"Cậu nếu là không vui nói, cùng lắm thì tôi sẽ cho cậu sờ lại." Thời Nhất hừ lạnh một tiếng, đã ăn rồi, cậu cũng không phải loại người vô lý.
Họ không còn là anh em tốt của nhau nữa, vì vậy hãy giải quyết theo cách giải quyết của những người xa lạ.
Từ Tân Triêu sững người một lúc, dường như không ngờ Thời Nhất lại nói vậy.
Khi cậu ra đi không lời từ biệt, hắn từng đi tìm Thời Nhất, nhưng kết quả cuối cùng là một cuộc chia tay không mấy vui vẻ.
Thời Nhất không muốn khôi phục lại mối quan hệ anh em tốt của mình với hắn bây giờ, sau đó họ có thể là anh em tốt một lần nữa.
"Tiểu Thời Nhất, tôi không có ý tứ này."
Mỗi lần Từ Tân Triêu mở miệng gọi cậu như vậy, Thời Nhất không biết tại sao, trong lòng không khỏi cứng lại.
"Đồng học, tôi có thể ngồi ở đây được không?"
Có một giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên từ bên cạnh, người vừa nói là một cô gái với mái tóc lụa dài màu đen lơ lửng trên vai.
Thời Nhất khẽ liếc nhìn, loại hình nữ sinh này không phải gu của cậu, cho nên biểu hiện thật sự bình tĩnh.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Từ Tân Triêu cũng nghiêm túc như vậy.
Từ Tân Triêu không nói gì, dường như đang đợi cậu trả lời, cậu Thời Nhất nghĩ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, lễ phép đáp lại nữ sinh: "Thực xin lỗi, có người ở đây."
Ngu Giai Mẫn không ngờ rằng chàng trai đẹp trai bên cạnh mình còn chưa lên tiếng, nhưng người đối diện lại xen vào trước.
Cô ấy dường như không muốn từ bỏ, và muốn nghe Từ Tân Triêu nói, "Tôi là sinh viên năm nhất, Ngu Giai Mẫn từ Khoa Nghệ thuật, bạn có thể cho tôi thông tin liên lạc của bạn?"
Một cô gái ưa nhìn như vậy đã chủ động hỏi thông tin liên lạc thì dù chàng trai kia không thích cũng sẽ không cự tuyệt, tỉ lệ thành công là 99%, nhưng thật xui xẻo Từ Tân Triêu lại là 1% còn lại.
Từ Tân Triêu thật vô cảm, như thể hắn ta không thể hiểu được ý tứ của cô gái kia, "Chúng ta không quen."
Há miệng ăn một ngụm lớn, cậu rất tò mò, không biết Từ Tân Triêu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Nếu đó là sự thật, thì hắn quá thẳng.
Nghĩ đến trước kia cậu cho rằng hai người họ đã yêu thầm nhau, nhưng ý nghĩ này chỉ đơn giản là bất chợt.
Trước khi Ngu Giai Mẫn rời đi, cô liếc nhìn cậu từ khóe mắt.
Cái nhìn này khiến Thời Nhất cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng cách làm của Từ Tân Triêu khiến cậu cảm thấy rất sảng khoái.
"Tiểu Thời Nhất, cậu vẫn luôn nhìn tôi làm gì?"
Thời Nhất đưa mắt đi chỗ khác, áp đầu lưỡi vào má khiến nó phồng lên, "Ai muốn nhìn cậu?"
Cậu biết rằng Từ Tân Triêu là một tên con trai vô cùng "thẳng", còn cậu là một người đồng tính thuần túy, vì vậy cậu sẽ không làm những hành động buông thả kia.
Khóe miệng Từ Tân Triêu nhếch lên, nhưng hắn không định nắm mãi không buông, bởi vì hắn biết rất rõ rằng Thời Nhất sẽ làm động tác nhỏ này mỗi khi cậu cảm thấy chột dạ.
Thời Nhất cảm thấy mình không thể trả lời được, càng nghĩ càng giận, cậu mới sẽ không thừa nhận chính mình vừa rồi nhìn Từ Tân Triều.
Không thể phủ nhận rằng tên khốn này đã có một trận cười sảng khoái.
Sau khi ăn xong, Thời Nhất không thấy Trần Hào cùng Quý Dương đâu.
Cả hai không biết họ sẽ đi đâu.
Bởi vì vừa tới, còn không có tới kịp thêm bạn tốt, ở lầu một tìm một vòng cũng không tìm được, hai người liền chuẩn bị về trước ký túc xá.
Giờ không còn ai nữa, Thời Nhất không muốn đi cùng với Từ Tân Triệu.
Nhưng Từ Tân Triêu vẫn bám lấy anh.
"Ngươi về trước đi, ta còn phải đi mua đồ uống lạnh."
"Tôi cũng vậy."
Nhìn thấy Từ Tân Triêu đã đi theo, Thời Nhất hơi khó chịu và hỏi rằng hắn định làm gì.
Có rất nhiều người trong siêu thị nhỏ, ngay khi bước vào, Thời Nhất đã đi đến chỗ tủ đông lạnh.
Có món kem đậu đỏ bí mật yêu thích của cậu, nhưng cậu không vội mua nó.
Siêu thị này tuy không lớn nhưng có đầy đủ các thứ, chỉ đủ mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Chỉ có hai màu khăn, và sờ lên xúc cảm giống nhau, kiểu dáng cũng đơn điệu, đều không đẹp.
Giá vẫn đắt hơn bên ngoài, nghĩ đến việc cần dùng khẩn cấp, chậu rửa mặt cũng rất cần thiết, chọn lựa qua lại vẫn là mua.
Thời Nhất mang đồ ở phía trước, Từ Tân Triêu cầm đồ ở phía sau, ngay khi Thời Nhất lấy thứ gì, hắn ta cũng lấy y như vậy.
Sau khi chọn xong đồ, cậu đến quầy thanh toán, lấy kem trước khi ra về và cho trực tiếp vào chậu.
Trong trường chỉ có thẻ ăn uống tiêu dùng, lúc đăng ký buổi sáng phát cho tân sinh thẻ tạm thời, trong đó có 200 tệ, tất cả đều là mật mã ban đầu, 6 cái một.
Sau khi kiểm tra, Thời Nhất phát hiện ra rằng Từ Tân Triêu đã mua những thứ giống hệt mình.
Thời Nhất muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ rằng mình không thể chủ động nói chuyện với Từ Tân Triêu một lần nữa, kẻo lại phát sinh thêm chuyện mới.
Sau khi trở về ký túc xá, thấy không có ai về ký túc xá nên Thời Nhất đã ăn xong kem liền sớm mà lên giường.
Từ Tân Triêu ngồi xuống và bật máy tính lên, không biết mình đang làm gì.
Hắn cũng không có tâm tư đi xem.
Cậu nằm ở trên giường ngủ một lát, cũng không biết có phải hay không bị lạ giường, còn có điểm không quá thích ứng, rất buồn ngủ nhưng không thể chìm vào giấc ngủ.
Lật người hướng ra bên ngoài, cậu có thể nhìn thấy bóng lưng của Từ Tân Triêu.
Cậu lại có ý tưởng tham lam đó.
Nếu bạn dành quá nhiều thời gian ở một mình trong kỳ nghỉ hè và bạn không có gì để làm mỗi ngày, bạn sẽ không tránh khỏi cáu kỉnh.
Thực sự không tốt nếu có thói quen làm việc đó bằng tay. Mỗi khi nghĩ đến cơ bụng tám múi của Từ Tân Triêu, dù đã lâu không gặp nhưng dường như nó đã không còn xa lạ gì nữa.
Từ Tân Triêu đột ngột đứng lên, điều này khiến cậu kích động, Thời Nhất vội vàng quay đầu vào trong.
Cậu không thể để Từ Tân Triêu biết rằng cậu đang nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
Không biết có phải Thượng đế đang trêu đùa Thời Nhất không, ván giường chất lượng quá kém, vặn cái đầu đều có thể làm ra tới rất đại động tĩnh.
Cũng giống như những video nhỏ về thể thao nhiều người chơi mà các chị em đã chia sẻ cho cậu.
Từ Tân Triêu cũng nhìn cậu, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu người ta.
Để tránh cảnh tượng xấu hổ như vậy diễn ra, Thời Nhất đã nhắm mắt tự nhủ rằng, bịt tai trộm chuông cũng hảo, lừa mình dối người cũng thế, có thể giải quyết vấn đề thì đó chính là biện pháp tốt.
Sau khi nín thở 18 giây, trong ký túc xá cũng không có động tĩnh gì, vừa mở mắt đã nghĩ rằng Từ Tân Triêu, con người thẳng thắn này, hẳn là sẽ tiếp tục nhìn vào máy tính.
Mọi người đều bận rộn như vậy, người nào cũng có những việc riêng cần phải làm, ai sẽ vẫn luôn chú ý đến cậu a?
Nhưng Từ Tân Triêu, một người đàn ông thẳng tính, không chơi bài theo lẽ thường, người đàn ông có vóc dáng cao 1m88 đang đứng trên mép giường, nếu không có thanh vịn giường, gần như đầu của hắn ta đều sắp dán ở đến trên mặt cậu.
"Từ Tân Triêu!"
Thời Nhất thở hổn hển, hét lên một tiếng, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xoay mông dựa lưng vào tường, để Từ Tân Triêu cách xa hơn.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cậu cũng thật nhát gan, nhưng là đại não không cho phép cậu tự hỏi nhiều như vậy.
Từ Tân Triêu không nói, chỉ nhìn anh.
Thời Nhất cảm thấy mình bị anh ta bắt nạt.
Vào lúc này, cánh cửa ký túc xá bị đóng sầm lại.
Trần Hào cùng Quý Dương đã trở lại, trong tay còn xách theo vài túi đồ, hai người vừa nói vừa cười, cuối cùng không hẹn mà tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Thời Nhất.
Thời Nhất đỏ mặt, càng nghĩ càng thấy xấu hổ, ký túc xá cách âm kém quá, không biết hai người có nghe thấy gì không...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT