Toa xe ngựa này chật hẹp lại đơn giản, nhưng không ảnh hưởng đến tư thế ngồi đoan chính của Giang Hoài Việt, hắn vẫn bễ nghễ, nghiễm nhiên ôm cây đợi thỏ như thể chờ chính là con thỏ trắng ngốc nghếch Tương Tư này.

Tương Tư ngượng ngùng ngồi xuống một góc, ngước mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại đỏ mặt. “Đốc công…chiếc xe này là ngài sắp xếp sao?”

“Bằng không?” Hắn vẫn ngạo nghễ nói, “Ta không thường đi loại xe này.”

“Vậy… Vị trong cung kia đến, chẳng lẽ cũng là thủ hạ của đại nhân?”

“Cô nghĩ cái gì?” Giang Hoài Việt liếc nhìn nàng, trong lòng có chút bực bội. Tây xưởng Đề đốc hắn dù tay mắt thông thiên, cũng không có khả năng trắng trợn gọi người ngụy truyền thánh thượng khẩu dụ. Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn liền sớm rời đi, nhưng đến ngoài cửa mới phát hiện không thấy bóng dáng Tương Tư. Lại đợi một lát không thấy nàng đi ra, liền đoán là Tôn Dần Kha cùng đám văn thần tao khách tự cho mình phong nhã kia giữ lại nàng ở lại trong phủ.

Kỳ thật dù Tương Tư là đi hay ở cũng không liên quan đến hắn, lúc ấy hắn do dự trong nháy mắt, vẫn là ra lệnh lên đường trở về. Xe ngựa một đường đi về phía trước, trong đầu Giang Hoài Việt lại luôn quanh quẩn tiếng đàn tỳ bà nghe được ở yến hội.

Như một dòng suối trong vắt chảy qua, như châu ngọc hỗn loạn gõ cửa trái tim hắn.

Hắn đối với âm vận không có sở thích đặc biệt gì, nhưng khúc nhạc kia ám ảnh quanh quẩn không dứt. Giang Hoài Việt vốn định muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát, nhưng ngồi trong xe nhắm mắt lại cũng không tìm được bình yên.

Khó chịu. Bực bội.

Hắn vén bức mành tre trước cửa sổ, phố chợ tấp nập người qua lại, tiếng người bán hàng rong, tiếng cầm đồ rao hàng, cố gắng khiến cho tiếng đàn tỳ bà trong tâm trí hắn biến mất.

Nhưng trong lòng vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó.

Hắn cau mày, cảm thấy mình dường như trở nên thất thường. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cũng tìm ra lý do khiến mình bồn chồn.

Tương Tư vẫn chưa rời khỏi Tôn phủ.

Tuy rằng đến bây giờ nàng cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng Dương Minh Thuận đã thu nhận nàng làm thám tử Tây xưởng, tiểu nữ tử này lại từng chứng kiến không ít chuyện không nên biết, mặc kệ như thế nào, cũng không thể để cho nàng cùng các đại thần trong triều có quá nhiều thời gian tiếp xúc một mình.

Nhất là tôn Dần Kha là người thâm trầm trong thành phủ.

Giang Hoài Việt tỉnh táo, lúc này hạ lệnh xe ngựa trở về, lại nghĩ không thể cứ như vậy tùy tiện một lần nữa tới cửa, bởi vậy phái thủ hạ nói là hắn mất đi ngọc bội tùy thân, thuận lý thành chương đi Tôn phủ tìm kiếm, nhân cơ hội tìm hiểu tình cảnh Tương Tư. Đây là sự chuẩn bị đầu tay.

Thám tử kia hành động nhanh nhẹn, qua lại đều đem tình hình nhìn thấy đều báo cáo cho Giang Hoài Việt. Hắn đã biết Tương Tư bị giữ chân trong sảnh Khinh Châu, có nguyên nhân “mất đi ngọc bội”, tự nhiên có thể lấy cớ thủ hạ tìm không được, lần thứ hai trở về Tôn phủ.

Đang nghĩ làm thế nào để tìm cớ mang Tương Tư ra ngoài, trên đường lại gặp Dư Đức Quảng từ trong cung đi ra, biết hắn phụng mệnh đến Tôn phủ chúc thọ, Giang Hoài Việt tâm tư vừa chuyển liền có phương hướng.

Vạn Tuế gần đây thích đọc thơ Nam triều cũng không sai, hắn hướng Dư Đức Quảng nói thêm vài câu, khiến hắn sau khi nhìn thấy Tôn Dần Kha tùy ý nhắc tới. Tôn Dần Kha mặc dù đã già, nhưng cũng không hy vọng bị Vạn Tuế lãng quên như vậy, hắn cũng tự cho rằng bản thân là một người có sức ảnh hưởng trong giới văn học, tất nhiên vui mừng khi nghe nói quân vương yêu mến thơ ca, tự nhiên sẽ không mất đi cơ hội này cùng Thừa Cảnh Đế một lần nữa kéo gần quan hệ.

Quả nhiên, Dư Đức Quảng mới vào Tôn phủ không bao lâu, Tôn Dần Kha liền thay triều phục, hứng thú cùng theo hắn vào cung tạ ơn. Hắn sớm đổi xe ngựa, chờ ở trong ngõ nhỏ ngoài cửa sau Tôn phủ, người hầu đi ra thuê xe, xa phu vừa hô liền đến, lúc này mới dễ dàng đón được Tương Tư.

Chi tiết câu chuyện, Giang Hoài Việt cũng sẽ không nói rõ ràng với Tương Tư, càng không muốn để cho nàng bởi vì việc này mà cho rằng hắn cố ý chờ nàng, tìm không ra, còn muốn tìm cách “cứu” Tương Tư nàng ra ngoài.

Vì thế Giang Hoài Việt chỉ bưng tay, nhìn Tương Tư sau khi bị chế giễu rũ mi mắt ngồi đối diện, im lặng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Có đôi khi nàng mở miệng nói ra, sẽ làm khiến cho hắn tức giận, nhưng có đôi khi nàng im lặng không lên tiếng, hắn lại cảm thấy nhìn không vừa mắt.

Giang Hoài Việt đánh giá nàng một lát, trầm mặt chủ động mở miệng hỏi. “Đằng sau áo cô là gì? ”

Tương Tư vốn đang suy nghĩ lung tung, chợt lại nghe hắn nói chuyện, sững sờ trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại. “Sau lưng ta? Có gì vậy? ”

Lại là loại bộ dạng mờ mịt này! Đây không phải là nói rõ ràng cho hắn biết, ở trước mặt Giang Hoài Việt hắn, nàng thỉnh thoảng liền thất thần, không chút nào để hắn vào mắt sao?

Giang Hoài Việt cố nén không vui, chỉ vào bả vai nàng: “Phía sau có một đường dài màu đen, lúc cô đi lên ta tình cờ nhìn thấy.”

Tương Tư lúc này mới hiểu được: “À, đó là thái phó muốn ở trên lưng ta đề thi…”

Nàng còn chưa nói xong, Giang Hoài Việt đã hừ lạnh một tiếng, tràn đầy châm chọc: “Bảy mươi tám mươi mà còn nghĩ đến những chuyện này, văn nhân căn bản không thay đổi được thói quen phóng túng.”

Tương Tư đỏ mặt, nhìn bộ dáng hắn luôn châm chọc khiêu khích người khác cũng có chút không vừa mắt, liền nhỏ giọng nói thầm: “Người ta cũng không làm chuyện hạ lưu vô sỉ gì, chẳng qua muốn làm thơ thôi mà? ”

Hắn lại cau mày: “Cô để cho hắn đề thi?”

“Không... Ta tránh ra, không phải vì vậy mới làm vấy bẩn quần áo sao?”

“Ồ, nếu cảm thấy hành động kia cũng không phải hạ lưu vô sỉ, vì sao phải né tránh không theo?”

Tương Tư á khẩu không nói nên lời, kỳ thật bản thân không muốn để người ta coi thường như vậy, bằng không sao có thể tránh đi? Nhưng nhìn thấy thái độ hiện giờ của hắn, lại không muốn đem ý nghĩ chân chính của mình biểu lộ ra. Vì thế cố ý nghiêm mặt, rầu rĩ nói: “Chỉ là trước kia chưa từng trải qua, thoáng cái có chút không thích ứng mà thôi.”

Giang Hoài Việt càng mất hứng, đây là lời gì, không thích ứng? Chẳng lẽ trải qua nhiều lần còn có thể quen?

Hắn cũng không muốn nói chuyện phiếm chuyện này nữa, nhịn một hồi vẫn không nhịn được nói: “Nếu cô đã là gián điệp của Tây xưởng, thì cô nên biết cách thân cận với người khác. Không phải khách nào có yêu cầu gì cũng liều lĩnh mà làm.”

Lời nói của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, đến tai Tương Tư, không phải là quan tâm hay lo lắng, mà giống như trách móc và khinh thường hơn.

Nàng nghĩ đến lúc trước mấy lần muốn đi, lại bị giữ chân ở Tôn phủ, tân khách ngâm thơ đối chữ mà mình bị dày vò. Lúc ấy hắn lại chỉ gọi hạ nhân đi tìm ngọc bội gì đó, khiến cho nàng chợt sinh hy vọng, đột nhiên lại rơi xuống ngàn trượng. Vốn sự tình đã qua, nàng cũng không muốn nhớ tới nữa, nhưng hắn hết lần này tới lần khác còn muốn chạm vào, lại dùng lời nói không khách sáo như vậy khiến cho nàng lại một lần nữa cảm thấy oan ức.

Tại sao hắn luôn đổ lỗi cho nàng?

Thái phó bọn họ đều là quan viên triều đình, kỳ thật cũng không làm ra chuyện gì khác thường, nàng là mộ quan kỹ nho nhỏ, làm sao có thể tự mình chống cự?

Ra khỏi Tôn phủ lên xe ngựa gặp hắn, vốn ngạc nhiên và vui mừng đan xen, nhưng hiện tại… Đôi mắt của nàng trở nên chua chát một lần nữa.

Tương Tư mím môi, quay mặt lại, nhìn cửa sổ không nói một lời.

Bánh xe kêu lạch cạch, mành trúc khẽ đung đưa, chuỗi hạt đỏ ở chiếc trâm đung đưa lắc lư, khiến Giang Hoài Nguyệt có chút choáng váng. Nàng lại dám không để ý tới hắn, câu nói lúc trước kia, chẳng qua bảo nàng chú ý chừng mực, chẳng lẽ có sai?

Tiểu cô nương này gần đây thật sự là càng ngày càng quá đáng.

Hắn nhìn chằm chằm Tương Tư, thật sự khắc chế cảm xúc tức giận, chậm rãi nói: “Vì làm chút chuyện Tây xưởng mà tính tình lại trở nên ương bướng không ít.”

Tương Tư buộc mình phải nhìn rèm trúc không ngừng lắc lư kia, cố nén trong mắt đau xót: “Nô tỳ sao dám nóng nảy? Chỉ là con người đều có hỉ nộ ái ố, Đốc công không cho phép nô tỳ có lúc không vui sao ”

Giang Hoài Nguyệt sửng sốt, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Cô còn có chỗ nào không hài lòng? Đáng lẽ ta đã sớm trở về Tây Xưởng, nhưng vì ai đến bây giờ vẫn ngồi trên chiếc xe rách nát này đi dạo quanh thành, ta cũng không oán giận, cô lại bày ra mặt không vui! ”

Tương Tư mở miệng, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc kỳ dị, nhất thời không nói ra được. Ngẫm lại là nên cảm kích hắn, từ lần trước vì nàng ở trước mặt Trấn Ninh Hầu phu nhân giải vây, đến lúc này đây…

Nàng do dự một lát, thật cẩn thận hỏi: “Ý của Đốc công là, cố ý ở bên ngoài Tôn phủ chờ ta đến bây giờ? ”

Giang Hoài Việt nhíu mày, đánh giá nàng vài lần: “Cô cảm thấy có thể sao? ”

“Vậy… Tại sao lại nói bởi vì ta, đến bây giờ vẫn còn trong thành?” Tương Tư cố gắng để nghĩ, nhìn hắn lại hỏi, “Đốc công là không muốn ta bị Thái phó giữ lại, cho nên mới chờ ở nơi đó, lại nghĩ cách để Thái phó thả ta ra? ”

Thật sự là… Muốn nghĩ thế nào liền nói thế ấy.

Sắc mặt Giang Hoài Nguyệt càng uể oải, nếu không phải hắn ngồi trong xe, đã sớm đứng dậy mắng: “Cô đang nghĩ cái gì vậy?!” Hắn mắng một câu, quyết định không nói chuyện với Tương Tư nữa, miễn cho thỉnh thoảng nàng lại nói ra một hai câu khiến người ta tức giận.

Thời gian im lặng đặc biệt khó khăn, Tương Tư cũng cảm thấy ở trong xe quá xấu hổ, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, mới nhìn thấy bóng dáng của Đạm Phấn Lâu, liền chỉnh sửa quần áo, nhỏ giọng nói: “Đốc công, ta đi đây.”

Giang Hoài Việt liếc nàng, không nói một lời. Nàng suy nghĩ một chút, trong lòng có chút băn khoăn, chân thành cảm tạ hắn: “Mặc kệ như thế nào, lần này vẫn là đa tạ Đốc công…”

“Cảm ơn ta vì cái gì?” Hắn châm chọc nói, “Vừa rồi trên đường là ta thuận đường đón cô, hơn nữa có lẽ là ta làm quá, cô cũng không muốn rời khỏi Tôn phủ.”

Tương Tư bị lời này chặn đến hoảng hốt, nghĩ không ra đáp lại như thế nào mới thích hợp, dứt khoát gõ cửa xe, hướng vị trí của người đánh xe gọi: “Phía trước chính là Đạm Phấn lâu, để ta đi xuống đây là được.”

Xe ngựa chậm rãi dừng ở ven đường, Tương Tư nguệch ngoạc hành lễ với Giang Hoài Việt, nhảy xuống xe ngựa không quay đầu lại. Cửa xe còn chưa đóng lại đã hé mở, Giang Hoài Việt bình tĩnh nhìn nàng, nàng bị ánh mắt này làm cho có chút sởn tóc gáy, xấu hổ lui về phía sau một bước: “Đại nhân, làm sao vậy?”

Hắn vẫn như cũ không nói lời nào, trong ánh sáng chiếu nghiêng, mi mắt càng lộ ra u ám, trên nét mặt mơ hồ có một cảm giác lạc lõng. Xe ngựa đậu bên đường, người qua lại tấp nập, Tương Tư ngơ ngác đứng dưới bóng cây, còn Giang Hoài Việt thì ngồi bất động trong xe. Người đánh xe đợi một hồi cũng không thấy Tương Tư đi, không khỏi quay đầu vào trong xe hỏi: “Đại nhân, chúng ta đi chưa?”

“Đi.”

Lúc này Giang Hoài Việt lúc này mới nghiêm nghị nói. Nghe thấy âm thanh, Tương Tư cúi mặt hành lễ, nhìn hắn im lặng đóng cửa lại. Người đánh xe giơ roi lên, cỗ xe lại chậm rãi khởi hành.

Xe ngựa từ từ đi trong phố sầm uất, trong phường ca múa nhộn nhịp, Giang Hoài Việt nhắm mắt lại, không thèm nghe tiếng nhạc du dương văng vẳng bên ngoài.

Nhớ lại khoảng thời gian cùng xe lúc trước, lại có chút hối hận. Hắn rất ít khi hối hận, tiếc nuối, trước khi làm việc luôn theo đuổi sự hoàn hảo, làm xong cũng không thèm nhìn lại, nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại cảm thấy hành động hôm nay rõ ràng là không cần thiết.

Nhất là sau khi Tương Tư rời khỏi Tôn phủ, vì sao còn phải đón nàng đi cùng một đoạn đường?

Không có lý do cô một lời ta một câu, đều là những chuyện phiếm vô vị, vả lại không vui mà tan, cần gì, tội gì?

……

Xe ngựa sau khi rời khỏi phường Minh Thời, ở trong thành vòng một vòng, hướng thành tây Linh Tế cung phương hướng mà đi. Cuối cùng dừng lại ở con hẻm hẻo lánh cách xưởng Tây không quá xa, Giang Hoài Việt thì xuống xe, một mình rầu rĩ không vui đi bộ trở về.

Mới xuyên qua sảnh chính, liền thấy Dương Minh Thuận vừa ngâm nga khúc nhạc, một bên tay cầm hộp gỗ mun nhỏ đi về phía sân sau. Thấy Giang Hoài Việt trở về, hắn vội vàng không ngừng nghênh đón tiến lên cười hỏi: “Đốc công hôm nay đi phủ Tôn thái phó uống rượu, có vui vẻ…”

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, Dương Minh Thuận liền hối hận. Nhìn kỹ ánh mắt băng giá của Đốc công, như thế nào cũng không giống bộ dáng vui vẻ. Quả nhiên, Giang Hoài Việt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, không hề có cảm tình hỏi: “Mật báo gần đây vì sao còn chưa đưa lên?”

“Cái này, đây là…” Dương Minh Thuận run rẩy, chỉ chỉ cái hộp trong ngực, “Vốn định sáng sớm hôm nay đưa cho ngài, có biết ngài muốn đi dự tiệc …”

“Đưa đến thư phòng đi.”

Hắn căng mặt, xoay người rời đi. Dương Minh Thuận ngẩn người, vội vàng đuổi theo lấy lòng: “Tiểu nhân thay Đốc công sửa soạn lại một chút, đem những thứ vô dụng xử lý trước?”

“Không cần.”

Dương Minh Thuận không thể hiểu được, đành phải chạy theo hắn trở về thư phòng sân sau. Đã sớm có một người phụ tá nhìn thấy bóng dáng Giang Hoài Việt, bưng khăn tay nước ấm tới, hắn vừa rửa tay, vừa dặn dương Minh Thuận sắp xếp mật báo theo thứ tự thiên can địa chi. Đợi Dương Minh Thuận bận rộn xong, Giang Hoài Việt chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh bàn, hai ngón tay cầm mấy tấm duyệt một lần, liền ném vào lư hương.

Dương Minh Thuận là một người miệng không nhàn rỗi được, mặc dù nhìn Đốc công trở về tâm tình không tốt không dám nhiều lời, nhưng nghẹn trong chốc lát thật sự khó chịu, thấy Giang Hoài Việt lại chọn ra một cái cẩn thận xem xét, rốt cục nhịn không được hỏi. “Đốc công có phát hiện ra tin tức hữu dụng gì?”

Lời hỏi ra, trong phòng chỉ có yên tĩnh, Giang Hoài Việt hoàn toàn không có ý tứ trả lời, ánh mắt vẫn còn ở trên tờ giấy kia.

Dương Minh Thuận thu hồi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Nhất định là thám tử này báo cáo chuyện quan trọng đúng không?”

Giang Hoài Việt nghiêng mặt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó nắm bắt: “Tự mình xem đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play