Đẻ ra được sáu bé mèo nhí;
Vì tránh biệt ly cả nhà chạy.
Từ sau khi Ngưu Tiểu Hổ được chuẩn đoán là đã mang bầu ở bệnh viện thú cưng, Chu Bụng Nhỏ đã tự giác chuyển từ ban công đến ngủ ở phòng cất đồ. Sự việc này kéo dài cho đến khi Ngưu Tiểu Hổ sinh con.
Vốn là Chu tiểu thư tính tự mình đỡ đẻ cho Ngưu Tiểu Hổ, nhưng vào ngày sinh, dù thế nào thì Ngưu Tiểu Hổ cũng không cho người chạm vào nó. Tính tình vốn đã quật cường từ khi còn nhỏ, Ngưu Tiểu Hổ chui vào phòng sanh mà Chu tiểu thư đã chuẩn bị tươm tất cho nó – một chiếc hộp giấy rất to và được lót tương đối thoải mái. Nó vào là ở trong đó cả nửa ngày, chẳng ăn cũng chẳng uống. Chắc khoảng sau nửa đêm, tiếng “ùng ục ùng ục” như tiếng người bị tiêu chảy truyền từ hộp giấy tới, Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh đang mơ màng ngủ thì nín thở im lặng chờ đợi trong bóng đêm. Vài phút sau, tiếng động ngừng lại. Chu tiểu thư đang cực kỳ tò mò muốn đi xem mèo con mới ra đời thì bị Ngưu tiên sinh kéo lại, hai người nằm trên giường nhưng lại ngủ không được, nằm tán gẫu đến hừng sáng.
Sáng sớm, Chu tiểu thư đi ra ban công xem xem nàng mèo Ngưu Tiểu Hổ mới được làm mẹ. Cô vốn tưởng rằng Ngưu Tiểu Hổ làm mẹ rồi chắc sẽ ngoan dịu hơn lúc bình thường, nhưng ai biết được nàng mèo đang ấp một ổ mèo con mới sinh lớn cỡ con chuột con, trên người chỉ có một lớp lông ngắn ngủn mỏng mảnh lại hung dữ khiếp người, nó phát ra tiếng “Grào grào” cảnh báo, chẳng để cho Chu tiểu thư đến gần.
Ngày thứ hai, vẫn như vậy.
Ngày thứ ba, như cũ.
Cho đến tận ngày thứ năm. Hôm đó, sau khi Ngưu Tiểu Hổ ăn hết cơm trộn đồ hộp cho mèo thì nó lại gấp gáp đứng ở mép cửa kêu, muốn ra ngoài cho bằng được. Sau khi cho nó ra ngoài, Chu tiểu thư vui hớn hở chạy đến ban công để ngắm mèo con.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Cả thảy có sáu con mèo con! Sau năm ngày trời, mèo con hình như đã lớn thêm một tí tẹo, mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra hết, vẫn còn giống như chuột con vậy. Cả sáu bé mèo vẫn còn nhỏ quá, thật sự là quá nhỏ luôn, dồn thành một đống cũng chẳng được bằng mẹ mèo Ngưu Tiểu Hổ của chúng nữa. Tình mẹ dâng trào, Chu tiểu thư kiềm chế không đặng mà muốn đưa tay bắt một con đùa một chút, Ngưu tiên sinh thấy vậy liền ba bước thành hai, phóng nhanh tới ngăn cô lại, “Đừng em! Khi anh còn nhỏ, nhà bà nội có con mèo mẹ đẻ mèo con ra, anh cũng thấy chúng thú vị nên bắt một con ngắm một chút rồi ôm một tẹo, ai ngờ mèo con nhiễm mùi người nên mèo mẹ không nhận ra được đó là con của mình, sau đó, mèo con sống sờ sờ đó mà bị ăn mất.” Nghe xong, toàn thân của Chu tiểu thư nổi hết cả da gà, cô chẳng còn dám mơ mộng gì đến ổ mèo con đó nữa.
Chẳng biết tại sao mà Chu Bụng Nhỏ lại rất sợ ổ mèo con đó. Có một lần, nó thử đến gần cái hộp giấy đó thì bị Ngưu Tiểu Hổ phát hiện. Ngưu Tiểu Hổ chẳng chút niệm tình cũ, vừa “grà…” lại “xì….” nó, còn xông lên muốn dùng móng vuốt vỗ Chu Bụng Nhỏ nữa, làm cho cậu chàng sợ đến quay đầu tháo chạy, chẳng còn dám đến gần ban công một bước.
Đám mèo con bắt đầu biết bò, chúng cứ cố gắng bò từ cái lỗ trên mặt bên của hộp giấy ra ngoài, từ ban công bò thằng đến phòng khách. Chu Bụng Nhỏ đang lim dim nằm cuộn tròn trên ghế sofa, trong lúc vô tình liếc nhìn, nó liền phát hiện ra đám mèo con ngây dại kia đang bò lung ta lung tung, nó hãi đến nổi chẳng dám động đậy, sau khi định thần lại được thì ngay lập tức liền cắm đầu chạy vào phòng cất đồ, nguyên cả một ngày chẳng dám lộ diện.
Chớp mắt, đám mèo con đã tròn một tháng tuổi. Chu tiểu thư bắt đầu rầu rĩ, hai thêm sáu, tới tận tám con mèo, tám cái miệng! Một hai tháng thì không có vấn đề gì, nhưng thời gian kéo dài thì căn bản là không thể nuôi nổi chúng nó. Huống chi diện tích phòng ở cũng có giới hạn, trong nhà có hai người, tám con mèo, nghĩ thôi cũng thấy chật đến sợ rồi. Chẳng còn cách nữa, đành nhẫn tâm, đem bầy mèo con đi cho, sau đó đưa Ngưu Tiểu Hổ đi làm phẫu thuật triệt sản, như vậy mới là thượng sách.
Tối đó Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh bàn bạc một chặp, quyết định ngày hôm sau sẽ đem đám mèo con đưa đến cho bà con của Ngưu tiên sinh ở vùng ngoại thành. Ở đó điều kiện cho phép, để cho người bà con giúp họ chăm nom cho đám mèo con thì chắc cũng không thành vấn đề.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Ngưu Tiểu Hổ vẫn luôn nằm gục dưới chân bàn uống trà, nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ chẳng hề hay biết chuyện gì, đối với chuyện gì cũng không quan tâm.
Nhưng, xảy ra chuyện quái lạ. Ngày hôm sau, lúc Chu tiểu thư xách túi du lịch đến bên ban công, nhìn qua chỉ thấy cái thùng giấy trống không và thức ăn mèo, nước bị hất đổ đầy đất. Ngưu Tiểu Hổ đã mất tích một cách thần bí. Cùng với sự mất tích bí ẩn của nó còn có sáu bé mèo con vừa mới đầy tháng, đi đứng vẫn còn lảo đa lảo đảo, căn bản là vẫn chưa nhìn thấy rõ đường đi. Chu tiểu thư trợn trừng mắt, há hốc mồm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hết chương 4
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT