Mùa thu bất thường này, thương hiệu quần áo cực kỳ đắt tiền Vân Thường đã được người sáng lập cực kỳ nổi tiếng của nó đưa ra trước công chúng.
Đồng thời, ngành công nghiệp điện tử trong nước và ngành công nghiệp thực phẩm cũng bước vào một kỷ nguyên mới.
Không ngoa khi miêu tả thời đại này là thời đại phồn vinh trăm hoa đua nở.
Lĩnh vực điện ảnh cũng tràn ngập những tác phẩm xuất sắc, phim chiến tranh "Vòng hoa dưới chân núi cao" chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách khắp cả nước, còn có đề tài võ hiệp "Nam Quyền Vương", "Thiếu Lâm tiểu tử", v.v. hiện đang trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên đường phố.
Đến phiên Thư Nhiên và Từ Thận nghỉ ngơi một ngày, bọn họ hẹn nhau đi xem phim. Cả một thời gian dài bận rộn vắt chân lên cổ, giờ mới để ý hai người chưa từng có một lần hẹn hò hoàn chỉnh, tận hưởng kỳ nghỉ thật tốt.
Thời gian này cuối cùng có thể hoàn toàn từ bỏ công việc và tận hưởng kỳ nghỉ.
"Anh Thận, anh muốn xem bộ nào?"
Trước cửa rạp chiếu phim, Thư Nhiên mặc trang phục mùa thu rất kín đáo, còn cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ để tránh bị người khác nhận ra.
Dù thế nào cũng là người nổi tiếng.
Cách đây không lâu còn độc miệng mắng chửi người ta.
Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tấm áp phích lớn công chiếu hôm hỏi Từ Thận: "Chiến tranh hay là võ hiệp? ”
"Xem chiến tranh đi." Hôm nay Từ Thận mặc đồ cũng rất giản dị, một thân quần dài màu sắc tối tăm, nhưng không ngăn được hình tượng móc treo quần áo, đứng ở chỗ này một lát đã thu lại không ít ánh nhìn.
"Được." Thư Nhiên gật đầu: "Dù sao cũng có rất nhiều thời gian, xem xong chiến tranh anh còn muốn xem võ hiệp thì chúng ta mua vé. ”
"Được." Từ Thận không có ý kiến, hắn cũng rất ít khi xem phim, trước kia không có tâm tư này, sau đó là không có thời gian xem, hình như nguyên nhân đều giống nhau, hôm nay hắn rất mong chờ cùng Thư Nhiên đi xem phim: "Em muốn ăn cái gì, anh đi mua. ”
Việc mang theo một số đồ ăn khi xem phim ngày nay cũng rất phổ biến, chẳng hạn như hạt dưa chiên, đậu phộng rang, hạt dẻ luộc và chân gà nướng, mùi khiến trẻ em khóc thét.
"Vừa mới ăn xong, không muốn ăn, " Thư Nhiên nhìn một chút, chỉ vào một quầy hàng bán trà thảo dược: "Mua hai cốc trà thảo dược giải khát. ”
"Anh đi mua." Từ Thận gật đầu.
"Đông người quá." Trong rạp chiếu phim đầy ắp, Thư Nhiên không muốn chen chúc phía trước, kéo cổ tay Từ Thận: "Anh Thận, hai chúng ta cao, không bằng ngồi phía sau đi."
Đến hàng ghế sau mới phát hiện không ít bạn trẻ có cùng suy nghĩ với mình, thậm chí có người còn đứng ngay bên cạnh, không muốn chen chúc với mọi người.
"Hai chúng ta nên tìm một chỗ ngồi đi, không thì đứng mệt lắm." Từ Thận đỡ eo Thư Nhiên, hôm qua hắn làm rất tàn nhẫn, sao có thể đứng được chứ.
