Sau khi Tống Kỳ nhờ Tiêu Sanh thu xếp ổn thỏa cho những người đó thì lập tức đi trong thành tìm tửu lầu vẫn chưa đóng cửa. May mà Vũ thành sầm uất, nhà trọ và tửu lầu đều mở cửa đến rất muộn, nhưng có chè bo bo đậu hũ ky hay không thì chưa chắc.

Tống Kỳ đã đi mấy nhà trọ và tửu lầu, đầu bếp đều không bằng lòng làm cho cô. Mãi cho đến khi cô vào tửu lầu Long Phi, đầu bếp cuối cùng đã đồng ý làm, nhưng thu phí cũng đắt hơn rất nhiều.

Không còn cách nào khác, đây là yêu cầu của Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ cũng đành phải đồng ý.

Hồ Đồ: [Chẳng phải tiền đó là Ôn Vãn Tịch cho cô à?]

Tống Kỳ: [Hình như là vậy á.]

Tống Kỳ dừng lại một chút, chợt nhận ra: [Cho nên tao đang dùng tiền của Ôn tỷ để dỗ Ôn tỷ?]

Hồ Đồ: [Chính xác.]

Nghĩ đến đây Tống Kỳ bèn đột nhiên thoải mái hơn. Cô không làm phiền đầu bếp làm chè, đến tiền sảnh ngồi xuống gọi ấm trà. Cô đang nghĩ, cũng không biết khi đầu bếp làm xong, Ôn Vãn Tịch đã ngủ chưa.

Tống Kỳ mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã phát hiện nhà trọ vắng vẻ có người đang nhìn cô.

Ai vậy?

Tống Kỳ ngước mắt lên nhìn, thì trông thấy đúng là Cố Khinh Phong và người phụ nữ mặc đồ trắng ngồi cùng bàn đang nhìn cô.

"Cố đại ca?"

Tống Kỳ biết trong Vũ thành rải đầy tai mắt của Ôn Vãn Tịch, chuyện bản thân chào hỏi với Cố Khinh Phong này, e rằng sẽ sớm truyền đến tai Ôn Vãn Tịch.

Tống Kỳ cũng không sợ Ôn Vãn Tịch biết bản thân thực sự có quen biết với Cố Khinh Phong, nhưng hai người tiếp xúc không nhiều lắm, tìm không ra bất kì sơ hở nào.

"Tống nha đầu, thì ra ngươi cũng ở Vũ thành, ta còn tưởng ta nhìn nhầm người."

Cố Khinh Phong không ngờ vừa mới chia tay ở Thiên Thủy thành không lâu đã gặp lại ở Vũ thành, thứ duyên số chết tiệt này.

"Đến Vũ thành xử lý ít việc, Cố đại ca thì sao?"

"Cũng vậy."

Hai người vô cùng khách sáo nói hai câu, nhưng một người chính đạo và một người Ma giáo có thể trò chuyện mấy câu thế này, thực sự thần kì.

Người phụ nữ đeo mặt nạ ngọc màu trắng kia không hề nói câu nào, chỉ liếc nhìn Tống Kỳ một cái, ghi nhớ lại người này. Có một tích tắc ánh mắt của Tống Kỳ và người phụ nữ kia giao nhau, nhận ra hàm ý quan sát rõ ràng, điều này khiến cô có phần không thoải mái.

Tống Kỳ: [Gạt mặt nạ của người phụ nữ kia ra?]

Hồ Đồ: [Phải, cộng 100.]

Thất bại trừ 50 nữa đâu, mày tưởng tao không nhớ được?

Tống Kỳ thực sự rất muốn liếc Hồ Đồ trắng mắt một cái, nhưng cô chỉ có thể cúi đầu trợn trắng mắt một mình, âm thầm mà bốc phốt cái hệ thống Hồ Đồ bịp bợm này.

Tống Kỳ lại nhìn về phía người phụ nữ kia, người nọ vẫn đang nhìn cô, cô chột dạ mà quay mặt đi. Đậu móa, Cố Khinh Phong ở đây, làm sao cô gạt mặt nạ nàng ta ra được?

Tống Kỳ: [Có bắt buộc phải gạt ra không?]

Hồ Đồ: [Dù sao chỉ cần cởi bỏ mặt nạ nàng ấy đi là được.]

Tống Kỳ nghe xong, xem như là thoải mái hơn chút, ít nhất không phải chỉ có con đường gạt ra này có thể chọn.

Tống Kỳ suy đi nghĩ lại, quyết định chờ đến khi Cố Khinh Phong và người phụ nữ này không ở cùng nhau, cô mới đi gặp người phụ nữ này một chút.

Nhìn chiếc mặt nạ ngọc màu trắng trên mặt nàng ta, chất liệu cực kì tốt, đoán chừng giá trị rất đắt tiền, Tống Kỳ không nhịn được cảm thán Huyết Liên giáo thật có tiền, ngay cả mặt nạ cũng khác với người thường.

"Thánh nữ, nàng ấy có vấn đề gì sao?"

Cố Khinh Phong dùng đường truyền âm bí mật hỏi một câu, người phụ nữ kia thu hồi ánh mắt, truyền âm trở về: "Không có gì, chỉ là nàng ấy rất kì quái."

"Kì quái?"

"Cứ nhìn chằm chằm ta mãi."

Cố Khinh Phong: "..."

Cố Khinh Phong nhìn sang, lại không phát hiện Tống Kỳ nhìn chằm chằm Thánh nữ nhà mình. Chỉ là, Thánh nữ nhà mình nói cũng không sai, Tống Kỳ quả thực rất kì quái, luôn thích nhìn chằm chằm người khác. Lúc trước Cố Khinh Phong quyết định gặp Tống Kỳ một lần, cũng là vì người này nhìn mình chằm chằm ở nhà trọ.

"Có lẽ nàng ấy cảm thấy người xinh đẹp."

Cơ thể Thánh nữ chấn động một chút, cười nhạt một tiếng: "Tên lỗ mãng."

Cố Khinh Phong: "..."

Hắn cúi đầu nhìn nhìn quần áo cả người mình, màu đỏ diễm lệ, dáng dấp mê hoặc, lẽ nào nàng ấy cũng thấy mình là người lỗ mãng?

"Hơ hắt xì—!"

Tống Kỳ hắt hơi một cái, tiền sảnh đang yên tĩnh đâm ra vô cùng thu hút ánh nhìn. Cô xoa xoa mũi mình, cười hì hì hai tiếng che giấu sự lúng túng.

"Cũng không biết kẻ nào đang mắng ta."

Tống Kỳ nhỏ giọng xem thường một câu, mà hai người có thính lực cực tốt đều nghe thấy.

Cố Khinh Phong: "..."

Thánh nữ: "..."

Tống Kỳ cũng không nói gì thêm với Cố Khinh Phong, thân phận hai người đặc thù, bây giờ lại đang ở Vũ thành, nên tránh né một chút mới tốt.

Lại nói đến người phụ nữ mặc đồ trắng kia, chẳng biết lai lịch thế nào, Tống Kỳ bèn không nói chuyện với Cố Khinh Phong nữa.

Một canh giờ sau, cuối cùng đầu bếp cũng cầm cái liễn nóng hổi đi ra. Sau khi Tống Kỳ vui mừng phấn khởi trả tiền, thì rời khởi nhà trọ.

Hai người Cố Khinh Phong vẫn luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng.

"Sao trông người này có vẻ hơi ngốc?"

Thánh nữ nhìn dáng vẻ tùy tiện của Tống Kỳ, chỉ cảm thấy người này thật lạ lùng, nói cô có khí khái con cháu giang hồ đi, nhưng thật ra lại mang theo không ít ngốc nghếch.

"...Có lẽ do vẫn còn trẻ thôi!"

Cố Khinh Phong thấy Tống Kỳ không ngốc nghếch chút nào, trông đúng cởi mở hoạt bát, sao vào trong mắt người này thì biến thành ngốc rồi vậy?

"Nàng ấy đến từ môn phái nào?"

"Thần Kiếm môn."

Cố Khinh Phong trả lời đâu ra đấy, chỉ vì thân phận người trước mặt này đặc thù, Tưởng Thưởng hết lần này đến lần khác căn dặn bản thân không được để xảy ra chuyện gì.

"Chẳng qua là một môn phái nhỏ mà thôi."

Người phụ nữ mặc đồ trắng ngay lập tức mất hứng thú, không bàn luận về Tống Kỳ nữa, chỉ cúi đầu uống trà.

**

Tống Kỳ xách cái liễn trở về Phủ Thành chủ, đệ tử gác cổng nhìn thấy Tống Kỳ, liền vội vàng đi về phía cô: "Tống cô nương, Thành chủ đợi trong thư phòng đã lâu."

"Được rồi, cảm ơn ngươi."

Tống Kỳ xuất phát đi về phía thư phòng, đáy lòng lại có chút bất an. Người có lòng nghi ngờ nặng như Ôn Vãn Tịch, biết mình trò chuyện vài câu với Cố Khinh Phong, liệu nàng có nghi ngờ mình không?

Tống Kỳ thấp thỏm bước đi trong Phủ Thành chủ, mất một lúc mới đến thư phòng.

Cốc cốc, cô gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Giọng nói lành lạnh của Ôn Vãn Tịch truyền đến, Tống Kỳ đẩy cửa vào, thò đầu vào trong, lặng lẽ mà nhìn Ôn Vãn Tịch đang làm gì. Cô cũng không hiểu vì sao mình phải thậm thà thậm thụt thế này, nhưng nghĩ đến đêm giờ đã khuya, bèn vô thức làm ra hành động thậm thà thậm thụt.

"Ngươi làm gì thế?"

Ôn Vãn Tịch vẫn đang xử lí một ít cuộn giấy trước bàn, cũng không biết là công việc gì, cứ cảm thấy nàng vô cùng bận bịu.

"Không có gì, không có gì."

Tống Kỳ cầm cái liễn đi vào, sau đó đặt xuống bàn Ôn Vãn Tịch: "Chè bo bo đậu hũ ky của ngươi đây."

Ôn Vãn Tịch hơi ngước mắt lên, nhìn cái liễn kia, lại ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ: "Có gì muốn nói với ta không?"

"Có."

Tống Kỳ thấy trong mắt Ôn Vãn Tịch mang theo chút lạnh lùng, bèn biết chắc chắn nàng đang hỏi về chuyện xảy ra ở nhà trọ ban nãy.

Tống Kỳ ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Cố Khinh Phong là lúc trước quen biết sau khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc, nhưng giữa bọn ta không có bất kì tiếp xúc nào. Chỉ là trước đó chạm mặt ở ngoại ô Thiên Thủy thành, hắn muốn bắt ăn mày về, ta đã khuyên hắn rời đi."

Ôn Vãn Tịch không ngờ Tống Kỳ sẽ nói nhiều như vậy, sương mù trong lòng liền bị quét tan, cười nói: "Ngươi cũng trung thực đấy."

"Cho dù không nói, ngươi cũng sẽ nghĩ cách điều tra ra, chi bằng thật thà khai báo."

Tống Kỳ dừng một chút, lại nghiêm túc nói: "Ta thực sự không có bất kì liên hệ nào với Huyết Liên giáo, ta cảm thấy Cố Khinh Phong này rất kì quái, cho nên mới có ý muốn kết giao."

"Ừm, quả thực là một người kì quái."

Ôn Vãn Tịch không phủ định lời nói của Tống Kỳ, công tử mặc đồ đỏ như máu Cố Khinh Phong quả thực là một người kì quái. Hắn làm việc rất tùy ý, hành sự đều dựa theo ý thích, cũng không ngại bị trách phạt, Tưởng Thưởng rất ít khi giao phó nhiệm vụ quan trọng cho hắn.

Ngặt nỗi Cố Khinh Phong là do chính tay Tưởng Thưởng nuôi lớn, thiên phú cũng rất khá, giết đi thì không nỡ, chỉ có thể nuôi dưỡng như vậy.

Ôn Vãn Tịch cầm cái liễn qua, mở ra, mùi vị thơm nồng truyền ra, Ôn Vãn Tịch bị bắt giữ ngay lập tức.

Công việc chân sai vặt này, Tống Kỳ vẫn làm tốt lắm.

"Bình thường giờ nào thì ngươi mới nghỉ ngơi?"

Ngày cùng trở về thị trấn Bạch Tượng với Ôn Vãn Tịch, cô nhớ Ôn Vãn Tịch nghỉ ngơi vẫn khá sớm. Bây giờ đã là cuối giờ Tý rồi, cũng chính là sắp rạng sáng một giờ rồi, nàng vẫn còn làm việc.

"Chuyện này ngươi không cần biết."

Ôn Vãn Tịch uống một ngụm, vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, nàng rất hài lòng.

Tống Kỳ nhìn Ôn Vãn Tịch không nhanh không chậm ăn chè, trong lòng thầm nghĩ người tập võ đúng là có lợi, đó chính là không dễ bị béo phì. Lượng vận động của người tập võ lớn, calo từ thức ăn thường sẽ mau chóng tiêu hao hết, những món ngọt này đối với Ôn Vãn Tịch mà nói chẳng tính là gì.

Nàng hoàn toàn không phải lo chuyện béo phì.

"Hôm nay bắt sống tên nhân chứng kia rồi có ý tưởng gì không?"

Ôn Vãn Tịch biết Tống Kỳ chắc chắn là nắm rõ, nhưng nàng muốn biết Tống Kỳ có ý tưởng gì tiếp theo.

"Ta nghĩ Lam Nguyệt bắt những người này để thử dược, cũng không biết có phải hắn luyện dược ở tổng đàn hay không, nếu đúng là thế, thì ta không làm gì được."

Cô cũng đâu thể giết đến tổng đàn được chứ, cô vẫn chưa muốn offline nhanh như vậy.

Đôi môi đỏ của Ôn Vãn Tịch dính chút vệt nước, trông ẩm ướt và căng mọng. Nàng hơi cong môi, nhếch lên thành một độ cong mê người: "Nếu ngươi cầu xin ta, thì ta có thể giúp ngươi điều tra một chút."

"Xin ngươi đó."

Xét về mặt dày, Tống Kỳ cảm thấy mình vẫn có thể chiếm được vị trí trong tốp đầu.

Hồ Đồ: [Khiêm tốn rồi, cô dám nhận thứ hai, không ai dám nhận chủ nhật.]

Tống Kỳ: [Cút!]

Ôn Vãn Tịch: "..."

Ôn Vãn Tịch cũng không ngờ Tống Kỳ không có tiền đồ như vậy, nàng còn tưởng người này ít nhiều sẽ làm mình làm mẩy một lúc. Điều Tống Kỳ muốn lại là phải phá hủy chỗ luyện dược này càng sớm càng tốt, không chỉ vì những người vô tội này, còn vì Cái Bang của mình.

Nếu người trong Cái Bang trở thành mục tiêu của Lam Nguyệt, bị bắt đi, rồi mất tích, lòng người trong Cái Bang chắc chắn sẽ hoang mang, đến lúc đó đừng nói là xây dựng bang, cách giải tán cũng không còn xa cho lắm.

"Vậy ngươi có thể giúp ta một tí được không?"

Tống Kỳ đầy mặt cầu xin nhìn Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch nhìn đi chỗ khác: "Có thể thì có thể, nhưng ta cũng không chắc chắn có thể điều tra được, còn nữa, ngươi có thể cho ta cái gì?"

Lần này Ôn Vãn Tịch nhìn về phía Tống Kỳ, trong mắt có tia sáng tinh quái.

Tống Kỳ: [Sao có cảm giác như mình rớt vào ổ sói?]

Hồ Đồ: [Tự tin lên chút nào, cô đã ở bên trong rồi.]

Tống Kỳ: [Cút!]

Tống Kỳ thở dài, biết Ôn Vãn Tịch chắc chắn sẽ không đáp ứng mình dễ dàng như vậy: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Ôn Vãn Tịch không nói gì, mà chỉ buông thìa trong tay xuống, đi đến bên cạnh Tống Kỳ, nói: "Đứng lên."

Tống Kỳ ngoan ngoãn đứng dậy, đối diện với Ôn Vãn Tịch.

Ôn Vãn Tịch còn cao hơn bản thân một chút, một người phụ nữ cao gầy lại tuyệt sắc thế này quả thực có khí thế áp đảo, Tống Kỳ ngay lập tức cảm thấy bản thân thấp hơn một khúc.

Ôn Vãn Tịch đưa tay ra, nhẹ nhàng ngoắc lấy đai lưng Tống Kỳ, kéo cô về phía người mình. Tống Kỳ giật nảy trong lòng, giữ vững cơ thể, nhưng khoảng cách với Ôn Vãn Tịch cũng chỉ còn lại một bước chân.

"Ngươi, ngươi làm gì đó?"

Tống Kỳ cảm thấy mặt mình nóng bừng, lỗ tai cũng nóng bừng, hơi nóng giống như tỏa ra từ trong cơ thể, lan tràn khắp người như ngọn lửa.

Tống Kỳ thậm chí còn không dám đối diện với Ôn Vãn Tịch.

"Đêm nay, ở lại với ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play