Thư Nhiên hồi âm hơn mấy bức thư, rất nhanh đã đến tay các tác giả.
Bọn họ vừa nhìn thấy nội dung hồi âm đều vui vẻ, đúng vậy, thời tiết mắc toi này quá dữ... Chờ đã, Thư Nhiên ở Thượng Hải?
Các tác giả viết thư cho Thư Nhiên đều là người yêu những cuốn sách cậu viết, đương nhiên sẽ muốn đọc phần 2.
||||| Truyện đề cử:
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
Trước kia núi xa đường dài chỉ có thể viết thư thúc giục, bây giờ biết Thư Nhiên đang ở trên Thượng Hải, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội thúc giục bản thảo tuyệt hảo này chứ.
Không bao lâu sau, bên Thư Nhiên lại nhận được mấy lá thư của nhà văn Thượng Hải, trong thư bọn họ chân thành mời Thư Nhiên đi uống trà xem phim, hoặc cưỡi ngựa đánh bài, tóm lại là một số hoạt động giải trí.
Cưỡi ngựa?
Thư Nhiên rất hứng thú với môn thể thao này, đáng tiếc cậu không biết, cũng không có chuẩn bị trang phục tương ứng để cưỡi ngựa nên đành lực bất tòng tâm.
Cậu muốn từ chối đối phương, không cần phải viết tay nữa vì họ có để lại số điện thoại trong thư.
Cũng không biết các nhà văn có hẹn trước hay không, tất cả đều để lại số điện thoại.
Như vậy có thể thấy, các nhà văn sống lâu năm ở Thượng Hải đều rất giàu có.
"Xin chào, " Thư Nhiên dựa vào chỗ ngồi bình thường của mình hay sáng tác, chậm rì rì mở giấy nhắn gọi một cuộc điện thoại: "Tôi là Thư Nhiên, xin hỏi là anh Lô Địch đúng không ạ?"
Đằng kia im lặng một hồi.
Sau đó, giọng nói của một người đàn ông trẻ, êm dịu vang lên: "Là tôi, tôi là Lô Địch, cậu thực sự gọi cho tôi luôn, haha."
Vừa nghe đã biết là một người sáng sủa cởi mở.
Thư Nhiên cũng bị nhiễm bệnh nở nụ cười: "Vẫn là liên lạc bằng điện thoại thuận tiện, bằng tay không chắc liệt luôn quá."
Ngày cậu phải viết cả ngàn từ, mà ngày nào cũng lạnh, mỗi đêm trước khi đi ngủ cậu phải ngâm nước nóng để cho đỡ mỏi.
"Đúng vậy. " bên kia nói, " Người viết thư cho cậu quá nhiều, tôi chắc chỉ là cọng lông trong số đó mà thôi."
"Phải" Thư Nhiên nói đùa: "Nếu không phải vì phàn nàn về thời tiết thì không biết khi nào chúng ta mới có thể nói chuyện."
"Ha ha ha." Lô Địch nghe vậy vui vẻ. Cảm thấy Thư Nhiên rất thú vị, giống như những cuốn sách của cậu không đi theo lối mòn thông thường, không phải là người rập khuôn.
"Ra ngoài chơi không?" Lô Địch nói.
"Chơi cái gì? Cưỡi ngựa hả? "Thư Nhiên mới nhớ tới ý định ban đầu của mình gọi điện thoại, từ chối: "Không được, tôi không biết cưỡi ngựa, cũng không có giày ủng."
"Mọi việc đều có lần đầu tiên, không ai sinh ra sẽ biết cả." Lô Địch nghi ngờ: "Có phải cậu sợ tôi thúc giục ra bản thảo, không muốn gặp tôi mới nói như vậy đúng không? ”
"..." Nói cậu không sợ thúc giục bản thảo chút nào cũng không đúng, Thư Nhiên thật sự có chút sợ hãi, còn có ý khác là muốn chăm sóc Từ Thận, mỗi ngày Từ Thận bận rộn ở bên ngoài, bản thân thì đi gặp bạn giải trí thì không tốt lắm.
"Không phải bị tôi đoán trúng rồi chứ?" Giọng của Lô Địch cao lên.
"Không có không có," Thư Nhiên không muốn đối phương hiểu lầm, vội vàng nói: “Vậy tôi dẫn theo một người bạn được không?”
"Bạn, là cậu Từ đó sao?" Lô Địch hỏi.
"Làm sao anh biết?" Thư Nhiên vừa kinh ngạc vừa kinh hồn bạt vía, chẳng lẽ mình và Từ Thận đã nổi tiếng vậy rồi sao?
"Đoán," Lô Địch nói, "Xuất hiện cùng cậu chỉ có cậu Từ thôi, gần đây cậu ấy rất hot ở Thượng Hải đấy."
"Hot sao?" Thư Nhiên dường như không có cảm giác gì.
"Ừm, cậu ấy cũng ở Thượng Hải đúng không?" Lô Địch trêu ghẹo nói: "Cũng đừng để cá chị em biết tin tức trong nhà, không thì sẽ đến thăm như ong vỡ tổ cho coi."
"Anh cứ nói đùa." Thư Nhiên khiêm tốn nói, cậu tin sẽ bị vài người bí mật thảo luận, nhưng không tới mức nổi tiếng.
"Vậy thì như vậy nhé, cậu nhất định phải dẫn cậu ta đến đây, " Lô Địch hỏi: "Chúng ta định vào ngày nào? Chủ nhật được không? Hay ngày khác. ”
"Ồ, vậy thì chủ nhật đi, nếu không mưa." Thư Nhiên nói.
Từ Thận ngày nào cũng bận rộn, đi ra ngoài hoạt động giải trí rất tốt, cưỡi ngựa nghe rất thích hợp với Từ Thận.
Hai người ấn định thời gian và địa điểm, cúp điện thoại.
Thư Nhiên tiếp tục gọi lại cho các nhà văn khác, cùng nhau phàn nàn về thời tiết, lại nói một số thứ liên quan đến viết lách, nhưng không tiếp tục ước định gặp mặt, bởi vì tạm thời không sắp xếp được, có thể sau này sắp xếp lại.
"Cưỡi ngựa?" Từ Thận về đến nhà, cởi áo khoác treo lên.
Thư Nhiên đưa cho hắn một chiếc áo bông thích hợp để mặc trong nhà, ậm ừ một tiếng: "Nếu trời không mưa, có thể cưỡi ngựa đi dạo ngoài trời rất tốt, anh bận rộn lâu như vậy, cũng nên thư giãn thả lỏng rồi."
"Được, nghe có vẻ rất thú vị." Từ Thận động tâm.
Thật ra khi còn bé hắn thấy người khác cưỡi ngựa, cưỡi trâu, về sau nhìn thấy heo ven đường thì cực kỳ muốn cưỡi.
Từ Thận chưa từng thử qua, chỉ là nhìn thấy rất nhiều đứa bé trong thôn đều làm như vậy.
"Học cưỡi ngựa dường như cũng không khó, em đã từng cưỡi ở khu thắng cảnh rồi." Thư Nhiên nhớ lại: "Ngựa ngoan ngoãn là có thể bắt đầu, chỉ cần chúng ta không cưỡi liệt ngựa là có thể tha hồ đùa giỡn uy phong. ”
"Xem em nói kìa, có cần phải mang theo máy ảnh không?" Từ Thận tưởng tượng hình ảnh Thư Nhiên cưỡi trên lưng ngựa, chỉ nghĩ đến tuổi trẻ sung sức, hăng hái, hắn động tâm, hắn muốn ghi lại, cất kỹ rồi thưởng thức.
"Mang theo đi, ngày mai phải đi mua một bộ trang phục cưỡi ngựa đẹp nhất." Thư Nhiên cười nói.
Khi đưa ra quyết định này, cả hai đều cầu nguyện chủ nhật trời không mưa.
Ngày hôm sau là thứ bảy, đã lâu rồi Thư Nhiên không ra ngoài, sự thật chứng minh, cậu đích thị là một con người hướng nội, dù có nhàm chán đến đâu cậu vẫn sẽ ngồi yên vui vẻ hưởng thụ.
Thật vất vả mới ra khỏi cửa một chuyến, nhà văn Thư Nhiên chỉnh trang lại bản thân một chút, gần đây Từ Thận đã quen với dáng vẻ đầu tóc rối bời, khoác áo khoác quân đội của cậu, bỗng nhiên trở nên đẹp trai khiến Từ Thận luôn muốn dán mắt vào.
Một lần hai lần còn tốt, bốn năm sáu bảy lần thì hơi quá rồi.
"Anh Thận, ánh mắt nóng bỏng của anh quấy nhiễu em đấy." Thư Nhiên nhắc nhở ai đó một tiếng.
Từ Thận tự nhận da mặt mình dày, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn vợ: " Anh nhìn vợ anh mà, chẳng phải là chuyện hiển nhiên ư?"
"Nhưng không tới mức biến thái như vậy " Thư Nhiên nói, " Mắt gần như dính vào mặt em."
Nói như vậy, Từ Thận có chút không phục: "Nhà văn Thư à, có muốn anh nói cho em biết... Thật ra khi em nhìn anh thì biến thái hơn không?"
"Đừng nói bậy, khi nào chứ?" Thư Nhiên ghé mắt, suy nghĩ, mình có hay sao?
Cậu từng nhìn Từ Thận rất biến thái rồi sao?
"Em quên rồi hả? Mỗi lần anh cầm khăn tay đón lấy thứ của mình biễu diễn, chỉ cần chắn mất tầm nhìn của em là em đều tát tay anh ra."
"Từ Thận hồi tưởng lại hình ảnh kia, nhịn không được nở nụ cười.
"..." Biểu tình của Thư Nhiên lập tức trở nên méo mó, mặt lộ ra xấu hổ.
Nếu như Từ Thận không nói, cậu thật sự không ý thức được, không, đó không phải là Thư Nhiên, đó là Thư Nhiên giả sau khi bị dục vọng bị khống chế mà thôi.
Hai người mới đến Thượng Hải không lâu, mất chút công sức mới nghe được nơi mua bán trang phục cưỡi ngựa, đây là một cửa hàng đồ cũ nổi tiếng hỗ trợ tùy chỉnh, ngày mai hai người sẽ mặc nên không kịp chỉnh lại.
Cũng có sẵn phong cách trung bình, nhưng móc treo quần áo mặc như thế nào cũng đẹp.
Thư Nhiên cho Từ Thận Mặc trước, tuy rằng cậu cũng chưa hiểu được… sự rườm rà của nó lắm, "Ôi, anh lúc nào cũng nói em cái gì không hiểu, hôm nay gặp phải em gặp phải điểm mù rồi đây này."
"Cũng được mà." Từ Thận cười nói: "Tay áo dài mặc ở bên ngoài áo ấm, cổ áo này buộc như thế nào anh không biết, áo giáp nhất định là mặc ở giữa..."
Bộ đồ cưỡi ngựa này khá cổ điển, cổ áo rất đẹp, cách mặc quả thật rất cầu kỳ.
"Quên đi, thấy thoải mái là được." Thư Nhiên thử mấy phương thức thắt nút, cuối cùng quyết định đẹp và kiên cố là được.
"Cái quần này..." Từ Thận vừa mới mặc vào một chân bèn nói: "Bó sát quá, cưỡi ngựa chẳng lẽ không phải nên mặc thoải mái hoạt động mới tốt sao? ”
"Anh kéo một cái xem sao?" Thư Nhiên nói.
Từ Thận thật sự kéo một cái, phát hiện độ đàn hồi rất tốt, nhưng mà, bó sát chính là bó sát, đường cong nhìn không sót chút nào: "Kệ đi, dù sao hôm nay cũng không phải một mình anh mặc. ”
Hắn nhanh nhẹn mặc trang phục cưỡi ngựa của mình, bắt đầu thay cho Thư Nhiên: "Nhiên Nhiên. ”
"Hả?" Thư Nhiên luống cuống tay chân buộc cúc áo, ngẩng đầu lên.
"Chân thẳng quá." Từ Thận khen một câu.
“...... Anh nghiêm túc nói với em điều này đấy à? "Thư Nhiên cũng phục, vỗ hắn một cái: " Mông vểnh như nhau."
"Này?" Từ Thận ho nhẹ một tiếng: "Ngày mai không được như vậy đâu nhé. ”
Có lẽ ngay cả ông trời cũng cảm nhận được mong muốn được vui chơi của họ, chủ nhật không có mưa nhưng chỉ có một chút nắng.
Sáng sớm Từ Thận dậy xem thời tiết, xem xong duỗi lưng trở về phòng vui vẻ thông báo cho Thư Nhiên: “Trời nắng rồi, mau dậy đi.”
"Trời phù hộ cho em." Thư Nhiên ngáp một cái, dùng tốc độ nhanh gấp đôi bình thường đứng lên rửa mặt.
Sáng nay ăn bánh bao hoa, cách đây không lâu mẹ lão Đồ hấp một nồi lớn mang đến cho họ, sáng nào cũng ăn từ từ, lúc đói có thể hấp hai cái ăn.
"Cưỡi ngựa hao tổn thể lực, em ăn nhiều một chút đi." Từ Thận quan tâm nói, đầu năm nay cái gì cũng tăng, chỉ có sức ăn của vợ hắn là không tăng.
Thư Nhiên giống như chim nhỏ hé miệng, một ngụm ăn hết một miếng bánh bao Từ Thận đưa tới.
Bên trên dính sữa đặc, giá cả lúc này còn rất đắt, hơn ba mươi đồng một cái. Từ Thận rất thích mua mấy thứ này cho cậu ăn, chỉ cần nghe nói có dinh dưỡng là mua, giống như bà nội lúc cho cháu ăn vậy.
"Anh cũng ăn đi." Thư Nhiên cũng xé một miếng bánh bao dính sữa đặc, đưa đến trong miệng Từ Thận.
"Ngọt quá." Từ Thận ăn không quen.
Hai người ăn sáng xong, Từ Thận lái xe xuất hành.
Gần đây bọn họ lại mua một chiếc xe mới, bỏ ra hai mươi vạn, lái ra ngoài mặt mũi to gấp bội.
Lô Địch còn từng gọi điện thoại hỏi thăm, có muốn xe đến đưa đón bọn họ hay không, bởi vậy có thể thấy Lô Địch rất giàu có, Thư Nhiên nói không cần, đối phương cười nói: "Tôi cũng đoán vậy, sự nghiệp của cậu không nhỏ, chỉ là cảm thấy cậu mới đến, đi lại chưa được thuận tiện lắm."
Thư Nhiên khen Lô Địch thật cẩn thận.
Đầu óc Từ Thận hôm nay không còn ở nơi làm việc nữa, trong đầu chỉ nghĩ cưỡi ngựa vui vẻ, xe phóng như bay, rất nhanh liền đến trường đua ngựa ở ngoại ô.
Nhân viên từ xa nhìn thấy một chiếc xe chạy qua con đường lầy lội, gần đây mưa vẫn luôn kéo dài, đường vào trường đua ngựa có vài ổ gà.
"Hẳn là cậu Từ và Thư Nhiên tới rồi." Lô Địch đang cưỡi ngựa, tuổi chừng ba mươi lăm, là một người đàn ông nhã nhặn đeo kính, bên cạnh y là thư ký của mình.
"Không biết là ai đang lái xe, kỹ thuật lái xe này thật không tồi." Thư ký nói.
Rất nhanh mọi người đã biết được câu trả lời, chiếc xe đi đến phía trước, mọi người đều có thể nhìn rõ ràng hai thanh niên trong xe.
Người mẫu nam trên tạp chí phản ánh rất chân thực vào thực tế, vừa nhìn thật đúng là không sai, khuôn mặt đẹp trai quả thực khó quên, hơn nữa người trông chân thật, linh động làm cho người ta cực kỳ muốn tiến lên nói chuyện với hắn.
“Tôi rất mong chờ các cậu.” Lô Địch cười tiến lên mở cửa xe cho Thư Nhiên, thư ký chậm một bước chân.
"Cám ơn." Thư Nhiên xuống xe, cười bắt tay với Lô Địch, "Anh Lô Địch." Sau đó lập tức chỉ vào Từ Thận ở bên kia giới thiệu: "Anh ấy là Từ Thận, bạn của em ”
"Cậu Từ"
"Lô Địch."
Hai người bắt tay nhau đồng thanh nói, "Xin chào. ”
Hôm nay là ra ngoài tiêu khiển, không nói chuyện khác, sau khi hàn huyên qua đi, mấy người đi theo nhân viên công tác đến chuồng ngựa chọn ngựa.
Thư Nhiên và Từ Thận đều là người mới bắt đầu, do đó nhân viên công tác chọn hai con ngựa ngoan ngoãn, mang đến sân tập.
Chủ yếu là luyện tập lên xuống ngựa, cùng với lưu ý và kỹ xảo khi cưỡi ngựa, thật sự không khó lắm, Từ Thận học rất kỹ, luyện tập hai lần động tác đã rất chuẩn.
“Anh Từ học nhanh quá.”Nhân viên phụ trách dạy hắn không thể không khen ngợi.
"Quá khen rồi." Từ Thận cầm dây cương, chậm rãi chạy quanh sân,, hắn cơ hồ không cần nhìn đường, vì thế dành thời gian ngắm nhìn Thư Nhiên, phát hiện Thư Nhiên còn đang luyện tập lên xuống ngựa.
Hắn mỉm cười, cưỡi ngựa đến bên cạnh đi dạo: "Em nói đúng, học cưỡi ngựa không có khó."
Thư Nhiên nhìn anh chàng đẹp trai trên lưng ngựa, vừa thưởng thức vừa cắn răng, cũng âm dương quái khí nói một câu: "Đẹp thì đẹp đấy, đáng tiếc lại lên tiếng."
Duy chỉ có Từ Thận nghe hiểu được lưỡi độc của nhà văn Thư, nụ cười càng thêm sáng lạn.
Lô Địch khởi động xong, cũng cưỡi ngựa của mình tới, dừng lại song song với Từ Thận, "Cậu Từ."
Từ Thận thân thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, cười nói: "Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, không cần khách sáo như vậy đâu, tôi cũng theo Thư Nhiên gọi anh một tiếng anh Lô Địch có được không? ”
Nhìn thấy nụ cười của Từ Thận ở khoảng cách gần, Lô Địch ngẩn người, thầm nghĩ quyến rũ ghê, tiếp theo cười ha ha: "Được chứ, cậu nói đúng, đều chơi cùng nhau không nên khách sáo. "Lại nói: " Tôi vừa thấy cậu là biết cậu không phải là hạng người văn chương, mà là có hơi thở…xã hội đen, cậu không ngại tôi nói mấy thứ này chứ?"
"Không ngại," Từ Thận còn rất kinh ngạc, vị nhà văn Lô Địch này nhìn người rất chuẩn xác: "Tôi cũng vậy, cảm giác thân phận của anh không chỉ đơn giản là nhà văn."
"Quả thật không chỉ có vậy, " Lô Địch cười cười: "Tôi làm buôn bán, cầm đồ và buôn bán đồ cổ, thế nào, bắn đại bác cũng không liên quan tới nhà văn đúng không?"
"Cũng không phải chứ, " Từ Thận nói: "Có rất nhiều nhà văn yêu thích đồ cổ, muốn nói bắn đại bác không tới, Thư Nhiên vừa viết truyện kinh dị li kì vừa làm trang phục nữ tinh xảo, mới gọi là bắn đại bác không tới."
"Cậu vừa nói tôi cũng thấy đúng." Lô Địch nhìn bóng dáng Thư Nhiên lên lưng ngựa nói: " Không biết cậu ấy suy nghĩ như thế nào?"
Từ Thận cười cười không nói lời nào, Thư Nhiên suy nghĩ gì ư?
Chỉ là… Thư Nhiên nhớ kỹ kiểu dáng của những bộ quần áo, lại biết tiếng nước ngoài có thể làm ngoại thương, vào thời điểm này, các công việc kinh doanh khác không đơn giản và phù hợp như công việc này.
Và việc quảng bá văn hóa phong cách quốc gia cũng có một chút quan hệ.
Nhưng những lời này cũng không thể nói ra, nói ra Thư Nhiên sẽ rất mất mặt.
"Đúng rồi," Lô Địch hỏi, "Cậu ấy đang viết một cuốn sách mới à?"
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay chỉ có chơi không thúc giục chuyện bản thảo." Từ Thận nói.
"Ý là nhắc nhở một chút, không viết…cũng không sao." Lô Địch không khỏi thở dài.
Từ Thận không đùa nữa, gật đầu tiết lộ: "Viết, tôi len lén nhìn hai lần, có lẽ phải viết thêm một tuần nữa, gần đây em ấy rất cố gắng, tóc rụng mất một nắm."
"Vậy là tốt rồi." Lô Địch vẻ mặt chờ mong: "Khi còn bé tôi nghe đủ loại chuyện xưa kỳ quái quái mà lớn lên, yêu đồ cổ mà, cậu biết đấy, nghe nhiều cảm thấy cũng chỉ như vậy, không tìm được cảm giác sởn tóc gáy, cho đến khi tôi đọc tiểu thuyết Thư Nhiên, đọc một mạch không ngừng, luôn nghi ngờ những gì cậu ấy nói là thật."
"Đúng vậy." Từ Thận cũng có loại cảm giác này, đặc biệt là kinh nghiệm của Thư Nhiên nói cho hắn biết, thế giới này thật sự không đơn giản như vậy, ngẫm như vậy… hắn là độc giả mà sởn cả gai ốc.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Thư Nhiên rốt cục cũng chinh phục được chú ngựa, cưỡi tới đứng cạnh bọn họ.
"Không có gì." Hai người đồng thanh, cũng không muốn bị Thư Nhiên biết, bọn họ đang tán gẫu chuyện cậu viết bản thảo viết đến mức tóc rụng rất nhiều.
"Đi." Lô Địch nói: "Ra ngoài bãi cỏ chạy đi, chậm chút thì không sao."
Xung quanh đều trường đua ngựa, địa thế thập phần bằng phẳng, ngựa đã quen rồi.
"Giá." Từ Thận cùng Thư Nhiên nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, ngựa bắt đầu chạy chầm chậm, cảm giác này đúng là rất tuyệt.
Vùng ngoại ô vào tháng 3 xanh tươi man mát, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn cũng rất thư thái.
Lúc rời đi, họ trao đổi danh thiếp cho nhau, Lô Địch bảo bọn họ rảnh rỗi đến cửa hàng đồ cổ của mình ngồi, cùng nhau uống trà.
Thư Nhiên nghĩ đến việc mình sắp khai trương cửa hàng mới, cũng thân thiện mời người ta: "Anh Lô Địch có rảnh đến tham gia lễ cắt băng khánh thành không? ”
Lần cắt băng khánh thành này, cậu do dự mấy ngày không biết có nên cử hành hay không, bởi vì quá ít người, chỉ có cậu và Từ Thận chống đỡ, tựa hồ có chút đáng thương.
Lô Địch lập tức đồng ý: "Đương nhiên rảnh rỗi, khi nào cậu nói, tôi nhất định sẽ đến."
Thư Nhiên nói thời gian, còn dặn dò một tiếng: "Người đến là được, ngàn vạn lần đừng mang quà tới, không phải tôi khách sáo đâu."
"Cậu cứ đùa, khai trương sao có thể không tặng quà chứ."
Lô Địch không đồng ý với cậu, quay đầu lại đã phân phó thư ký đi chuẩn bị lẵng hoa, còn thông báo cho các cô các chị, muốn nhìn trai đẹp không, muốn thì đi cổ vũ với y.
Nếu đã quyết định tổ chức lễ cắt băng khánh thành, Thư Nhiên bèn đi liên hệ với phóng viên tòa soạn, tin tức đưa tới cửa, phóng viên báo chí vội vàng đồng ý, cam đoan ngày đó mình nhất định võ trang đầy đủ trình diện.
Có Lô Địch cũng chưa đủ chống đỡ, Thư Nhiên túm thêm lão Đồ gom góp, bốn người cùng nhau cắt băng khánh thành, trông đẹp hơn rất nhiều.