Chủ nhân thất nghiệp kinh tế suy;
Mèo con cuối cùng phải cho đi.
Sau khi được đưa về nhà, Ngưu Tiểu Hổ và sáu đứa con bảo bối của nó đều nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Ngưu tiên sinh và Chu tiểu thư đã thỏa thuận xong, sáu bé mèo con đều được giữ lại nuôi nấng. Dựa theo thu nhập hiện tại của hai người bọn họ, duy trì mức sinh hoạt như trước khi Ngưu Tiểu Hổ bỏ đi mà nuôi dưỡng tám con mèo thì có hơi chút khó khăn, nhưng mà không sao, Chu tiểu thư lúc thường mua ít lại hai bộ quần áo, Ngưu tiên sinh tham gia ít lại vài bữa họp mặt bạn bè thì cũng không đến nỗi nào. Cuộc sống so với trước đây có hơi khốn khó vẫn cứ ngày lại qua ngày. Song, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Nửa năm sau, Ngưu tiên sinh bỏ việc, anh trở thành thất nghiệp.
Đối với chuyện thất nghiệp của Ngưu tiên sinh, Chu tiểu thư không tỏ ra quá thất vọng. Đều là thanh niên trẻ trung, ngày tháng vẫn còn dài mà, mất một công việc thì có sao đâu. Đây không phải là có cơ hội để đi tìm một công việc mới, có tiền đồ, thu nhập cao hơn công việc trước hay sao? Ngưu tiên sinh lại là sinh viên giỏi tốt nghiệp từ một ngôi trường danh tiếng, Chu tiểu thư rất có lòng tin với anh.
Nhưng sau mấy lần đến thị trường việc làm, Ngưu tiên sinh càng ngày lại càng chán nản hơn. Không phải là vì không có công việc, cũng không phải là anh không đủ điều kiện, mà là, anh không cam lòng tìm một công việc có thu nhập thấp hơn trước đây. Nói trắng ra là, anh không cam lòng làm một công việc có thu nhập thấp hơn Chu tiểu thư. Anh là đàn ông mà, anh muốn gánh vác trách nhiệm chính yếu là nuôi gia đình.
Cho nên, tiền lương của Chu tiểu thư và khoản tiền tiết kiệm tạm thời trở thành toàn bộ chỗ dựa của hai con người và tám con mèo. Vậy có nghĩa là, ít nhất là tạm thời, hai người bọn họ không thể nào nuôi nổi tám con mèo nữa. Không còn cách nào, hiện thực quan trọng hơn sự hứa hẹn nhiều. Chu tiểu thư nhìn con số ngày càng ít đi trên sổ tiết kiệm ngân hàng, lại quyết tâm một lần nữa: đem mèo con đi cho.
Khiến người khác không ngờ tới chính là, lần này Ngưu Tiểu Hổ không còn cố chấp không chịu nữa. Có thể vì sau khi đã trải qua một lần gian khổ một mình nuôi dưỡng đàn con, người mẹ trẻ này đã hiểu ra một đạo lý: dựa vào sức lực ít ỏi của nó thì còn lâu mới có thể nuôi sáu đứa con khôn lớn. Thay vì để bị chết đói trên đường, bị những động vật khác cắn xé ăn thịt, không bằng đưa từng đứa từng đứa cho những người xa lạ nuôi dưỡng. Sống chết, tốt xấu, phó thác cho số phận thôi…
Sáu bé mèo đã được đưa đi. Khi ra khỏi nhà, cứ như chúng nó biết được từ nay sẽ phải rời xa mẹ mình, mãi không gặp lại, con nào con nấy đều kêu gào đến cực kỳ thê thảm. Còn Ngưu Tiểu Hổ lại trấn tĩnh đến khác thường. Nó ngồi ngay ngắn ở cạnh cửa, lặng lẽ nhìn đám con của mình rời xa khỏi tầm mắt, từ đầu đến cuối chẳng hề kêu một tiếng.
Ngưu Tiểu Hổ mất con chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa, cả ngày trời cũng chẳng ăn được chút gì. Chu tiểu thư vừa áy náy vừa buồn bã, nhưng chẳng thể làm gì.
Ngày nào Ngưu tiên sinh cũng lướt net tìm tin tuyển dụng, sau ba lần bốn lượt, ngàn lựa vạn chọn, sau nhiều phen trắc trở, cuối cùng anh cũng vào làm tại một công ty nước ngoài có quy mô không nhỏ. Ngôi nhà của hai người đã khôi phục lại sự vui cười và ấm áp trước đây.
Cũng có thể bởi vì ảnh hưởng từ tâm trạng của chủ nhân, cũng có thể do sau cơn đau khổ sâu sắc tất cả lại yên bình trở lại, Ngưu Tiểu Hổ trở nên hoạt bát hiếu động. Mà sau khi đã chữa lành cái chân bị thương, Chu Bụng Nhỏ cũng trở nên thành thục, chững trạc hơn trước đây rất nhiều. Và điều khiến người khác vui mừng chính là, nó đã bắt đầu nhận được sự ưu ái của Ngưu Tiểu Hổ.
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT