Đêm đông lạnh lẽo bao phủ hết thảy mọi tiếng động, sáp nóng chảy theo cánh hoa sen khắc gỗ rơi xuống dưới, không tiếng động nằm yên trên mu bàn tay thiếu niên.
Có xúc cảm, lại không đau.
Tựa lưng vào ghế ngồi, hắn nhẹ nâng tay lên, ánh mắt từ sáp đọng lơ đãng dời về phía xương cổ tay.
“Chiết Trúc, có phải ngươi đã từng tự sát không?”
Không hiểu sao, lời nàng nói lại quanh quẩn bên tai.
Thiếu niên rũ nửa mi mắt, cúi người xuống bên cạnh rìa nước, góc áo tuyết trắng rũ trên mặt đất, hắn không chút để ý khảy gợn nước, rửa sạch sáp trên mu bàn tay.
Nhưng trong chớp mắt, từng bọt nước chu sa trượt xuống lại chuyển thành sắc màu đỏ thẳm trong mắt hắn, khó chịu như tiếng lưỡi dao cắt mạnh vào da thịt, lại cố tình đâm vào màng tai hắn gây ra đau đớn.
“Sau khi ta chết, ngươi không cần nhớ, cũng không cần hỏi nguyên nhân ta chết.” Giọng nói kia nghẹn ngào, mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc cực kỳ suy yếu:
“Chiết Trúc, ngươi phải sống, cứ sống an tĩnh một chút, nếu cả đời có thể không bị người tìm thấy, đó là tạo hóa tốt nhất của ngươi.”
Tiếng nước chảy giảm bớt, hắn hốt hoảng hoàn hồn lại, ánh vào mi mắt là đôi mắt phiếm hồng trong làn nước gợn sóng, nhưng lại không phải đôi mắt trong trí nhớ trước kia.
Gió đêm phất qua ống tay áo hắn, trong mảnh sân viện yên tĩnh, hắn quay đầu lại, liếc nhìn bậc thềm gỗ trước cửa phòng một cái, sau song cửa một mảnh đen nhánh, người trong phòng sớm đã ngủ yên.
Ban ngày Chiết Trúc đã ngủ thật lâu, lúc này lại không còn buồn ngủ, một lần nữa nằm lại trên ghế, hắn lặng im nhìn chằm chằm vài ngôi sao đơn lẻ điểm xuyết trong màn đêm đen đặc, trong đầu lại là hình bóng nàng dưới ánh đèn mờ nhạt, ngón tay từ từ chạm đến vết sẹo cũ trên cổ tay hắn.
Nhẹ như vậy, có chút ngứa.
Hắn nghĩ.
Một đêm lặng yên không một tiếng động cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau, sương lạnh bao phủ khắp rừng trúc, trong màu trắng xoá lộ ra vài phần xanh đậm, sắc trời không sáng lắm dừng trên song cửa sổ, Thương Nhung bị tiếng gõ cửa của Cẩn nương tử làm cho bừng tỉnh.
“Cô nương, công tử, các ngươi tỉnh chưa?”
Ngữ khí Cẩn nương tử pha thêm vài phần bất đắc dĩ khó xử.
“Cẩn nương tử xin đợi chút một lát.”
Thương Nhung chuẩn bị đứng dậy, trả lời trước một tiếng, ngay sau đó vội vàng mặc y phục mang giày, mới vén rèm lên vòng qua bình phong bên kia, nàng liền thấy thiếu niên khoác áo ngồi ngay mép giường, lười biếng ngáp một cái.
Nàng mới vội vàng rửa mặt xong, hắn liền mở hờ đôi mắt như đang thấm hơi nước, hướng nàng vẫy tay: “Lại đây.”
Hắn nhanh chóng giúp nàng dán mặt nạ, Thương Nhung mới mở cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy trong sân viện ngoại trừ Cẩn nương tử, còn có hai nam tử trung niêm cẩm y hoa phục, cũng coi như văn nhã.
“Cô nương.” Cẩn nương tử nhìn lên thấy bọn họ ra tới, liền vội đè váy nhún chân chào bọn họ.
“Cẩn nương tử, bọn họ là ai?”
Thương Nhung thình lình nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, liền hỏi Cẩn nương tử.
“Cô nương, hai vị này từ Thục Thanh thành tới, cũng từng ở tại sơn cư này,” mặt Cẩn nương tử lộ vẻ xấu hổ, thanh âm đè hơi thấp, “Sáng nay hai người bọn họ tới nói với nô gia, muốn thuê lại viện này, nô gia cũng nói nơi này đã có người thuê, nhưng bọn họ nhất định bắt nô gia dẫn bọn họ tới đây, để hỏi hai vị có đồng ý nhượng lại không.”
Lúc này trong lòng Cẩn nương tử cũng thấy kỳ quái, trước đây khi vào đông, kinh doanh tuyệt không thể tốt như vậy, cũng không biết hai vị quý nhân kia vì sao một hai phải thuê lại vào lúc này.
Một người trong đó đứng dậy, ngọc bội bên hông vang lên leng keng một hồi, cặp mắt hắn đảo qua Thương Nhung, đại khái là hàng năm lăn lộn trong hương son phấn, nên hắn hiểu rõ nhất cốt cách mỹ nhân không nằm ở da, hắn liếc mắt một cái nhìn ra cốt tướng nàng cực kỳ xuất sắc, nhưng đáng tiếc chính là, màu da nàng phát vàng, lông mày hỗn độn, ngọc đã có vết.
Ánh mắt người này quá mức lộ liễu, Thương Nhung nhẹ nhăn mày, trong lòng không vui, nàng quay đầu, lại thấy Chiết Trúc chậm chạp bước tới, bộ dáng đi đứng không tốt, trong lòng biết hắn đang làm đúng lời nói dối bị thương chân, liền tiến lên dìu hắn.
Chiết Trúc trước liếc nhìn nàng một cái, một tay đỡ lấy khung cửa, mặt lại không biểu tình đón nhận ánh mắt của nam nhân áo bào đỏ, ngừng trên người Thương Nhung.
Nam nhân chỉ bị thiếu niên nhìn như suy nhược liếc nhìn một cái, trong lòng không hiểu sao liền có chút e ngại, nhưng hắn vẫn trưng lên gương mặt tươi cười, ôn hòa nói: “Vị tiểu công tử này, tại hạ họ Hồ, là nhân sĩ Thục Thanh, nếu ngươi nguyện ý nhượng lại nơi này, tại hạ đồng ý theo giá tiền ngươi thuê nơi này, trả cho ngươi gấp đôi.”
“Gấp đôi?”
Môi thiếu niên nhợt nhạt nhấc lên một câu.
“Gấp đôi mà ngươi cũng không biết là cái giá gì à? Hay ngươi còn không muốn?” Một người khác tính tình nóng vội, chỉ nghe thiếu niên nói một câu như vậy liền đứng dậy, “Nếu không phải Sầm lão tiên sinh tha thiết thích nơi đây, sao có chỗ cho tiểu tử nhà ngươi nhặt được tiện nghi như vậy?”
“Giới Chi huynh.”
Nam nhân họ Hồ nhìn hắn lắc lắc đầu, ngay sau đó quay mặt đi tới, lại nói với thiếu niên: “Tiểu công tử, Sầm lão tiên sinh có tài thơ văn tuyệt nhất Thục Thanh, tại hạ bắt buộc phài mở hội thơ tại nơi đây, mới có thể mời được tiên sinh tới, không biết tiểu công tử có thể nhường một chút không?”
“Không thể.”
Chiết Trúc bình thản nhả ra hai chữ, quầng xanh dưới mí mắt hắn khiến vẻ mặt hắn có chút uể oải, xoay người kéo Thương Nhung vào cửa.
Mắt thấy cửa phòng kia khép lại, gã nam nhân trung niên tên “Giới Chi” quay qua quay lại giữa cánh cửa và Cẩn nương tử, “Tiểu tử này sao vô lễ như vậy? Cẩn nương tử, chúng ta cho ngươi nhiều tiền hơn ngươi cũng không chịu, ngươi rốt cuộc có muốn kinh doanh không đây?”
“Thật không phải, chỉ là việc này nô gia cũng không thể tự mình làm chủ, cần phải chờ phu quân nô gia trở về……” Cẩn nương tử thật sự không thể ứng phó người này, đành phải cúi đầu tìm chút lý do.
Thương Nhung ở trong phòng nghe được lời Cẩn nương tử, nàng nhỏ giọng nói: “Chiết Trúc, nếu Cẩn nương tử thật sự đã đáp ứng bọn họ rồi, vậy chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.”
“Vừa lúc đi Thục Thanh thành.”
Chiết Trúc xem nhẹ.
Ngoài cửa bỗng nhiên yên tĩnh, không được bao lâu, Thương Nhung liền nghe giọng nói Cẩn nương tử truyền đến: “Cô nương, công tử, hiện giờ Mộng Thạch tiên sinh đang dạy ở học đường nhỏ trong thôn, hài tử vài tuổi nhà nô gia cũng do hắn dạy cho biết chữ đọc sách, huống chi công tử còn đang bị thương chân, hiện giờ cũng không tiện xóc nảy trên đường, các ngươi cứ an tâm ở lại, nô gia đi làm cơm.”
Nàng mới nói xong, Thương Nhung liền nghe được tiếng bước chân của nàng đi xuống bậc thềm gỗ. Chiết Trúc đẩy cửa phòng ra thành một khe hở không lớn không nhỏ, hắn nhìn Cẩn nương tử đi vào phòng bếp, liền nghiêng mặt nhìn nàng: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”
Thương Nhung còn chưa kịp nói cái gì, hắn đã mở cửa đi ra ngoài, chỉ mượn lực nhảy, dáng người đã uyển chuyển nhẹ nhàng lao vào màn sương mù dày đặc.
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đường đá trong rừng ướt dầm dề, hai nam tử trung niên vừa rồi chạm mặt trong viện đang bước đi trong đó.
“Hồ huynh, hội thợ không thể chậm trễ được, chúng ta phải nghĩ biện pháp đuổi bọn họ đi đi, tiểu tử kia có vẻ dầu muối không ăn, căn bản chính là giả thanh cao, ngươi nhìn thấy tiểu cô nương kia không? Tóc cũng không bới theo kiểu phụ nhân, chỉ sợ là còn chưa thành thân đã cùng ăn cùng ở chung một phòng……”
Nam nhân dáng người hơi mập mạp vừa đi, vừa nói với người bên cạnh, “Hơn nữa dáng dấp cô nương đó như thế, vậy mà hắn cũng coi trọng được nữa? Không biết ban đêm có cần tắt đèn mới dám thân mật không đây, mèo rừng chó hoang gì đó, cũng có thể thành một đôi!”
“Giới Chi huynh, ta thấy tướng tá cô nương kia cũng tốt nha,” nam nhân họ Hồ lắc đầu phản bác, lại tinh tế nhớ lại gương mặt kia, không khỏi thở dài, “Ta chưa từng gặp người nào có tướng tá tốt như nàng đâu, chỉ thật đáng tiếc, sinh vào nhầm lớp da bên ngoài rồi, nếu là mi cong da tuyết, chưa từng có vết, có khi còn tốt hơn hoa khôi nương tử trong Thục Thanh thành gấp mấy lần……”
Hắn nói tiếp, tâm trí hắn lại có vài phần hướng về bóng dáng ấy, chỉ là còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, cũng không biết thứ gì đánh vào sau gáy hắn cùng người bên cạnh, hai người đồng thời mất đi ý thức, thân mình nghiêng hẳn sang một bên, từ trên đường đá ngã thẳng xuống khe suối phía dưới.
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mộng Thạch từ Đào Khê thôn trở về, mới vừa tiến vào trong rừng trúc, từ xa đã nhìn thấy trong lớp sương mù ẩm ướt, thiếu niên y phục mỏng manh đứng bên rìa đường đá, rũ mắt, cũng không biết đang nhìn cái gì.
“Chiết Trúc công tử?”
Mộng Thạch bước nhanh về phía trước, mới theo tầm mắt hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai gương mặt đầy bùn ngã vào trong khe suối, bất tỉnh nhân sự.
“Ta ở học đường nghe người ta nói, có hai người muốn hỏi Cẩn nương tử thuê lại viện hiện giờ chúng ta đang ở, nói vậy chính là bọn họ?” Mộng Thạch lập tức đoán được thân phận hai người này, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, “Công tử, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đạo trưởng có biết, bên dưới tấm ván gỗ ở lạch nước trong viện của chúng ta, đang chôn cái gì không?”
Giọng nói thiếu niên trầm tĩnh, ý vị sâu xa.
“Cái gì?” Mặt Mộng Thạch lộ vẻ kinh ngạc.
Thiếu niên nhẹ hất cằm, “Nói không chừng, bọn họ biết.”
Mộng Thạch lần nữa nhìn về phía hai người ở bên dưới, “Ý công tử là, lúc này bọn họ tới, cũng không phải muốn viện này, mà là muốn thứ cất giấu trong viện?”
“Vậy vì sao công tử ngươi lại……” Mộng Thạch muốn nói lại thôi.
Đường đá này tuy rằng trơn ướt, nhưng cũng không đến mức ban ngày ban mặt lại té ngã xuống dưới.
“Bọn họ đã nói những lời không nên nói,” gió núi ướt lạnh thổi đến, khiến ống tay áo thiếu niên bay phần phật, mặt mày hắn lăng liệt, trên gương mặt tái nhợt biểu tình nhạt nhẽo, hắn than thở, “Nếu không phải còn một vở diễn chưa được xem, ta thật muốn cắt đầu lưỡi bọn chúng.”
Nói lời không nên nói?
Đó chính là ngôn ngữ mạo phạm? Vậy đến tột cùng là mạo phạm thiếu niên này, hay là mạo phạm…… Vi Vi?
Mộng Thạch suy đoán có thể là người sau.
“Chiết Trúc công tử, nơi này gió lớn, ngươi mau đi về trước, chuyện nơi này giao cho ta, ta biết nên làm như thế nào.” Mộng Thạch chỉ suy nghĩ thoáng qua, liền nói với Chiết Trúc.
Hắn cũng không dừng lại lâu, tìm thấy một chỗ gập ghềnh bên cạnh đường đá liền cẩn thận đi xuống dưới, hai người kia ngã vào mương tràn đầy nước bùn bẩn, trên mặt trên người tất cả đều là vết xước.
Mộng Thạch duỗi tay sờ sờ xương cốt hai người, phát giác một người trật khớp chân, một người trật khớp tay.
Này mà gọi là đủ?
Hắn lập tức bắt lấy cánh tay hai người, dùng đủ lực đạo gập mạnh nắn lại xương, tiếng xương cốt thanh thúy vang lên, hai người đau đến mức mở to mắt gào lên.
“Hai vị sao lại không cẩn thận vậy?”
Mộng Thạch làm bộ như mới chạm vào cánh tay bọn họ, sắc mặt ngưng trọng, “Các ngươi bị thương rất nặng a, đừng có lộn xộn, ta lập tức đi gọi người tới.”
“Đa tạ, đa tạ!”
Hai người đau đến hụt hơi, nghe thấy lời hắn, vội vàng cảm kích nói cảm ơn.
Chiết Trúc lại trở về viện, Cẩn nương tử còn đang bận rộn trong phòng bếp, hắn lặng yên không một tiếng động đi lên cầu thang, đẩy cửa vào phòng.
Thương Nhung mới đổ nước trà lạnh vào trong nghiên mực, chuẩn bị mài mực, nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó là một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, nàng đứng dậy vén rèm, lại thấy bình phong sợi nhỏ chiếu ra bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị y phục dính đầy bùn hắn tùy tay ném tới bình phong đánh trúng trán, nàng ngừng bước chân, vuốt cái trán mơ hồ thấy sau lưng hắn, nàng lập tức xoay người sang chỗ khác.
“Ngươi……”
Thương Nhung mím môi, có chút không biết làm sao: “Ngươi đi làm cái gì?”
“Giết người.”
Hắn lười nhác đáp một tiếng.
Thương Nhung nghe tiếng, theo bản năng muốn quay đầu lại, rồi lại bỗng dưng cứng đờ, nàng vẫn cách một tấm bình phong, cùng hắn đưa lưng về phía nhau: “Chiết Trúc, ngươi tùy ý giết người sẽ rước lấy phiền toái.”
“Bọn họ lại không chết.”
Hắn vừa thay y phục sạch, vừa nói.
“Chúng ta còn chưa đi sao?”
Thương Nhung nghe thấy tiếng bước chân của hắn, liền biết hắn đã đổi xong y phục, nàng xoay người vòng qua bình phong đứng trước người hắn, nhìn hắn nói.
“Vì sao phải đi?”
Thiếu niên buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, mí mắt mỏng hơi hơi đỏ lên, hắn rũ mi mắt xuống nhìn nàng, “Ta buồn ngủ quá, chờ ta ngủ một giấc, lại nói với ngươi một việc rất thú vị.”
Thương Nhung đang muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên, tay hắn dừng trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng sờ soạng một chút.
Nàng có khoảnh khắc ngơ ngẩn.
Cũng đã quên mình muốn nói cái gì, liền ngơ ngác nhìn hắn xoay người, giống như mộng du, cứ ngơ ngác đi đến bên giường, xốc chăn lên nằm xuống, nhắm mắt lại.
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***