Bắc Kinh cũng đang mưa, sân sau nửa tháng vắng bóng ướt sũng thảm hại, nhiều bông hoa bị hư khiến Thư Nhiên xót xa: "Thật đáng thương, đầu hoa đều rũ xuống cả rồi.." Không thì đã có thể nở hoa thêm một thời gian nữa.
"Ngày mai lấy cái gì đỡ lên." Từ Thận cũng nhìn thoáng qua, coi lời nói của cậu là chuyện nghiêm túc.
Hai người ướt gần hết, vào nhà thay quần áo, Từ Thận đi bật bếp ga, đun một bình nước lớn đủ cho hai người tắm rửa một lần.
"Anh Thận, em phát hiện có một căn phòng bị dột" Thư Nhiên bày xong chậu mới trở về nói với Từ Thận.
"Thời tiết tốt rồi anh đi sửa." Từ Thận lập tức nói.
"Anh có thể không?" Thư Nhiên lo lắng chớp chớp mắt: "Không thì mời thợ chuyên nghiệp đi, chúng ta không thiếu tiền. ”
“Chuyện nhỏ, chỉ cần có dụng cụ là được.” Từ Thận cởi trần, cầm khăn mặt quấn quanh cổ lau tóc, đi tới gian phòng để đồ lặt vặt nhưng không tìm thấy thang.
Thư Nhiên nhìn ra hắn đang tìm cái gì: "Anh muốn thang à?Chờ tạnh mưa em qua nhà hàng xóm mượn một cái... Ha, hắt xì."
Từ Thận lập tức nhíu mày, quay về phòng bếp pha một thùng nước nóng, bê vào phòng tắm: "Đi tắm rửa đi, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
"À." Thư Nhiên vội vàng đi rửa, mùa hè lạnh là sẽ bị cảm, rất khó chịu.
Từ Thận nhớ rõ lần trước dọn sân viện có nhìn thấy một cái xô đầy cát, trong đó có gừng mọc mầm, liền đi đào một đoạn, đập ba lần, sau đó nấu một bát canh gừng.
"Gì đây?" Thư Nhiên bị nhét bát vào trong tay có chút mông lung.
"Canh gừng, uống phòng cảm lạnh." Từ Thận nói.
"Em cảm ơn anh..." Thư Nhiên chuẩn bị bóp mũi.
Trong tình huống bình thường, Từ Thận nghe thấy từ cảm ơn sẽ căng thẳng, ngoại trừ một số tình huống đặc biệt, hắn biết Thư Nhiên không phải thật lòng cảm ơn hắn mà chỉ là chọc hắn thôi, cho nên hắn cười.
"Anh khoẻ, không cần uống." Từ Thận cực kỳ kiêu ngạo tự mãn nhìn cậu một cái.
"Này?" Thư Nhiên trừng mắt nhìn, nhưng không thể không thừa nhận, Từ Thận rất khoẻ, chưa từng ngã bệnh.
Đại khái là canh gừng của Từ Thận có tác dụng, uống xong toàn thân nóng bừng, dưới chăn đổ mồ hôi đầm đìa, không hề có dấu hiệu cảm lạnh.
Lúc cậu đắp chăn, Từ Thận giúp sắp xếp lại hành lý mang theo, lấy từng thứ một, đầu tiên Từ Thận quan tâm nhất chính là vật tư cá nhân của cậu, cái kia nên cẩn thận một chút.
"Chọn một cây?" Từ Thận thấy cậu nhìn qua, liền đưa đến trước mặt cậu.
Thư Nhiên lườm Từ Thận, đưa tay tùy tiện chỉ một cái.
"Em không muốn thử khiêu chiến cái gì khác à?" Từ Thận hỏi.
"Bớt nói nhảm." Thư Nhiên hừ nhẹ thầm nghĩ, cả của anh em cũng từng khiêu chiến rồi, còn sợ những tên tôm binh cua tướng này à?
Từ Thận cười cười không trêu chọc cậu nữa, thủ pháp thành thạo cho cậu dùng.
( Thuốc ngọc á, là cái cây làm bằng ngọc cắm zô 🌼)
Trước khi đi ngủ, bọn họ đổi chậu nước mưa thành thùng, để tránh nửa đêm nước tràn ngập toà kim sơn, sau khi nằm xuống Từ Thận nhìn vợ, muốn nói lại thôi: “Anh còn tưởng em sẽ cằn nhằn anh bỏ ra giá cao mua một căn nhà bị dột.”
"Không cằn nhằn," Thư Nhiên nhắm mắt lại nói, "Em có kinh nghiệm rồi, đàn ông càng cằn nhằn càng phản nghịch."
Từ Thận cười rộ lên, dịu dàng tiến lại gần hôn mí mắt cậu: " Em bé của anh ngủ ngon nhé."
Từ Thận rất ít khi gọi em bé, Thư Nhiên trốn trong chăn mỏng, lỗ tai nóng bừng lên.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu lên mái hiên tích nước. Từ Thận dậy sớm, chiếc xe đạp 28 dưới hắn lăn trên sàn đá xanh của con hẻm cổ ở Bắc Kinh gió thổi đến áo sơ mi trắng như tuyết của hắn bay lên phía sau.
"Ai vậy?” Người trong ngõ này nhìn thấy một gương mặt mới nổi bật, không khỏi bị bóng dáng tự do tự tại đó hấp dẫn.
Đối với Từ Thận mà nói, bất kể là ở Nam thị hay là ở Bắc Kinh, cuộc sống của hắn đều giống nhau, ngoại trừ công việc tích góp tiền thì có chăm sóc vợ.
"Chào chú, cho cháu hai chén canh đậu, năm cái bánh nướng kẹp thịt." Từ Thận chống một chân xuống đất, từ trong giỏ trước xe lấy cái nồi có nắp đậy ra, ông nhận lấy, Từ Thận lấy tiền trong ví ra trả, tiện nhìn xem còn mua cái gì nữa.
"Cẩn thận không rơi." Ông chú tốt bụng nhắc nhở hắn.
"Không rơi được." Từ Thận muốn nói chú không cần lo lắng, kỹ năng lái xe của cháu rất tốt, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, nhờ phúc của Thư Nhiên, hắn hiện tại đã không thể nhìn thẳng hai chữ kỹ thuật xe này nữa rồi.
*Lái xe: ý chỉ 18+
Bên cạnh là một cửa hàng bán đồ ăn vặt, Từ Thận lời dặn của Thư Nhiên nên xách mấy hộp trở về.
Sau khi ăn xong bữa sáng hương vị Bắc Kinh, Thư Nhiên xách một hộp đồ ăn vặt sang nhà hàng xóm chào hỏi, dựa vào miệng ngọt ngào mượn một cái thang, đối phương còn gọi đàn ông trong nhà mình đến hỗ trợ, cực kỳ nhiệt tình, Thư Nhiên cười nói không cần.
Không cần, người của cậu cũng có thể sửa mái nhà.
"Thật là rất khó chịu, bên này nhiều mèo hoang quá," Dì hàng xóm tốt bụng nói, "Buổi tối luôn trèo lên mái nhà đánh nhau, sửa chữa mái nhà là chuyện thường xuyên."
"Thì ra là mèo con quấy rối." Thư Nhiên gật đầu, chuẩn bị mua một cái thang để ở nhà.
Từ Thận cũng ở đó, hắn tới khiêng thang, Thư Nhiên nói: “Hay là đợi hai ngày trời nắng rồi mới sửa, sợ ngói bị ướt sẽ trượt"
"Không cần, " Từ Thận lắc đầu: "Anh biết ngói dột chỗ nào, dùng gậy cắm xuống một cái là được. ”
"Lợi hại như vậy sao?" Thư Nhiên bội phục, đây là một công việc cần kỹ thuật.
Từ Thận quay đầu lại nhìn cậu: "Không sai, lợi lại như vậy đấy."
Hai người mang thang trở về sân nhà mình, tìm vị trí tốt để nâng thang lên.
Từ Thận cầm một cây gậy trúc dài, lên thang, Thư Nhiên đứng ở phía dưới cẩn thận đỡ hắn lên: "Anh Thận, anh coi chừng."
"Không sao." Từ Thận nhấc cây gậy trúc lên.
Hắn đếm ngói, đẩy những viên bị dịch chuyển vào lại là được.
Thư Nhiên chỉ nghe Từ Thận bận rộn một hồi lâu, sau đó nói: "Được rồi. ”
“Chỉ là không biết sau khi sửa chữa sẽ có hiệu quả như thế nào.” Thư Nhiên nói, sửa mái nhà chính là không tốt ở chỗ này, phải đợi trận mưa tiếp theo mới có thể biết được.
"Tin anh đi." Từ Thận tự tin cười với Thư Nhiên, hắn cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện.
Sau khi trả lại thang cho hàng xóm, Từ Thận đạp xe đưa Thư Nhiên ra chợ thuê thợ trang trí.
Nói chuyện với mấy nhóm liền, cuối cùng cũng chọn được một nhóm đồng hương, ngày hôm đó có thể dẫn nhóm qua bắt đầu công việc luôn.
Có rất nhiều công việc mộc phải xử lý, sư phụ dự kiến hoàn thành khoảng một tháng.
Nhà kho tương đối đơn giản và có thể được xử lý trong một tuần.
Ban ngày hai người tiêu hao ở cửa hàng, buổi chiều về nhà, Thư Nhiên nói: "Trong nhà thiếu đồ, đi cửa hàng mua chút dầu đường bột mì vân vân về đi."
"Được." Từ Thận nói.
Bây giờ phiếu thực phẩm đã bị hủy bỏ, việc mua bán mọi thứ thuận tiện hơn trước rất nhiều, muốn mua thế nào cũng được.
Sau nửa đêm là ngày 22, tim Thư Nhiên đập thình thịch, sợ Từ Thận biết trước được điều gì.
Từ Thận làm chủ quen rồi, nên rất nhanh nhặt ra một đống đồ trong nhà còn thiếu, bột mì chỉ là một trong số đó. Chắc chắn hắn sẽ không nghĩ nhiều.
Các thành phần khác bột nở cũng nên mua.
Từ Thận mua đồ xong còn nói một câu: "Ngày mai hấp bánh bao cho em ăn. ”
Thư Nhiên ồ một tiếng: "Được rồi. ”
Cậu nghi ngờ Từ Thận đã quên mất rồi, ngày 22 là sinh nhật của mình, dù sao đó cũng là một ngày xa lạ, hắn chưa từng trải qua.
"Bếp gas rất dễ dùng, lửa lớn" Từ Thận ăn cơm tối nói một câu.
Thư Nhiên thầm nhớ lửa to, cho nên khi tự nấu mì phải chú ý nhiệt, kẻo mì chín quá.
Hôm nay ở bên ngoài mệt mỏi cả ngày, Thư Nhiên tắm rửa sớm một chút, nằm ở trên giường, nói là buồn ngủ, nhưng thật ra là cố gắng tỉnh táo, căn bản không ngủ được.
Từ Thận không nghi ngờ gì, hắn cũng rất mệt mỏi: "A h cũng đi ngủ sớm, ngày mai còn..." còn làm sao?
Hắn không nói tiếp, cảm giác Thư Nhiên đã ngủ thiếp đi.
Ngày mai là ngày 22.
Cả ngày hôm nay đều không nghe Thư Nhiên nhắc tới, Từ Thận do dự có nên nhắc tới hay không, nhưng qua lại không nói ra miệng.
Chờ ngày mai xem lại.
Thư Nhiên nằm đến tận khuya, cảm giác Từ Thận đã ngủ say, ngủ rất sâu nên nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nhờ phòng bếp cách xa phòng ngủ, cậu có thể âm thầm nhào mì, chờ mì dính lại thì kéo mì, trong quá trình cầu nguyện, Từ Thận đừng tỉnh, đừng tỉnh, để cho cậu thành công đi, thật sự rất muốn lên kế hoạch thành công…
Tim Thư Nhiên như muốn nhảy ra ngoài, từng giây từng phút đun sôi, sau khi kéo sợi mì ra, bắt đầu cho vào nồi nấu.
Một giờ sáng ngày 22, Thư Nhiên căng thẳng nhìn cửa, bên kia không có động tĩnh, cậu thở hắt không dám ra mặt, cầm một đôi đũa, bưng vào phòng khách.
Bọn họ tám giờ nằm xuống, tính toán Từ Thận cũng ngủ năm tiếng, hiện tại đi quấy rầy cũng không tính là quấy rầy nhỉ!
Thư Nhiên bày mì xong, lấy ra một chiếc hộp nhạc nhỏ tinh xảo đã mua lúc ban ngày đặt lên bàn, cảm thấy có chút đơn điệu, cậu ra sân ngắt vài bông hoa cắm vào lọ đặt trên bàn, như vậy cảm giác rất có bầu không khí.
Hết thảy đã chuẩn bị xong, thần kinh căng thẳng của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu phát hiện sau lưng mình đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Bước cuối cùng của kế hoạch, Thư Nhiên đi vào phòng ngủ, bước đầu tiên là thưởng thức nhan sắc đẹp đến bùng nổ của bạn trai, tiếp theo hôn đối phương dậy…Thế mà ngủ sâu quá không tỉnh, heo sao, Thư Nhiên phục luôn, sớm biết như thế cậu đã không cần rón rén tới vậy: "Anh Thận."
"Hả?" Từ Thận mở mắt ra, buồn ngủ hỏi: "Vợ à, làm sao thế? "Bỗng nhiên bị đánh thức, hắn còn tưởng rằng có việc gấp, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
"Anh Thận, hôm nay chúng ta đã đồng ý tổ chức sinh nhật cho anh, anh quên rồi sao?” Thư Nhiên kéo tay hắn, nói một tiếng: "Chúc mừng sinh nhật. ”
"......" Từ Thận vốn còn mơ màng, lần này thì tỉnh luôn, lập tức nắm chặt tay Thư Nhiên, sinh... nhật, thì ra Thư Nhiên còn nhớ rõ, đầu óc hắn có chút trống rỗng, một giây sau lập tức ngồi dậy: "Trời sáng rồi hả?"
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn còn một màu đen.
"Chưa, bây giờ là nửa đêm," Thư Nhiên dán lên mặt hắn: "Bình thường qua 0 giờ là có thể ăn mừng rồi, mau dậy đi, em chuẩn bị quà cho anh."
"A..." Từ Thận đều ngây ngẩn cả người, lúc này rốt cục hiểu được ban ngày Thư Nhiên không đề cập tới là đang ủ mưu, hắn nở nụ cười: "Em chuẩn bị từ khi nào vậy? "Hắn xỏ giày đứng dậy đi theo đối phương phòng khách.
"Lúc nãy, em dậy lén lén lút lăn lộn hai tiếng đồng hồ trong phòng bếp, " Thư Nhiên đắc ý nói: "Lợi hại đúng không? ”
Từ Thận nghe nói hơn nửa đêm cậu không ngủ dậy giày vò bản thân thì nhíu mày, nhưng nghĩ đến là vì mình, lại mâu thuẫn thả lỏng, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Không hổ là vợ mười ngón tay không động vào nước lạnh của hắn…
"Ừm," Thư Nhiên ngồi xuống bên cạnh: "Bột mì mới mua hôm nay, ngày sinh nhật ăn mì gọi là mì trường thọ, ăn hết ngụ ý tốt đẹp." Cậu nhét đũa vào tay Từ Thận: "Anh ngẩn ngơ làm gì, mau nếm thử đi, chẳng lẽ sợ em làm không ngon à?"
Không khó ăn, hắn thử một ngụm, không tồi.
Lần thứ hai Từ Thận ngẩn người, cái này tự làm?
Hắn nhìn Thư Nhiên hồi lâu, rồi lại nhìn khuôn mặt kia, dưới ánh mắt thúc giục của đối phương, cuối cùng hắn cũng gắp một chiếc đũa cho vào miệng.
"Không khó ăn chứ?" Thư Nhiên chống cằm hỏi.
"Không khó ăn." Từ Thận nói, là hương vị giống như mì nhà làm, hắn ăn từng ngụm từng ngụm.
Thư Nhiên nhìn mà vui vẻ: "Anh đói vậy à?"
Đúng vậy, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua từ bữa ăn tối rồi.
Từ Thận gật đầu, không nói gì.
Thư Nhiên mở hộp nhạc trên bàn, giai điệu lanh lảnh du dương vang lên, bản bgm này mặc dù rất thô tục nhưng không thể thiếu.
"Ban ngày thừa dịp anh không để ý em tranh thủ ra ngoài mua đấy, bề mặt có sơn mài, hơi đắt tiền, nhưng âm thanh dễ nghe hơn đồ rẻ tiền, em..." Thư Nhiên nhìn về phía Từ Thận, phát hiện đối phương căn bản không nhìn bên này, chỉ một lòng vùi đầu ăn mì, giống như đang ăn sơn hào hải vị gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT