Đầu óc tôi choáng váng và mụ mị, tôi cố gắng chớp động mí mắt thật nhiều lần nhưng rốt cuộc không thể mở nổi mắt, xung quanh tôi vẫn là một màu đen tăm tối.

Lồng ngực tôi như bị cả tảng đá đè lên, khó thở và ngột ngạt khôn cùng.

Mẹ!
Mẹ ơi!
Cơ thể tôi nóng hầm hập, gió thì lạnh mà thân nhiệt tôi thì cao dữ tợn, dường như là tôi sốt, sốt đến váng đầu hoa mắt, cả tứ chi cũng không kiềm được mà lẩy bẩy run lên.

Mẹ ơi! Xin đừng bỏ rơi con!
Cha ơi! Con xin lỗi, xin cha đừng bỏ rơi con!
Miệng tôi mếu máo nói không rõ ràng, tôi vừa khóc vừa nấc lên nghẹn ngào, tay tôi quơ loạn trên không trung muốn bắt lấy cha mẹ tôi ở trước.

“Ngạn Du ngoan, không khóc, không khóc, uống thuốc xong sẽ hết sốt và khoẻ lại ngay mà, đừng để anh hai cười con nhõng nhẽo chứ!”
“Không cười không cười, Ngạn Du ngoan, chờ em khoẻ lại nhà chúng ta sẽ đi picnic nha.



Thật không! Mọi người không có bỏ rơi con sao!
Con lớn bé vẫn luôn là một đứa trẻ dại khờ, trí óc không thể nghĩ tường tận, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên thế này!
Con cũng không vô tri vô giác, con vẫn luôn cần lắm cha mẹ, muốn nắm tay mẹ và muốn trò chuyện với cha, chưa một phút giây nào con không thể không cần cha mẹ!
Nhưng đau lắm! Con không chịu nổi, nơi này của con đau lắm!
Mẹ tôi dịu dàng vuốt v3 gương mặt nhăn tít và ướt nước mắt của tôi, vừa vỗ vừa nói: “Ngoan nào, con uống thuốc xong, cha mẹ sẽ mua đồ chơi mà con thích.


“Đúng rồi, em thích cái gì còn không nhân lúc này xin mẹ mua cho.


Tôi mặc kệ nước mắt nước mũi tèm nhem, tay giơ lên cầm chắc tay mẹ đang áp trên má tôi mà cười hì hì.

Vậy… con thích một hộp bút chì màu, con sẽ vẽ cha, mẹ, anh hai và con cùng đi picnic nha!
Rõ ràng là muốn nói như thế, nhưng môi tôi mấp máy lại chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ khản đặc và nặng nề.

“A!” Không thể nói được sao?
Nụ cười trên mặt mẹ tôi liền tắt, ánh mắt cha và mẹ thoáng chốc trở nên tối sầm, chỉ còn chán chường và cay nghiệt.

Tôi vẫn chỉ có thể ú ớ thứ âm thanh ghê tởm, xót xa nhìn cha mẹ tôi dắt tay anh hai rồi xoay lưng rời đi.

Đừng mà! Đừng bỏ rơi con mà!
MẸ!
Tôi giật mình mở bừng hai mắt.

Mẹ vẫn đứng phía trước.

Mẹ không có rời đi, mẹ không có bỏ rơi tôi đâu.

Tôi vội vàng nắm chặt tay mẹ như thể vừa nắm được chiếc phao cứu sinh, vừa nắm được chính sinh mạng mình.

Tôi tha thiết nhìn mẹ, miệng cẩn thận gọi khẽ, mẹ ơi.

Nhưng âm thanh còn chưa kịp phát ra, lòng bàn tay của tôi đã trống rỗng và lạnh lẽo.

Mẹ nhanh chóng rút tay khỏi người tôi, mắt đẹp quắc lên giận dữ: “Bởi vì cứu mày mà Ngạn Dương bị cuốn vào cánh quạt ca nô, cả cánh tay phải đều bị rạch nát, mày có biết cánh tay phải của bác sĩ là quý giá cỡ nào không hả?”
Mẹ thở gấp nhìn tôi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm từ nóng giận chuyển sang lạnh căm căm: “Nhiều lúc tao tự hỏi mày là thứ nghiệp chướng gì? Tại sao cứ gây chuyện rồi cứ để Ngạn Dương gánh chịu? Tại sao người chết đi không phải là mày hả?”
Âm thanh cuối cùng vừa dứt, không khí nhẹ hẫng và im ắng khôn cùng, mắt tôi vẫn mở, trái tim vẫn đập, nhưng mặt đã cắt không còn giọt máu.

Tại sao người chết không phải là con?
Con cũng luôn tự hỏi chính mình, rốt cuộc tại sao người chết luôn không phải là con?
Trân quý sự sống lại không ngừng ghê tởm sự sống của chính mình.

Phía trước mặt là người thân nhất của con trong cuộc đời này, người xẻ máu xẻ thịt chia cho con sự sống, mẹ của con, vừa hỏi rằng - Tại sao người chết đi không phải là mày?
Không phải tình mẫu tử là thiêng liêng nhất sao?
Mẹ sẽ chia sinh mạng cho con, vì điều gì lại muốn con chết đi như vậy?
Tôi vẫn chăm chú nhìn mẹ, nước mắt chỉ có thể chảy ngược xuống cổ họng, như axit nóng hổi ăn mòn từng tế bào trong cơ thể đã chằng chịt vết thương.

Tôi hít thở không nổi, gương mặt dại ra chỉ có thể cất lên một tiếng “ớ” đớn đau.

Người ta nói mẫu tử liền tâm, mẹ cũng cảm thấy xót xa chứ, dù chỉ là một chút thôi?

Nhưng sau cùng, mẹ tôi vẫn gắt gỏng nói như thể quát lên: “Tránh xa Ngạn Dương ra, đừng phá hỏng tương lai của nó!”
Bỏ lại một câu cảnh cáo sắc nhọn như đinh, mẹ tôi xoay người đi khỏi đó, sau cùng, thứ tôi nhìn thấy vẫn chỉ là bóng lưng lạnh lùng của mẹ mà thôi.

Nhìn thấy mẹ khuất hẳn trong tầm mắt, sống mũi tôi cay và hốc mắt chua xót không cách nào tả nổi, tôi nan kham hít thở, nhận ra rằng tôi thật sự mất cả gia đình.

Rác rưởi chỉ có thể là rác rưởi, không ai cần đến, không nơi dựa dẫm và không chốn quay về.

Dẫu tôi không chết nhưng trí não đã hoàn toàn tê liệt, tiếng gió thét gào và tiếng ma quỷ thảm khốc rên la, dường như tôi đã đặt một chân vào chốn địa ngục âm u lạnh lẽo rồi.

Tôi khó khăn chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh mới phát hiện tôi đang ở trong bệnh viện, xung quanh mọi thứ đều trắng toát và thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Anh hai sao rồi? Có lẽ anh hai cũng được đưa vào bệnh viện cùng lúc với tôi?
Tôi vịn vách tường đẩy cơ thể nặng nề nhích từng chút một trên hành lang tít tắp, tôi đi theo bóng dáng của mẹ vừa mới lướt qua để đến thăm phòng bệnh của anh hai.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play