Sau một hồi mò mẫm, hai người cuối cùng cũng tìm được vị trí liền kề ngồi xuống, Thư Nhiên dựa vào ghế ngồi khẽ thở dài một tiếng, cảm giác nghỉ phép thật tốt, cảm giác cùng bạn trai nghỉ phép lại càng tốt.
"Uống một ngụm?" Từ Thận mở nắp trà thảo dược ra, đưa cho Thư Nhiên.
Nếu ở nhà thì Thư Nhiên sẽ uống luôn, đáng tiếc là ở rạp chiếu phim ồn ào, cậu chỉ có thể tự bưng cốc uống.
"Nghe nói đây là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết." Từ Thận cười nói: “Xem ra tiểu thuyết đầu tiên của em cũng rất thích hợp làm phim chuyển thể.”
Khán giả phía trước có lẽ đã nghe thấy lời của hắn, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Thư Nhiên vội vàng kéo khẩu trang lên, chờ người ta quay đầu mới nói: "Không vội, về sau chờ thị trường điện ảnh khởi sắc hơn, chúng ta sẽ quay phim."
Bây giờ doanh thu phòng vé có cao hơn nữa cũng không kiếm được nhiều tiền, không bằng đầu tư khoảng thời gian này cho ngành công nghiệp khác.
"Ừm, dù sao em cũng có kế hoạch của em." Từ Thận nói.
Từ khi cưới vợ, cuộc sống của hắn rất thoải mái, không cần phải tự mình cầm lái nữa, chỉ cần đặt chân xuống đất thực hiện là được.
Không giống như trước kia, luôn lo lắng quyết định của mình có đúng hay không, lỡ như đi sai một bước, hàng chục hàng trăm người đi theo phía sau sẽ phải chịu đói.
Rất áp lực.
Ngược lại Thư Nhiên luôn tự tin, giống như chưa bao giờ lo lắng quyết định của mình có đúng hay không, có lẽ Thư Nhiên căn bản không biết mình quyến rũ tới mức nào khi xử lý mọi chuyện nhẹ nhàng như thế.
Lấy Ngô Quyên và những người khác làm ví dụ, thật ra những người đang giãy dụa trên đời này, phần lớn đều chìm sâu trong nước sôi lửa bỏng, nào có nhiều may mắn và thuận lợi như vậy.
Bối rối và lo lắng về tương lai là hiện trạng.
Từ Thận hơi thất thần, bộ phim bắt đầu, tiêu đề lớn hiện lên màn ảnh, tiếp theo xuất hiện cảnh đầu tiên của bộ phim.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Thư Nhiên, phát hiện Thư Nhiên xem rất nghiêm túc, vì thế nhịn xuống ý nghĩ muốn thảo luận, cũng nghiêm túc xem phim.
Thư Nhiên xem rất chuyên chú, bộ phim kinh điển này về sau lại được công chiếu lần nữa, nhưng cậu không xem, không ngờ cuối cùng cậu cũng xem được vào năm sản xuất.
Bộ phim thực sự rất cảm động, không bao lâu cả hai người đều nhập tâm vào, lúc hồi tinh thần đã đến cuối phim, mọi chuyện đã lắng xuống.
"Quay tốt quá." Từ Thận khen ngợi một tiếng.
"Đúng vậy, cho nên nó mới nổi tiếng khắp Nam Bắc." Thư Nhiên nói.
"Em cũng có thể." Từ Thận tiến lại gần nói một câu.
"Anh Thận," Thư Nhiên mượn hắn một câu rồi đáp lại: "Em biết anh thấy những tác phẩm văn học nghệ thuật này sẽ rất hưng phấn nghĩ đến em, nhưng trước mặt mọi người anh tém tém lại chút."
Từ Thận cười: "Ôi."
Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người vẫn đang nghe bài hát kết phim, 2 người họ đợi thêm lát nữa sẽ đông người nên rời đi sớm.
Nhưng không ngờ ra khỏi rạp chiếu phim cậu còn bị người ta đuổi theo, mấy giọng nói trẻ tuổi hưng phấn hỏi: "Thư Nhiên! Anh có phải Thư Nhiên không?!"
Khoảnh khắc kia Thư Nhiên sững người, Từ Thận đứng cạnh cậu cảm nhận cực kỳ rõ ràng.
Bởi vì mình không phải là nhân vật chính, tâm tình Từ Thận rất vui sướng, kiêu ngạo, với tâm trạng phấn khích mà Thư Nhiên không thể hiểu được, quay đầu lại lộ ra nụ cười xán lạn: Mọi người là người hâm mộ sách hả?"
Thư Nhiên không thể tin được nhìn hắn: "!!!"
Chuyện gì đã xảy ra với ảnh vậy?
Những sinh viên trẻ trung kia điên cuồng gật đầu: "Vâng, chúng tôi là người yêu sách! Anh có thể ký tên của chúng tôi không? Thư Nhiên - tụi tui thích sách của anh nhiều lắm.*
"Khi nào anh sẽ xuất bản sách mới!"
"Tụi tui cũng mua tạp chí nữa, thực sự rất thích thẩm mỹ của anh!"
"Còn thích xem anh cãi nhau với người khác trên báo ——"
Thư Nhiên đầu càng ngày càng to,đầu tiên là nhìn thoáng qua người bạn trai gây ra chuyện, thấy đối phương tràn đầy đắc ý và kiêu ngạo, phảng phất người được theo đuổi không phải người khác mà là chính hắn.
Trong lòng vừa động, Thư Nhiên liền nuốt xuống lời nói sát phong cảnh, quay mặt nhìn về phía những người hâm mộ nhiệt tình, đồng thời cũng tháo khẩu trang cười nói: "Xin chào mọi người, không ngờ kín như này rồi mà cũng bị mọi người nhận ra."
Cận cảnh nhìn thấy thần tượng của mình, sống động, ngũ quan rõ ràng còn cười, fan sách mừng đến suýt ngất.
Trong lúc nhất thời ngoại trừ gọi tên Thư Nhiên, bọn họ lại không biết phải nói gì hơn!
Đây cũng là lần đầu tiên Thư Nhiên gặp phải loại tình huống này, nói thật thì cậu chưa từng ở trong hoàn cảnh này, thậm chí không có cảm giác mình là người nổi tiếng chân chính, có thể là bởi vì ở thời này việc theo đuổi ngôi sao quá ít, không có dữ liệu trực quan có thể tham khảo.
Ngoại trừ có thể thấy doanh số bán hàng thực tế, cùng với sự chú ý của báo lá cải thì cậu cũng chẳng khác nào người bình thường.
Bây giờ gặp được fan sách nhiệt tình trên đường cái, lập tức cho Thư Nhiên cảm giác thực tế "mình rất nổi tiếng", cậu thoải mái lấy bút quyển sổ nhỏ mang theo để ghi chép cảm hứng, ký tên cho fan và bạn bè.
Lại ôm từng người một, có vẻ phong độ nhẹ nhàng.
Fan sách chỉ ghét không có máy ảnh, nếu có thể chụp được bức ảnh thì tốt biết mấy.
"Thư Nhiên, anh có tổ chức buổi ký tặng cá nhân không?" Một fan sách mong đợi hỏi.
Thư Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, nhớ tới câu nói đùa lúc trước của người này 'Sau này em nổi tiếng cũng không được mở buổi ký tặng đâu đấy'
Từ Thận cảm giác được Thư Nhiên đang nhìn mình, nhưng hắn chỉ khoanh tay làm vách tường quan sát, mỉm cười không nói gì.
“Tùy người yêu của tôi muốn thế nào.” Thư Nhiên giơ bàn tay đeo nhẫn lên lắc lắc, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc nói: “Tôi có người yêu rồi, tôi đã hứa với người ấy sau này trở nên nổi tiếng sẽ không mở một buổi ký tặng."
