"Dung mạo ngươi đẹp mắt như thế, tại sao ta phải ghét ngươi."

Đương nhiên không chỉ vì dung mạo xinh đẹp của Cố Khinh Phong, Tống Kỳ đã đọc sách còn biết được, Cố Khinh Phong là một người đáng thương. Trong sách, hắn là cô nhi được Huyết Liên giáo nhận nuôi từ nhỏ, tính cách có phần cực đoan và vặn vẹo, có quan hệ ám muội không rõ với Tả hộ pháp Lam Nguyệt vô tình vô ái. Nhưng Lam Nguyệt cuối cùng đã chết dưới kiếm của Tống Thiên Tinh, không để lại bất cứ thứ gì cho Cố Khinh Phong, mọi hy vọng hóa thành cát bụi, thế là hắn rời khỏi chốn giang hồ hỗn loạn này.

Con người không có cách nào lựa chọn xuất thân cho chính mình, về sau hoàn cảnh sinh trưởng lại vặn vẹo như thế, Cố Khinh Phong có thể giữ lại một tia lương thiện trong lòng mình, đã là khó có được.

Cố Khinh Phong cười cười, quay đầu nhìn ánh trăng yếu ớt trên nền trời đêm: "Tống Thiên Tinh là gì của ngươi?"

"Ca ca."

Lần này đến, mục đích của Cố Khinh Phong đương nhiên là muốn mang Tống Thiên Tinh trở về, nhưng kế hoạch của hắn đã định là sẽ thất bại. Dụ Minh Thuận liên thủ với Băng Kỳ làm hắn tay không trở về, mà lần này Băng Kỳ cũng bày ra sức mạnh của mình, khơi dậy lòng ngưỡng vọng của Tống Thiên Tinh, cũng như đặt nền móng mở ra con đường tập võ của hắn sau khi rời khỏi Thần Kiếm môn.

"Ta bắt ca ca của ngươi đi, ngươi sẽ giận ta sao?"

Tống Kỳ vẫn là có tự tin với câu hỏi này: "Ngươi không thể bắt được ca của ta."

Tống Kỳ dừng một chút: "Cũng không thể bắt được ta."

Tống Kỳ không ngồi xuống là vì để cho mình dễ dàng chạy trốn hơn, mặc dù khinh công của cô không bì kịp một số tiền bối, nhưng nếu cô sử dụng Truy Phong Bộ ra bên ngoài thì nhất định không ai trong thế hệ trẻ tuổi có thể sánh bằng.

Không dễ để Cố Khinh Phong bắt cô làm con tin.

"Được thôi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."

Sau khi Cố Khinh Phong nói xong, Tống Kỳ lại mù mờ.

Cứ như vậy mà buông tha cô? Một nhân vật phản diện nhỏ như ngươi, như thế này cũng quá tùy ý rồi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Khinh Phong xác thực là một người rất tùy ý, cũng không ngại bị trách phạt, theo quan niệm của hắn con người cũng chỉ là phàm nhân, cho nên những nhiệm vụ quá mức quan trọng, giáo chủ Huyết Liên giáo sẽ không giao cho hắn.

Cố Khinh Phong đến như một cơn gió, đi cũng như một cơn gió, chỉ thấy hắn nhón mũi chân, nhảy lên một cái, sau khi yên lặng leo lên mái ngói, trong vòng hai hơi thở đã biến mất trong màn đêm.

Hồ Đồ: [Cho nên vừa rồi mấy người nói chuyện với nhau, là nói chuyện phù phiếm thôi hả?]

Tống Kỳ: [Không không không, kết giao thêm một người bằng hữu, sẽ giúp ích cho tao trong tương lai.]

Hồ Đồ: [Coi chừng tên đó chơi chết cô.]

Trong hệ thống của Hồ Đồ, Cố Khinh Phong là nhân vật phản diện, đương nhiên sẽ mang theo hệ số nguy hiểm, nhưng không cao bằng Ôn Vãn Tịch là được.

Tống Kỳ: [Tình cảm giữa người với người rất phức tạp, tao cũng không thể trong vài ba câu giải thích rõ ràng cho mày được.]

Hồ Đồ: [...Coi như cô giải thích rõ ràng, tôi cũng chưa chắc hiểu được.]

Tống Kỳ: [...Vậy thì tao khen ngợi mày?]

Tống Kỳ không khỏi cười khổ, không nghĩ đến ngoài Cố Khinh Phong có thể nửa đêm nói chuyện trên trời dưới đất với mình ra, cũng chỉ còn lại Hồ Đồ.

Thực sự là có chút cô quạnh.

**

Đoàn người Vũ thành vẫn đang đi đường, dưới bầu trời đêm, Tiêu Sanh và Ôn Vãn Tịch đi ở phía trước, chỉ thấy Tiêu Sanh sử dụng đường truyền âm bí mật để nói chuyện với Ôn Vãn Tịch: "Thành chủ, những cái đuôi đó, nên xử lý sao?"

"Ừ, xử lý, sạch sẽ chút."

Tiêu Sanh nghe xong, tạm dừng đội ngũ, cũng dặn dò mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, mà hắn thì lấy danh nghĩa tuần tra dẫn một vài người đi tìm những cái đuôi đã đi theo bọn họ ít nhất hai giờ kia.

Hai khắc sau, Tiêu Sanh cuối cùng cũng quay lại, người hắn mang theo cũng bình yên vô sự quay lại.

"Xử lý sạch sẽ?"

"Vâng."

Ôn Vãn Tịch nghe xong, cười nhạt nói: "Vậy thì đến lượt ta ra tay."

"Ta đi trước một bước."

"Vâng, thành chủ."

Đây là sự ăn ý giữa Tiêu Sanh và Ôn Vãn Tịch, mặc dù không nói rõ bất cứ điều gì, nhưng hai bên vẫn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.

**

Hiện giờ đã là giờ Dần, trời sắp rạng sáng, có bóng dáng một người vội vội vàng vàng trên quan đạo*, phương hướng hắn đi là Vũ thành. Hắn vận khinh công đi đường không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng vượt qua tốc độ của đám người Vũ thành, đến Vũ thành trước bọn họ một bước.

"Thanh Thượng Chân Nhân đi đâu mà vội mà vàng như vậy?"

Giọng nói sâu xa của Ôn Vãn Tịch từ phía sau truyền đến, tựa như một con rắn độc cuộn mình trên cây lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được món mồi khoái khẩu.

Thanh Thượng Chân Nhân dừng bước, siết chặt Lôi Hỏa Châu trong tay. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch đang chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.

"Tại sao ta không biết Thanh Thượng Chân Nhân cấu kết với Huyết Liên giáo?"

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Thanh Thượng Chân Nhân lùi lại vài bước, Ôn Vãn Tịch cũng theo sau vài bước, nhưng không đến quá gần, như thể đang đẩy con mồi đến bờ vực sinh tử, rồi lại không lập tức động thủ, để cho nỗi sợ hãi từ từ gặm nhấm hắn.

"Vì Từ Ngạn mà không tiếc đắc tội Vũ thành của ta, nên nói là ngươi trọng tình trọng nghĩa, hay là ngu si đần độn đây?"

Tơ Sát Nhân màu đen từ trong tay áo Ôn Vãn Tịch bay ra, Thanh Thượng Chân Nhân nương theo ánh trăng mờ ảo nghiêng người né tránh, nhưng cánh tay trái vẫn bị tơ Sát Nhân quấn lấy.

"Ôn Vãn Tịch, chỉ cần trong vòng nửa canh giờ mà ta không trở về, các đệ tử sẽ biết ta bị sát hại, mà Vũ thành ngươi chính là hung thủ giết người!"

Tơ Sát Nhân thắt chặt trên cánh tay hắn, đã cắt đứt lớp da, cắm vào trong máu thịt. Thanh Thượng Chân Nhân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lôi Hỏa Châu trong lòng bàn tay rơi xuống đất. Thấy chuyện đã vỡ lở, Thanh Thượng Chân Nhân rút thanh kiếm Thái Hư ra, chuẩn bị nghênh tiếp kẻ địch.

"Lôi Hỏa Châu, ngươi làm việc còn rất tàn nhẫn."

Lôi Hỏa Châu là một loại thuốc nổ, chỉ có Huyết Liên giáo có bán, uy lực không tính là lớn, nhưng muốn nổ chết mấy người cũng không thành vấn đề.

Nhìn thấy Lôi Hỏa Châu, Ôn Vãn Tịch cười nhạt một tiếng, tay kéo mạnh một cái, tơ Sát Nhân liền cắt xuyên qua máu thịt và xương cốt, trực tiếp cắt đứt một cánh tay của Thanh Thượng Chân Nhân, màn đêm vốn dĩ yên tĩnh bị ngắt đoạn bởi một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Ôn Vãn Tịch chậm rãi đến gần, Thanh Thượng Chân Nhân thở hổn hển, nâng thanh kiếm Thái Hư lên rồi lao đến. Nhưng hắn bị trọng thương, đừng nói đến chiêu thức, ngay cả rút kiếm cũng đã rất khó khăn. Hắn chém mấy phát vào Ôn Vãn Tịch như bị điên, sau khi Ôn Vãn Tịch dễ dàng tránh được, liền đạp hắn một cước bay xa.

"Ngươi đánh gãy cánh tay Từ Ngạn, khiến cho hắn sa sút không vui cả ngày, ta là người nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, cho dù là chết, thù này ta cũng nhất định phải báo!"

Thanh Thượng Chân Nhân biết rõ mình tuyệt đối không có cơ hội sống sót qua đêm nay, nhưng hắn thân là trưởng lão Thái Hư môn, làm sao có thể để các đệ tử của Thái Hư môn bị ức hiếp như thế này. Vì vậy hắn đã thuê Huyết Liên giáo, để họ trì hoãn đoàn người Ôn Vãn Tịch, đồng thời bản thân mua hai viên Lôi Hỏa Châu, chuẩn bị đi Phủ thành chủ Vũ thành nổ chết vài tên đệ tử để trút giận.

"Ngươi nói không sai, tay Từ Ngạn là ta bảo người đánh gãy."

Trong tay Ôn Vãn Tịch lấp lánh hàn quang, đó không phải là tơ Sát Nhân, mà là ám khí bí truyền của nàng, Tịch Chiếu Hoàng Tuyền.

"Hắn từng cố giết ta, đánh gãy tay hắn là cái giá quá hời cho hắn."

Cũng không biết Từ Ngạn rỉ tai Thanh Thượng Chân Nhân lời ngon tiếng ngọt gì, người này chỉ vì như thế mà muốn giết người Vũ thành? Từ Ngạn người này, quả nhiên không đơn giản, trước kia mắt bị mù, hiện giờ là nhìn lầm rồi.

Hai ngón tay Ôn Vãn Tịch kẹp lấy Tịch Chiếu Hoàng Tuyền, hàn quang rét lạnh, khóe miệng Ôn Vãn Tịch cong lên một vòng cung vô tình, mang theo sát khí nồng đậm.

"Làm sao Từ Ngạn có thể giết ngươi, ngươi yêu nữ này không được phép vu oan hắn! Khụ khụ khụ!"

Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng đầu, không tán thành lời nói của Thanh Thượng Chân Nhân: "Thôi được, đối với một người sắp chết mà nói, chân tướng như thế nào, cũng không quan trọng."

Ôn Vãn Tịch phất ống tay áo một cái, hàn quang lóe lên, Tịch Chiếu Hoàng Tuyền cắm vào ngực trái của Thanh Thượng Chân Nhân. Thanh Thượng Chân Nhân đầu tiên là phát ra một tiếng kêu rên, toàn thân run rẩy, không lâu sau lại nặng nề run thêm một lần nữa, lúc này cơ thể mới ngã về phía sau.

Ôn Vãn Tịch lạnh lùng nhìn người đã ngã xuống, tựa như đang nhìn một đống rác rưởi không ai quan tâm.

Ngu muội.

**

Quả nhiên Cố Khinh Phong không có tiếp tục dây dưa, sáng sớm hôm sau, đám người Thần Kiếm môn liền vội vàng rời đi. Nhưng dọc đường đi, bọn họ nghe được một số tin đồn, rằng Thanh Thượng Chân Nhân đã mất tích trên đường trở về.

Tống Kỳ suy nghĩ, đang yên đang lành, làm sao người này có thể mất tích? Chẳng lẽ là có liên quan đến Ôn Vãn Tịch?

Chuyện Thanh Thượng Chân Nhân mất tích gần như lan truyền rộng rãi khắp võ lâm, buổi sáng vừa nghe tin hắn mất tích, buổi trưa đã nghe nói người của Thái Hư môn đã đi tìm Vũ thành, yêu cầu Ôn Vãn Tịch đưa ra một lời giải thích.

Quả nhiên là nàng, tên bại hoại này đã gây ra chuyện gì nữa?

Mặc dù Dụ Minh Thuận biết chuyện này, nhưng rõ ràng hắn không muốn nhúng tay vào, cũng dặn dò các đệ tử không nên nói nhiều. Tuy nói chính phái võ lâm thân thiết như thể tay chân, nhưng một khi xảy ra chuyện, thì quét tuyết ngoài cửa nhà mình**, tránh tranh chấp.

Lại qua hai ngày, đám người đã đến Thiên Thủy thành, chưa từng nghĩ đến sẽ nghe được chuyện ân oán giữa Ôn Vãn Tịch và Thái Hư môn trong quán trọ.

Lời đồn lần này thậm chí còn đáng sợ hơn, người ta nói rằng sau khi người Thái Hư môn vào Vũ thành, thì không có ai ra khỏi đó.

Không thể nào, tên bại hoại đó sẽ không giết tất cả đệ tử Thái Hư môn đã đến Vũ thành chứ?

Tống Kỳ: [Này, Hồ Đồ, mày có biết chuyện gì đã xảy ra ở Vũ thành không?]

Hiện tại toàn bộ ánh mắt của người võ lâm đều đổ dồn lên người Ôn Vãn Tịch, đệ tử của Thái Hư môn mất tích, như vậy chưởng môn Thái Hư môn chắc chắn không thể ngồi yên, đến Vũ thành tính sổ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Hồ Đồ: [Tin tức này có khống chế quyền truy cập, tôi không mở được haiz.]

Tống Kỳ: [...Được rồi, biết ngay mày là con hàng vô dụng.]

Tống Kỳ nhớ rõ, Vũ thành không có động thái lớn nhanh như vậy, nhưng hiện tại lại kéo phải cừu hận của Thái Hư môn, nếu tiếp tục phát triển, chỉ sợ Vũ thành sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.

Tống Kỳ vẫn luôn cho rằng việc bản thân giúp đỡ Ôn Vãn Tịch chủ yếu là vì yếu tố nhiệm vụ, nhưng bây giờ khi thực sự xảy ra chuyện, cô lại không yên lòng Ôn Vãn Tịch. Cô không thể nhìn nổi dáng vẻ điên cuồng của Ôn Vãn Tịch, cũng không thể nhìn nổi dáng vẻ một mình nàng đứng trên đỉnh bị tất cả mọi người chỉ trích phỉ nhổ.

Nàng chưa bao giờ giải thích, bởi nàng cho rằng dù có giải thích cũng không ai đứng về phía mình. Nàng sớm đã nhìn thấu bản chất của cái gọi là "chân tướng", người ta sẽ chỉ tin những gì họ muốn tin, chân tướng là gì, đối với họ hoàn toàn không quan trọng đến vậy.

Hình ảnh Ôn Vãn Tịch cô độc mỏng manh nhưng vẫn vung thanh trường kiếm trong tay chống lại cả thế giới ấy, Tống Kỳ cảm thấy đau lòng, cũng như không cách nào chấp nhận cái kết tiếp theo mà nàng phải nhận lấy.

Nỗi đau xót dành cho Ôn Vãn Tịch, lại lần nữa tràn ra.

Tống Kỳ đột ngột đứng dậy, những người đang cúi đầu ăn cơm đều nhìn cô.

"Ta, ta đi ra ngoài tản bộ."

Tinh thần Tống Kỳ rõ ràng có phần hoảng hốt, sau khi nói xong thì hốt hoảng rời khỏi nhà trọ. Tống Thiên Tinh có chút lo lắng, thế là đi theo, không đến gần mà chỉ đi theo từ xa, không làm phiền Tống Kỳ.

Tống Kỳ đang cân nhắc có nên đến Vũ thành hay không, nếu bây giờ đi liền thì chỉ mất một ngày. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô có thể làm gì để giúp đỡ Vũ thành, thêm nữa cô thế này có thể rước phiền toái về cho Thần Kiếm môn hay không?

Cô thở dài một hơi, ngồi ở ven đường, vô cùng băn khoăn rốt cuộc bây giờ mình nên đi hay là không đi.

Lầu Vân Mộng...

Tống Kỳ nhớ đến chuyện này, cũng bất chấp thân phận của mình, vội vàng hỏi người qua đường phương hướng của lầu Vân Mộng. Người đến lầu Vân Mộng đều là đàn ông, họ chưa từng thấy qua một người phụ nữ muốn đến đó, nhưng nhìn thấy người này một thân kình trang***, lại trông không giống như là kỹ nữ, thực sự kỳ quái.

Tống Kỳ không quan tâm ánh mắt của người ngoài, chạy như bay về hướng của lầu Vân Mộng, Tống Thiên Tinh đang đi theo Tống Kỳ cũng trầm mặc khi nhìn thấy nơi Tống Kỳ đang hướng đến.

Làm sao em gái nhà mình có thể đến nơi như thế này... chẳng lẽ cô thích con gái?

Tuy nói có một số lầu xanh sẽ có kỹ nam, nhưng cho dù có kỹ nam, phụ nữ bình thường sẽ không đến đó, những kỹ nam đó là dành cho đàn ông hám nam sắc...

Tống Kỳ vừa đến trước cửa lầu Vân Mộng, đã bị ngạt đến suýt ho sặc sụa bởi mùi son phấn tỏa đến từ tòa lầu trước mặt. Bây giờ còn chưa phải là thời điểm kinh doanh bận rộn nhất của lầu Vân Mộng, nhưng không ít cô gái đã ra ngoài để phục vụ cho khách.

Lỗ mũi của bọn đàn ông cổ đại bị hỏng à, mùi son phấn nặng như vậy mà đều có thể chịu được?

"Sao sớm như vậy ngươi đã đến rồi?"

Nàng nhớ vẫn chưa đến ngày ước định.

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tống Kỳ giật mình, lập tức nhìn sang tay phải của bản thân, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch trong bộ váy liền thân màu oải hương đang nhàn nhã bước đến, trên con phố vắng lặng như tờ, nàng thật quyến rũ và chói mắt, thu hút hết thảy tầm mắt của cô.

Tống Kỳ nở một nụ cười rạng rỡ, đó là nụ cười chân thành tha thiết rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời, là yên tâm và cũng là vui vẻ, nỗi lòng thấp thỏm không yên ban nãy giờ đây đã êm ả trở lại.

Nàng vẫn có thể bình tĩnh xuất hiện ở đây, chứng tỏ hiện tại nàng vẫn có thể kiểm soát được những gì đang xảy ra ở Vũ thành.

"Ôn Vãn Tịch, ngươi không sao là tốt rồi."

Cơ thể căng thẳng của Tống Kỳ mềm nhũn, chân không nhịn được lui về phía sau hai bước, nhưng trên mặt vẫn treo y nguyên nụ cười ngây dại, giống như một kẻ ngốc.

Ôn Vãn Tịch xuất thần nhìn nụ cười của Tống Kỳ, trong lòng như có thứ gì đó nứt ra, tia nắng len lỏi vào.

- -----------------

Chú thích:

- Quan đạo (官道): Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi; Đường sá do triều đình, nhà nước lập ra để dân chúng dùng. (theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

- Các nhân tự tảo môn tiền tuyết, mạc quản tha nhân ngõa thượng sương (各人自扫门前雪, 莫管他人瓦上霜): Mỗi người tự quét tuyết ngoài cửa nhà mình, chớ quản sương trên mái ngói nhà người. Tóm lại là không quản chuyện của người khác. (bản dịch từ wordpress của Hoa sinh Anh ca)

- Kình trang (劲装): trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu. (nguồn: baidu)

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn tỷ: Tình cảm là thứ vô dụng nhất!

Sau đó...

Mọi người đoán xem? Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play