có gì hơn.

Bầu không khí giữa cả hai làm người ta thấy kỳ quặc một cách khó hiểu.

Nói vui vẻ thì cả hai người này thật không cãi nhau, mặt mày cũng không sầm sì hay thái độ, Thẩm Cảnh Viễn ngày nào cũng nở nụ cười, trông rất ôn hòa. Nếu nói không vui thì không thấy hai người này tiếp xúc gần gũi nhiều, mặt mày Yến Khinh Nam vẫn lạnh tanh, không khác gì khoảng thời gian trước khi Thẩm Cảnh Viễn đến nơi này.

Ngay cả Tiểu Tư cũng phát hiện có gì đó lạ lùng. Hôm đó Tiểu Tư ghé qua ăn cơm, cô hỏi cả hai trên bàn ăn: "Hai anh sao vậy?"

Thẩm Cảnh Viễn đáp: "Không có gì."

Yến Khinh Nam: "Chiến tranh lạnh."

Ba người phía đối diện lập tức cúi đầu lùa cơm.

Mặt Thẩm Cảnh Viễn cứng đờ, y nghiêng đầu hỏi anh: "Chúng ta đang chiến tranh lạnh sao?"

"Chiến tranh lạnh ôn hòa." Yến Khinh Nam nói đoạn, quay đầu ăn cơm.

Thẩm Cảnh Viễn biết muốn giải quyết chuyện này chỉ có thể do y chủ động, nhưng y không biết mình nên làm thế nào.

Bây giờ Yến Khinh Nam không cho y vào phòng anh nữa, lúc chơi mạt chược cũng không cho y đánh cùng, cũng không hở ra là hỏi y có đói bụng hay không nữa, có đôi khi Thẩm Cảnh Viễn cố tình mặc rất ít rồi xuống lầu, Yến Khinh Nam cứ như là không nhìn thấy gì.

Tên đàn ông này hung dữ lên lạnh nhạt quá đi!

Thẩm Cảnh Viễn dang tay dang chân nằm trên giường.

Hay là buông bỏ rồi quên quách đi, ngay từ đầu đã nghĩ rằng cả hai không thể ở bên nhau, mắc gì lại như thế?

Suy nghĩ lật lại vấn đề xem.

Vậy lỡ đâu y nói buông bỏ Yến Khinh Nam sẽ đi thích người khác thì phải làm sao bây giờ? Lỡ đâu ngày nào anh cũng đưa nửa kia mập mờ về khách sạn, còn để họ ăn cơm với nhau, quan tâm hỏi han người kia khắp chỗ, còn thả cho người kia ăn bài thì làm sao đây?

Thẩm Cảnh Viễn vùi mặt vào gối đầu.

Không buông được.

Khó khăn nhất cũng bởi vì không thể nào buông.

Hai người ở đây khó chịu, Giản Đông ở bên kia ngày nào cũng tươi rói hớn hở. Anh ta đang chọn lễ phục cho ngày cưới, chọn không được còn muốn kéo Thẩm Cảnh Viễn theo cùng.

Thẩm Cảnh Viễn kêu anh ta đợi ở bãi đỗ xe, đừng tới đây, kẻo tới thấy hai người họ lại muốn hỏi han, y cũng không biết đường giải thích.

Lúc ra cửa Mạn Mạn hỏi y đi đâu, Thẩm Cảnh Viễn nhìn Yến Khinh Nam đang nhìn vào màn hình máy tính kia, nói: "Đi lựa đồ với bạn anh."

Đến khi đi người kia cũng chẳng ngẩng đầu lấy một lần.

Thẩm Cảnh Viễn tức giận đi tìm Giản Đông. Thấy được bạn mình thì tan cả cơn giận, trong lòng đầy ứ nỗi chua xót.

Y ngồi bên ghế phụ cạnh Giản Đông, hết thở dài lại thở dài.

"Ai cái gì chứ, cậu làm sao vậy? Đi mua đồ với tôi khó thế á? Đừng sợ." Giản Đông nói quá lên vài câu.

Bình thường những lúc thế này chắc chắn Thẩm Cảnh Viễn sẽ hùa theo nói đùa với anh ta, nhưng bây giờ chỉ thấy ồn ào.

"Ừm, không phải đâu." Thẩm Cảnh Viễn che mặt, "Đi thôi, cam đoan hôm nay chọn đến khi cậu hài lòng mới thôi."

Giản Đông khởi động xe, đáp: "Hôm nay cũng không chỉ mua cho tôi, chủ yếu là cho cậu ấy."

Thẩm Cảnh Viễn ừ một tiếng.

Trên xe Giản Đông kể sơ lược tình hình cho Thẩm Cảnh Viễn nghe.

Hôn lễ sẽ có hai phù dâu và hai phù rể, Thẩm Cảnh Viễn là một, còn có một vị đàn anh của Giản Đông tên Văn Nhan mà trước kia y đã từng gặp qua.

"Anh Văn Nhan đến trước rồi, ở đó đợi tụi mình." Giản Đông nói, "Thật ra tôi còn định mời cả ông chủ Yến nữa. Cơ mà gần đây ông chủ đang bận chuyện khách sạn quá, tôi sợ không có thời gian."

Thẩm Cảnh Viễn nghĩ cậu đừng chỉ nói miệng.

Đến cửa hàng, Giản Đông thấy Văn Nhan đằng xa đang ngồi trên sô pha quay lưng về phía bọn họ. Chưa đến nơi mà anh ta đã chỉ cho Thẩm Cảnh Viễn nhìn trước: "Văn Nhan ở đó đó."

"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn không biết bạn mình vẽ vời lắm chuyện làm gì, "Thế đi thôi."

Thẩm Cảnh Viễn và Văn Nhan không gặp nhau đã rất nhiều năm rồi, gần như là từ hồi tốt nghiệp đại học đến nay. Hai năm trước Văn Nhan đến Trùng Khánh làm việc thì liên lạc lại với Giản Đông, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt, điều này Thẩm Cảnh Viễn biết.

Giản Đông vỗ vai đàn anh, Văn Nhan lập tức gấp tạp chí đứng dậy khỏi sô pha, quay sang Thẩm Cảnh Viễn chìa tay: "Đàn em Thẩm, đã lâu không gặp."

"Chào đàn anh, mấy năm nay anh vẫn khỏe chứ?" Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười bắt tay.

"Không tính là khỏe lắm, nhưng vẫn khá ổn." Văn Nhan lần nữa ngồi xuống, Thẩm Cảnh Viễn và Giản Đông cùng ngồi sô pha.

Nhân viên cửa hàng lập tức đến rót trà cho hai người. Văn Nhan đưa một tách cho Thẩm Cảnh Viễn: "Sao nay đàn em lại đến Trùng Khánh rồi? Nghe Giản Đông kể em cũng tới được vài tháng rồi nhỉ?"

"Em tới chơi đàn anh ạ, công việc bận rộn quá nên tự cho bản thân một kỳ nghỉ." Thẩm Cảnh Viễn đáp.

"Vậy cũng tốt, anh cũng mệt lắm, nhưng không cho bản thân nghỉ ngơi được." Văn Nhan cười, khơi một câu đùa xã giao.

Hai người hàn huyên với nhau mấy chuyện quen thuộc, Thẩm Cảnh Viễn cũng vui vẻ tán gẫu đôi câu. Văn Nhan nói năng rất chừng mực và khiêm tốn, năm ấy y có ấn tượng cực kỳ tốt với đàn anh này.

Không tán gẫu được bao lâu hai, ba nhân viên cửa hàng đã đem máy tính bảng đến, chủ đề chính hôm nay vẫn là chọn com lê.

Mỗi người cầm máy tính bảng xem kiểu dáng, Thẩm Cảnh Viễn cứ lơ đãng.

Giản Đông lại chăm chăm lựa giúp y, cứ mỗi lần hỏi ý Thẩm Cảnh Viễn y lại đáp cũng được hoặc là cái này không được.

Nghe y nói vài lần sau đó Văn Nhan khẽ cười một tiếng, Thẩm Cảnh Viễn hỏi đàn anh có chuyện gì vậy. Văn Nhan nhìn y nói: "Có phải em thấy hơi không thoải mái phải không? Hay là để ngày khác đến chọn cũng được."

Câu nói hết sức thiện chí của Văn Nhan làm Thẩm Cảnh Viễn vội ý thức được mình đang hơi mất tập trung. Y lắc đầu, đáp chỉ là hôm qua thấy hơi mệt thôi, sau đó xốc tinh thần chọn đồ.

Cuối cùng chấm được bốn mẫu, nhân viên cửa hàng lấy đồ cho họ thử. Trong lúc đợi Thẩm Cảnh Viễn mải siết chặt điện thoại, thỉnh loại lại chạm vào màn hình mấy lần xem có thông báo gì mới không.

Giản Đông để ý thấy y thất thần, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Thẩm Cảnh Viễn đáp, tắt điện thoại đi, chốc lát sau chợt cười khổ: "Ừm, có chút vấn đề."

Giản Đông tưởng rằng là vấn đề bệnh tật, mặt mày lập tức căng thẳng lên. Anh ta nhìn Văn Nhan ngồi cạnh đó, hỏi y: "Cần đi bệnh viện không?"

"Bệnh viện cái gì mà bệnh viện, cậu đừng suốt ngày nghĩ vậy." Thẩm Cảnh Viễn đánh bạn mình. Giản Đông thở hắt ra, trách cứ: "Cậu phải nói chuyện cho rõ ràng vào, không tôi lo lắng thê thảm muốn chết."

Không phải ngã bệnh, nhưng bảo Thẩm Cảnh Viễn nói cho rõ ràng thì y không tiện. Hai người lớn đầu bao nhiêu rồi, lại còn chiến tranh lạnh, nguyên nhân càng không nói khỏi miệng được, chính y đây còn chưa hiểu rõ thì làm sao để người khác hiểu đây.

Hễ nhắc đến là Thẩm Cảnh Viễn lại càng thấy muộn phiền, y đáp: "Được rồi, hôm nay cam kết cho vợ chồng nhà cậu phù rể đẹp trai nhất."

"Được được được." Giản Đông nhìn cũng biết tâm trạng Thẩm Cảnh Viễn không được tốt, không nên chọc y.

Com lê thử lần lượt từng bộ một, hai bộ đầu tiên Thẩm Cảnh Viễn thấy khá được. Chủ yếu là giá trị nhan sắc y đây mặc đồ Tây gì cũng không xấu nổi, vừa khoác lên là trở nên sáng bừng, cực kỳ tôn dáng.

Nhưng Văn Nhan nhận xét vẫn cứ thiếu thiếu gì đó, Giản Đông cũng thấy vẫn chưa đủ đẹp.

Lúc Thẩm Cảnh Viễn thử bộ thứ ba bước ra, mắt hai người kia sáng rỡ lên, chính y đứng trước gương cũng nghĩ lần này không cần thử nữa rồi.

Nhân viên cửa hàng đi tới muốn giúp y thắt cà vạt. Thẩm Cảnh Viễn đưa tay đáp mình không cần, sau đó tự thắt lấy.

Giản Đông hỏi: "Đây là bộ được nhất rồi, đẹp trai thật sự đấy anh Thẩm. Mà cậu có muốn thử nốt bộ cuối không?"

Thẩm Cảnh Viễn hơi ngửa cằm chỉnh cà vạt. Y thấy mình trong gương, chớp mắt nảy ra cảm giác rất đỗi lạ lẫm.

Ngày trước y vẫn thường mặc đồ Tây khi đi làm, nhưng đến giờ đã lâu lắm không mặc, thậm chí quên cả dáng vẻ của mình lúc mặc, cả thắt cà vạt cũng thấy lạ tay.

"Thử cũng được."

"Ok, vậy cậu đi thử thêm đi." Giản Đông vừa nói chuyện vừa nhắn tin điện thoại.

Thẩm Cảnh Viễn thay xong bước ra, Giản Đông ngắm nghía một hồi: "Tôi thấy bộ vừa nãy là trông đẹp nhất, đàn anh Văn thấy thế nào?"

"Phải." Văn Nhan nhẹ gật đầu.

Bây giờ cả ba người đều đang mặc com lê, cà vạt cũng thẳm thớm đúng chuẩn. Giản Đông quàng vai Thẩm Cảnh Viễn, nói: "Vào chụp tấm ảnh đi, để tôi đăng lên vòng bạn bè."

Trai thẳng chụp ảnh thì đơn giản rồi, nhìn ra hình người là được.

Giản Đông vẫy tay, Thẩm Cảnh Viễn bước lại gần, chưa đầy hai giây đã chụp xong.

Thẩm Cảnh Viễn chỉ chỉ phòng thử áo: "Tôi vào thay đồ."

Lúc y mặc lại đồ rồi đi ra, chỉ có mình Văn Nhan cũng vừa thay quần áo ra đứng ở cạnh cửa. Văn Nhan chỉ xuống quầy thu ngân bên dưới: "Giản Đông đi thanh toán rồi."

"Vâng, vậy chúng ta đợi cậu ấy." Thẩm Cảnh Viễn gật gật đầu, gửi quần áo trên tay cho nhân viên.

"Đã bao nhiêu năm nay, đàn em Thẩm bây giờ trông chín chắn thật." Văn Nhan trò chuyện với Thẩm Cảnh Viễn, kể lại mấy chuyện trước đây: "Lúc anh gặp cậu chắc cậu mới vừa năm hai nhỉ? Hồi đó trông bé thật, bây giờ đã khác nhiều thế này."

"Con người ai cũng sẽ già đi, không ai chạy thoát khỏi thời gian được." Thẩm Cảnh Viễn cười cười.

"Giản Đông đã kết hôn rồi, anh thật không ngờ." Văn Nhân vẫn giữ nguyên nụ cười từ đầu đến cuối, "Còn cậu thế nào? Đã có người muốn đi cùng dài lâu rồi chứ?"

Thẩm Cảnh Viễn cúi thấp đầu, đáp: "Xem như có đi đàn anh ạ."

Văn Nhan còn muốn hỏi thế nào là xem như có, Giản Đông đã trở về.

Chủ đề đó dừng lại như thế. Chuyện tình cảm mà, hai người lâu ngày gặp vừa không thân thuộc lắm, không ai hỏi tiếp nữa.

Đồ đạc xong xuôi Giản Đông mời hai người ăn cơm. Bọn họ ngồi trong nhà hàng chờ lên món, Giản Đông xem điện thoại, chợt nói: "Ây anh Thẩm, cậu xem vòng bạn bè chưa, tới anh Nam còn bảo đẹp trai đây này. Tám trăm đời còn chưa thấy bình luận một lần."

"Cậu vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè rồi hả?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi, bật điện thoại lên.

"Không chỉ thế nhé, cái bộ cậu mặc đẹp nhất hồi nãy tôi còn gửi sang mà, chẳng là muốn hỏi ý kiến anh Nam còn gì." Giản Đông hỏi, "Cậu nói xem cậu với ông chủ Yến ai mặc đồ Tây đẹp trai hơn?"

Thẩm Cảnh Viễn chọn tảng lờ nửa vế sau. Y nhớ về lần Giản Đông đi họp với Yến Khinh Nam đó, Giản Đông cũng gửi cho y mấy tấm ảnh chụp Yến Khinh Nam, giận tới độ bật cười: "Bộ cậu là paparazi hay gì?"

"Sao lại nói thế? Thêm một người khen cậu đẹp trai cậu còn không khoái quá đi? Cơ mà sao cậu biết ông chủ Yến đang khen cậu? Lỡ đang khen tôi thì sao?" Giản Đông nói bằng điệu xem trò vui không chê chuyện lớn, "Nhỏ mọn thế. Cậu tự nghĩ coi quan hệ giữa cậu với ông chủ Yến thế nào rồi, sắp qua cả tôi mà tôi còn chưa dỗi đâu đấy."

Thẩm Cảnh Viễn thật sự im lặng một lúc.

Thực tế thì Giản Đông không có chủ đích nói hai người đang có quan hệ gì, chỉ muốn cảm thán quan hệ giữa họ tốt mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn như thế mà giao thiệp được với người bạn đến mức này, chỉ có thể hoặc là người yêu hoặc là mới quen đã thân thiết, bất kể ra sao Giản Đông đều rất ước ao. Nhưng trước mặt Thẩm Cảnh Viễn anh ta cũng chỉ dám đụng chạm đến vế sau.

Văn Nhan nghe hai người trò chuyện với nhau, hỏi: "Bạn của các cậu à?"

"Vâng." Giản Đông đáp, "Anh ấy hiện là chủ khách sạn."

Ba người lâu ngày không hội họp với nhau, có rất nhiều chủ đề để trò chuyện qua lại trên bàn cơm. Thẩm Cảnh Viễn gần như chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới nói vào vài câu. Văn Nhan và Giản Đông uống rượu, Giản Đông là kiểu càng uống lại càng hứng càng hăng, còn Văn Nhan chỉ là biết uống thôi, hai người uống với nhau đến là vui vẻ.

Bữa cơm kéo dài đến hơn chín giờ tối. Giản Đông lái xe tới, Thẩm Cảnh Viễn đành lần lượt tiễn từng người, nhưng nhà Giản Đông ở rất xa chỗ Thẩm Cảnh Viễn ở, anh ta không đồng ý để y nửa đêm nửa hôm đi về một mình.

Thẩm Cảnh Viễn chỉ biết phì cười trước lý lẽ này. Rất khó để giảng giải nói lý với ma men, nhưng y vẫn nói: "Cậu tưởng mình quay về cái thời mười mấy tuổi à? Chúng ta ba mươi rồi Đông Tử."

"Hở?" Giản Đông ngả nghiêng ngã lật xuống đất, hỏi thêm lần nữa: "Bọn mình ba mươi á?"

Thẩm Cảnh Viễn ừm một tiếng đầy cay đắng.

Giản Đông cũng kịp phản ứng lại, đứng tại chỗ cười hềnh hệch.

Thẩm Cảnh Viễn tiễn Văn Nhan trước, đưa Giản Đông về nhà sau đó mới lái xe về Bên rìa dốc đá.

Lúc đến bãi đỗ, xe bị thanh chắn cản lại, Thẩm Cảnh Viễn mới hạ cửa sổ xuống. Bảo vệ thấy là y còn ngạc nhiên hỏi: "Muộn thế này mới về à?"

"Vâng, đây là xe của bạn cháu." Thẩm Cảnh Viễn gật đầu chào hỏi.

Bảo vệ chỉ hướng chỗ đậu trống: "Vậy cậu đỗ vào đó đi."

Lúc Thẩm Cảnh Viễn về đến khách sạn đã là gần mười hai giờ đêm. Chỉ có mình A Dịch ngồi quầy tiếp tân trông sảnh, thấy y về ánh mắt cậu nhoáng cái biến đổi, chạy tới nói: "Đêm nay anh Nam ra ngoài chơi với bạn, ảnh uống nhiều, anh có muốn vào xem thế nào không?"

Yến Khinh Nam uống nhiều thì y làm gì được chắc? Hơn phân nửa là mượn cớ rồi, Thẩm Cảnh Viễn nhìn là biết, có khi A Dịch là người sáng suốt hơn bất kỳ ai khác.

Thẩm Cảnh Viễn đang cầm chìa khóa xe của Giản Đông trong tay, gõ tay lên bàn tiếp tân: "Được, để anh đi xem, đừng lo."

Đến khi gõ cửa lòng Thẩm Cảnh Viễn vẫn chưa quá chắc chắn, y gõ rất nhiều lần mà không ai ra mở cửa, bèn tự đẩy cửa đi luôn vào trong.

Căn phòng nồng nặc mùi rượu, Thẩm Cảnh Viễn vừa ngửi đã phải nhíu mày. Không gian sô pha tiếp khách không có ai, y bước vào phòng, Yến Khinh Nam nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, tay gập lại đặt bên gối đầu, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, chăn mền không biết đá đi đâu rồi.

Thẩm Cảnh Viễn thấy anh ngủ thế mà phát giận, bước tới thô bạo quẳng chăn trùm lên mặt anh. Chỉ vậy mà Yến Khinh Nam cũng tỉnh, anh kéo chăn xuống, phát hiện Thẩm Cảnh Viễn đang đứng cạnh giường.

Anh với lấy tay y trong vô thức, khoảnh khắc ngón tay chạm vào nhau, Thẩm Cảnh Viễn lại mềm lòng không chịu được.

"Em về rồi?" Yến Khinh Nam hỏi y, cứ hệt như chuyện mấy ngày trước đây chưa từng xảy ra.

Thẩm Cảnh Viết không rõ anh say hay không say, nhưng y tự thấy mình say. Kẻ say không suy nghĩ gì được, cũng không màng đến những nghĩ suy quẩn quanh trong đầu, không nghĩ ra làm cách nào để kiềm chế tình yêu.

"Về rồi." Thẩm Cảnh Viễn đung đưa tay của cả hai, trách móc: "Sao anh uống nhiều vậy?"

"Tôi buồn." Yến Khinh Nam kéo người về bên mình, "Buồn thì muốn uống."

Thẩm Cảnh Viễn bị đẩy sấp về trước, đầu gối đập vào nệm. Y chậm rãi nằm lên người anh, bị anh trở tay ôm vào lòng.

"Đừng buồn mà..."

Y nói xong, Yến Khinh Nam nắn nắn gáy y, anh quay đầu, như cố ý ghé vào tai y thầm thì: "Có người làm tôi buồn, mong em ấy sẽ tự biết."

Thẩm Cảnh Viễn cứ thế nhào lên người Yến Khinh Nam, nói với anh: "Anh Nam à... thật sự khó lắm..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play