"Tại sao?" Người hâm mộ sách sốc khi biết Thư Nhiên đã kết hôn khi còn trẻ. Còn sốc nữa khi người yêu của Thư Nhiên không cho phép chồng mình mở buổi ký tặng, sao lại có người vợ không ủng hộ sự nghiệp của chồng vậy chứ!
"Người ấy…ghen." Thư Nhiên nói.
Nếu Từ Thận không để ý đến "sống chết" làm lộ cậu trước mặt fan, vậy cậu cũng mặc kệ Từ Thận "sống chết" kể chuyện Từ Thận hay ghen cho quần chúng nhân dân nghe.
Bỏ lại mấy người hâm mộ sách vẻ mặt kinh ngạc, Thư Nhiên lôi kéo Từ Thận đi.
"Này?" Từ Thận lên tiếng kháng nghị.
"Anh lừa em trước." Thư Nhiên nói thẳng thắn.
"Làm hỏng thanh danh của anh." Từ Thận nhẹ nhàng đụng vào Thư Nhiên một cái.
"Anh đáng đời." Thư Nhiên cũng đụng lại.
Trong đám đông, kiểu giao tiếp thân thể này không phải là vấn đề lớn, hai người đều như uống mật ngọt mà vui vẻ.
Địa điểm xem phim là cùng một khu phồn hoa với cửa hàng của bọn họ, hai người mua một ít đồ ăn thức uống, đến cửa hàng thăm Giang Phàm đang trực.
"Ở Bắc Kinh có rất nhiều người giàu, bên kia Thượng Hải cũng vậy." Thư Nhiên lẩm bẩm: "Cuối năm cửa hàng của chúng ta phải mở rộng đến Thượng Hải, nghỉ xong lại bắt đầu phỏng vấn nhân viên. ”
"Hả, em muốn đóng chỗ ở Thượng Hải?" Từ Thận cầm theo trà chiều, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt và chân gà nướng.
Thư Nhiên: " Hai chúng ta qua mở rộng trước sau đó lại giao cho đội ngũ phía dưới."
Từ Thận gật đầu: "Anh phát hiện em thích tuyển dụng đồng chí nữ hơn. ”
Sau khi nghỉ phép cũng phỏng vấn một nhóm các đồng chí nữ, không phải là đồng chí nữ không tốt, hắn chỉ quan sát thấy một hiện tượng như vậy, cảm thấy rất thú vị.
"Làm nghề bán hàng này, đương nhiên nghiêng về phía đồng chí nữ chứ. " Thư Nhiên suy nghĩ một hồi: " Thật ra ngành nghề khác cũng vậy, anh sẽ thấy phụ nữ làm việc đáng tin cậy hơn."
Lập luận rất mới mẻ, giống như đã điều tra dữ liệu lớn.
Từ Thận đăm chiêu nói: "Cũng được."
"Anh không cảm thấy em làm quá nhanh khiến anh bận à?" Thư Nhiên dừng một chút, bỗng nhiên dừng bước, nhìn Từ Thận hỏi.
Đối với rất nhiều người, sự nghiệp bây giờ của bọn họ đã đủ ăn cả đời, hoàn toàn có thể chậm lại bước chân làm một người phú quý nhàn rỗi.
"Không, sao em lại hỏi như vậy?" Từ Thận khó hiểu, muốn sờ sờ mặt vợ, nhưng ở bên ngoài, hắn chỉ có thể kiềm chế xúc động: "Trước kia anh cũng rất bận rộn, hiện tại tốt hơn nhiều tồi, ít nhất bận nhưng đầy đủ, áp lực cũng không nhiều. ”
"Xem anh nói kìa." Thư Nhiên hỏi, "Trước đây anh nhiều áp lực lắm hả?"
"Nhiều… sao lại không nhiều, " Từ Thận nói, trên mặt hiện lên vẻ mặt sợ hãi: "Nhiều người chỉ dựa vào anh mà ăn cơm, đi sai một bước, mọi người sẽ phải đói bụng."
Cũng phải, đằng sau một người huynh đệ là cad một gia đình, nói như vậy... Thư Nhiên bỗng nhiên rất may mắn vì mình chia sẻ một phần lớn áp lực cho Từ Thận.
"Bây giờ không còn nữa, vợ anh có năng lực nên cũng hết cả áp lực." Từ Thận nhếch khóe miệng, giãn ra hai tay, cả người thoạt nhìn rất thoải mái.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cửa hàng.
Đồ trong cửa hàng của bọn họ quá đắt, người qua lại thật sự không nhiều, cho dù có, bọn họ cũng chỉ vào xem một chút mà thôi.
Giang Phàm chủ yếu nhận đặt hàng qua điện thoại, nhận hàng xong mới gọi điện chuyển hàng, đây là cách chăm sóc khách hàng đúng chuẩn của cửa hàng trực tuyến.
"Hai người tới rồi." Giang Phàm tự nhiên hỏi: "Là tới đây giúp tôi trông cửa hàng hả? ”
"Anh mơ đẹp lắm." Thư Nhiên đưa đồ cho hắn: "Em và anh Thận vừa xem phim xong ghé qua an ủi anh, lát nữa còn phải đi hẹn hò. ”
"Phim gì, hay không?" Giang Phàm cầm lấy một chén trà thảo dược uống, tay kia cầm lấy điểm tâm nhét vào miệng: "Chờ ngày mai anh cũng đi xem. ”
"Hay thì hay nhưng anh đi xem một mình à? Đáng thương quá đi. " Thư Nhiên tỏ ra đồng cảm với Giang Phàm.
"Hai người xem phim mới có tư vị." Từ Thận ở bên cạnh cắm một câu: “Người lớn đi một mình không phải rất ngốc sao?”
"Đánh rắm." Giang Phàm phiền bọn họ vô cùng, miệt thị hai người bọn họ nói: "Không phải đến giúp trông cửa hàng vậy thì mau đi đi, đừng ngăn cản việc làm ăn."
"Được được" Thư Nhiên nhìn quanh cửa hàng, chỉ vào cục cưng của Giang Phàm trên mặt bàn nói: "Cho bọn em mượn máy ảnh của anh chơi được không? ”
Đây chính là ' vợ ' của Giang Phàm, phải hỏi cẩn thận.
Giang Phàm phất phất tay: "Cầm đi cầm đi, mau đi đi. ”
Thư Nhiên và Từ Thận đáng ghét bị đuổi ra khỏi cửa hàng, hai người nhìn đối phương nở nụ cười một hồi lâu.
"Anh Thận, kế tiếp chúng ta đi hẹn hò nhỉ?" Thư Nhiên dùng âm lượng chỉ có 2 người mới có thể nghe thấy, làm cho giống như cuộc họp của băng đảng ngầm.
“Hẹn hò.” Từ Thận cầm máy ảnh cười cười, hắn rất thích từ “hẹn hò”, hắn cũng thích hẹn hò với Thư Nhiên.
“Có nơi nào ở Bắc Kinh mà anh rất muốn đến không?” Chỗ nào Thư Nhiên cũng biết rõ, tuy rằng là ba bốn mươi năm sau.
"Thật sự là không có." Từ Thận suy nghĩ một hôi, hiện giờ hộ khẩu bọn họ đã dời vào Bắc Kinh, nghiêm túc mà nói đã là người thủ đô rồi, nhưng hắn vẫn rất xa lạ với thành phố này, bình thường nhiều lắm là đi ra ngoài giao hàng chạy nguyên vật liệu, ngược lại đã đi qua không ít nơi người giàu có ở: "Không thì tới công viên Di Hoà dạo một vòng nhé? ”
"Được." Thư Nhiên nhớ rõ phong cảnh bên kia rất đẹp.
Cậu nhìn cách ăn mặc của hai người, hối hận vì ăn mặc rất giản dị không đủ tao nhã, nhưng thôi quên đi, có mặt có dáng người thì quần áo có là gì.
Cả buổi chiều, hai người ngâm mình trong công viên Di Hòa, ngắm cảnh, chụp ảnh, tận hưởng thời gian nhàn nhã.
Mỗi lần có người qua đường nhìn qua, trong lòng Thư Nhiên và Từ Thận ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, hai tên đàn ông cao lớn cùng nhau đi dạo công viên Di Hoà, không biết có bị nhìn ra gì không?
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy tổ hợp tương tự còn không ít, người ta cũng thoải mái khoác tay đi dạo mới hơi yên lòng, mấu chốt là trong lòng mình có quỷ, nhìn ai cũng hoài nghi người ta đang nghi ngờ mình.
"Thời gian thật ngắn ngủi, một ngày cứ thế trôi qua." Thư Nhiên ngồi trên băng ghế dài bên hồ, nhìn đàn chim bay qua hoàng hôn trên không trung.
Chân cậu và Từ Thận đều thả lòng.
"Đúng vậy, thời gian có thể yêu em lại ít thêm một ngày." Từ Thận giơ máy ảnh lên, chụp lại con chim bay ngang qua.
"Anh cũng đa sầu đa cảm như vậy sao?" Thư Nhiên rất bất ngờ nhìn sang.
"Thỉnh thoảng." Từ Thận cười cười.
Không phải hắn đa sầu đa cảm, chỉ là sau khi có Thư Nhiên bắt đầu quý trọng thời gian.
Bỗng nhiên Từ Thận như hiểu được, Thư Nhiên nói câu 'Chính là bởi vì có sự tồn tại của anh nên mới buồn bã' là tư vị gì.
Cảm giác gần nhau và thấu hiểu lẫn nhau thật tuyệt.
Thư Nhiên đứng lên: "Đi, chúng ta hãy đi ăn một bữa ăn lớn, vẽ một dấu chấm hoàn hảo cho cuộc hẹn ngày hôm nay."
"Ăn," Từ Thận cũng đứng lên, xoay mặt hỏi: "Tháng sau chúng ta vẫn có hai ngày nghỉ nhỉ?"
"Ừm." Thư Nhiên nhìn hắn: "Anh muốn trải qua như thế nào?"
Từ Thận lắc đầu: "Còn đang suy nghĩ, nhưng bắt đầu chờ mong rồi."
"Đúng vậy," Thư Nhiên khoa trương dụi dụi mắt khóc giả: "Có ngày nghỉ thật tốt biết bao, doanh nhân cảm động đến sắp khóc."
Sau đó nghe thấy tiếng bấm máy, cậu nghiêng đầu trợn mắt, người này lại lén chụp ảnh xấu xí của cậu: "Này! ”
Từ Thận chụp xong xách máy ảnh bỏ chạy, quay đầu cười khiêu khích với Thư Nhiên.
"Từ Thận! Anh có tin em cởi giày ra ném anh không?" Thư Nhiên chỉ vào hắn cười mắng.
Ngày mai cũng là nghỉ, nhưng hai người đều không có ý định ra ngoài chơi, chỉ là ở nhà xử lý một ít việc vặt, chẳng hạn như sửa mái nhà, làm sân, sửa đồ đạc vân vân, tính toán hình như tất cả đều là công việc của Từ Thận.
Tục ngữ nói người tài giỏi luôn có nhiều việc phài làm. Thư Nhiên nghĩ một hồi, chấp nhận tính cách ' không làm gì cả' của mình.
Suy đi nghĩ lại, Thư Nhiên cảm thấy thật xấu hổ khi dùng bộ phim ngày hôm qua để vắt kiệt thời gian của Giang Phàm, hôm qua hai người đã cầm máy ảnh, còn liều lĩnh chụp ảnh mặt nhau…
________
Lời edit: Spoil một ít dưới cmt nè 👇
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT