Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Lúc Thất Huyền quay lại Bạch Vân Đường thì trời đã tối muộn, ngồi trong phòng chưa tới nửa nén hương đã thấy Tạ Uyển xách theo một giỏ thức ăn đưa cơm tới, nàng vội đứng dậy chào, hạ thấp người nói: “Sao dám làm phiền phu nhân?”

Tạ Uyển thân thiết bảo nàng đến đình nghỉ chân, lấy món ngon bày đầy lên bàn, cười nói: “Còn gọi phu nhân nữa thì quá khách khí rồi, muội và ta đều là thiếp thất của lão gia, lại là hồng nhan tri kỷ của sư huynh, là quan hệ thân càng thêm thân, cứ gọi tỷ tỷ là được rồi.”

Thiếp thất? Hồng nhan tri kỷ? Thất Huyền không biết nàng ta dùng con mắt nào để nhìn thành như vậy, cẩn thận ứng đối: “Nô tỳ không biết tỷ tỷ là sư muội của Lâu chủ, nô tỳ… nô tỳ chỉ là đi hiến nghệ, cũng chẳng hề có ý nghĩ không an phận.”

Tạ Uyển thông cảm vỗ vỗ lên tay nàng đang đặt trên bàn: “Thất Huyền muội không cần băn khoăn, trong Phượng Tiên Lâu có không ít tỷ muội đều từng hầu hạ qua huynh ấy, nữ nhân chúng ta bạc mệnh, thành thân không do mình, lão gia tuy không tồi, nhưng dù sao cũng lớn tuổi, bình thường lại hay ở bên ngoài không về, phòng trống một mình khó tránh khỏi tịch mịch, muội… đây xem như là bí mật của hai ta, muội sẽ không nói với lão gia chứ?”

Chẳng lẽ nàng ta đến là để thỉnh cầu một lời cam đoan sao? Cũng phải, căn cứ theo luật pháp, nếu nam nữ thông gian, người đã có phu quân sẽ bị phán hai năm lao ngục, Sở Triêu Nam lại là người có thân phận, chỉ sợ còn có thể sẽ dùng tới hình phạt riêng, nàng ta lo lắng cũng là bình thường, thảo nào từ đầu đã kéo gần quan hệ của hai người, chỉ ra hai người là tỷ muội tốt cùng chung một thuyền.

“Nô tỳ không dám, cũng mong tỷ tỷ lượng thứ, nô tỳ thật không biết Lâu chủ sẽ… sẽ như vậy…”

Tạ Uyển giơ chung rượu lên, khuôn mặt vì quá chén mà đỏ hồng, men say dần dần nồng hơn, chống má vui cười nói: “Trước khi sư phụ lâm chung đã đem Phượng Tiên Lâu phó thác cho sư huynh, nam nhân ấy mà, luôn xem trọng mặt mũi, đương nhiên không thể dùng tướng mạo thật, từ “tú ông” kia khó nghe biết nhường nào? Huynh ấy liền phẫn nữ trang để tránh miệng lưỡi người đời, cũng không biết thế nào mà phẫn đến nghiện rồi.”

Thất Huyền nghe đến đó ho nhẹ hai tiếng, hợp thời nói tiếp: “Lâu chủ phẫn nữ trang quả thật tươi đẹp hơn người, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn làm nữ tử trong thiên hạ tự than không bằng.”

Tạ Uyển yếu ớt nằm úp sấp dựa lên bàn, nghiêng đầu tựa một bên vai, như là đang rơi vào trong sương mù mà cười than thở: “Muội thấy

sư huynh như vậy thôi nhưng là một cao thủ tán tỉnh đấy, hơn nữa huynh ấy còn có chút cổ quái… Ha ha, mỗi lần làm chuyện đó đều không làm đến cùng, nhìn nữ nhân dưới người van xin cầu hoan càng khiến huynh ấy thỏa mãn, có điều, ta đã từng hưởng qua lợi hại của huynh ấy… Muội muội này, huynh ấy là bá vương tọa trấn thanh lâu, nào có nam nhân bình thường nào so sánh được? Chỉ cần thử qua một lần, liền sẽ quyết một lòng với huynh ấy ~ lại đây, ta nói cho muội nghe bản lĩnh của huynh ấy…”

Những chuyện kể về phong lưu tiếp theo làm Thất Huyền nghe đến mặt đỏ tai hồng, ở Phượng Tiên Lâu cũng chưa từng nghe người ta nói những việc này, xem ra Bách Lý Minh Nguyệt quả nhiên không nói dối, hắn đối với nàng, quả thật là rất tiết chế.

Tạ Uyển vừa nói vừa liếc trộm dò xét biểu cảm trên mặt nàng — nha đầu này thật sự ngây ngô, không giống đã từng hưởng qua mưa móc. Sư huynh vì nàng ta cam chịu nỗi khổ tình độc, Sở Triêu Nam cũng chưa làm được gì, nếu để nàng ta cũng biến thành tàn hoa bại liễu giống như mình, còn có thể được các nam nhân quý trọng nữa sao?

!!!

Từ sau ngày chạy trốn ấy, Thất Huyền cũng không đến “Quế Thạch Cư” nữa, Bách Lý Minh Nguyệt cũng không mượn cớ nghe đàn để triệu nàng đến Thái Âm Các tìm vui, không thấy mặt cũng đỡ phải phiền lòng. Chỉ là ngày vui không kéo dài, yên tĩnh chưa bao lâu lại nhận được “triệu đến”.

Hôm nay, nàng như bình thường đến Phượng Tiên Lâu dạy đàn, tới gần chạng vạng thì Đường Ngọc đến truyền lời, nói Lâu chủ ở Bách Trúc Uyển thiết yến đãi khách, mời nàng đi qua.

Vừa mới vào sân, chợt nghe thấy trong nhà chính truyền đến tiếng cười đùa, Thất Huyền ngẩn người, dường như rất vui vẻ, không biết là khách nào đến, đi tới trước cửa gõ nhẹ, không bao lâu, cửa được mở ra từ bên trong, một khuôn mặt tươi cười như hoa nở ánh vào trong mắt.

Thất Huyền hơi giật mình, nữ tử trước mặt đầu cài ngân hoa, cả

người phong cách dị tộc, không giống cô nương trong Lâu.

“Ừm… Lâu chủ gọi ta đến.” Nàng cúi đầu tránh khỏi ánh mắt sáng ngời của đối phương.

Nàng kia cười sang sảng, tránh sang một bên, thấy nàng còn ngẩn ngơ đứng bất động, cất cao giọng nói: “Mau vào thôi.”

Thất Huyền nghe giọng nói thanh thúy dễ nghe này, không kiềm được lại nhìn nàng ấy lần nữa rồi chậm rãi bước vào cửa, ngẩng đầu thấy ở bàn tròn giữa nhà chính đang ngồi hai người, một người là Bách Lý Minh Nguyệt, còn lại là một nam tử tướng mạo hung ác cổ quái, tóc tai bù xù, mặc trường bào đen, đang áp sát vào bàn ăn ngấu nghiến toàn bộ gà nướng.

“Ôi! Chàng lại lau đầy dầu mỡ lên áo choàng rồi!” Nàng kia nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, lấy khăn vải trên bàn lau tay cho nam nhân kỳ quái.

Thất Huyền đứng trước cửa tiến thoái lưỡng nan — này… là muốn nàng đến hiến nghệ hay hầu hạ?

Bách Lý Minh Nguyệt ngoắc nàng, dùng mũi chân kéo cái ghế bên cạnh đến sát ghế mình vỗ vỗ: “Lại đây.”

Xem ra là muốn nàng hầu hạ bên cạnh, Thất Huyền đem đàn đặt lên bàn trà, đi qua ngồi xuống, thấy hắn đưa chén rượu đến, cảm thấy hơi tức giận, cầm bầu rượu rót đầy cho hắn.

Bách Lý Minh Nguyệt ôm vai nàng, nhìn một nam một nữ kia cười nói: “Đây là cầm sư của ta – Thất Huyền.” Nói xong dùng tay nâng cằm nàng, cúi người nói nhỏ: “Nào, làm quen với bạn thân giao của ta một chút, La Sát và Phi Hồng.”

Thất Huyền cũng từng nghe sơ qua danh hào La Sát này, nâng mắt nhìn, thấy hắn vùi đầu vào thức ăn, tướng ăn như không có ai bên

cạnh thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, nữ tử tên Phi Hồng kia giúp hắn rót rượu, thỉnh thoảng sóng mắt giao nhau, không giấu được vẻ quấn quýt si mê trong đó.

Không biết vì sao, Thất Huyền cảm thấy bên tai nóng lên, lại gục đầu xuống không dám nhìn nhiều. Bách Lý Minh Nguyệt chống má nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi đẩy bát đũa đã chuẩn bị sẵn qua, vén tay áo gắp từ mỗi đĩa một ít thức ăn vào bát của nàng.

Thất Huyền mở to mắt nhìn thịt xếp thành núi, lúc này mới phát hiện hầu như tất cả những món trên bàn đều là thịt, bóng loáng sáng ngời, tản mát ra hương vị nồng đậm, chỉ nhìn thôi cũng no một nửa rồi.

Sau khi ăn xong, phu thê Phi Hồng và La Sát ra ngoài dạo chợ đêm, Thất Huyền vốn định nhân cơ hội cáo từ, lại bị Bách Lý Minh Nguyệt liên tục lôi kéo đi vào Thái Âm Các.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Gọi thì đến đuổi thì đi ư!” Thất Huyền đặt đàn lên bàn dài, dùng sức hất tay hắn ra.

Bách Lý Minh Nguyệt cởi cẩm bào tùy tay vứt trên mặt đất, ôm lấy nàng ngã lên giường: “Ta đối với nàng cho tới bây giờ đều chỉ gọi không đuổi, là nàng luôn ghét bỏ ta, nàng nói ai nên tức giận chứ?”

“Ta không có… Ta chỉ là không thích ngươi động tay động chân trước mặt người ngoài.”

“La Sát và Phi Hồng, một người là huynh đệ, một người là bạn trà, đều là người trong nhà, bọn họ ân ân ái ái thì được, lại không cho ta ôm nàng một chút sao?”

Đây quả thực là kiểu nói ngang ngược.

“Người trong nhà của ngươi thì liên quan gì đến ta! Huống chi bọn họ là phu thê, ân ái cũng là chuyện bình thường, còn giữa ngươi và ta, cái gì cũng không phải.” Thất Huyền xoay sang chỗ khác, bị mùi rượu làm đau đầu.

“Cái gì cũng không phải?” Bách Lý Minh Nguyệt xoay người nàng lại, làm cho nàng đối mặt với mình: “Nhìn ta đi, đối với khuôn mặt này, ngoài ghét ra thì nàng không còn ý nghĩ nào khác sao?”

“Có, gương mặt xinh đẹp như đào mận làm cho ta tự thẹn không bằng.”

Bách Lý Minh Nguyệt không nói hai lời, xuống giường bế ngang nàng phi thân thẳng xuống dưới tháp.

“Ngươi lại muốn làm gì?” Thất Huyền đối với việc tâm huyết dâng trào đột ngột của hắn đã sớm không kinh ngạc gì.

Bách Lý Minh Nguyệt nhếch khóe miệng, chậm rãi hả ra vài chữ: “Tắm uyên ương.”

Bên sườn phía tây của Linh Lung Tháp có đào một suối nước lạnh, nước luôn lạnh, là bể tắm riêng của Bách Lý Minh Nguyệt, Thất Huyền sợ lạnh, chỉ quỳ gối bên bể lau người, cởi búi tóc xuống, để một đầu tóc dài đen xõa xuống trong nước.

Ở trước mặt ân khách ra vẻ thanh cao cũng không khỏi có chút giả tạo, nhưng nàng vẫn luôn không bỏ được rụt rè, chỉ cởi áo trong, vẫn giữ lại yếm vào quần trong che đậy thân thể, không giống người nào đó, thân thể thần trụi tự nhiên giang rộng dưới ánh trăng.

Nước vừa vặn ngang đến thắt lưng hắn, những vết sẹo ngang dọc

dưới ánh trăng cùng sóng nước giao nhau càng có vẻ dữ tợn, đối với người khắp nơi mâu thuẫn này, Thất Huyền không phải không có tò mò, chỉ là vẫn luôn không dám tìm tòi nghiên cứu, giữ vững quan hệ đôi bên cùng có lợi, dùng thân thể và tôn nghiêm đổi lấy cái mình cần

mới là cách tốt nhất.

Công bằng mà nói, hắn là một ân khách thật hào phóng, cũng có năng lực làm cho nữ nhân động tâm, may mắn trao đổi giữa hai người phần lớn là tiến hành ở trên giường, đó là nguyên nhân nàng chán ghét từ đáy lòng, đồng thời cũng thầm thấy mừng vì loại cảm xúc ấy có thể khiến nàng kiên định giữ được khoảng cách.

“Lại đang suy nghĩ lung tung à?”

Không biết từ khi nào Bách Lý Minh Nguyệt đã tới trước mặt, Thất Huyền ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời hai gò má nóng như lửa, vội vàng cầm cẩm bào trong tay đưa cho hắn.

“Ngươi… mau mặc quần vào đi.”

Bách Lý Minh Nguyệt nhận lấy cẩm bào, nhưng lại khoác lên người nàng, “nhìn nhiều lần vậy rồi còn chưa quen sao?

Thất Huyền từ chối trả lời vấn đề hạ lưu này, kéo chặt áo choàng nhìn về phía khác, Bách Lý Minh Nguyệt mặc quần vào, để trần thân trên ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng tự nhiên kéo nàng vào lòng: “Lần nào cũng đều là hỏi một câu đáp một câu, Thất Huyền, ta thà rằng nghe nàng mắng ta vô sỉ đê tiện bỉ ổi… cũng tốt hơn không nói một lời.”

Mắng hắn không phải là đang mắng chính mình sao? Thỏa thuận lợi ích sòng phẳng là phương thức ở chung tốt nhất, vì sao gần đây hắn ngày càng không biết chừng mực, muốn thân thể của nàng, chiếm cứ thời gian rảnh của nàng, hỏi đến việc riêng của nàng, phá rối tâm tình của nàng, từ đùa giỡn lúc ban đầu đến sự thay đổi thất thường cách đây không lâu… Hôm nay gặp lại, dường như lại có chỗ nào đó thay đổi, nàng e sợ loại thay đổi không rõ nguyên nhân này.

“Tên Thất Huyền này là do ngươi đặt, chuyện của ta ngươi cũng rõ ràng, còn có gì cần nói nữa?”

“Sao lại không có? Ví dụ như nói nàng thích cái gì, sau này có dự tính thế nào, nói nàng… vì sao lại phải giết người.”

“Người đã nói sẽ không hỏi đến!” Thất Huyền đột nhiên quay đầu, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, trừng mắt nhìn hắn.

Bách Lý Minh Nguyệt che hai mắt nàng: “Được, được, không hỏi thì không hỏi, nếu nàng bằng lòng chính miệng nói ra, ta lúc nào cũng chăm chú lắng nghe.” Hắn cúi đầu hôn lên thái dương của nàng.

Thất Huyền cứng người hồi lâu, kéo tay hắn đứng dậy, thản nhiên nói: “Về thôi, ta lạnh.”

Nàng chính là như vậy, không chút mảy may giảm bớt tâm phòng bị, chỉ là hơi chạm đến sẽ liền nhanh chóng rút vào trong mai rùa, nàng không có khả năng tự đi ra, nếu như cứng rắn kéo ra, lại sợ tạo thành thương tổn lớn hơn nữa.

“Này… tiểu lão đệ, đệ nói ta rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” Bách Lý Minh Nguyệt nằm úp sấp trên bàn ngáp, ngay cả tâm trạng thoa phấn cũng không có, dưới mắt là hai vành đen.

Đêm qua Thất Huyền cố ý muốn hiến thân, cho rằng chỗ kia rách rồi thì cũng xem như giày rách, hắn tuy không quan tâm việc mình bị xem như dâm tặc vô sỉ, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc nàng lãng phí chính mình.

Hiếm khi mới tức giận nhưng hậu quả chính là — hắn ở ngoài Thái Âm Các hứng gió lạnh đến tận khuya.

“Huynh làm thật đấy à? Thảo nào hôm qua trên bàn cơm hai người mắt đi mày lại, Phi Hồng còn cực kỳ hưng phấn hỏi đệ chẳng lẽ các người là… cái kia, huynh biết phải không, nàng ấy vẫn tưởng huynh là nữ nhân.” La Sát bụm miệng ra sức nhịn cười.

“Yên tâm, nữ nhân của đệ có lực thích ứng rất mạnh, dù nói cho muội ấy nghe cũng không sao.” Trước nay hắn chưa hề cố ý giấu diếm thân phận, càng đường hoàng như thế ngược lại càng không có ai hoài nghi, “nha đầu kia… lại rất nhát gan.”

La Sát vừa lắc đầu vừa thở dài: “Tình huống của huynh sao lại còn nghiêm trọng hơn cả Lão Hồ Ly vậy? Chưa từng thấy huynh bất lực thế này bao giờ, nữ nhân thôi mà, nhắm trúng rồi thì liền ăn, ăn trước chôn sau, còn sợ cô nương ấy chạy à?”.

“Với Phi Hồng đệ cũng làm vậy hả? Nhưng sao ta lại nghe nói đệ đến bây giờ vẫn còn chưa viên phòng với muội ấy nhỉ, này này, tiểu tử đệ đừng có mà góp chủ ý tồi cho ta.”

“Đệ đây đã từng qua các cửa ải sinh tử, nhưng mà nói cho cùng, Phi Hồng chính là do đệ bám riết mới cưới về được, lão tử không phải nàng thì không cưới, nếu nàng không gả cho đệ, đệ sẽ chết cho nàng xem, một khóc lóc hai náo loạn ba thắt cổ, mỗi cái một chút.”

Những lời này mà hắn cũng có thể nói một cách tự hào như vậy, Bách Lý Minh Nguyệt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: “Tình huống của

Thất Huyền và Phi Hồng không giống nhau, nữ nhân trong lòng đệ như ánh mặt trời rực rỡ, nha đầu kia lại quen tự lực cánh sinh, cho rằng trong thiên hạ không ai có thể dựa vào, hơn nữa, chậc… đệ cũng không làm gì có lỗi với Phi Hồng, còn nàng ấy đối với ta có oán hận, khó lắm.”

“Huynh đã làm gì cô nương ấy?” La Sát cảm thấy hứng thú.

“Nàng ấy rơi xuống núi trọng thương, ta thuận tay cứu nàng ấy một mạng.”

“Hả? Đó không phải một khởi đầu rất tốt sao, thế nào lại thành oán hận?”

Sắc mặt Bách Lý Minh Nguyệt có phần trắng đi: “Thật ra không phải ta muốn cứu nàng ấy, mà chỉ là trùng hợp tìm được ba loại cỏ độc chưa từng thấy bao giờ, đang cần một người có thể thử độc, ta đoán nàng ấy cũng không gắng gượng được bao lâu nữa, đằng nào cũng sẽ chết, không bằng chết một cách có giá trị.”

La Sát không nói gì, lấy loại mục đích này để cứu người, huynh ta thật sự là độc ngấm vào não rồi.

“Ai ngờ nha đầu kia mạng lớn, thế mà đã sống lại, lúc ấy ta tưởng rằng mạng là ta cứu, cho ta thử độc cũng là đương nhiên, vì thế liền yên tâm thoải mái hạ độc trên người nàng, dùng ba loại cỏ độc kia tinh luyện thành một chất độc, lại pha thêm những dược liệu khác, độc dược mê dược xuân dược thương được, có thể thử đều thử, đương nhiên cũng có nhân tố chữa thương cho nàng ấy trong đó, chẳng qua

ngay từ đầu… thuần túy là xuất phát từ hứng thú, cũng muốn xem mạng của nàng ấy đến cùng có thể lên tới mức nào một chút.”

La Sát nuốt nuốt nước miếng: “Vậy mà huynh cũng có thể làm ra được, so với một đao giết chết còn giày vò người ta hơn.” Hắn chém trăm người ngàn người cũng chỉ tính trong phạm vi giang hồ đánh giết, nếu rơi vào tay Bách Lý Minh Nguyệt, chết có khi mới là sự giải thoát, không ai dám đến Phượng Tiên Lâu gây chuyện chính là vì thủ đoạn của Hạt tử* này rất tàn độc, quả nhiên ác giả ác báo, không phải không báo mà chỉ là chưa tới lúc thôi.

*Hạt tử nghĩa là bò cạp, chỉ những người tàn độc.

“Nếu chỉ là thử độc thôi cũng còn may…” Sau lại vì muốn nàng khôi phục tri giác mà hạ tình dược để thúc đẩy nhanh mới là mấu chốt chết người, có câu nói kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục, vậy mà cuối cùng lại lựa chọn đi đường tắt bất đắc dĩ ấy, thì ra hắn đã động tình từ khi đó rồi, chẳng trách nàng không tin, ngay cả chính hắn cũng là dùng hai năm đi theo mới làm rõ được sự rung động kia rốt cuộc là loại cảm tình gì.

Cái gương mặt như người chết này thật sự làm La Sát không nhìn tiếp được nữa, hai huynh đệ kết nghĩa của hắn luôn luôn khôn khéo hiểu sự đời, thế nào vừa gặp phải nữ nhân liền khẩn trương đến chân tay co cóng: “Nếu thật sự quyết một lòng với cô nương ấy thì cứ nói cho cô nương ấy biết, ngày nào cũng nói, nói đến khi tai cô nương ấy chỉ có thể nghe thấy giọng nói của huynh thôi không phải xong việc rồi sao? Còn vậy mà vẫn không được nữa thì huynh rời khỏi Phượng Tiên Lâu đi, nói thật lòng, với gương mặt mỡ lợn này của huynh mà có thể thích được thì đúng là dũng cảm, cô nương ấy không nhượng bộ lui binh, chẳng lẽ huynh cũng không nắm lấy cơ hội?

“Trước đây ta đã từng hứa, cả đời không rời khỏi Phượng Tiên Lâu.”

“Nực cười, người đã chết còn hứa hẹn cái rắm.” La Sát khịt mũi khó chịu, “huynh với Lão Hồ Ly đều coi một lời hứa đáng giá ngàn vàng, có cần thiết không? Huynh ấy còn may, vì giữ lời hứa chạy khắp đại giang nam bắc, tốt xấu gì cũng tìm được cho mình một nữ nhi, còn huynh thì sao? Có Đường Ngọc và Lưu tổng quản tiếp nhận, không có huynh thì Phượng Tiên Lâu cũng vẫn mở cửa, người bắt huynh lập lời thề cũng đã mất lâu đến có thể lấy xương gõ trống rồi, người đi trà lạnh, hứa hẹn gì cũng chẳng còn, không lẽ người chết còn quan trọng hơn người sống huynh quan tâm sao?”

Bách Lý Minh Nguyệt vẫn còn trầm mặc, nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc lâu sau mới nghiêng đầu cười nhìn hắn: “Tiểu lão đệ, mấy ngày không gặp như cách ba thu nha, nhớ ngày đó đệ còn nói nữ nhân như bàn ghế, ài… ài!”

“Vậy phải xem là nữ nhân nào, à này, huynh có đem chuyện huynh trúng độc nói với cô nương ấy không?”

“Làm sao có thể? Tranh thủ đồng tình nhận lấy từ bi bố thí ư, cái loại tình cảm ấy không phải thứ ta muốn.”

La Sát đập bàn cười to: “Lời nói chẳng dễ nghe tí nào, huynh đây là cổ hủ, chịu ảnh hưởng từ mẹ huynh quá nhiều, tình cảm nam nữ không phải tất cả đều gay gắt như huynh nhìn thấy vậy đâu, ở điểm này Lão Hồ Ly thông minh hơn huynh, tình cảm là sẽ thay đổi, ôi… đệ nói này… trong hai người dù sao cũng phải có một người thông suốt được mà đi ra ngoài, chứ cả hai đều làm rùa rụt đầu như vậy thì sẽ làm rùa đến chết già mất.”

Bách Lý Minh Nguyệt nâng chén trà trong tay thưởng thức, đạo lý không phải không biết, nhìn người khác thì đều có thể bình tĩnh thấu triệt, nhưng đến mình gặp phải liền rối loạn mất trật tự, ở trên đời này, người “thật” giống như La Sát cũng không gặp nhiều, mà tình huống của Thất Huyền cũng khác xa Phi Hồng vui vẻ lạc quan.

Tuy nhiên lời nói này quả thật gợi ý cho hắn không ít, luôn nằm trên giường lăn qua lăn lại, chẳng trách bị xem như “Ân khách”.

“La Sát, đệ từng ghé Ngọc Trúc Sơn Trang, cảm thấy dưỡng nữ của Ngọc Vô Tâm thế nào?”

“Còn nhỏ nhưng rất ranh mãnh, có dũng khí, trong lúc nguy hiểm có thể cơ trí ứng biến, ở trong trang rất được lòng người, Lão Hồ Ly cũng rất cưng chiều.” Chỉ kém chưa ngậm trong miệng.

“Ừ… xem ra cô nương ta sống rất tốt.”

Giọng điệu kỳ lạ làm cho La Sát nhướng mày: “Thật hiếm khi huynh lại cảm thấy hứng thú với một tiểu quỷ xa lạ.”

Bách Lý Minh Nguyệt không thể phủ nhận cười cười: “Đương nhiên cảm thấy hứng thú, ở nơi này của ta đang có một tỷ tỷ vì chưa tìm thấy tiểu muội mà hao tổn tinh thần đây…”

Hắn cao hứng nổi lên ý định đến thăm nhà huynh đệ, sau khi đem chuyện cần dặn dò đều dặn dò xong liền bảo Đường Ngọc đánh xe đến Bạch Vân Đường đón người, vốn hy vọng có thể mang Thất Huyền ra ngoài giải sầu, kết quả người đi nhà trống, nha đầu kia đi rồi, đi đến gọn gàng nhanh chóng, không để lại một chữ.

Xem như nàng lợi hại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play