Tiền Thất phân phát toàn bộ số bạc xuống, hắn vẫn tính là thật thà, không hề biển thủ số bạc, tám người mỗi người được hai lạng bạc, vô cùng công bằng.
"Những năm qua có phải đám người Huyết Liên giáo đã chèn ép các ngươi không?"
Những người ăn mày này chẳng qua chỉ là ăn mày, nhưng trên người lại có vết thương, mấy vết bầm khó tan trông có vẻ không giống ẩu đả bình thường mà là do bị đánh bởi người biết võ công. Thái Hư môn tự xưng là danh môn chính phái, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật, còn Huyết Liên giáo thì khó mà nói được.
"Bọn họ thường xuyên tìm chúng ta để lấy tin tức, nếu không có thì đánh chúng ta."
Tiền Thất mở miệng, sau đó nghĩ đến đề nghị vừa rồi của Tống Kỳ, nói bán tin tức cho Huyết Liên giáo, lập tức rùng mình một cái, chuyện này không thể làm được!
"Vậy thì không cung cấp tin tức cho bọn chúng nữa, tuyệt đối không giúp đỡ kẻ nào bắt nạt người của bang chúng ta, ta sẽ đi dạy dỗ chúng, ra tay thay cho các ngươi!"
Muốn chiếm được lòng người, trước hết phải làm chút việc cho họ, việc dạy dỗ vài tên Huyết Liên giáo không phải là chuyện gì khó khăn đối với Tống Kỳ.
"Rõ ạ! Kiều đại nhân, ta nhìn thấy vài tên Huyết Liên giáo đã vào tửu lầu uống rượu, dựa theo quan sát của ta, chừng một lát nữa bọn chúng sẽ ra ngoài."
Sau khi Tiền Thất nói xong, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong. Bọn họ đã chịu quá nhiều ấm ức, nhưng bọn họ không có tiền, không có địa vị, càng không có võ công, hoàn toàn không phải là đối thủ của những chuyên gia trong võ lâm kia.
"Được."
Tống Kỳ đồng ý, rồi nói thêm: "Bây giờ các ngươi hãy bắt đầu chiêu dụ thành viên, hành sự cẩn thận, chỉ cần báo cáo những gì các ngươi thấy và nghe được khi đi ăn xin cho ta là được."
Tống Kỳ giơ một ngón tay lên, nói: "Một tháng sau, ta sẽ quay lại, đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp Cái Bang, cho các huynh đệ nhậu một bữa, khao thưởng mọi người một chút."
"Vâng!"
Mọi người đồng thanh hô vâng, sĩ khí sục sôi. Ăn mày chưa từng có cảm giác thuộc về nơi nào, bị coi là con sâu cái kiến của đời, bây giờ có người sẵn lòng đứng ra vì họ, lại có một bang phái sẵn lòng cưu mang bọn họ, tất nhiên bọn họ rất vui lòng.
"Tiền Thất, ngươi phải giúp ta quản lý thật tốt những thành viên Cái Bang ở đây, không nhận người có phẩm hạnh không đứng đắn, không nhận kẻ nào thất tín bội nghĩa, ghi nhớ ba phép tắc kia của Cái Bang."
"Thưa Kiều đại nhân, ta đã rõ!"
Tiền Thất đáp ứng lia lịa, nhưng Tống Kỳ không nhịn được ho vài tiếng. Nội thương vẫn chưa lành, bây giờ lại phải động thủ, tuy có chút miễn cưỡng, nhưng vì Cái Bang, cô sẵn lòng làm như vậy.
Hồ Đồ: [Nếu như thực sự có người cậy danh Cái Bang để làm loạn thì phải làm sao?]
Tống Kỳ: [Tao có phải họ Kiều đâu.]
Hồ Đồ: [...Giỏi cái gì không giỏi, giỏi nhất là đổ thừa.]
Tống Kỳ: [Quá khen quá khen.]
"Kiều đại nhân, có phải ngươi bị thương không?"
Khi Tống Kỳ đến, mặt mày đã trở nên tái nhợt, khí sắc không tốt, Tiền Thất liền cho rằng cô bị thương.
"Không có gì trở ngại, chấn thương nhẹ thôi."
Tống Kỳ nói xong, cầm lấy thanh kiếm Trường Hồng của mình, nói: "Các ngươi cứ ở quanh đây quan sát, ta đi dạy dỗ bọn chúng."
"Vâng!"
**
Vút—!
Mũi kiếm lạnh lẽo, khi chỉ vào yết hầu bản thân, đã khiến người ta ngửi được mùi vị của cái chết.
"Ôn, Ôn thành chủ, bọn ta thực sự không nhìn thấy cô gái mặc đồ trắng nào cả, thật đấy!"
Tên Huyết Liên giáo kia đang tuần tra trong rừng, nhưng làm thế nào hắn biết được ngay cả khi mình đi vệ sinh cũng có thể gặp Diêm Vương đòi mạng.
Ôn Vãn Tịch cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã* ngày đi nghìn dặm đến nơi này, mất cùng lắm chừng ba ngày. Khi đến khu rừng, Ôn Vãn Tịch lập tức bắt một tên Huyết Liên giáo lạc đàn để tra hỏi.
"Thực sự là không thấy?"
Ôn Vãn Tịch híp mắt một chút, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thực, thực sự là không thấy, nếu bọn ta tìm thấy người khả nghi ở gần đây, bọn ta đã không cần phải tuần tra ở đây rồi."
"Nói cũng đúng, thưởng cho ngươi."
Mũi kiếm của Ôn Vãn Tịch vụt một cái, kẻ kia chưa kịp kêu đau đã ngã xuống đất, bất động, kiếm Thất Sát chạm vào máu là kết thúc một sinh mạng**.
"Một cái chết nhanh gọn."
Ôn Vãn Tịch thu kiếm lại, rời khỏi khu rừng, hướng về phía bắc mà đi. Đã nhiều ngày như vậy, người của Thái Hư môn và Huyết Liên giáo đều tìm kiếm mà không thu hoạch được gì, như vậy chứng tỏ Tống Kỳ không ở trong rừng. Nếu là không may bị thú dữ tha đi, cũng không đến mức không để lại một chút dấu vết nào.
Nàng ấy không có ở trong rừng, một người kỳ quái như vậy, chắc chắn có cách tự bảo toàn tính mạng mình.
Chắc chắn là có.
**
Rầm—!
Ba tên Huyết Liên giáo bị đánh văng ra khỏi tửu lầu, nằm sõng soài trên mặt đất như những con ếch, trên mặt cục xanh cục tím, trong miệng rên rỉ đau đớn, lại không phản kháng được.
Tống Kỳ bước ra từ tửu lầu, đeo chiếc mặt nạ mới mua, một chân đạp lên mông tên Huyết Liên giáo kia: "Cho các ngươi dám bắt nạt kẻ yếu, đây là bài học cho các ngươi!"
Tống Kỳ đá mạnh vào mông một tên trong số đó, tên đó hét lớn một tiếng, vội vàng nói: "Nữ hiệp, bọn ta biết sai rồi, biết sai rồi, xin ngài hãy tha cho bọn ta đi mà!"
"Cút!"
Tống Kỳ không giết bọn chúng, nhìn dáng vẻ bọn chúng cúp đuôi bỏ chạy hài hước vô cùng. Vừa rồi cô không nói rõ mình ra tay vì ai, những người này có thế nào cũng không nghĩ đến là đám ăn mày không quyền, không thế, không tiền, không võ công.
Tiền Thất toan bước đến, nhưng bị Tống Kỳ dùng ánh mắt ngăn lại.
Tiền Thất ngay lập tức hiểu ra, phải kín tiếng, phải kín tiếng.
Tống Kỳ trở lại căn nhà hoang, những người ăn mày kia cũng lần lượt đến, đều ca tụng Tống Kỳ có bao nhiêu anh minh uy phong, đã giúp họ xả cơn tức. Lòng hư vinh của Tống Kỳ được thỏa mãn, đồng thời lại cảm thấy trên người có một phần trách nhiệm, với Cái Bang mới lập chưa đến một ngày này.
"Khụ khụ khụ—!"
Ban nãy Tống Kỳ sử dụng nội lực, đã ảnh hưởng đến nội thương, cả ngực đau nhói, như bị kim đâm.
"Kiều đại nhân, người có sao không?"
Tiền Thất muốn tiến lên đỡ, nhưng bị Tống Kỳ từ chối: "Ta không sao cả."
"Bây giờ ta phải trở về, buổi trưa một tháng sau, chúng ta lại tụ họp ở nơi này, các ngươi nhớ phải hành động kín tiếng, đánh không lại thì nhẫn nhịn, hiện tại các ngươi sức cô thế yếu, làm việc phải thận trọng."
"Đã rõ!"
Tống Kỳ nghe bọn họ đồng ý, cảm thấy yên tâm hơn một chút, cuối cùng dặn dò Tiền Thất một số việc quan trọng, sau khi bảo hắn quản lý thật tốt người trong bang thì vội vã rời đi.
Tống Kỳ rời đi vội vàng, không phải vì muốn mau chóng trở về Vũ thành, mà là lúc này cô đang bị thương, sợ Huyết Liên giáo trở lại tìm người giúp đỡ đến. Thứ nhất là cô sợ bị đánh, thứ hai là sợ làm liên lụy đến những người ăn mày này, trước khi bọn họ trở nên hùng mạnh, mọi việc đều chỉ có thể kín tiếng.
Tống Kỳ rời khỏi thị trấn, đi về phía nam, chuẩn bị trở về Vũ thành, không ngờ rằng ở trong rừng lại phát hiện thi thể của ba người ban nãy.
Không đúng, ban nãy cô xuống tay đâu có nặng đâu nhỉ!
Tống Kỳ lật qua lại thi thể bọn chúng, phát hiện là bị một nhát kiếm chém vào yết hầu, khả năng là bị cao thủ trừng trị. Nhát kiếm này, thực sự khó mà nhận diện được là võ công gì, nhưng sự ác liệt này...
"Tống Kỳ?"
Nghe thấy giọng nói lành lạnh kia, Tống Kỳ lập tức nhìn về hướng cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy người ấy mặc một bộ kình trang màu đen, thanh kiếm trong tay vẫn còn đang nhỏ máu.
"Ôn Vãn Tịch?"
Tống Kỳ đi về phía Ôn Vãn Tịch, cũng không sợ việc nàng vừa giết người, gặp được người quen vào thời điểm bản thân bơ vơ nhất bao giờ cũng cảm thấy an toàn hơn.
Ôn Vãn Tịch nhìn người đeo mặt nạ, khoác chiếc áo choàng tả tơi chạy về phía mình. Tảng đá lớn trong lòng dường như vỡ tan trong nháy mắt, cơ thể căng thẳng ngay lập tức thả lỏng, lung lay sắp ngã. So với việc nghe tin nàng ấy có thể đã chết, hiện tại càng làm cho Ôn Vãn Tịch nghẹn ngào hơn.
Mình bị làm sao thế này?
Tống Kỳ chạy nhanh, dẫn đến bị xóc hông, húng hắng không thôi.
"Khụ khụ khụ!"
Ôn Vãn Tịch thu kiếm Thất Sát lại, rồi dùng cả hai tay đỡ lấy vai Tống Kỳ, giữ vững thân hình cô. Nhưng nhìn thấy mặt mày cô trắng bệch như tờ giấy, khí sắc cực kì kém, quả thực đã bị thương không nhẹ.
"Ta không sao đâu, ngươi đừng lại gần ta quá như vậy, ta chưa tắm, bốc mùi lắm."
Tống Kỳ rất vui mừng khi nhìn thấy Ôn Vãn Tịch, nhưng nghĩ đến việc đã nhiều ngày mình chưa tắm, mùi máu và mồ hôi hòa lẫn vào nhau rất khó chịu, bèn sợ Ôn Vãn Tịch sẽ không thích.
Ôn Vãn Tịch cau mày, lúc này rồi mà người này còn để tâm đến những chuyện như vậy?
"Đi."
Ôn Vãn Tịch nắm lấy tay Tống Kỳ, phát hiện tay của người này còn lạnh hơn cả tay mình, là nhiệt độ sau khi mất máu.
"Đi đâu?"
"Tìm nhà trọ, tình trạng hiện tại của ngươi không thích hợp để đi đường."
Tống Kỳ giống như một đứa trẻ, để mặc cho Ôn Vãn Tịch nắm chặt lấy. Đến bây giờ cô mới nhận ra cơ thể mình cần được chăm sóc đàng hoàng, tay Ôn Vãn Tịch khi nắm vào thế mà còn có chút ấm áp là chuyện gì thế này?
Mấy ngày nay quả thực Tống Kỳ không nghỉ ngơi được bao nhiêu, mà đồ ăn cũng chỉ là cháo loãng và rau củ. Để chăm sóc cho cô, bác gái đã bỏ cả việc đồng áng, điều này khiến Tống Kỳ vô cùng áy náy, nên đương nhiên là không đòi hỏi gì hơn.
Ôn Vãn Tịch dẫn Tống Kỳ trở lại thị trấn Bạch Tượng, tìm một nhà trọ đi vào, còn nhờ tiểu nhị chuẩn bị nước nóng.
"Sao mấy ngày nay không ăn chút gì ngon, nhìn ngươi giống như ăn gió nằm sương vậy?"
Nếu có ở trọ, Tống Kỳ không đến mức ngay cả quần áo cũng không thể đổi.
"Ta, ta không có tiền."
Tống Kỳ không nói tiền của mình đã đi đâu, ban đầu Ôn Vãn Tịch nghe xong sững người một lúc, rồi lại mắng: "Ngươi đúng là ngốc."
Người này, thực sự ngốc quá.
Tống Kỳ bĩu môi, được thôi, mình lại bị mắng.
"Tắm rửa sạch sẽ đi, ta sẽ nhờ tiểu nhị chuẩn bị một bộ quần áo cho ngươi."
"Được."
Ôn Vãn Tịch nói xong liền đi ra ngoài, Tống Kỳ cuối cùng cũng có thể thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, rửa sạch dơ bẩn trên người. Đợi đến khi Tống Kỳ tắm xong, liền mặc quần áo mà tiểu nhị lặng lẽ meo meo đặt trước cửa, cả người cũng trở nên dễ chịu hơn.
Ục ục...
Được rồi, hiện tại cô đã biết đói bụng.
Sau khi bản thân tắm rửa xong, Ôn Vãn Tịch bước vào, theo sau nàng còn có tiểu nhị, bưng vào không ít đồ ăn ngon, làm Tống Kỳ ngay lập tức càng đói bụng hơn.
"Ăn."
"À à!"
Tống Kỳ cũng không đợi Ôn Vãn Tịch động đũa, lập tức vùi đầu ăn, bổ sung lại toàn bộ năng lượng đã mất.
Lúc này Ôn Vãn Tịch xem như là đã nhìn thấy vết thương trên tay phải của cô, không sâu, nhưng xuất hiện trên làn da trắng như tuyết kia rất đột ngột. Ban nãy mình nắm tay trái của nàng ấy, nên chưa phát hiện ra bên tay phải của nàng ấy có vết thương.
Ôn Vãn Tịch bắt lấy tay phải của Tống Kỳ, người kia tò mò nhìn nàng, đôi mắt hạnh chớp chớp, như đang hỏi Ôn Vãn Tịch có chuyện gì.
"Một lát nữa ta sẽ bôi thuốc cho ngươi."
"Hở?"
Tống Kỳ tưởng mình nghe nhầm, Ôn Vãn Tịch muốn bôi thuốc cho mình?
"Bị thương rồi, lỗ tai cũng không dùng được luôn à?"
"Không phải không phải, chỉ là có chút... được quan tâm mà sợ hãi."
Cô biết Ôn Vãn Tịch biết giết người, hơn nữa còn biết rất nhiều cách để làm việc đó, nhưng không biết là nàng còn biết bôi thuốc cho người khác.
"Ngươi bị thương khi làm việc cho Vũ thành, ta nên chăm sóc."
Ôn Vãn Tịch đã tìm ra một lời giải thích có thể đồng thời thuyết phục được chính mình.
Tống Kỳ nhìn về phía Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch lại âm thầm lảng tránh ánh mắt của cô.
"Có phải ngươi đặc biệt đến tìm ta không?"
Tại sao Ôn Vãn Tịch lại xuất hiện ở đây, Tống Kỳ vẫn luôn rất nghi ngờ, niềm vui ban nãy đã phân tán sự nghi ngờ này, giờ đây khi đã bình tĩnh lại, mới cảm thấy kỳ lạ.
Ôn Vãn Tịch không nên xuất hiện ở đây.
"Không phải, người của triều đình đã đến khu vực Nam Hàng, có một số động tĩnh khác thường, ta đến để quan sát động thái của họ."
"Ồ."
Tống Kỳ hơi thất vọng, cô còn tưởng Ôn Vãn Tịch đặc biệt đến đây.
Làm sao cô lại có thể có mong đợi như vậy chứ?
"Ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm như thế nào?"
Bị Lôi Hỏa Châu đánh trúng, trên người ngoại trừ vết thương do kiếm này cùng một vài vết trầy xước thì không nhìn thấy vết thương ngoài da nào khác. Người có nội lực thâm hậu có thể sử dụng nội lực bảo vệ cơ thể, nhưng uy lực của Lôi Hỏa Châu đủ để làm tâm mạch vỡ nát, phán đoán của Tiêu Sanh sẽ không sai, Tống Kỳ nên bị thương rất nặng mới đúng, ít nhất không thể như hiện tại, xuống được giường như thế này.
"Nghĩ đến việc không thể để ngươi khóc, nên đã sống sót."
Hồ Đồ: [Quào! Khéo đùa gớm!]
Tống Kỳ: [Đờ mờ, bộ không thể nói như vậy à?!]
Ôn Vãn Tịch: "..."
- -----------------
Chú thích:
*Hãn Huyết Bảo Mã (汗血宝马): giống ngựa có mồ hôi đỏ như máu (汗血), dai sức và khỏe tuyệt trần, mà người Trung Hoa gọi là Hãn Huyết Mã; trong khi đó Bảo Mã (宝马) có nghĩa là ngựa quý. Nói chung con ngựa của Ôn thành chủ đã xịn còn quý, top 1 server không ai làm lại.
Hãn Huyết Mã là con ngựa có thật, tồn tại cho đến ngày nay, chính là giống ngựa Akhal-Teke. Gốc từ Turmenistan, là biểu tượng của quốc gia này. Được coi là loài ngựa quý hiếm nhất thế giới, tốc độ chạy cực nhanh, khả năng chịu đựng dẻo dai, đôi khi đổ mồ hôi màu đỏ do các mao mạch nhỏ dưới da bị vỡ.
Theo các sử gia, Akhal-Teke chính là nguyên mẫu của ngựa Xích Thố - chiến mã huyền thoại của danh tướng Lữ Bố, Quan Vũ trong Tam Quốc diễn nghĩa.
**Nguyên văn là "Kiến huyết phong hầu" (见血封喉): trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là "tiễn độc mộc" (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ tử vong rất nhanh. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên "Kiến huyết phong hầu" (thấy máu đóng yết hầu).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT