Tiếp diễn (4)
“Thiên thần” mở to hai mắt, vẻ mặt như bị mê hoặc.
“Cô rốt cuộc là người như thế nào?” John tiếp tục tra hỏi, vừa sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
“Thiên thần” vẫn giữ nguyên bộ dạng mơ mơ màng màng, cuối cùng John không thể nhịn được nữa, nắm chặt lấy vai cô ra sức lắc.
“Cô cũng nên nói cái gì đi chứ! Những người tập kích chúng ta đó là những người nào hả?”
“Thiên thần” bị anh lắc tới đầu óc choáng váng, cách một hồi lâu mới nhịn không được kêu lớn lên, “Được rồi, được rồi, tôi nói cho anh biết!”
John thấy cô không tiếp tục làm ra bộ dạng của một đứa trẻ con nữa, ngừng rung lắc, đứng trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống thẩm vấn người ngồi trên ghế sofa.
“Những người áo đen đó, họ là Mafia hả?”
“Thiên thần” lắc lắc đầu, “Tôi nghĩ chắc bọn họ là người bên chính phủ.”
“Cơ quan chính phủ? FBI? CIA?”
“NASA?” “Thiên thần” có chút không chắc chắn, cô dừng một hồi, ngẩng đầu hỏi, “Cơ quan phụ trách chuyện người ngoài hành tinh của các anh là cơ quan nào?”
“Hả?” John hơi sững người, “Chắc là Homeland Security quá.”
“Vậy thì chắc là người ở đó.”
“Chờ chút!” John cuối cùng cũng phản ứng được với những gì cô nói, “Ý của cô là… cô là người ngoài hành tinh?”
“Thiên thần” bình tĩnh gật đầu.
John cảm thấy dở khóc dở cười. Mấy ngày nay cuộc sống anh đã trải qua như phim kinh dị, phim tình cảm, phim tâm lý gia đình, sau đó là phim hành động, cuối cùng lại chuyển hướng thành phim khoa học viễn tưởng rồi sao?!
“Nhưng rõ ràng cô giống y hệt người Trái Đất mà!”
“Đây là hình thái tự vệ. Vì để lẩn vào với người Trái Đất nên mới làm như thế.”
“Vậy hình dáng nguyên thủy của cô là như thế nào? Người tí hon màu xanh sao?” John châm biếm với vẻ mặt không tin tưởng.
“Thiên thần” nở nụ cười giảo hoạt, “Anh muốn biết sao? Sẽ hối hận đó nha.”
“Không, không cần nữa.” John vội vàng khoát tay, “Cô đừng có phá hỏng ảo tưởng tốt đẹp của tôi.”
“Thiên thần” nghe thế, chỉ cười không nói.
“Vậy thì quý cô người ngoài hành tinh, xin hỏi chuyến này cô đến Trái Đất là có chuyện gì vậy?”
“Thiên thần” chẳng hề để tâm đến giọng điệu của anh, cô lạnh lùng đáp, “Chúng tôi đến quỹ đạo lân cận Trái Đất tiến hành quan trắc hành tinh, phi thuyền gặp trục trặc, bị rơi vỡ trên Trái Đất. Chuyện này bị chính phủ người Trái Đất phát hiện ra, hơn nữa một đồng sự của tôi còn bị bọn họ bắt sống.”
“Vậy sao cô không đi cứu anh ta, mà còn xuất hiện trước cửa nhà tôi?”
“Trong lúc phi thuyền rơi tôi đã bị thương nặng, tuy rằng đã tiến hành tự hồi phục, nhưng vì tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên phải ngủ đông một khoảng thời gian ngắn.”
“Ngủ đông?” John cũng không cảm thấy lúc đó cô có hôn mê lâu vậy đâu…
“Hàm lượng dưỡng khí trong khí quyển Trái Đất quá thấp, không thể cung cấp đủ nhu cầu cần thiết cho cơ thể chúng tôi. Thiếu dưỡng khí thời gian dài sẽ làm cho chức năng của cơ thể, nhất là đại não bị tổn hại, cho nên bất đắc dĩ phải dừng lại các chức năng của cơ thể, giảm bớt nhu cầu dưỡng khi.”
“Cái … cái gì?” John hoàn toàn mờ mịt.
“Cũng tức là, lúc bình thường tôi đây, chức năng cơ thể phần lớn ở vào trạng thái ngừng. Chỉ những lúc cảm ứng thấy nguy hiểm thì các chức năng mới được mở ra.”
“Ý cô là, cô giống như một đứa trẻ lôi kéo, kêu tôi là ba ba không phải là cố ý bỡn cợt tôi?” John cảm thấy sự tức giận của mình đã tiêu tan đi một chút.
“Đúng vậy, do chức năng của não bộ ngừng hoạt động, trí thông minh của tôi chỉ bằng một đứa trẻ, trên căn bản đều là bản năng. Nhưng mà,…” Nói đến đây, “thiên thần” nở một nụ cười giảo hoạt, “Một lý do khác nữa là, do điều kiện năng lực ngôn ngữ không được đầy đủ, làm như vậy có thể đơn giản mà hữu hiệu kích thích ý muốn bảo hộ của anh, nhờ thế bảo đảm an toàn của mình.”
“…” John có một loại thúc đẩy muốn đánh cho cô một cú, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấm áp và mê người của cô, ngược lại anh lại không thể nào giận nổi, cảm thấy có chút cảm giác như đưa đám.
“Cô đến từ hành tinh nào?” Anh bắt đầu hỏi vài câu hỏi hiếu kỳ.
“Một hành tinh mà với phạm vi hiểu biết của anh, chắc chắn không biết là hành tinh nào.” Cô vẫn duy trì nụ cười đó, John đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô rất đáng ghét.
“Vậy tên của cô là gì?” Anh lại hỏi, “Nhiều ngày như vậy tôi vẫn chưa biết tên thật của cô.”
Người đẹp ngoài hành tinh càng thêm vui vẻ mà cười lên, đôi môi đỏ thắm kẽ mở ra, trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh tần số cao, “※◎#%¥×”
Âm thanh này John nghe không khác gì âm thanh ma quái xuyên qua màng nhĩ, anh nghe mà ù cả tai, “Cô… cô nói cái gì?”
“Tên của tôi phát âm vượt ra khỏi phạm vi âm tần mà người Trái Đất có thể tiếp thu được, nói ra anh cũng không hiểu.” Cô cười càng thêm rạng rỡ.
“…” Lần này tinh thần của John lại bị đè bẹp.
Trước lúc anh có thể hồi phục lại và mở miệng hỏi một câu khác, vẻ mặt của “thiên thần” đột nhiên thay đổi, nụ cười trên môi vụt tắt, thay vào đó là một giọng điệu nghiêm túc, “Bọn họ đến rồi.”
“Bọn họ?” John nghe vậy thì sững người.
“Thiên thần” chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, John nhích tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, không khỏi hoảng sợ. Bên ngoài sắc trời dần tối, nhưng trong nhá nhem vẫn có thể nhìn thấy bóng người chuyển động, nhìn cẩn thận một chút thì chẳng chút khó khăn đã có thể phát hiện ra những căn nhà xung quanh đã bị cảnh sát chống bạo động vũ trang đầy đủ vây chặt một cách hoàn toàn không chút tiếng động.
“Làm sao bây giờ?” Anh nhìn ngọn nguồn tất thảy sự phiền phức này càng thêm nổi nóng.
_____ Chỉ số nguy hiểm xác định: Cấp độ 5.
_____ Năng lực hạn chế mở ra: 100%.
Người đẹp ngoài hành tinh cúi đầu nói gì đó mà anh nghe không hiểu, John cảm thấy bây giờ mình như con kiến bò trên chảo nóng, vô cùng sốt ruột.
“×※%¥#◎!” Cô ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.
“Cái… cái gì?” John lại cảm thấy một cơn ù tai, giây phút tiếp theo, kèm theo một đống tạp âm đinh tai là một tia sáng chói lóa mắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, bên ngoài bầu trời đã bị chiếu sáng như ban ngày.
John còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được tiếng nổ chói tai “bùm bùm lốp bốp” truyền đến, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết.
Anh nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người đẹp ngoài hành tinh, cố gắng hỏi cô xem đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng tiếng tạp âm ầm ầm kia đã che lấp mất tiếng nói của anh.
Cuối cùng, tạp âm hơi ngừng lại một chút, “thiên thần” lập tức kéo John dậy, từ khẩu hình của cô, John có thể đoán được câu cô nói là “Đi gara xe!”
Nhìn thấy tình hình bên ngoài, John càng thêm trợn tròn mắt. Những người cảnh sát chống bạo động kia chẳng hiểu vì sao mà tất thảy đều đã ngã rạp trên mặt đất, còn trên bầu trời thì đang lơ lửng một vật thể phát sáng hình tròn dẹp lớn cỡ nóc nhà của anh, từ vật thể đó bắn ra những tia sáng trắng vô cùng chói mắt.
“Cái… cái kia là UFO của cô sao?” Anh hơi lắp bắp.
Người đẹp ngoài hành tinh khinh khỉnh liếc nhìn anh một cái, “Anh có biết tên đầy đủ của UFO là gì không?”
“Khụ… Unidentified Flying Object?” (Vật thể bay không xác định) John không biết cô hỏi như thế là có dụng ý gì, lúc đầu hơi ngẩn ra.
“Nó đối với tôi mà nói sao có thể là Unidentified.” (Không xác định) “Thiên thần” tiếp túc hung hăng khinh khỉnh nhìn anh.
“…” John bị kích động suýt hộc máu.
“Còn ngẩn ra làm cái gì, nhanh lái xe đi!” Người đẹp sốt ruột dậm chân.
Lúc này John mới khởi động xe một cách muộn màng, từ trong đống cảnh sát cơ động ngã sóng soài đầy đất kia tìm khoảng hở để đi qua.
Thỉnh thoảng sẽ thấy mấy con cá lọt lưới còn đang đứng cố gắng nổ súng, hoặc xông về phía họ, lúc này trên trời sẽ nhá lên mấy tia chớp, sau đó thì họ sẽ lại ngã lăn ra đất.
John cảm thấy một cơn sợ hãi, run run hỏi vị “thiên thần” thoạt nhìn rất xinh đẹp kế bên, “Cô… cô giết hết bọn họ rồi à?”
“Ngu ngốc, chỉ giật điện hôn mê thôi.” Người đẹp ngoài hành tinh ném cho anh một cái liếc mắt, “Chúng tôi không có quyền hạn giết chết sinh vật Trái Đất.”
Hết chương 5
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT