Chương 4: Ngày thứ ba làm chó
Ống quần màu trắng dính bùn lem luốc, giống hệt như tra nam ngoại tình, đều nổi bật chói mắt.
Thậm chí đôi giày đắt tiền cũng bị vấy bẩn.
Cố Kinh Giới cúi đầu nhìn xuống, toàn thân Husky xám xịt dính đầy vết máu đang dính lấy chân mình.
Anh lắc lắc vài cái ,thế nhưng lại không thể dứt nó ra, không chút dấu vết cau mày.
Vậy mà con Husky toàn thân bầm dập này lại như chẳng hề hay biết, hai cái móng vuốt của nó cứ bám chặt lấy anh không buông.
Giống như viên kẹo mạch nha đầy tội nghiệp.
Suy nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu Cố Kinh Giới trong chớp mắt.
Cố Toa nhanh chóng lấy khăn ướt khử trùng từ trong túi ra, giọng điệu cô không khỏi hoảng hốt : " Anh …Aiz, anh chờ một chút đã. "
Cô biết anh trai nhà mình mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng.
Con chó kia chắc không biết chân của nó bẩn đến mức nào, chưa kể bây giờ thì nó đang rất khó chịu.
Đồng Vận Thi : " Anh Cố , con chó này trông có vẻ rất thích anh đấy. "
Vẻ mắt Cố Kinh Giới vô cảm : " Loại yêu thích này, tôi cũng không cần. "
Úc Đinh ngẩng đầu dậy.
Nắm chặt tay. JPG
Mẹ nó chứ !
Nhưng cố tình hắn vẫn cần phải lấy lòng đối phương…ngẫm lại càng thấy chua xót.
Úc Đinh cảm thấy bản thân hắn đại khái chính là nam chính đau khổ nhất trong lịch sử xuyên việt.
Cố Kinh Giới tiếp lấy khăn ướt từ tay Cố Toa, cúi lưng cố gắng banh hai cái chân chó bân bẩn kia ra.
Nhưng mà hoàn toàn không thể tách được.
Husky nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đang dần lờ đờ nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Kinh Giới trầm tư: Chẳng lẽ đây chính là ánh mắt của trí tuệ trong truyền thuyết ?
Một người một chó cứ như thế giằng co trong vài giây.
Cố Toa chạm vào Đồng Vận Thi: " Cô thực sự muốn nuôi con chó này sao ?"
Đồng Vận Thi chần chừ một chút.
Vừa rồi cô thấy hai chân sau của con chó này đều dính đầy những cục máu đông, cô còn tưởng nó bị thương nặng.
" Trong làng không có cửa hàng thú cưng, nó bị thương nặng như vậy chắc cần phải đến bệnh viện trong thành phố để chữa trị, nhưng bây giờ rất khó tìm được xe nào đồng ý chở nó đi…" Cô cười khổ.
Cố Toa nói ngay lập tức: " Tôi sẽ nhờ anh tôi chở nó đi. "
" Không không, như vậy thật sự quá làm phiền mấy người rồi ." Đồng Vận Thi xua tay.
Cố Toa: " Tại sao lại phiền phức chứ? Chẳng sau đâu, anh tôi thật ra rất thích chó, ảnh vẫn luôn muốn nuôi một con chó lông vàng, chẳng qua là vì thói ở sạch thôi. "
Đồng Vận Thi còn muốn nói gì đó.
Cố Kinh Giới lại chẳng thể kiên nhẫn được nữa, một bên vừa duỗi chân , một bên vừa nói:
" Bọn tôi có thể trở con chó này vào trong nội thành, rồi chi trả các khoản thuốc men cho nó luôn… Nhưng mà, trước hết hai người có thể giúp tôi khiêng nó lên được không ?"
Hai cô gái thấy anh rơi vào cảnh quẫn bách liền vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Tuy đang ở trong nông thôn nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác.
Nếu đám chó săn chụp được cảnh tượng Cố Kinh Giới bị một con Husky ngu xuẩn quấn lấy, kiểu gì cũng lên hotsearch trăm phần trăm.
Lúc này, Úc Đinh đã kiệt sức tới mức ngất đi.
Thấy nó nhắm mắt rồi mà vẫn quấn chặt lấy Cố Kinh Giới, nội tâm Đồng Vận Thi vô cùng cảm khái không hổ là mị lực đầy sức hút của ảnh đế, đến cả chó cũng lọt hố.
Cố Kinh Giới cùng Cố Toa đưa tiền thực phẩm dinh dưỡng và tiền bồi thường cho ông nội Đồng, lại trò chuyện mấy câu rồi vội vã chào tạm biệt.
Rốt cuộc thì bên ngoài vẫn còn một con chó đang hôn mê đợi họ.
Đồng Vận Thi vốn định tự mình ôm nó lên xe, nhưng cô lại giữ không nổi, suýt chút nữa thì bản thân cũng ngã theo.
Cô có chút xấu hổ : " Không ngờ nó lại nặng như vậy. "
Cố Toa : " Để anh trai tôi bế, để anh ấy bế đi. "
Cho nên cuối cùng, người vác chó lên xe vẫn là Cố Kinh Giới, rồi lại tự mình lái xe đưa nó tới bệnh viện thú y.
Một thân trang phục trắng, lại bị vấy cho bẩn như mực đen.
Xe cũng phải đem đi rửa sạch mới được.
Cố Kinh Giới: Đây chính là hậu quả của việc ra ngoài không xem giờ hoàng đạo.
Bác sĩ nói con chó này cần phải nằm viện mấy ngày để tiện quan sát.
Bệnh tình của Husky không nghiêm trọng, nhưng việc cố định xương bị gãy bên trong, rồi thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cũng phải lên tới hơn 5000.
Khi nghe thấy con số này, Đồng Vận Thi có chút hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng ý thức được nuôi chó không hề đơn giản.
Chó cưng trong nhà không thể tùy tiện nuôi bằng thức ăn thừa như chó ở nông thôn được.
Cho dù nhà họ Cố vừa mới đưa cho cô một số tiền bồi thường khá lớn, nhưng sau khi trả xong các khoản nợ thì cũng chẳng còn bao nhiêu.
Trong lòng Đồng Vận Thi rõ ràng mình có lẽ không thể chăm sóc tốt cho Husky được.
Nhưng không biết về sau phải tìm cho nó một người chủ mới ở đâu ?
Cô nhìn anh em nhà họ Cố trước mặt.
Cố Toa thật ra cũng rất thích con chó Husky này, nhưng nuôi chó trong ký túc xá đại học thì hơi bất tiện.
" Giá mà anh trai cô không có thói nghiện sạch sẽ, rồi đồng ý nhận nuôi nó thì tốt rồi. " Đồng Vận Thi cảm khái.
Cố Toa gật đầu đồng ý.
Cô luôn cảm thấy một mình anh trai mình sống trong ngôi nhà rộng lớn như vậy hẳn rất trống vắng, cô đơn và lạnh lẽo.
Cô quay đầu hỏi anh trai mình, nhưng lại thấy da đầu tê rần.
Cố Kinh Giới lạnh lùng nói: " Đừng có tìm phiền phức cho anh. Bình thường anh đều đi công tác, đào đâu ra thời gian mà nuôi chó ?"
Cố Toa nói thầm : " Làm như có mình anh bận rộn chắc, em thấy trong nhà các minh tinh khác cũng nuôi chó mà, cùng lắm thì thuê bảo mẫu chuyên biệt. "
Cố Kinh Giới lạnh lùng nói : " Không cần em nhọc lòng. Cô Đồng đây không phải muốn nuôi nó sao ?"
" Cô ấy bình thường ở trong đoàn làm phim hình như cũng hay bận rộn, đến cả bản thân cũng chưa chắc có thể chiếu cố tốt. Hơn nữa chân của con chó này đều gãy, khẳng định càng phải dụng tâm chăm sóc hơn…" Cố Toa càng nói càng thấy đúng lý hợp tình : " Với cả, trước đây không phải anh định nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này sao ? Trước hết giúp người ta nuôi dưỡng một thời gian thì đã làm sao ? Chờ tới khi anh đi đóng phim thì trả lại cho cô ấy là được mà. "
Cố Kinh Giới: " Không…" Chữ được còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.
Cố Toa đã che lỗ tai: " Em mặc kệ ! Nếu anh không giúp thì em sẽ tiết lộ bí mật của anh với bên ngoài ngay cho xem. "
Cô toàn dùng chiêu này để ăn vạ anh trai mình, lần nào cũng đều thành công.
Ở bên canh, Động Vận Thi lặng lẽ dựng tai lên hóng.
Bí mật gì cơ?
Cố Kinh Giới ở bên kia qua một lúc chẳng nó lấy một lời, chỉ chăm chăm nhìn Husky.
" Được rồi ". Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp đồng ý.
Buổi tối.
Úc Đinh mở mắt, thấy trước xuất hiện một vị bác sĩ mặc áo trắng đang đi về phía mình.
Trong đầu hắn vô thức hiện lên ba câu hỏi :
Tôi là ai ?
Đây là đâu ?
Mình biến thành người rồi sao ?
Tiếng chó sủa xung quanh ồn ào như chợ vỡ.
Nhìn thấy bảng " Bác sĩ thú y " ở ngực trái treo trên áo khoác trắng, Úc Đinh liền hiểu rõ.
Hắn vẫn còn kẹt trong ác mộng xuyên thư.
Trong bệnh viện thú cưng này được trang hoàng rất cao cấp, ngay cả nhóm bác sĩ cũng thống nhất mặc đồng phục.
Nữ chính Đồng Vận Thi khẳng định không thể trả nổi các loại dịch vụ thuốc men ở nơi như thế này.
Nội tâm Úc Đinh rất phức tạp.
Hiển nhiên , hắn được Cố Kinh Giới cứu.
Bác sĩ ngáp một cái : " Tiểu Quảng, em làm nhanh tay lên chút, sắp đến giờ tan làm rồi. "
" Được rồi, em làm nhanh đây. "
Đong! Đong —
Úc Đinh nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang liên tục bỏ thức ăn cho chó và mèo vào các lồng sắt khác nhau.
Đến lượt hắn, cô hơi kinh ngạc : " Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao ? "
" Gâu ! "
Úc Đinh duỗi chân duỗi tay một chút, quả nhiên thấy eo không còn đau nữa, lưng cũng không thấy nhức mỏi.
Thậm chí, chân trái đằng sau bị cuốn băng gạc vẫn có thể đi lại như bình thường.
Năng lực tự lành của chó bình thường đều mạnh mẽ như vậy sao ?
Lồng sắt được mở ra, chị gái nhỏ nhắn xinh đẹp kia liền nhét cho hắn một bát thức ăn cho chó, rồi tiện tay xoa xoa cái đầu chó của hắn :
" Ngoan nha ~ Bé husky mau ăn nhiều một chút, nhìn mày có chút gầy . "
Úc Đinh cúi xuống nhìn nhìn thân hình tròn vo của bản thân: "........"
Sau khi biến thành chó, khứu giác của hắn trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, có thể ngửi thấy mùi thịt xay nhuyễn thoang thoảng ở trong cái bát kia.
Tuy rằng bụng đói đã đến cồn cào, nhưng —
Úc Đinh : Lão tử là người ! Mỗi chỗ đều là người !
Hắn hôm nay dù có phải chết đói ở đây, cũng sẽ không ăn miếng thức ăn cho chó nào cả.
Những con chó ở chuồng khác, dù ốm yếu đến mấy cũng sẽ cố mà ăn vài miếng.
Chị gái nhỏ thấy Husky không ăn, liền lấy thêm hai cái xúc xích ăn vặt của thú cưng cho riêng hắn. "Ăn một chút đi, bằng không tí nữa sẽ đói. "
" Gâu gâu gâu! " Dựa vào cái gì mà thẳng chả kia có mà bọn ta không có.
" Grào grào grào ! " Hỡi giai cấp vô sản toàn thế giới hay mau nổi dậy!
" Ngaoooo " Tên xấu xí lập dị kia có, bổn chó cũng muốn có.
Úc Đinh rùng mình hai cái mà chẳng rõ lý do.
m thanh này… nghe là biết chắc không phải mấy con chó ngoan ngoãn.
Tiếng chó sủa suýt chút nữa chọc thủng nóc nhà. Chị gái nhỏ không hề dao động, quay đầu lại nhét cho Husky thêm một miếng thịt vịt khác, thiên vị một cách trắng trợn rõ ràng.
Chỉ là đối với lòng tốt này, Úc Đinh cảm thấy vẫn là bỏ qua cho kẻ bất tài này đi.
Đồng hồ trên tường chỉ đúng 7 giờ rưỡi, vừa đến lúc các nhân viên bệnh viện thú ý tan làm.
Những con chó kia cũng dần yên tĩnh lại.
Úc Đinh nằm xuống một lúc, vẫm cảm thấy đói đến phát hoảng.
Hắn không phải là kiểu người ngồi chờ chết.
Muốn ăn, thì phải tự mình ra tay!
Úc Dinh suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng vạch ra một kế hoạch vượt ngục trong đầu mình.
Cửa lớn của bệnh viện thú cưng hắn khẳng định không thể tẩu thoát ra được, nhưng chọn ổ khóa nhỏ của chuồng chó thì kẻ hèn này vẫn có thể xuống tay được.
Trong ánh mắt khiếp sợ của chúng chó, hắn kẽo kẹt mở cửa lồng.
Úc Đinh nhảy một bước thật xa, lại một lần nữa ngã sấp mặt xuống đất.
" ……"
Mấy lời luyên thuyên vớ vẩn của của đám chó đằng sau tự động bị chặn lại.
Úc Đinh biết rõ nơi này chắc chắn sẽ bị giám sát, thế nên hắn trước tiên vội vã chạy ra rút phích cắm điện.
Tiếp đấy, hắn liền thong thả bước đi, lang thang xung quanh một cách tự do như thể đang tuần tra lãnh thổ.
Bệnh viện thú cưng này có vẻ khá lớn, còn có cả hai tầng trên dưới.
Ngoài trừ chó, còn có cả mèo, thỏ, rùa đen, cá và vài loại khác.
Úc Đinh nhanh chóng phát hiện rằng bản thân hắn cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của các loài động vật khác. Nhưng mà hắn cũng không quá để tâm, dù sao thì đối với tình cảnh trước mắt thì chưa có ích gì cho thực tại.
Trong cuốn sách kia viết hắn là một thú nhân, có thể khẳng định hắn cùng Husky bình thường không giống nhau.
Phải là có cách nào đấy giúp hắn có thể biến trở lại thành con người.
Chỉ có điều hắn cũng không rõ " cách thức" kia là cái gì.
Lại nói tiếp… Hắn thật sự hoàn toàn không biết vai trò của chính mình trong cốt truyện kia như thế nào.
Lúc ấy hắn chỉ chú ý tới việc Cố kinh Giới có bao nhiêu thảm.
Úc Đinh bắt đầu cảm thấy ghét bản thân vì sao không đọc qua cuốn tiểu thuyết đó ngay từ đầu.
Thôi. Ăn cơm trước vậy.
Các ngăn tủ ở tầng hai bệnh viện thú cưng đều cất đầy thức ăn cho chó, thức ăn ho mèo đóng hộp cùng với mấy thứ linh tinh.
Trong mắt chó mèo khác thì đó chẳng khác gì bữa tiệc thịnh soạn, chỉ là Úc Đinh một chút cũng không thấy hưng thú.
À há!
Tìm được rồi .
Úc Đinh nhìn chằm chằm vào mấy bao đồ ăn vặt chưa bị mở trong góc, hai mắt đều xanh phát sáng.
Khoai tây chiên, vượng vượng tiên bối, bánh nướng trứng chảy, cánh gà ngâm tiêu…
Mấy đồ ăn vặt này hắn trước đây không dám ăn vì sợ hàm lượng calo cao, hiện giờ hết thảy đều bị cho hết vào bụng xử lý.
Ăn uống no say, Úc Đinh liền thấy buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ rõ phải thu dọn hiện trường phạm tội.
Hắn đem vỏ của mấy gói đồ ăn vặt vào trong nhà vệ sinh, xả xuống bồn cầu tiêu hủy chứng cớ.
May mà Husky cao và chân dài nên việc bấm nút xả nước không thành vấn đề.
… Từ từ, sao hắn vẫn còn may mắn như vậy ?
Làm xong hết tất cả, Úc Đinh chui về cũi sắt.
Hắn dùng sợi dây thép để khóa lại bằng miệng, rồi giấu dây đi, lúc này mới nặng nề ngủ.
Bên kia.
Cố Kinh Giới nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được, đầu giường vẫn đang mở đèn, cầm lấy di động nhấp vào thanh tìm kiếm gõ mấy chữ.
Làm thế nào để nuôi một con Husky ?