“Vâng... Nghĩa phụ nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa con lại tới vấn an.” Giang Hoài Việt hướng hắn dập đầu, lặng yên rời khỏi gian phòng.
Gió đêm lùa vào mặt có chút mát lạnh, thanh tre đầy viện lay động, hắn nắm nhẹ qua nơi cổ tay phải bị Tào Kinh Nghĩa bóp vẫn đau nhức như cũ.
Người hầu chờ dưới hiên muốn đưa hắn ra ngoài, Giang Hoài Việt ra hiệu không cần. Tào phủ là nơi hắn thường lui tới, bước nhanh theo con đường dẫn tới tiền sảnh, mơ hồ nghe thấy có người thì thầm hướng cửa tròn phía trước, dường như xen lẫn tiếng nức nở thổn thức.
Giang Hoài Việt bước chân dừng lại, những người ở cổng tròn hiển nhiên rất cảnh giác, bọn họ tản ra rời đi không đợi hắn tới gần.
Dưới bóng cây đung đưa, hắn chỉ quan sát bóng lưng còn mang hoảng hốt kia, không có ý muốn theo dõi thăm dò, một mình đi về hướng nên đi.
Vừa đến cửa lớn, Diêu Khang khoanh tay dựa vào bên cạnh xe, nhìn thấy Giang Hoài Việt bước ra vội vàng nghênh tiếp.”Đốc công, là muốn về...”
“Ngươi trước mắt lên ngựa cấp tốc quay về, bảo Dương Minh Thuận dừng tay.”
Giang Hoài Việt không chờ hắn nói xong ném ra ngoài câu này, lập tức trèo lên lên xe ngựa. Diêu Khang trố mắt một chút, thấp giọng vội hỏi: “Dừng tay? Ngài là nói, không muốn giết hai người quan kỹ kia?”
Hắn dường như có chút tức giận, thả rèm một cách nặng nề.”Cái này còn phải hỏi sao?” Ngay sau đó lại quát nói, “còn không mau đi?”
Diêu Khang cả kinh, vội vàng trở mình lên ngựa, vung roi, phóng thật xa. Bỗng nhiên lại quay đầu, ngượng ngùng hòi: “Nhưng nếu
Tiểu Dương đã động thủ thì nên làm cái gì...”
Giang Hoài Việt ngồi trong xe ngựa, nhíu chặt mày không muốn nói thêm một chữ.
Nên làm cái gì?
Chết đều chết rồi, còn có thể lại cứu sống?
Xe ngựa chạy ù ù qua đại lộ Tây Trường An và quay trở lại phía trước Tây Hán. Giang Hoài Việt không nhìn thấy Diêu Khang và Dương Minh Thuận chào đón ở cửa, lông mày của hắn hơi nhăn lại bước nhanh vào cửa.
Còn chưa tới chính đường, đã thấy hai tên Đông Xưởng nhấc lên một bộ vải trắng bọc lấy thi thể vội vàng mà tới. Trong lòng hắn như thắt lại, quát hỏi: “Đây là cái nào?”
Đông Xưởng đằng trước ngẩn người, lắp bắp nói: “Bên trong thuỷ kao... Hộ bộ kia...”
“Khiêng đi.” Giang Hoài Việt vung tay lên, vòng qua chính đường hướng Tây mà đi. Đi không bao xa, Diêu Khang hướng về phía hắn, không chờ hắn hỏi đã ba chân bốn cẳng tiến lên vui vẻ nói: “May mắn thuộc hạ ra roi thúc ngựa, chạy đến nỗi ngựa kém chút tắt thở, may mắn đuổi kịp về đây. Đốc công ngài không thấy được, lúc ấy Tiểu Dương công công đều đã đem thuốc rót đến trong chén...”
“Nàng ở đâu?”
Diêu Khang báo tin vui bị lời nói vô tình ngắt ngang, đành phải thành thật trả lời: “... Người gọi Tương Tư kia sao? Nàng nghe nói Phức Quân đêm qua lại phát sốt, sống chết muốn đi thăm hỏi. Tiểu Dương công công không lay chuyển được, đành phải để nàng đi...”
Giang Hoài Việt nghe đến lời này, quay người liền hướng một đường nhỏ khác mà đi.
Trăng khuyết mới lên, mây nhạt nhẹ nhàng, hắn đi tới trước tiểu viện, nghe thấy động tĩnh bên trong liền thả chậm bước chân. Trong màn đêm xanh thẫm, cửa sân mở toang, Tương Tư đang ngồi trước phòng nhỏ, cúi đầu, bóng lưng trống vắng.
Chẳng biết tại sao, Giang Hoài Việt nhìn thấy Tương Tư, cảm giác có chút do dự. Trước đó muốn giết nàng vì diệt khẩu, chuyện này xưa nay không phải hiếm, bây giờ bởi vì Tào Kinh Nghĩa can thiệp mà tạm thời gián đoạn, đúng là ngoài ý muốn xảy ra. Nhưng khi hắn đứng tại cửa sân, nhìn thấy bóng dáng sau lưng lại cảm thấy thiếu nữ này không nên yên tĩnh như thế.
Dựa theo lẽ thường, nàng hẳn là khóc lớn đại náo, hoặc là, chí ít cũng nên sợ hãi phát run sao?
—— có lẽ chỉ là giả bộ bình tĩnh.
Trong lòng của hắn cười gằn, loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn mới kiêu căng đẩy cửa tiến vào, nàng lại tựa hồ như cảm giác được quay người trở lại nhìn về phía bên này.
Giang Hoài Việt đứng vững, đợi nàng đứng dậy hành lễ.
Nhưng mà Tương Tư chỉ liếc hắn một cái, tuyệt không giống như trước run rẩy cung kính.
Hắn kiềm chế tính tình chờ giây lát, nàng vẫn ngồi một mình ở nơi đó, hoàn toàn không có vẻ muốn gặp.
Giang Hoài Việt có chút buồn bực, mặt lạnh chắp tay mà vào, đứng cách nàng rất xa nói: “Thấy bản đốc vì sao còn ngồi bất động?”
Ánh trăng như một cái lồng gạc khói nhẹ, Tương Tư ngước mắt quan sát, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, chỉ là đứng, nói: “Bái kiến đốc công.”
Hắn nhíu mày, tiến lên mấy bước, ở trên cao nhìn xuống nàng: “Đây là thái độ gì? Tại sao ta ra ngoài một chuyến, trở về cô liền vô lễ như thế rồi?”
Nàng nhưng căn bản không nhìn hắn, ánh mắt nghiêng rơi trên khe đá giữa mặt đất, thấp giọng nói: “Nô tỳ không muốn ra vẻ đáng thương, điều nên nói trước đó đã nói hết, đốc công muốn xử trí như thế nào, ngài cứ lo liệu đi.”
“Cô...” Giang Hoài Việt trong lòng nổi lửa không rõ, lúc này cửa phòng vừa mở, Dương Minh Thuận bưng chén thuốc đi tới, thấy hắn liền dậm chân kêu lên: “Đốc công! Vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm! Nếu không phải tiểu nhân cố ý kéo dài thời gian...”
Hắn nói được một nửa, bỗng chuyển mắt đổi chủ đề: “Phức Quân vừa mới hạ sốt, uống thuốc mới ngủ được. Nô tài gọi Tương Tư quay về, nàng chính là không chịu, nói muốn chờ ở đây.”
Giang Hoài Việt có chút tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Nhiều người như vậy, chẳng lẽ không kéo nổi một tiểu nữ tử?”
Dương Minh Thuận nhìn Tương Tư lẳng lặng cúi đầu đứng ở một bên, xích lại gần Giang Hoài Việt nói ︰ “Tiểu nhân nghe Diêu Thiên hộ nói, ngài từ Tào phủ ra ngoài liền lập tức hạ lệnh thu tay lại, ta đây không phải sợ hai quan kỹ này là người Tào công công sao?”
“Người của hắn?” Giang Hoài Việt lắc đầu, mang Phức Quân cùng Tương Tư giam đến nay, hắn đã từng âm thầm điều tra lai lịch của các nàng. Các nàng mới đến kinh thành lại,m không có bất kỳ căn cơ cùng nhân mạch, nếu như thật sự là quân cờ của Tào Kinh Nghĩa, vậy mục đích là gì?
Trong lúc suy tư, không khỏi lại nhìn Tương Tư, chậm rãi nói: “Cô biết tiền nhiệm Đô đốc Đông xưởng?”
Nàng chấn động: “Đông xưởng?!”
“Làm sao?”
“Không có... Không có gì...” Tương Tư hơi có vẻ bất an quay mặt chỗ khác, “Không biết.”
“Vậy vẻ mặt này là thế nào?”
“Ta... Chỉ là đã nghe qua uy danh Đông xưởng, có chút sợ hãi.” Nàng nắm chặt ngón tay, mi rậm rủ xuống, vừa hay che mất đôi mắt phiền muộn.
Giang Hoài Việt nhìn trong mắt, cũng không truy hỏi nữa, sau một lúc lâu mới nói: “Trở về thu thập một chút, ngày mai có người sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
Tương Tư chấn động, không tin những mình nghe được. Lúc Diêu Khang chạy về Tây Hán, Dương Minh Thuận đang chậm rãi đổ ra một chén rượu, đặt trong tay lúc ẩn lúc hiện, Tương Tư nôn nóng đến chạm vào cái ly trong tay hắn, trong lòng tràn đầy suy nghĩ đáng sợ. Không ai nói rõ, thế nhưng nhìn ánh mắt của bọn hắn, tựa như là muốn dùng chén rượu này đưa nàng chầu trời.
Ngay lúc Dương Minh Thuận giơ ly lên đi về phía nàng, cửa phòng bị người đá tung, Diêu Khang đầu đầy mồ hôi vọt vào, Dương Minh Thuận kinh ngạc làm rớt m chén rượu, Tương Tư cũng dọa đến nắm chặt thành giường.
Nhưng bây giờ Giang Hoài Việt còn nói muốn thả các nàng trở về, chẳng lẽ là một âm mưu khác?
Tương Tư trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, sau một lúc lâu mới kiềm chế cảm xúc nói: “Ta, ta có thể vào xem tỷ tỷ sao?”
Giang Hoài Việt khẽ vuốt cằm, thấy Tương Tư vội vội vàng vàng tiến vào phòng nhỏ, quay người đi ra ngoài viện. Dương Minh Thuận vội vàng đuổi lên trước, thấp giọng hỏi: “Thật là muốn thả các nàng đi sao?”
“Bằng không? Ngươi không phải hẳn là vui vẻ mới phải? Lề mà lề mề, chỉ đợi đến khi ta đổi chủ ý mà bỏ qua các nàng!”
Dương Minh Thuận ngượng ngùng cười làm lành: “Không dám lừa ngài, gần đây ta bói toán, lão thiên gia bảo ta nên nhân từ chút, làm nhiều việc thiện bớt sát sinh... Đốc công, nếu không phải động tác tiểu nhân chậm chạp, tính mạng của các nàng không phải liền xong sao? Tào công công nổi giận, cũng khiến đốc công tức giận một trận...”
Giang Hoài Việt nghiêng mặt qua: “Vậy ta hẳn là nên ban thưởng cho ngươi?”
“Không, không cần...” Dù hắn nói như thế, trong mắt lại lộ ra ngại ngùng khát vọng.
“Cẩu vật, thật biết tích luỹ tiền, dùng nhiều như vậy mà không tiêu thì có ích lợi gì?” Giang Hoài Việt khiển trách một tiếng, tiện tay gỡ xuống giữa ngón tay một vật ném vào trong ngực Dương Minh Thuận. Dương Minh Thuận vội vàng đỡ lấy nhẫn ngọc không tì vết kia, tươi cười rạng rỡ: “Tiểu nhân tích lũy tiền là có dụng ý, cả một nhà còn trông cậy vào ta nuôi sống nữa đó!”
Giang Hoài Việt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, lẳng lặng đi về phía trước.
Đêm nay Tương Tư không về chỗ mình ở, nửa đêm Phức Quân tỉnh lại, thấy Tương Tư nằm ở bên giường, cổ tay gầy guộc chỉ bằng một nắm. Nàng muốn đứng dậy đắp thêm quần áo cho Tương Tư, Tương Tư lại mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
“Tỷ tỷ, tỷ khá hơn chút nào không?”
Phức Quân gật đầu, nghi ngờ nói: “Muội tại sao không trở về đi? Bọn hắn mặc kệ sao?”
Tương Tư dụi mắt, nói: “Giang đại nhân nói ngày mai liền thả chúng ta đi.”
Phức Quân giật mình, có chút khó tin.”Thật? Sẽ không có âm mưu quỷ kế gì?”
Tương Tư lắc đầu: “Muội nghĩ không ra hắn có thể lừa dối gì...”
“Vì sao lúc trước lại kiếm cớ giam chúng ta lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý?” Phức Quân cuối cùng vẫn không yên lòng, nhìn qua Tương Tư nói, ” bọn hắn không có bức bách muội làm chuyện không tốt gì chứ?”
Nàng ngạc nhiên: “Cái gì?”
Phức Quân thở dài một hơi, không tiếp tục truy vấn, chỉ là không hiểu vì sao lại được thả đi. Tương Tư nhỏ giọng khuyên giải trong chốc lát, nhìn nàng một lần nữa nằm ngủ, mới thổi tắt ngọn nến, nằm ở một bên.
Lúc nàng khuyên Phức Quân nói đạo lý rõ ràng, nhưng nàng cứ suy đi nghĩ lại, khó mà ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, gió lùa qua sân nhỏ, giấy cửa sổ mỏng manh khẽ lay động, giống như tâm tư nhạy cảm và tinh tế của nàng.
Trước kia trong phủ Cao Hoán nàng bị tên phú thương giày xéo, trong lúc vô vọng chịu đựng, là Giang Hoài Việt kiêu căng xông vào đại sảnh.
Nụ cười êm dịu như gió thoảng mùa xuân nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại có gai băng nghiệt ngã, trên tà áo dài mãng xà đỏ ngàu, biển mây cuộn tơ vàng, từ đầu đến cuối khắc ghi trong lòng.
Nhờ có hắn lúc trước, nàng đã thoát khỏi móng vuốt của Cao Hoán, nhưng trái tim hắn rõ ràng bạc bẽo lạnh lùng hơn. Nếu Cao Hoán là một con chim ưng tuỳ ý thì Giang Hoài Việt giống như rắn độc tịch mịch, nếu có cơ hội, hắn sẽ cấp tốc xuất kích, lấy tính mạng người ta.
Hắn thậm chí còn muốn giết nàng diệt khẩu, không một chút thương hại.
Thời điểm nàng nhận ra điều này, đáy lòng run sợ. Nhưng nghĩ lại, hắn vốn chấp chưởng Tây Hán Đô đốc, nếu thật sự ôn hoà nhân từ, sao có thể có thể áp đảo một đám đại thần phía trên?
Vẫn nên an phận rời xa người này là tốt, hắn lúc trước từ trong lòng bàn tay Cao Hoán đưa nàng cứu ra, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, cũng không phải là cố ý giúp đỡ.
Nàng mở to mắt, nằm trong bóng đêm, yên lặng khuyên bảo chính mình.
Mặt trời vàng như tuyến, xuyên qua đám mây xám, chiếu rọi đại lộ đá xanh. Cỗ xe màu đen chậm rãi đi tới, Tương Tư dìu Phức Quân lên xe trước rồi mới chuẩn bị đi lên. Khi quay đầu lại nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Giang Hoài Việt đang cùng Dương Minh Thuận vừa đi vừa nói chuyện, thình lình nhìn tới nàng, liền dừng ở dưới cây trước cửa. Hắn hôm nay không mặc áo mãng bào, ngọc bích cùng hoa văn mây lộng lẫy nằm rải rác ngay ngắn, dung mạo của hắn dưới ánh nắng ban mai thật nổi bật, không có ý tứ kiêu ngạo tuyết nguyệt.
Tương Tư còn chưa lên tiếng, Dương Minh Thuận hô trước: “Lúc này đi phải rồi?”
Nàng nhướng mày, hướng bọn họ hành lễ: “Được đốc công cứu, lại chiếu cố nhiều ngày, nô tỳ cùng tỷ tỷ hôm nay rời đi, về sau nếu có cơ hội, chắc chắn báo đáp ân tình.”
Giang Hoài Việt thần tình lạnh nhạt: “Báo đáp thì không cần, chỉ cần ghi nhớ những lời trước kia là đủ.”
Từ đầu đến cuối tư thế hắn hơn người một bậc khiến Tương Tư có chút bất mãn nho nhỏ, âm thầm oán trách. Biết ngươi đến nay, nói qua nhiều lời như vậy, muốn ta ghi nhớ câu nào?
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Tương Tư hiểu được, ghi nhớ những gì nên ghi nhớ, những cái không nên, sớm đã quên mất.”
Hắn lại mỉm cười: “Những cái nên nhớ kỹ, những cái nên quên, cô có thể phân rõ?”
Người này ăn nói làm sao luôn đâm chọt? Không khiến người khác nghẹn chết là không bỏ qua! Tương Tư trong nội tâm thầm mắng, ồm ồm trả lời một câu: “Nô tỳ chỉ mong đem mấy ngày nay đều quên hết mới tốt, đốc công một ngày trăm công ngàn việc, cũng không cần lo lắng tỷ muội chúng ta.”
Phức Quân trên xe nghe được rõ ràng, hai hàng lông mày cau lại, nhịn không được bốc lên màn xe nói khẽ: “Tương Tư, đại nhân chắc hẳn có việc phải bận rộn, chúng ta đừng nên chậm trễ thời gian của ngài.”
Tương Tư ủ rũ đáp lại, sau đó tạm biệt, khẽ nâng lên váy đạp lên xe ngựa.
Làn gió trong veo cuốn lấy trâm mai bên tóc mai nàng, những chấm màu hồng nhuộm vàng, nàng nhịn không được nhìn lại cửa xe một lần nữa. Giang Hoài Việt vẫn chắp tay đứng ở chỗ cũ, ánh nắng dày đặc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp dày đặc trên ngọn lá vàng, rơi vào trước mắt hắn, đôi mắt lạnh lùng mang theo sự kiêu ngạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT