Mặt trăng sáng vành vạnh treo cao, ánh trăng tuy lạnh lẽo nhưng lại rất đỗi dịu dàng, đến nỗi Tống Kỳ cảm thấy khí sắc trên mặt Ôn Vãn Tịch dịu dàng hơn rất nhiều.
Cổ họng của Tống Kỳ lại trượt lên trượt xuống, vì sợ hãi, cũng vì hồi hộp, càng là vì sắc đẹp lừa dối trước mắt.
Ôn Vãn Tịch kiêu ngạo quyến rũ không gì sánh được, mặt mày lạnh lùng, khi cười lên thì như mưa thuận gió hòa, mặt trời ấm áp chiếu xuống trái đất, khi không cười thì đoan trang uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào nàng.
Cái người này, khi không mắc gì xinh đẹp như vậy làm chi?
"Xinh đẹp nên thuận mắt nhìn thêm mấy cái."
Tống Kỳ nói xong lập tức muốn cắt lưỡi mình, bây giờ không chỉ bị sắc đẹp làm hỏng việc, mà uống rượu cũng làm hỏng việc, ai mà biết sức ngấm của loại rượu này lại mạnh như vậy, hớp có một ngụm mà phê hỏng cả óc!
"Ý ta là con người ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp."
Tống Kỳ giải thích xong, Ôn Vãn Tịch tựa hồ cũng không bị thuyết phục, chỉ cười nhạt một tiếng, mở nút bầu rượu, nhẹ rót một ít rượu vào miệng, đôi môi đỏ mọng không hề chạm vào miệng bầu hồ lô nhỏ.
Tống Kỳ: [Vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi hả?!]
Hồ Đồ: [Vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi hả?!]
Tống Kỳ và Hồ Đồ đồng thời cùng nghĩ ngay đến nhiệm vụ phụ tuyến bịp người kia, cứ vậy mà vô tình hoàn thành rồi?!
"Rượu thì là rượu ngon, đáng tiếc lại vào tay người có tửu lượng kém."
Tống Kỳ: "..."
Có ai như ngươi đi móc mỉa người khác như vậy không?
Tống Kỳ không dám giật bầu rượu lại, cuối cùng chỉ nói: "Nếu Ôn thành chủ không có việc gì, vậy ta về trước."
"Chậm đã."
Tiếng bước chân của Ôn Vãn Tịch ngày càng gần, Tống Kỳ không dám để lộ lưng của mình trước mặt người phụ nữ này nên lập tức quay người lại: "Sao thế?"
"Ta chưa cho phép ngươi rời đi."
Chịu thua luôn*, tuy rằng ngươi là hắc nguyệt quang của ta, nhưng cái kiểu mặt trăng bị mây đen trên trời cao che phủ này... Cũng không đúng, mặt trăng này khá lớn, dù sao cũng là sát nhân của màn đêm, ngươi đừng có lại gần ta như vậy được không.
Trong truyện, mọi người vừa nể cũng vừa sợ võ công của Ôn Vãn Tịch, lại càng sợ tính khí vui buồn thất thường cùng cái nết giết người trong lúc nói cười của nàng. Lúc đó đọc sách, Tống Kỳ chỉ cảm thấy người này vừa ác vừa quyến rũ, chỉ khi đích thân trải nghiệm mới biết từ sợ hãi đánh vần như thế nào.
Cô rén thật không đùa.
Đôi môi của Ôn Vãn Tịch hơi cong lên, giống như một thanh Loan Đao sắc bén, Tống Kỳ muốn chạy trốn nhưng hai chân lại như mọc rễ, không nhúc nhích được tí nào.
"Tại sao ngươi lại giấu nghề?"
Ôn Vãn Tịch hỏi, nàng rất tò mò về Tống Kỳ, hơn nữa kế tiếp nàng cần Tống Kỳ xử lý giúp nàng vài việc, Ôn Vãn Tịch không thích những thứ không rõ ràng, nàng không chịu được cảm giác có thứ mà mình không khống chế được.
"Vậy tại sao Tiêu Sanh lại giấu nghề?"
Sau khi Tống Kỳ nói xong, đáy mắt Ôn Vãn Tịch rõ ràng lóe lên một tia kinh ngạc.
Thôi coi như xong đời rồi, Hồ Đồ, hẹn ngày gặp lại.
[Ráng sống bà ơi!]
"Ôi chao, uống say uống say, ha ha ha ha!"
Tống Kỳ cười khan vài tiếng, xoay người muốn rời đi, lại bị Ôn Vãn Tịch túm cổ áo. Cổ cô nháy mắt cảm giác được một cơn mát lạnh, lời cầu xin tha thứ đã đến bên miệng lại bị nghẹn!
"Ngươi biết không ít."
Giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Vãn Tịch truyền đến, Tống Kỳ ngay lập tức nhũn cả chân: "Ôn thành chủ, ta nói hươu nói vượn thôi mà."
"Ngươi đoán xem ta có tin hay không?"
"Ta không đoán."
Hu hu hu hu hu, Tống Kỳ muốn khóc, cô không khóc khi bị cha mẹ đối xử lạnh nhạt, cô không khóc khi bị oan ở trường đại học, cô không khóc khi không có cơm để ăn, nhưng bây giờ cô lại muốn khóc.
Kể từ khi Ôn Vãn Tịch bị Vũ Dã đánh trọng thương, nàng đã không còn tin tưởng bất kì kẻ nào, kể cả Tiêu Sanh, nàng vẫn luôn đề phòng, làm sao nàng có thể tin lời hoang đường của cô.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Cho dù cô là đồ đệ của Túy Kiếm Tiên, nhưng làm thế nào cô có thể biết được võ công của Vũ thành và át chủ bài của Tiêu Sanh. Ôn Vãn Tịch cảm giác được nguy cơ, cho rằng kế hoạch của nàng đã bị bại lộ.
"Ta chỉ là một người bình thường!"
Đầu óc của Tống Kỳ nhanh chóng xoay chuyển, để sống sót, cô chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh như vậy trước đây: "Võ công của Vũ thành cao thâm khó dò, nhưng lúc ở trên đài Tiêu Sanh rõ ràng là đang giữ sức, cho nên ta đoán hắn đang giấu nghề."
Tống Kỳ nói xong, lại nói tiếp: "Mấy trận trước Tiêu Sanh chỉ trong vòng mười chiêu đã giành được chiến thắng, ngay cả ta cũng không có tự tin có thể đánh bại hắn, huống chi là Tống Thiên Tinh."
Tống Kỳ quay đầu chân thành nhìn Ôn Vãn Tịch, người này cao hơn cô một chút, nhìn bề ngoài khoảng 1m75, dáng người mẫu điển hình.
"Về phần tại sao ta lại giấu nghề, chỉ là do ta không kham nổi những chuyện trong giang hồ, đồng thời chỉ cần có năng lực bảo vệ mình mà thôi, ta chỉ muốn làm một kẻ vô danh tiểu tốt**."
Sau khi Tống Kỳ nói xong, Ôn Vãn Tịch nới lỏng cổ áo cô, nhưng Tống Kỳ không chạy đi ngay mà xoay người, cúi đầu nói: "Ta không lừa ngươi."
"Cho dù như vậy, ta cũng không tin ngươi."
Lời nói của Ôn Vãn Tịch khiến Tống Kỳ tuyệt vọng, nhưng cô cảm thấy với tính khí đa nghi hiện tại của Ôn Vãn Tịch, nàng có thể tin tưởng cô mới là chuyện lạ.
"Lại đây."
Ôn Vãn Tịch ra lệnh một tiếng, Tống Kỳ liền ngoan ngoãn đi theo Ôn Vãn Tịch, nhìn thấy Ôn Vãn Tịch ngồi xuống dựa vào thân cây, Tống Kỳ mới thở phào một hơi, có vẻ như nàng sẽ không giết cô.
"Ngồi xuống."
Nhìn người kia ngây ngốc đứng ở nơi đó, Ôn Vãn Tịch nhất thời không biết nên nói người này ngoan ngoãn hay trì độn.
"À à."
Tống Kỳ ngồi xuống đối diện với Ôn Vãn Tịch, nhưng lại không dám nhìn nàng mà nhìn xuống đất, cô sợ hãi đôi mắt đẹp nhưng đầy dọa người của Ôn Vãn Tịch.
"Tua kiếm đâu?"
"Ở đây ở đây."
Tống Kỳ lấy tua kiếm ra khỏi lòng ngực của mình, cô bảo quản rất kỹ, không dám để vấy phải bất kì bụi bẩn nào. Ôn Vãn Tịch không lấy lại, thấy tua kiếm không bị gì, liền cảm thấy yên tâm.
"Ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện."
Ôn Vãn Tịch đi thẳng vào vấn đề chính khiến Tống Kỳ có chút không kịp trở tay, cô sao có thể ngờ rằng người phụ nữ này lại biến chuyển trạng thái nhanh như vậy, giây trước còn dọa nạt ăn hiếp mình, giây sau lại nhờ mình giúp đỡ nàng.
Tuy nhiên, Tống Kỳ cũng không ngốc, nàng biết cô sẽ không thể từ chối, thứ nhất Ôn Vãn Tịch biết cô có Tửu Tiên Thất Thức, nếu bị lộ ra ngoài, e rằng cô sẽ bị Dụ Minh Thuận truy sát. Thứ hai, nếu không đáp ứng, cô sẽ không còn giá trị lợi dụng, nói không chừng Ôn Vãn Tịch sẽ một chưởng đập cô nghẻo luôn.
"Giúp ta nhìn xem, chưởng môn nhà ngươi hay thậm chí là trưởng lão, trên chân của ai có hình xăm Phi Ưng."
"Hả?"
Xem chân cẳng người ta? Cô phải đi vén ống quần người ta để nhìn sao?
"Mặc kệ ngươi dùng phương thức gì để làm chuyện này, nhất định phải báo cáo cho ta ba ngày một lần."
Báo cáo ba ngày một lần? Ngươi đùa ta chắc. Mặc dù Thần Kiếm môn và Vũ thành gần nhau, nhưng hai bên lại cách nhau một tòa Thiên Thủy thành ở giữa, mà để đi từ Thần Kiếm môn đến Vũ thành phải mất hai ngày đi đường.
Nếu cô thường xuyên ra ngoài, đừng nói đến việc Dụ Minh Thuận có nghi ngờ hay không, ba đứa bạn cùng phòng kiêm boss ẩn của cô và Tống Thiên Tinh nhất định cũng sẽ phát hiện ra!
"Chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Thủy thành."
Thời điểm Ôn Vãn Tịch nói sẽ gặp nhau ở Thiên Thủy thành, Tống Kỳ liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, dù sao thì từ Thần Kiếm môn đến Thiên Thủy thành cũng chỉ mất nửa ngày đi đường. Chẳng qua thường xuyên xuống núi kiểu này, nhất định phải nghĩ ra biện pháp chống chế thật tốt.
[Nhiệm vụ chính tuyến tới rồi đây, hoàn thành ủy thác của Ôn Vãn Tịch.]
[Đờ mờ, không phải nói sau khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc mới có nhiệm vụ chính tuyến à?]
[Ý của cấp trên, tôi có thể làm gì, cô đừng nhận là được?]
[...Được rồi, tao xin nhận mệnh!]
Dù sao có thế nào thì cũng phải hoàn thành phó thác của Ôn Vãn Tịch, vì vậy nhiệm vụ chính tuyến này được đưa xuống khi nào cũng không thành vấn đề, Tống Kỳ chỉ là có chút không hài lòng với cái nết sáng nắng chiều mưa của hệ thống này.
"Thiên Thủy thành lớn như vậy, ta nên gặp ngươi ở đâu?"
Hiện tại Tống Kỳ chỉ có thể đáp ứng Ôn Vãn Tịch, còn việc nhìn chân người ta như thế nào, để mai rồi tính!
Cô phát hiện những nhiệm vụ này đều không đi theo hướng thông thường, đào đất, giữ tua kiếm, bây giờ thì đến nhìn chân người khác, quả thực làm người ta khó hiểu.
"Lầu Vân Mộng."
Tống Kỳ nghe xong, gật gật đầu, nhưng rất nhanh nhớ tới một chuyện, khiến cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Vãn Tịch: "Lầu xanh?"
"Ừm."
Lầu Vân Mộng xuất hiện khá nhiều lần trong truyện, Tống Thiên Tinh đã từng bị Lục Tiểu Minh người bạn trời đánh của hắn lừa vào đó một lần. Lầu Vân Mộng có một nàng hoa khôi, mọi người gọi nàng là Ninh cô nương, lúc đó Tống Thiên Tinh tình cờ gặp Ninh cô nương, nhưng Ninh cô nương có vẻ không thích hắn cho lắm.
Khi đó đọc sách, cô cảm thấy Ninh cô nương này đặc biệt thần bí, dù sao trong rất nhiều cuốn sách xoay quanh về nhân vật nam, thuộc tính của nam chính chính là bùng nổ hoóc-môn, chỉ cần phụ nữ từng gặp qua hắn hoặc ít hoặc nhiều sẽ luôn có thiện cảm với hắn. Vị Ninh cô nương này lại là người không đi theo lối mòn thường thấy, tuy rằng vai diễn của nàng cực kì ít ỏi, nhưng nàng thực sự không thích Tống Thiên Tinh, một chút mập mờ che giấu cũng không có.
Được rồi, võ công của ngươi cao cường, người đẹp tâm... Khụ khụ, ngươi nói gì cũng được!
(Tống Kỳ định nói "người đẹp tâm thiện" ( 人美心善))
Tống Kỳ khui bầu hồ lô nhỏ của mình, nhấp một ngụm, có chút phê phê, nhịn không được nhấp thêm một ngụm nữa.
Càng uống càng thấy ngon.
Ôn Vãn Tịch không ngăn cản, nhìn Tống Kỳ uống thêm vài ngụm, nàng cười hỏi: "Rượu ngon không?"
"Rượu... Hức! Ngon!"
Xong phim, thực sự phê tới nóc, Tống Kỳ không chỉ cảm thấy choáng váng mà thậm chí còn cảm thấy não bắt đầu không còn hoạt động tốt nữa, giống như máy tính sắp tắt nguồn tới nơi.
Cơ thể Tống Kỳ không nhịn được nghiêng về phía trước, cô vội chống tay xuống đất, thậm chí cô còn không nhận ra đã có thứ gì đó rơi ra khỏi lòng ngực mình.
Khi cô phát hiện ra có thứ gì đó đã rơi ra và đưa tay ra để lấy lại "vật" đó, Ôn Vãn Tịch lại nhanh hơn một bước lấy nó đi. Ôn Vãn Tịch kinh ngạc nhìn ngọc bội trên tay, mặt trước khắc một con kỳ lân, mặt sau khắc một chữ "Tú", đây rõ ràng là...
"Ngươi lấy cái này từ đâu ra?"
Một luồng khí cay độc ngưng tụ trong lòng bàn tay Ôn Vãn Tịch, nếu câu trả lời của Tống Kỳ khiến nàng không hài lòng, nàng sẽ giết cô.
Tống Kỳ mở mắt ra nhìn một chút, sau đó lại híp mắt nhìn nhìn, lúc này mới thấy rõ Ôn Vãn Tịch đang cầm trong tay thứ gì: "Đào đất, đào, đào đất sau núi tìm được, hệ, hệ thống bịp bợm."
Ôn Vãn Tịch tiêu tan nội lực trong lòng bàn tay, nhìn ngọc bội, rồi nhìn Tống Kỳ, người đã trở thành một con mèo xỉn, chính vì đã say nên những gì người này nói là sự thật.
Ôn Vãn Tịch đặt ngọc bội vào tay Tống Kỳ, nói: "Bảo quản cho thật tốt."
Tống Kỳ nắm chặt ngọc bội trong tay, cô thực sự say rồi, tuy rằng vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng với tửu lượng này, e rằng rất nhanh sẽ, rất nhanh sẽ, rất nhanh...
Bịch—
Tống Kỳ ngã xuống đất, tức thì chìm vào giấc ngủ, ngay cả trong bóng tối, Tống Kỳ vẫn cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng, vô cùng chóng mặt.
Ôn Vãn Tịch ngẩn ra, nhìn thấy tư thế tùy ý ngã xuống của người kia, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Nên nói gì về người này? Khi thì khôn khéo, khi thì hồ đồ, khi thì thận trọng, khi thì buông lơi.
Cô vừa mới suýt chút nữa đã chết.
Quên đi, Ôn Vãn Tịch đứng dậy, lại nhìn thoáng qua Tống Kỳ, muốn rời đi, nhưng không biết mình có nên rời đi hay không.
Nhưng vào lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân, còn có một giọng nữ truyền đến, chính là của cô nàng tên Bạch Lạc Âm kia.
Ôn Vãn Tịch cúi đầu nhìn Tống Kỳ đang say quắc cần câu, lắc đầu cười khổ.
Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé, nhãi con.
- -----------------
Chú thích:
- Từ gốc là 完犊子(Hoàn ngưu tử): là một từ theo phương ngữ Đông Bắc, để chỉ một người hoặc một vật không đạt được trạng thái hoặc mục đích như mong đợi. (nguồn: baidu)
- Từ gốc là 小透明 (Tiểu thấu minh/Tiểu trong suốt): là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không đáng để nhắc đến, dễ khiến cho người ta quên mặt. (nguồn: baidu)
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ: Ngày mai gặp nhé, nhãi con.
Tống Kỳ: Tác giả bảo thứ ba mới đăng chương mới.
Ôn tỷ:...Ta giết nàng.
Hàm Miêu: /run lẩy bẩy/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT