Mọi người nhìn bọn họ mà buồn cười.
"Anh Nguyên, hôm nay sao lại rảnh tới đây?" Từ Thận nhìn Tạ Nguyên nói.
"Ở trong văn phòng buồn bực quá, " Tạ Nguyên chỉ chỉ hai học trò: "Mang người trẻ tuổi ra ngoài hóng mát, chẳng phải nhà cậu rất đẹp sao, còn có đồ ăn ngon. ”
"Ồ, thật vất vả mới tới một chuyến, mọi người ăn cơm tối rồi hẵng đi" Từ Thận nói.
"Không cần đâu, vậy ngại quá nhỉ?" Tạ Nguyên nói.
"Vậy tùy mọi người." Từ Thận rất dứt khoát.
"Ôi, tôi biết ngay cậu chỉ mời mọc khách sáo thôi mà." Tạ Nguyên chậc chậc một tiếng.
Từ Thận lộ ra nụ cười giả ngu.
Nghe hai người bọn họ mỗi người một câu, mọi người bên cạnh đều bật cười.
Buổi tối ra vào chung quy không tốt.
Cuối cùng bọn họ vẫn vội vàng từ biệt trước khi trời tối, dù sao ăn thịt nướng cũng ăn no bụng rồi.
Tiễn khách đi, Thư Nhiên nhớ tới gì đó, hào hứng bừng bừng gọi điện an ủi Trần Khải: "Thế nào, anh Khải, hôm nay xem mắt có thuận lợi không? ”
"Đừng nói nữa," Trần Khải ở nhà liệt nửa người, than thở nói: "Hai năm đầu còn có thể vớt vát xem mắt với con gái nhà người ta, bây giờ tốt rồi, giá của anh Khải đây đang dần chìm xuống sông. ”
"Cái này, chẳng lẽ anh Sâm giới thiệu cho anh người kết hôn lần hai, còn có con hả?" Thư Nhiên hỏi.
"Vậy cũng không đến mức!" Trần Khải nhảy dựng lên: "Sao lại, trong mắt em anh đã phải kết hôn với người như vậy rồi hả?"
Thư Nhiên phì một tiếng: "Vậy anh nói xem chuyện gì xảy ra?"
Trần Khải ấp úng một chút: "Thật ra cũng không có sao, lớn hơn anh ba tuổi ”
"Vậy không phải rất tốt sao?" Thư Nhiên nói: "Nữ lớn hơn ba, ôm gạch vàng, anh Sâm có thể giới thiệu cho anh, nhất định là lớn tuổi phú quý."
"Anh có thiếu tiền không?" Trần Khải tức giận hỏi.
"Cũng đúng, chúng ta cũng không thiếu tiền, " Thư Nhiên suy nghĩ: "Vậy anh không thích, anh từ chối là được rồi. "Ai còn có thể ép Trần Khải cưới một người vợ mình không thích chứ.
"Em không hiểu," Trần Khải nói, "Ngoại trừ lớn hơn anh ba tuổi, những thứ khác rất tốt, vóc dáng, ngoại hình, năng lực rất tốt."
"Ồ? Vậy thì anh ở bên người ta đi "Thư Nhiên ăn hoa quả Từ Thận đút tới, trên môi dính nước trái cây, đối phương còn lấy khăn giấy lau cho cậu.
"Lớn hơn anh ba tuổi." Trần Khải lập tức lắc đầu nói.
"Vậy anh từ chối cho xong việc." Thư Nhiên vẫn là một câu kia.
"Dáng vẻ rất hợp với tâm ý của anh." Trần Khải thở dài.
"Ở bên nhau!" Thư Nhiên vỗ bàn nói.
"Hơn ba tuổi..." Trần Khải không cam lòng rối rắm.
"Anh, anh xéo đi." Thư Nhiên nói qua lại với hắn, mắng vào trong điện thoại, "Vậy anh muốn thế nào đây? Ở bên nhau không thể, từ chối cũng không được, đáng đời anh độc thân! ”
Sau đó tức giận cúp máy.
Giao tiếp không hiệu quả, thực sự khó chịu lắm được không?
"Sao lại giận thế?" Từ Thận Thuận thuận theo hỏi.
Nghe vậy, Thư Nhiên ném điện thoại di động cho Từ Thận, nghĩ nghĩ không thể một mình tức giận được: " Chẳng phải hôm nay anh Khải đi xem mắt sao? Gặp chút hoang mang, anh gọi điện tham mưu cho ảnh đi."
"Được." Từ Thận gật đầu.
Chuyện kết hôn của Trần Khải Từ Thận cũng rất để ý, tuy rằng đoán được vì sao Thư Nhiên tức giận, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại tới, tính toán phân tích, tư vấn Trần Khải hay.
"Vậy hai người từ từ nói chuyện, em đi đọc sách." Thư Nhiên cảm thấy Từ Thận bình tĩnh, hẳn là có thể định giúp Trần Khải.
Thư Nhiên ở trong thư phòng khoảng mười phút, dần dần nghe được âm thanh loáng thoáng của Từ Thận, sau đó càng lúc càng lớn tiếng, nghe rất tức giận.
Ừm, cũng chỉ có Trần Khải mới làm được chuyện này.
So với cục diện giằng co không dứt bên Trần Khải, vợ chồng son Giang Phàm gặp người thân và bạn bè đều thuận lợi, người Giang gia nhìn thấy Lương Giai Nghi thì vô cùng vui vẻ.
Giang Phàm tìm được cô vợ vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng, chẳng trách mấy năm nay Giang Phàm cứ lựa lựa chọn chọn, thì ra mắt cao như thế.
Mấy năm nay, Giang Phàm đã trở thành người được nịnh hót nhất trong số các đồng nghiệp của mình, phương diện duy nhất hắn có thể khiến người ta chỉ trích, chính là vẫn không có bạn đời.
Bây giờ tốt rồi, trước ba mươi tuổi cuối cùng cũng có nơi dung thân, còn là người vợ xinh đẹp, thật sự lại làm cho người ta ghen tị không thôi.
"Thì ra trong nhà có nhiều công chức thế này sao?" Lương Giai Nghi nhìn ảnh chụp trên vách tường Giang gia, mới biết chuyện này, Giang Phàm cũng không nói với cô.
"Cũng không phải, truyền thống cũ trong nhà rồi." Hôm nay bọn họ ở lại qua đêm bên nhà ba mẹ, Giang Phàm ở trong phòng trước kia nói chuyện với vợ: "Trước đây anh lăn lộn, chẳng thi được gì cả, ba mẹ nhìn anh giống như nhìn phế vật, giống như không thi đậu công chức thì đời này coi như xong. ”
"Chẳng trách anh không nhắc tới." Lương Giai Nghi vừa nghĩ đến đây thì hiểu, lớn lên trong hoàn cảnh này, không thể nhất trí cùng mọi người, sẽ rất phản nghịch.
"Trong lòng mâu thuẫn." Giang Phàm gật đầu nói.
Lúc đó thật sự không dễ chịu, lúc ấy chính hắn cũng thừa nhận mình lạc lối, nhưng tốt xấu gì cũng là mọi người cùng nhau sửa lại, không ai tiếp tục ngã xuống.
"Nghĩ về một cuộc sống khác không có gì sai cả." Lương Giai Nghi nắm chặt tay chồng, nhẹ giọng an ủi: "Mỗi người đều có quỹ đạo cuộc sống của riêng mình, bất luận kẻ nào cũng không có quyền quyết định thay người khác phải làm cái này cái kia, cho dù là muốn tốt cho người ta cũng không được. ”
"Vẫn là em trình độ." Giang Phàm vui vẻ ôm lấy nửa kia.
Nói đến đây, hắn tin vào cảm giác của chính mình, người có thể khiến hắn thích và thoải mái ở bên cạnh đều là người biết tôn trọng người khác, không hẹp hòi.
"Mình không muốn thì đừng làm theo người khác."Lương Giai Nghi dựa vào chồng nói: "Tưởng tượng mình là người đó sẽ cảm thấy rất bị mạo phạm, đầu tiên em phải là chính mình, tiếp theo mới là người nào đó."
"Ừm, anh sẽ luôn tôn trọng em " Giang Phàm cười, "Chồng của em thề sống chết sẽ bảo vệ sự tự do của em."
Lương Giai Nghi giật mình, cảm động cười rộ lên: "Gả cho anh thật sự cảm thấy tự hào lắm."
Mấy ngày trước khi trở về Hồng Kông, Giang Phàm định dẫn nửa kia đi nơi đáng đi du lịch ở Bắc Kinh, lưu lại một chút ảnh kỷ niệm, hắn nhờ Thư Nhiên đi cùng bọn họ, làm nhiếp ảnh gia.
“Anh coi trọng kỹ năng chụp ảnh của em sao?” Thư Nhiên không phải không muốn, nhưng trong lòng cậu có cảm giác có ác ý trả thù, nếu cậu thực sự đi, không biết hốc đủ bao nhiêu thức ăn cho chó.
"Anh có thể làm gì đây? Anh đâu thể tự chụp bản thân mình được?" Giang Phàm nói.
Hắn đã từng thấy Thư Nhiên chụp ảnh cho Từ Thận, cũng được tuy rằng không có kỹ thuật gì, nhưng hiệu quả bầu không khí không tồi.
Đương nhiên, chụp người mình thích, có thể kém đến đâu được chứ
"Anh không ghét bỏ là được." Thư Nhiên vui vẻ nhận việc.
Sau đó nói với Từ Thận một tiếng, Từ Thận hỏi: "Ngày nào đi? ”
"Làm gì, anh..." Thư Nhiên kinh ngạc nói: "Không phải cũng muốn đi chứ? Phải mấy ngày lận, còn phải đi khu khác dạo một vòng..."
"Em cũng nói tận mất ngày, " Từ Thận nhéo nhéo mặt cậu: "Vậy anh có thể không đi sao? ”
Ở một mình trong căn nhà trống, ở tuổi ba mươi vậy chẳng phải thành người già trong căn nhà trống.
"Cũng được, " Thư Nhiên nhìn hắn cười, cầm lấy điện thoại di động: "“Vậy em gửi tin nhắn cho anh Phàm, vinh dự có ông chủ Từ gia nhập, hỏi anh ấy vui hay không, có kinh ngạc hay là kinh hãi."
"Anh nghĩ chắc là bị kinh hãi đi." Từ Thận còn rất tự biết mình, so với Thư Nhiên, tính tình của hắn không được chào đón lắm.
Cũng không phải là không thích hắn, chính là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống này, mọi người sẽ thích chia sẻ với Thư Nhiên hơn.
"Anh Phàm trả lời tin nhắn, anh ấy nói rất khiếp sợ đối với việc anh theo dõi người ta chặt chẽ như vậy, em đọc nguyên văn cho anh." Thư Nhiên hắng giọng về phía màn hình điện thoại di động: "Khụ khụ, thật sự là, chẳng phải chỉ là mượn vợ anh ấy vài ngày sao, dấu chấm than, dấu chấm than."
"Ha ha." Từ Thận cười.
Thư Nhiên trả lời Giang Phàm: "Anh Thận ha ha với anh. ”
Giang Phàm: "..."
Hai người này có dùng chung một bộ não không?
Trao đổi tin tức nhanh vậy luôn.
Giang Phàm rất buồn bực, tuy rằng mình cũng có vợ, nhưng cảm giác thế nào, vẫn thua kém hai người đàn ông này!
Nghe nói bốn người bọn họ muốn tổ đội đi du lịch ở khu khác, Trần Sâm nghĩ, từ sau khi có con mình và vợ cũng đã lâu không bỏ đứa nhỏ xuống ra ngoài chơi, liền mặt dày, cũng xin gia nhập tuần trăng mật của Giang Phàm.
"Xin lỗi nha, không phải cố ý muốn chen vào thế giới hai người đâu." Trần Sâm ho nhẹ: "Anh suy nghĩ dù sao cũng đã có tới tận bốn người, thêm hai người hình như cũng không nhiều nhỉ? ”
"Chen vào hay không cũng không sao." Giang Phàm khó xử suy nghĩ: "Chỉ là bọn em định chơi mạt chược cùng nhau, hai người đến thì có thêm hai người, nếu không anh lại gọi thêm hai người nữa? Có đủ hai bàn không? ”
Trần Sâm nghĩ thầm, chỉ có anh em mình như thế, không nghĩ tới gì khác ngoài cái này.
"Anh gọi Khải Tử." Hắn nói ngay.
"Vậy cũng còn kém một người." Giang Phàm nói.
Trần Sâm cúp điện thoại, đi tới phòng em trai, tát nhẹ vào đầu nói: "Nếu không phải tại mày không chịu tranh giành thì giờ có phải gom đủ hai bàn mạt chược rồi không?"
Bất ngờ lại bị đánh, Trần Khải tức giận giậm chân: "Anh, anh phát điên cái gì thế?" Hắn chỉ vào Trần Sâm: "Hôm nay anh, anh phải cho em một lý do anh đánh em!"
Trần Sâm nói: "Bốn chúng tôi đi leo lên Vạn Lý Trường Thành, mày có đi không?"
"..." Trần Khải hạ ngón tay mình xuống: " Ra ngoài chơi hả, vậy em đi."
Lần này đừng hòng bỏ lại hắn.
Truyện Lịch SửKhông chừng đi một chuyến có thể nhặt vợ về.
"Số lẻ không ổn, mày nghĩ xem còn ai đi được nữa không?" Trần Sâm nói.
"..." Trong đầu Trần Khải thoáng hiện lên đối tượng xem mắt ngày đó, nhưng hắn đã quyết định từ bỏ, cắn răng nói: "Anh đi gọi đi, em không có muốn gọi cả. ”
"Vậy tao gọi." Trần Sâm nói.
"Ừm, tùy anh." Trần Khải không quá để ý, cảm giác anh trai anh sẽ gọi một người mà mọi người đều biết, không chừng là Tạ Nguyên, mặc kệ là gọi ai, chỉ cần hắn có thể đi là được.
Không. Người Trần Sâm quyết định gọi chính là đối tượng xem mắt khiến Trần Khải nhiều lần bị mắng vì thiếu quyết đoán, cô gái hơn Trần Khải 3 tuổi tên là Phương Tiệp, bình thường bề bộn công việc, tính cách mạnh mẽ nhưng ăn nói lại rất lễ phép.
Có thể là bởi vì tính cách, Phương Tiêpj làm việc kinh doanh mấy năm nay đều không có thời gian giao tiếp với bạn bè, bình thường rất ít khi hoạt động cá nhân, bây giờ nghe Trần Sâm mời mình đi chơi, còn chơi mạt chược nên cũng động tâm.
"Có bảy người, năm nam hai nữ, không cần phải lo lắng hay xấu hổ." Trần Sâm săn sóc nói rõ ràng.
"Được." Cân nhắc một chút, Phương Tiệp đại khái cũng biết trong những người này có ai, cho dù là vì mở rộng mối quan hệ, cô cũng phải đi: "Vậy tôi quấy rầy rồi."
"Khách sáo quá, cô có thể đến là chúng tôi mừng." Trần Sâm thật sự rất thích Phương Tiệp, nếu cô gái có thể trở thành em dâu của mình thì tốt biết bao.
Cứ như vậy, đội hình xuất phát du lịch quyết định, tổng cộng tám người, ngày mai xuất phát.
Không rõ Lương Giai Nghi có thể thích ứng với loại hoạt động xã hội đông người này hay không, Giang Phàm lo lắng hỏi: "Em có cảm thấy nhiều người quá không?"
"Không, " Lương Giai Nghi nói: "Anh nghĩ mà xem, sắp tới anh phải đi xa hơn nửa năm, bây giờ tụ tập với mọi người rất tốt, hơn nữa, "Ánh mắt cười của cô trong sáng đẹp đẽ: "Em cũng rất muốn hòa nhập vào vòng tròn của anh, mọi người cùng nhau đi du lịch chính là một quyết định tốt. ”
"Được, em nói như vậy thì anh an tâm rồi." Giang Phàm cúi đầu hôn lên môi vợ: "Cưới em về anh cũng rất tự hào, bà chủ Giang ạ. ”
Mọi người đều nhận được tin tức về sự thay đổi nhân sự.
Thư Nhiên nhìn thấy danh sách cuối cùng, trợn mắt há hốc mồm, giơ ngón tay cái lên: "Trâu bò nhất vẫn là anh Sâm."
Rõ ràng là tuần trăng mật của hai vợ chồng son, tổ chức thành đoàn tám người, cái này cũng điên quá.
"Có phải là lỗi của anh không?" Từ Thận hiếm khi kiểm điểm lại chính mình: "Cảm giác anh chính là tảng đá phá cửa sổ…"
"Phá cũng phá rồi, nghĩ nhiều làm gì?" Ngược lại Thư Nhiên không có gánh nặng tâm lý gì, cơ hội khó có được, về sau vợ chồng son còn có rất nhiều thời gian ở một mình.
"Em nói đúng." Từ Thận kiểm điểm chưa tới năm giây.
Hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó cười rộ lên, mặc kệ đi.
"Vừa hay," Từ Thận may mắn nói: "Vali mang từ Hồng Kông trở về còn chưa mở, mang thẳng đi là được. ”
"Lười có chỗ tốt của lười." Thư Nhiên thổn thức.
Hai người lại cười rộ lên.
Chủ yếu là, Từ Thận luôn luôn không cho người khác động đến những vật dụng cá nhân này, hắn phải tự mình dọn dẹp.