Nụ cười của Ôn Vãn Tịch như một quầng sáng êm dịu nhẹ nhàng chiếu rọi vào thế giới u ám của cô, Tống Kỳ như thể nhìn thấy một chùm tia sáng đang len lỏi vào từng ngõ ngách nơi đáy lòng mình, khắc cốt ghi tâm.
Thấy bộ dáng Tống Kỳ mặt mày đờ đẫn nhìn mình, Ôn Vãn Tịch thu lại dáng vẻ tươi cười: "Sau này chớ có thề thốt bừa bãi, nếu không chết thế nào cũng không hay."
Tống Kỳ lúc này mới sực tỉnh, trong mắt có chút chua xót, lập tức thu hồi ánh mắt, gượng cười nói: "Vừa rồi chỉ là trùng hợp, lời ta nói đều là sự thật, ta sẽ không hại ngươi."
"Ta không nhớ ta và ngươi có từng tiếp xúc qua, ngươi vì cái gì cho rằng bản thân sẽ không hại ta?"
Tống Kỳ không thể nói rằng cô đã sớm nhìn thấy cuộc đời của Ôn Vãn Tịch, từ một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ lương thiện đến một hung thần hắc hóa chốn võ lâm, cuối cùng chết dưới lưỡi kiếm của Tống Thiên Tinh. Bởi vì đã từng chứng kiến, cho nên đau lòng, cho nên trân trọng, chưa kể số mệnh của Ôn Vãn Tịch có mối tương liên với số mệnh của mình, số mệnh của hai người từ lâu đã sớm bị buộc chặt lại với nhau bởi hệ thống Hồ Đồ này.
"Hại ngươi, ta cũng không thể sống được, ta đương nhiên sẽ không hại ngươi."
Ôn Vãn Tịch mỉm cười đứng dậy, Tống Kỳ vô thức lùi về sau một bước. Ôn Vãn Tịch ghi nhận hành động của Tống Kỳ vào trong mắt, rõ ràng cô sợ nàng, nhưng có thể nói cô cũng là người không sợ nàng nhất, kể từ khi nàng nhậm chức thành chủ Vũ thành, chưa có ai dám nói chuyện với nàng như thế này.
Không kiêng nể gì, cũng không để ý đến bất kì lễ nghi phép tắc nào.
"Ngay cả người một nhà cũng có thể tổn thương lẫn nhau, ngươi..."
Ôn Vãn Tịch không nói hết câu, giống như để lại một sự hồi hộp, là loại cảm giác hồi hộp thấp thỏm cào cấu khiến ruột gan người ta nhột nhạt, ngay cả ý cười nơi đáy mắt của nàng cũng ảm đạm không rõ, nhưng có thể nhìn ra được nguy hiểm vô cùng.
Ôn Vãn Tịch đi lướt qua người Tống Kỳ, chuẩn bị rời đi, Tống Kỳ nhịn không được gọi người lại: "Ôn Vãn Tịch."
Ôn Vãn Tịch đứng tại chỗ, đây là lần thứ hai Tống Kỳ gọi thẳng tên nàng. Đôi khi nàng sẽ hận cái tên này, bởi đây là tên Vũ Dã đã đặt cho nàng, hắn tước bỏ tên họ vốn dĩ của nàng, trao tặng nàng một đời đầy lời giả trá.
"Ngươi có thể tin tưởng ta."
Tống Kỳ cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra để khiến Ôn Vãn Tịch tin tưởng mình, nói xong cô lại hối hận, sợ Ôn Vãn Tịch nghe xong sẽ chê cô phiền phức, đánh cô một trận.
Tuy nhiên, Ôn Vãn Tịch không nói lời nào, cứ như vậy rời khỏi phòng của cô, lời nói của cô như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kì phản hồi nào.
Thôi được, dù nàng có tin mình hay không, mình cũng phải bảo hộ nàng đến cùng.
Mặc dù cũng không biết hệ thống này đưa ra nhiệm vụ âm ty địa ngục gì, nhưng chỉ cần cô tuân theo chỉ thị của hệ thống, hẳn là sẽ không có vấn đề gì... phải không?
[Không có vấn đề gì! Không, không có vấn đề...]
Tống Kỳ: [Sao mày càng nói càng chột dạ thế?]
Hồ Đồ: [Tôi không phải, tôi không có!]
Tống Kỳ: [...Hợp tác với mày, tao cảm thấy như đang dạo chơi trên lằn ranh sinh tử mỗi ngày.]
Hồ Đồ: [Nào có, cô nghĩ nhiều rồi.]
Hi vọng là do bản thân thực sự nghĩ nhiều, cái hệ thống này không đáng tin cậy, cô phát hiện thế giới này dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật, là những bí mật mà trong sách không thể nhìn thấy được.
Những gì nhìn thấy và nghe thấy trong sách, chẳng qua chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm, khi cô thực sự hòa nhập vào trong thế giới này, tảng băng chìm mới chầm chậm lộ ra diện mạo thuở ban sơ của nó.
Ấy, không đúng, hình như cô đã quên cái gì đó!
Tống Kỳ đuổi theo ra ngoài, cũng may Ôn Vãn Tịch vẫn chưa đi xa, cô lập tức gọi người lại: "Ôn thành chủ!"
Ôn Vãn Tịch quay đầu, nhìn thấy người mặc đồ trắng chạy băng băng về phía mình trong màn đêm, giống như một đứa trẻ tràn đầy sức sống, lại không hề tương xứng với vẻ ngoài không nhiễm khói bụi trần gian của cô.
Luôn cảm thấy Tống Kỳ uổng công có một khuôn mặt và khí chất sáng sủa tao nhã không nhiễm khói bụi trần gian, linh hồn được khảm nạm trong cơ thể ấy lại hoàn toàn khác biệt.
"Cái này..."
Tống Kỳ lấy tua kiếm từ trong ngực ra, đưa cho Ôn Vãn Tịch. Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ xuống núi, mặc dù vụ Từ Ngạn vẫn chưa tìm ra hung thủ, nhưng cũng không thể giữ người ta ở lại mãi trên Thiên Sơn. Vũ thành đáng nghi nhất bây giờ cũng không có bất kì chứng cứ chỉ điểm xác thực nào, các môn phái khác cũng không có động cơ, thể diện của Thanh Thượng Chân Nhân có lớn đến mấy cũng khó mà giữ mọi người ở lại được.
"Trả lại cho ngươi."
Ôn Vãn Tịch nhận lấy tua kiếm, cẩn thận nhìn tua kiếm được đan bện độc đáo trong tay, xác nhận đúng là tua kiếm của mình, lúc này mới thu về trong ngực.
Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ, cười nói: "Chúng ta sẽ sớm gặp nhau."
Nói đến chuyện này, Tống Kỳ lại ủ rũ, nhìn xem trên chân của Dụ Minh Thuận và các trưởng lão có hình xăm Phi Ưng hay không, không phải là làm chuyện tào lao hay sao!
Đương lúc Tống Kỳ còn đang phiền não về nhiệm vụ, Ôn Vãn Tịch đã đi xa, xem ra, nàng không muốn người khác nhìn thấy hai người có tiếp xúc qua lại với nhau.
Luận về cẩn thận, vẫn là nàng cẩn thận hơn.
**
Đêm khuya, vẫn còn một căn phòng trong Nam viện giữ lại ngọn đèn dầu, chiếu sáng một góc phòng vô định.
"Sư phụ, chúng ta đã tra xét kỹ lưỡng, trên thân kiếm của Ôn Vãn Tịch không có tua kiếm như hoa như bướm mà sư phụ nói."
Cao Hải ăn vận như một thư sinh, hắn là đệ tử của Băng Kỳ, cũng là đại sư huynh của Phi Hoa tông, là người Băng Kỳ tín nhiệm nhất.
"Ừ, ta cũng không nhìn thấy tua kiếm đó."
Băng Kỳ khép hờ mắt, ánh nến yếu ớt chiếu vào trong mắt hắn, như thể chiếu rọi vào những toan tính sâu không thấy đáy.
"Chẳng lẽ nàng không phải là..."
"Không phải là cái gì?"
Cao Hải hiếu kỳ, kể từ khi Ôn Vãn Tịch đoạt được Vũ thành đến nay, Băng Kỳ ngày càng hiếu kỳ về Ôn Vãn Tịch, không dưới một lần phái người đi dò la tin tức về Vũ thành, đặc biệt là về Ôn Vãn Tịch. Lần này đến Thiên Sơn, Băng Kỳ cũng yêu cầu hắn chú ý xem có chùm tua rua nào trên thân kiếm của Ôn Vãn Tịch hay không, cũng không biết tua kiếm này có gì đặc biệt.
"Chuyện không nên hỏi thì chớ hỏi nhiều."
Băng Kỳ vừa nói xong, thì nghe thấy ngoài cửa sổ tựa hồ có động tĩnh gì đó, hắn đánh ra một chưởng, gió từ lòng bàn tay đẩy ra cửa sổ, Cao Hải lập tức chạy đến tìm hiểu thực hư, nhưng lại không nhìn thấy gì.
"Sư phụ, có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy Băng Kỳ mở cửa sổ, Cao Hải còn tưởng rằng có người ở ngoài cửa sổ, nhưng dưới trời đêm cũng không có bất kì dấu chân người nào.
"Có lẽ là nghe nhầm."
Băng Kỳ thở dài, chắc là ảo giác mà thôi, bản thân ngày càng trở nên đa nghi đến hoang tưởng.
**
Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng đung đưa bầu hồ lô nhỏ trong tay, là một bầu hồ lô bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng rượu bên trong lại không bình thường chút nào.
Rượu được ủ bởi Chung Thiên Mệnh của Thiên Sơn, chính là tuyệt tác độc nhất vô nhị của Thiên Sơn, có thể nhận được rượu từ tay hắn, chứng tỏ Chung Thiên Mệnh công nhận thực lực của Tống Kỳ.
Cốc cốc...
Cửa bị gõ vang, trong mắt Ôn Vãn Tịch tràn đầy mệt mỏi, giống như một con xà yêu quyến rũ chuẩn bị ngủ đông, nàng lười biếng thở dài: "Vào đi."
Người bước vào là Tiêu Sanh.
Tiêu Sanh nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đi đến trước mặt Ôn Vãn Tịch: "Thành chủ, vừa rồi khi Băng Kỳ nói chuyện với Cao Hải, hắn đã đề cập đến tua kiếm của ngài."
Tua kiếm?
Ôn Vãn Tịch nhíu mày, trong đầu không hiểu vì sao lại xuất hiện dáng vẻ Tống Kỳ hoảng sợ rụt cổ khi nghe thấy tiếng sấm, muốn cười, nhưng không thể cười.
"Nói chuyện gì?"
"Dường như bọn họ đang tìm tua kiếm của ngài, nhưng không tìm thấy."
Vì sao bọn chúng lại muốn tìm tua kiếm của mình?
"Còn gì nữa không?"
"Băng Kỳ có tính cảnh giác cực kì cao, ta chỉ vừa nghe đến đó, đã bị hắn phát hiện."
"Ừm, thôi được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Tiêu Sanh ra khỏi phòng, lúc này Ôn Vãn Tịch mới lấy tua kiếm mà Tống Kỳ vừa trả lại ra khỏi ngực. Nàng đã quên mất chùm tua kiếm này tồn tại từ khi nào, nàng chỉ nhớ rõ bản thân vẫn luôn mang nó theo bên người. Về sau giết sư đoạt thành, cảm thấy kiếm Thất Sát đã nhuốm máu quá nhiều, liền nghĩ đến tua kiếm này. Tua kiếm này đã bầu bạn cùng nàng đi qua những năm tháng tươi sáng nhất và tăm tối nhất của cuộc đời, nhưng hình dáng của nó lại chưa bao giờ thay đổi.
Có lẽ là bị trúng tà rồi đi, chùm tua rua được buộc vào chuôi kiếm của mình, tựa như muốn bảo vệ một cái gì đó...
Bảo vệ cái gì cơ chứ?
"Khụ khụ..."
Ôn Vãn Tịch ho nhẹ hai tiếng, đầu có chút đau, nàng thực sự không thích thời tiết ở Thiên Sơn, thân thể của nàng cũng phần nào bị ảnh hưởng.
Nàng mở nút bầu hồ lô ra, nhấp một ngụm rượu, thân thể mới ấm lên một chút. Trước đó cướp bầu hồ lô rượu này của Tống Kỳ, cũng không phải vì ngẫu hứng nhất thời, mà là vì nàng cần loại rượu mạnh này để điều hòa hàn khí trong người, rượu của Vũ thành không đủ mạnh, không làm ấm cơ thể của nàng nổi.
Nhắc đến Tống Kỳ, Ôn Vãn Tịch cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi người này. Băng Kỳ muốn kiểm tra xem nàng có tua kiếm hay không, nhưng Tống Kỳ lại đúng lúc mang tua kiếm của nàng đi, khéo léo tránh được sự truy vấn của Băng Kỳ.
Thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
**
Tống Kỳ ngủ một giấc tỉnh dậy, đương lúc chuẩn bị đánh răng rửa mặt, phát hiện trên bàn trang điểm của mình có một bầu hồ lô nhỏ, trông giống hệt như cái mà Ôn Vãn Tịch đã cướp đi ngày hôm đó, vì Tống Kỳ còn nhớ rõ trên bầu hồ lô nhỏ có một chấm đỏ, vị trí cũng không sai lệch một chút nào.
Tống Kỳ cầm bầu hồ lô nhỏ lên, vốn tưởng là cái bầu rỗng, không ngờ trọng lượng lại khá nặng, bên trong có vẻ chứa không ít thứ. Cô mở nút, mùi rượu ngào ngạt truyền đến, cũng không phải là loại rượu mà Chung Thiên Mệnh đưa cho cô ngày hôm đó, mùi hương này dịu hơn một chút, nhưng lại cám dỗ lòng người hơn.
"Sớm như vậy đã muốn uống rượu?"
Bạch Lạc Âm vừa đánh răng rửa mặt trở về nhìn thấy Tống Kỳ đang cầm một bầu hồ lô rượu, cho rằng người này lại muốn trở thành con ma men. Trước kia không thấy Tống Kỳ thích uống rượu, chẳng lẽ từ sau lần say rượu trước, đã uống đến nghiện rồi?
"Không có không có, chỉ lấy ra xem một chút thôi."
Sắp sửa xuống núi, Tống Kỳ nào dám uống rượu. Bàn trang điểm đặt cạnh cửa sổ, nếu có người muốn cho rượu vào qua cửa sổ cũng là dễ như trở bàn tay. Có thể không bị Tống Kỳ và Bạch Lạc Âm phát hiện, người có loại công lực bậc này nhất định võ công không hề tầm thường.
Loại rượu này có mùi vị giống như đồ uống cho con gái, mùi dịu nhẹ, thơm thơm ngọt ngọt, Chung Thiên Mệnh thích uống rượu mạnh, chỉ ngửi mùi thôi đã muốn sặc.
"Nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt đi, một hồi nữa phải xuống núi rồi."
"Được."
Tống Kỳ đầy lòng vui vẻ cất bầu hồ lô nhỏ đi, sau đó giẫm lên những nhịp chân khoan khoái đi đánh răng rửa mặt. Bạch Lạc Âm ngơ ngác nhìn theo Tống Kỳ, không khỏi cười khổ.
Cũng không biết cô cao hứng vì chuyện gì, hi vọng không phải là đi làm chuyện xấu lần nữa.
Đến đây, Đại hội anh hùng thiếu niên cũng coi như đã kết thúc một cách tốt đẹp, Thái Hư môn nơi ấy không nói gì thêm về chuyện Từ Ngạn bị thương, đoán chừng là Từ Ngạn sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nước cờ này của Từ Ngạn rất thông minh, lấy lùi làm tiến không truy cứu nữa, như thể có vẻ rất khoan dung với hung thủ, mà xứng đáng với sự "khoan dung" của hắn như thế, cũng chỉ có vị tuyệt sắc Vũ thành kia.
Cho dù hung thủ không phải là Ôn Vãn Tịch, nhưng nước cờ này được hạ xuống, đã gieo vào lòng mọi người một hạt giống nghi ngờ, mà hiềm nghi trên người Ôn Vãn Tịch dù thế nào cũng không thể gột rửa được.
Các môn phái lần lượt xuống núi, trong đó Vũ thành rời đi sớm nhất, không phải vì Ôn Vãn Tịch chột dạ, mà là vì nàng không muốn đụng phải môn phái khác, đến lúc đó chỉ biết lặng thinh nhìn nhau, để lại lúng túng không thôi.
"Thành chủ, Băng Kỳ nơi ấy, không cần theo dõi sao?"
Bọn họ bí mật điều tra Băng Kỳ, Băng Kỳ cũng ở trong tối điều tra Ôn Vãn Tịch, Băng Kỳ rõ ràng là có vấn đề, Tiêu Sanh không nghĩ rằng Ôn Vãn Tịch sẽ cứ vậy mà buông tha hắn.
"Cần."
Ôn Vãn Tịch và Tiêu Sanh đi ở phía trước, hai người dùng đường truyền âm bí mật để trao đổi, đảm bảo chắc chắn không ai khác có thể nghe được.
"Hắn muốn thu phục Tống Thiên Tinh để hắn sử dụng, sau này tất nhiên sẽ còn liên lạc với Tống Thiên Tinh."
Ôn Vãn Tịch dừng một chút, nói: "Thần Kiếm môn có quân cờ ta xếp vào, không sợ Băng Kỳ sẽ bay đi mất."
Quân cờ? Tiêu Sanh ngay lập tức nghĩ đến Tống Kỳ, Ôn Vãn Tịch tín nhiệm người này đến mức đó? Tiêu Sanh luôn cảm thấy Tống Kỳ rất kỳ quái, nhưng không thể nói rõ có chỗ nào kỳ quái.
Tựa như cô hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại.
Lúc này Tiêu Sanh mới phát hiện ra bầu hồ lô nhỏ Ôn Vãn Tịch đeo bên hông đã biến mất, nàng vẫn luôn mang theo trong hai ngày qua, để uống rượu chống hàn.
"Thành chủ, bầu hồ lô nhỏ của ngươi đâu?"
Tiêu Sanh hiếu kỳ, từ trên xuống dưới Vũ thành, cũng chỉ có hắn dám nói nhiều như vậy với Ôn Vãn Tịch.
"Trả lại rồi."
Ôn Vãn Tịch cười khẽ, nàng không phải phường cướp bóc vô lại, lấy đồ của người kia đương nhiên phải trả lại.
Trả lại rồi?
Tiêu Sanh có chút mù mờ, trả lại cho ai?
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ của chúng ta vẫn rất phúc hậu, lấy một bầu rượu, đưa trả lại một bầu rượu.
- -----------------
Editor cũng có lời muốn nói: Trong lúc beta lại những chương đầu, mình phát hiện từ "kiếm tuệ" có thể thay thế bằng "tua kiếm", dễ hiểu và thuần Việt hơn rất nhiều. Vì vậy mình xin thay đổi từ "kiếm tuệ" sang "tua kiếm", mong chút thay đổi này sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện của mọi người. Mình cũng sẽ cố gắng mang tới cho mọi người 1 bản edit chỉn chu và dễ hiểu nhất, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi truyện~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT