“Minh Phương cô nương không muốn lên công đường làm chứng, hiện giờ công tử và ta còn muốn cứu người, vậy chỉ có thể ra tay trên người chủ nhân hội thơ ngày đó.”
Nước mưa trong đình vẫn chưa khô, Sầm Chiếu cởi áo khoác xuống giao cho nữ tì bên cạnh, mời thiếu niên áo xanh đi vào sảnh chính:
“Chỉ là công tử dùng cái gì xác định, Hồ Lâm Tùng kia thật sự chính mắt nhìn thấy Tiền Hi Nguyên giết Trương Hiện? Mấy người bọn họ tụ tập chung một chỗ, uống rượu là không thiếu được, trong đó lại có biết bao thành phần, bọn họ nương men say ăn Hàn Thực tán cũng không phải số ít, Hàn Thực tán kia phát tác sẽ có bộ dáng quỷ quái gì sợ là công tử không biết, dưới trạng thái điên cuồng, mặc dù Tiền Hi Nguyên ra tay giết người trước mặt bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng nhớ không nổi.”
Sầm Chiếu nhắc tới “Hàn Thực tán”, thần sắc trên mặt liền có chút u ám, hắn hừ lạnh một tiếng: “Uổng công ta trước đây còn niệm tình Hồ Lâm Tùng và Đàm Giới Chi là môn sinh sơn trưởng Dã Sơn thư viện đắc ý, đáp ứng tham dự hội thơ rừng trúc ở Đào Khê thôn, lại không biết đám người bọn họ, đều là bùn lầy không thể trét tường!”
Hồ Lâm Tùng và Đàm Giới Chi là hai nam tử trung niên trước đây muốn cưỡng ép thuê lại tiểu viện trong rừng trúc.
Chiết Trúc phát giác từ biểu tình và lời nói Sầm Chiếu, hắn đối với thứ Hàn Thực tán này, không chỉ chán ghét đơn giản như vậy, hắn bất động thanh sắc liếc mắt một cái vào nắm tay cuộn chặt của Sầm Chiếu để trên đống hồ sơ, nhàn nhạt nói: “Như lời tiên sinh nói, trong hội thơ ngày đó có nhiều người ăn Hàn Thực tán, ta từng nghe nói, người thường dùng vật ấy, đa số sắc mặt hồng hào, tinh thần tự giác thanh minh, thân nhẹ như yến, nhưng nếu dùng sai lượng thuốc, liền sẽ bộc phát u nhọt.”
“Đàm Giới Chi kia tính nết táo bạo, mặc dù vào đông trong tay cũng thường nắm thanh phiến, mặc dù trên khẩu cung hắn thề thốt phủ nhận, nhưng cũng che giấu không được sự thật hắn thường dùng Hàn Thực tán, hắn và Tiền Hi Nguyên là bạn bè chí thân, mà ngoại trừ hắn, Hồ Lâm Tùng và Tiền Hi Nguyên cũng có quen biết, tiên sinh biết đó, chỉ dựa vào một mình Tiền Hi Nguyên, sao hắn có thể cậy được nhiều ván gỗ nặng như vậy, còn giấu Trương Hiện vào trong đó nữa.”
Sầm Chiếu nghe vậy bỗng đăm chiêu, hắn nhìn về thiếu niên ngồi phía bên kia, đáy mắt rõ ràng giấu đi ý cười, lại cố ý nói: “Vậy cũng không thể thuyết minh, giúp đỡ Tiền Hi Nguyên giấu xác, chính là Hồ Lâm Tùng.”
“Có thể nói Hồ Lâm Tùng cùng Tiền Hi Nguyên có quan hệ tốt, lại cũng hoàn toàn không liên quan đến Đàm Giới Chi, nhưng Hồ Lâm Tùng mời ngài đến hội thơ là thật, sợ người ở trọ như ta phát giác ra thi thể Trương Hiện cũng là thật.”
Nữ tì đúng lúc dâng lên chén trà nóng, Chiết Trúc cầm chén trà lên, không chút để ý, “Tiên sinh cho rằng, bọn họ vì sao lại giấu thi thể nửa tháng, mới vội vàng tới di chuyển thi thể?”
“5 ngày trước, Dã Sơn thư viện có cuộc thi, là ta nhận được lời mời của sơn trưởng, tiến đến làm chủ khảo, bọn họ đều là học sinh thư viện, ở thư viện nửa tháng không được ra ngoài.”
Danh tiếng Sầm Chiếu quá thịnh, lúc trước hắn ở trong triều làm quan đến Lại Bộ thượng thư, mặc dù đã từ quan, nhưng trong triều vẫn còn vài học trò địa vị cao, mà sơn trưởng Dã Sơn thư viện với Sầm Chiếu là bạn, thời trẻ cũng làm quan ở Ngọc Kinh, hai tòa núi lớn như thế trong mắt mấy người Hồ Lâm Tùng - Đàm Giới Chi, cho dù bỏ lở khoa cử ba năm một lần, thì vẫn là cơ duyên tốt một bước lên mây.
Bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ.
“Hồ Lâm Tùng nhất định là có nhược điểm trong tay Tiền Hi Nguyên, nhưng hôm nay thời gian cấp bách, chúng ta chưa chắc có thể tìm ra trong thời gian ngắn như vậy.”
Đây là chuyện Sầm Chiếu lo nhất lúc này.
“Vậy cứ đi hỏi Hồ Lâm Tùng là được rồi.”
Chiết Trúc chậm rãi uống một miệng trà, “Thúc thúc trong nhà lao kia của ta cũng là người thông minh, nếu tiên sinh có thể cho người vào nhà lao nhắc nhở hắn vài câu, hắn sẽ biết làm như thế nào.”
Sầm Chiếu hơi trầm tư một lát, gật gật đầu nói: “Chuyện công tử ban đêm xông vào Tiền phủ cứu Điền Minh Phương ra, chắc hẳn Tiền Hi Nguyên ở trong nhà lao cũng đã biết, lúc này hẳn là hắn đứng ngồi không yên, nhân dịp này, nếu có thể dẫn tới hắn và Hồ Lâm Tùng nghi kỵ lẫn nhau, đó là tốt nhất.”
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***
Màn đêm buông xuống, lặng yên không một tiếng động bao phủ lên toàn bộ Sầm phủ, không có sao đêm, chỉ có một vầng trăng tròn treo phía chân trời xa xôi, ánh sáng tràn ngập.
Thương Nhung ở trong phòng dựa vào ngọn đèn dầu chép Đạo kinh, nhưng tâm thần nàng không yên, chỉ viết được vài tờ liền gác bút, nghe thấy Điền Minh Phương phòng bên cạnh lại đang khóc, nàng liền đi qua nhìn nhìn.
Khi lại trở về phòng, nàng vừa nhấc đầu liền thấy thiếu niên y phục xanh ngồi trên ghế ăn táo.
“Ngươi qua đó làm gì vậy?”
Thiếu niên giương mắt nhìn nàng.
“Minh Phương cô nương không chịu uống thuốc, ta tặng nàng một ít viên đường, nói với nàng mấy câu,” Thương Nhung nói, đi đến bên người hắn ngồi xuống, lại hỏi hắn, “Chiết Trúc, ngày mai quan nha lại muốn thẩm án, ngươi tìm được biện pháp gì chưa?”
“Cái này phải xem ở Mộng Thạch đạo trưởng rồi.”
Chiết Trúc không nhanh không chậm, “Nếu tối nay trong nhà lao có tin tức đưa ra ngoài, ngày mai trên công đường hắn và phu thê Cẩn nương tử sẽ được trợ giúp, còn nếu không có,”
Hắn cắn một miếng táo, “Ta đây chỉ có thể cướp ngục.”
Mộng Thạch tự nhiên sẽ không để phu thê Cẩn nương tử đeo trên lưng tội chết, nhưng tai ương ngồi lao ngục của hắn lại không tránh được, nhưng chi tiết của người bị giam, quan phủ nhất định cần phải điều tra rõ ràng, kể từ đó, khó bảo toàn tri châu Kỳ Ngọc Tùng của Dung Châu và Điều chuyển sứ sẽ không tìm kiếm đến tung tích Mộng Thạch.
Nhưng đến hôm nay, Chiết Trúc còn chưa tháo gỡ được bí ẩn trên người Mộng Thạch, xuất phát từ suy đoán cùng suy tính nào đó, hắn tự nhiên sẽ không mặc kệ Mộng Thạch tự sinh tự diệt.
“Có lẽ ngày mai ngươi với ta liền phải bỏ mạng thiên nhai,” Chiết Trúc nhìn nàng, buồn bã nói, “Đến lúc đó không còn nơi nào tốt cho ngươi an nghỉ, tối nay ngươi vẫn nên đi ngủ sớm một chút.”
Thương Nhung lại lắc đầu, nói: “Ta từng ở nơi còn tốt hơn nơi này ngàn vạn lần, nhưng ta lại cảm thấy, chỗ đó lại không sánh bằng màn trời chiếu đất ta và ngươi từng ở.”
Cho dù là ở trên cây, dựa vào thân cây ngủ một giấc giống như hắn, cho dù là qua đêm trên tảng đá ở nơi hoang dã, tuy không có mảnh tường phiến ngói che đầu, nhưng lại khiến nàng cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ tự tại như vậy.
Trong đêm im ắng, thiếu niên không tiếng động đánh giá biểu tình nghiêm túc kia của nàng, nhưng mà bất quá ánh mắt chỉ giao nhau được một lát, hắn liền vội vàng dời mắt đi.
Lại rất lâu, cũng đã quên cắn tiếp một miếng táo.
Đêm càng sâu, trong nhà chỉ chừa một ngọn đèn, Thương Nhung bọc chăn gấm, mơ màng sắp ngủ trong bóng tối mơ hồ như thế, nàng mở hờ mắt, cách một tấm bình phong mơ hồ thấy thiếu niên đang chà lau nhuyễn kiếm của hắn.
Ngân quang lập lòe chói mắt, khiến cho mí mắt nàng càng thêm nặng nề.
“Chiết Trúc.”
Thanh âm nàng lây dính buồn ngủ mông lung.
“Hửm?”
“Hôm nay ta vẽ một bức họa, ta muốn đưa nó cho Tình Sơn tiên sinh.” Thanh âm nàng vừa nhẹ lại vừa mềm.
Động tác chà lau mũi kiếm của Chiết Trúc khẽ dừng, ngay sau đó nhàn nhạt đáp một tiếng: “Nga.”
“Sao ngươi không hỏi ta vì cái gì?”
Nàng dán nửa khuôn mặt vào gối mềm, hỏi hắn.
Chiết Trúc quấn lại nhuyễn kiếm vào bên hông, “Ngươi chịu nói cho ta biết?”
“Chịu chứ.”
Tầm mắt Thương Nhung phác họa ra hình dáng hắn trên bình phong, “Chiết Trúc, Tình Sơn tiên sinh là người đầu tiên thấy ta đáng thương.”
“Hắn thấy ngươi đáng thương, ngươi cũng vui vẻ?”
Chiết Trúc nâng mi mắt lên, cách một bức bình phong, trong ánh sáng mông lung mơ hồ cùng nàng nhìn nhau.
“Người cảm thấy ta đáng giận có rất nhiều, nhưng người thương hại ta chỉ có hắn.”
Thương Nhung không biết nên giải thích với hắn mười lăm năm đó mình đã trải qua như thế nào, đến tột cùng nàng đã đang nghe được cái gì nhìn thấy cái gì, lại phải nhẫn nại vì cái gì.
Nếu lúc trước Tình Sơn tiên sinh chưa từng cãi nhau một trận cùng phụ vương nàng, có lẽ hiện giờ hắn vẫn còn ở triều đình Ngọc Kinh, có lẽ, hắn cũng vào cung làm tiên sinh của nàng, dạy nàng đọc sách hiểu lý lẽ.
Chỉ là thời vận của nàng, dường như luôn luôn thiếu một chữ "có lẽ".
Người nàng cảm thấy thân cận, đều cách nàng rất xa, người nàng cảm thấy sợ hãi, lại cố tình gần như vậy.
Thương Nhung cũng không biết thiếu niên sau bình phong vì sao không nói lời nào, nàng nghĩ nghĩ, lại nói, “Chiết Trúc, ngươi cũng không giống, tuy rằng ngươi bởi vì hai cuốn Đạo kinh kia nên mới cứu ta, nhưng ta đi theo ngươi mấy ngày này, cùng ngươi ăn thịt, cũng uống rượu, ngươi đối với ta thật sự rất tốt.”
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, đến khi Thương Nhung cơ hồ sắp nhắm mắt lại, bỗng đột nhiên, tiếng nói thiếu niên như gió mát mưa rơi: “Chỉ bởi vì mấy thứ này, ngươi liền cảm thấy ta tốt?”
“Ừhm.”
Mí mắt Thương Nhung vẫn sụp xuống, thanh âm nàng vừa nhẹ lại vừa chậm: “Mấy thứ như vậy cũng đã rất đủ rồi, đủ để ta nhớ ngươi thật lâu thật lâu.”
Hô hấp nàng từ từ bằng phẳng, thiếu niên sau bình phong ngồi lâu vẫn chưa có động tĩnh, ngón tay hắn chạm đến chuôi kiếm bên hông, mi mắt hơi rũ cũng không che giấu được biểu tình của hắn.
“Có ngốc hay không đây.”
Thanh âm hắn cơ hồ còn nhẹ hơn tiếng hít thở của nàng.
Tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến, lông mi sắc bén của thiếu niên khẽ nâng, ngoài cửa chiếu ra bóng dáng một người lọm khọm, ngay sau đó truyền đến giọng nói già nua: “Công tử có ở đây không? Trong nhà lao đã có tin tức đưa ra.”
Thiếu niên đứng lên, lại cách bình phong nhận thấy tiểu cô nương đang ngủ kia đã bừng tỉnh, hắn đơn giản đi vòng qua bình phong.
Bóng đen bao phủ đến, Thương Nhung mơ mơ màng màng giương mắt trông thấy mặt hắn.
“Mộng Thạch còn chưa đến nỗi ngốc, hiện tại ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi không thể gặp quan, ngày mai cũng không cần đi theo Sầm Chiếu đến quan nha,” hắn nói, thấy mí mắt nàng lại nhịn không được cơn buồn ngủ đang đè nặng, hắn liền duỗi tay chọc mặt nàng một chút, như nguyện thấy nàng lại mở to mắt, hắn lại nhíu mày thật sâu, “Chờ ta trở lại đón ngươi, nghe không?”
“Nghe được rồi.”
Nàng rốt cuộc tỉnh táo, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Chiết Trúc xoay người sắp đi, rồi lại bỗng nhiên dừng bước, hắn rũ đôi mắt xuống, nhìn về phía cái tay nàng đang giữ chặt ống tay áo của hắn, hắn nghiênh mặt lại, nhìn nàng.
“Chiết Trúc, ngươi phải cẩn thận, không được bị thương.”
Ổ chăn ấm áp che đến gương mặt trắng nõn của nàng phiếm hồng, tóc đen buông xuống vai trước.
“Đã biết.”
Hắn quay mặt qua, bình tĩnh đáp một tiếng.
Trong phòng không còn một chút tiếng vang nào, cơn buồn ngủ của Thương Nhung tiêu tán hơn phân nửa từ lúc Chiết Trúc đi mất, nàng nhịn không được lo lắng, chỉ là lại nghĩ tới hắn nói hai người bỏ mạng chốn thiên nhai, nàng kéo chăn bên cạnh, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Khi thì tỉnh khi thì ngủ, cứ thế chập chờn, đêm dài đăng đẳng cứ như vậy trôi qua trong nỗi bồn chồn của Thương Nhung, hôm sau khi trời tờ mờ sáng, nàng còn chưa mở mắt, đã mơ hồ nghe thấy trên hành lang ngoài cửa vang lên động tĩnh.
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***
“Sầm lão tiên sinh còn ở trong phủ không? Làm phiền các ngươi, ta muốn gặp hắn.”
Thanh âm nghèn nghẹn của Điền Minh Phương truyền đến.
“Điền cô nương, lúc này lão gia đang thay y phục, chỉ sợ không thể gặp cô nương, người lập tức phải đi quan nha.” Một nữ tì ôn nhu trả lời.
Thương Nhung ngồi dậy một chút, nàng vừa xuống giường muốn đi lấy váy áo đang đặt trên ghế đẩu, nhưng áo vải váy thô đang đặt ở đấy, lại không biết khi nào biến thành một bộ áo sam váy lụa được gắp chỉnh tề.
Áo ngoài màu phấn hồng óng ánh sáng nhuận, hoa thêu trên áo vừa tinh xảo lại xinh đẹp, váy dài tuyết trắng nhiều tầng, như mây như sương lúc ẩn lúc hiện.
Thương Nhung nâng váy áo lên, chạm đến hoa thêu trên đó.
Nàng nhịn không được nghĩ,
Đến tột cùng hắn đặt chỗ này khi nào?
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: thiệt chứ, bạn Trúc này cưng bé Nhung ghê, lật đật mua lại bộ đồ đẹp cho bé mặc.