Mọi thứ trước mắt vô lý đến mức làm cho người ta cảm thấy đây quả thực là đang nằm mơ, không phải ông trời bị điên mà là bản thân điên rồi, luôn có một loại tinh thần có bệnh.
Cũng không phải nói về thị giác, thính giác hay là xúc giác, đều chân thật đến mức không tìm ra được nửa điểm tì vết, cho dù là mơ cũng khiến cho thần kinh người ta căng thẳng, theo bản năng muốn liều mạng chạy trốn.
Mà lực thích ứng và sức thừa nhận của Hạ Xuyên vẫn luôn rất mạnh, quản nó là thật hay là giả, tránh trở thành cơm trưa của thứ khổng lồ kia mới là việc khẩn cấp trước mắt. Cho nên anh chỉ ngạc nhiên chưa đến một giây đã nhanh chóng thu lại tâm trạng.
Nhưng đối với một người tiếp nhiệm vụ thì chạy đi khắp nơi, hiếm khi nhàn rỗi lại tháo súng lắp súng, hoặc là thu thập vũ khí lạnh để chơi, trông cậy vào anh đi nghiên cứu loại sinh vật tiền sử thương long này, quả thực chính là đầm rồng hang hổ.
Toàn bộ nhận thức của Hạ Xuyên đối với cái con quái vật khổng lồ trước mắt chỉ giới hạn trong một câu —— thứ này là bá chủ biển sâu thời kì kỷ Phấn Trắng, sau khi trưởng thành không có thiên địch.
Cái nhận thức từ nơi nào quét tới anh đã sớm không nhớ rõ, càng khỏi nói đến tin tức trừ tận gốc nhiều hơn. Nhưng cho dù chỉ có một câu này, cũng đủ để cho anh biết tình hình trước mắt nguy hiểm cỡ nào.
Trước khi thương long bơi từ dưới nước nổi lên, Hạ Xuyên cũng đã bình tĩnh điều chỉnh tư thế, anh lúc này một gối chống ở một chỗ gồ lên trên đá ngầm, trên chân dùng sức, cơ thể căng thẳng, tùy thời có thể bật lên tiến hành công kích hoặc né tránh. Tay phải của anh còn khoát lên trên cổ tay Dennis không buông ra, tay trái lại giấu ở sau thắt lưng, đầu ngón tay để sẵn vào một khẩu súng thoạt nhìn không quá thu hút.
Đây là một khẩu súng SPP-1M
[1], do Nga chế tạo để bắn dưới nước.
Trước kia Hạ Xuyên luôn đem nó bên người giấu ở chỗ bắp chân trái gần cổ chân, với ống quần Tây tương đối rộng che lấp đi thì rất khó để nhìn ra manh mối.
Anh vốn chỉ vì phòng ngừa vạn nhất, ai ngờ một chuyến vùng vẫy giành sự sống dưới biển sâu, lại thành vũ khí duy nhất có thể sử dụng.
Cũng may là để lại khẩu SPP-1M này, nếu thay thành loại súng ống khác, ngâm ở trong biển lâu như vậy, thì không thể nổ được.
Vừa rồi anh cuốn ống quần lên, vào lúc bóng mờ khổng lồ của thương long kia dần dần nổi lên, từ bên bắp chân lần tới khẩu súng này, đáng chết chính là… băng đạn giấu ở bên hông đã không còn bóng dáng.
Hạ Xuyên duy trì cái tư thế này lẳng lặng giằng co với thương long rất lớn trước mắt, không dám có chút động tác dư thừa nào, nhưng trong lòng lại đang nhanh chóng tính toán khả năng và lộ tuyến chạy trốn khỏi miệng thương long, rời đi khối đá ngầm này ——
Bốn viên trong nòng súng SPP-1M đều là đạn pháo tổ ong, băng đạn đã mất, bốn viên này là bảo bối còn sót lại, bắn một phát ít đi một viên.
Nhưng mà… Loại đạn này ở dưới nước có lực công kích và lực xuyên thấu rất mạnh, bắn trên không trung tuyến đường lại không ổn định, tầm sát thương cũng chỉ có hai mươi thước, đối mặt với quái vật khổng lồ thương long này, tác dụng thật sự rất có hạn.
“Ứng cứu khẩn cấp hẳn vẫn có thể miễn cưỡng, có thể tránh một giây là một giây…”
Kết luận này mới trồi lên từ trong đầu Hạ Xuyên, đã bị một tiếng chim kêu sắc nhọn cắt đứt.
Thương long nổi ở trên mặt nước lại cực kỳ nhanh phun ra đầu lưỡi phân nhánh đoạn trước, trái phải giật giật, giống như đang tra xét.
Sinh vật tiền sử sống sờ sờ thế này Hạ Xuyên quả thật là lần đầu gặp phải, nhưng rắn thì anh lại không xa lạ, lúc thi hành nhiệm vụ đụng tới rắn quả thực là chuyện thường như cơm bữa, tự nhiên cũng hiểu biết nhiều lên —— lưỡi rắn dài mảnh phân nhánh kia là khí quan đánh hơi, bắt giữ và truy tung con mồi đều dựa vào nó.
Nếu bộ dạng đầu lưỡi thương long giống lưỡi rắn như thế, Hạ Xuyên cảm thấy tác dụng phỏng chừng cũng không khác bao nhiêu. Cho nên lúc thương long phun đầu lưỡi ra, anh lại càng bảo trì cảnh giác mười phần, ngay cả hô hấp cũng ép nhẹ tới cực điểm.
Chỉ thấy đầu lưỡi thương long sau khi chuyển mấy vòng, đột nhiên thu trở về, rồi sau đó thân thể cực đại một lần nữa im lặng chìm xuống mặt nước, im lặng đến mức gần như không nghe thấy tiếng bọt nước.
Hạ Xuyên nhướng mày, xoay chuyển ánh mắt nhìn cự thú kia biến mất khỏi mặt nước, bàn tay cầm súng sẵn sau lưng lặng lẽ giật giật, dời đến vị trí bắn thuận tiện nhất, nhưng vẫn không có hành động thiếu suy nghĩ ——
Một động vật biển hung mãnh dài gần hai mươi mét như vậy nổi lên từ dưới nước, tuyệt đối không chỉ để mắt to trừng mắt nhỏ với anh rồi chìm trở về.
Quả nhiên, Hạ Xuyên vừa mới điều chỉnh tốt lực đạo trên tay, lại cảm giác có thứ vướng víu gì đó xẹt qua từ đỉnh đầu, hiện lên trên đá ngầm một bóng râm lớn, theo sau đó là tiếng vỗ cánh tiết tấu hỗn loạn cùng với tiếng chim sắc lạnh quen thuộc.
Anh ngay cả đầu cũng không ngẩng, dựa vào vị trí phát ra tiếng kêu cùng với bóng râm nhanh chóng di động, thân thể nhanh nhẹn nhỏ bé, chuẩn xác tránh khỏi thứ vướng víu thành một đoàn kia, đồng thời xoay người một cái, hướng ra đằng sau đá ngầm rụt thân, cách địa phương thương long chìm xuống xa hơn mấy bước.
Chờ đợi Hạ Xuyên ổn định cơ thể giương mắt quét qua, lúc này mới nhìn rõ thứ xẹt qua trên đầu anh đến tột cùng là cái quái gì!
Đó là dực long
[2] chẳng biết tại sao hai đầu lại quấn cùng một chỗ…
Hai đầu giương cánh ra có thể bao trọn cả người anh, dực long to đến mức thái quá…
Hạ Xuyên: “…”
Gương mặt lạnh băng của anh co quắp lại, đờ đẫn nhấc mí mắt lên nhìn lướt qua trời cao đằng xa, lại đờ đẫn thu hồi ánh mắt ——
Cho nên những thứ lúc trước khi anh mở mắt nhìn thấy, căn bản không phải chim biển cỡ lớn gì, mà là một đám “hoá thạch” của sinh vật cổ chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng, đang thành tinh chi oa gọi bậy, quần ma loạn vũ ở trước mặt anh.
Còn đang sống rõ ràng…
Cũng mệt cho con dực long hai đầu kia tự mình đánh nhau, ngã cách mặt biển không đến hai thước, tạm thời chẳng quan tâm đến anh, bằng không chỉ dựa vào bốn viên đạn pháo tổ ong của Hạ Xuyên, tám phần là phải làm cơm trưa cho những tổ tông tiền sử này cùng với Dennis.
Có điều, suy nghĩ vừa mới hiện lên, mặt biển trước mặt xa không đến mười thước đột nhiên phát ra tiếng bọt nước rất lớn, sóng đánh thành bọt cao hơn một thước, lao thẳng tới đá ngầm.
Thương long lúc trước không hiểu sao chìm xuống dưới nước ở trong sóng trắng cùng bọt nước vọt lên mấy thước, vừa nhanh vừa chuẩn mở ra cái miệng thú đầy răng nanh, hàm dưới thậm chí còn gấp một hàng, một hơi cắn hai cái đầu dực long đang mở rộng hai cánh còn lớn hơn so với người kia. Không chút áp lực khóa chúng ở giữa răng.
Sự giãy dụa của hai đầu dực long đối với nó mà nói giống như gãi ngứa, không có chút tác dụng nào.
Thương long quay thân một cái, giống như một tòa núi nhỏ đập vào trong biển, bọt nước trào lên càng lớn, giội cho hai người một đầu một mặt trên đá ngầm.
Dennis đã hôn mê không có phản ứng.
Hạ Xuyên thần chí thanh tỉnh tức thì bị động tĩnh bất thình lình làm cho ngón tay căng thẳng. Cho dù thần kinh anh luôn căng cứng chưa từng thả lỏng, tâm lý cũng đã có chuẩn bị, nhưng ở khoảng cách gần như vậy chứng kiến cảnh tượng vồ mồi đó, vẫn cảm thấy thực sự kinh tâm động phách.
Anh đột nhiên cảm thấy tính toán lúc trước quả thực có chút ngu xuẩn không lượng sức mình, chỉ bằng một khẩu súng bắn dưới nước, ở trước mặt sinh vật này, ngay cả khả năng cấp cứu cũng là chuyện cười ——
Chưa thấy qua người nào ngu xuẩn dùng gãi ngứa để đoạt lại tính mạng.
Nhưng tình trạng hôm nay, cho dù biết rõ là ngu xuẩn, anh cũng không thể không thử một lần.
Trong khoảnh khắc thương long trở lại trong nước, Hạ Xuyên nâng tay cản lại bọt sóng trước mắt, trong lúc giọt nước văng khắp nơi nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía mặt nước.
Sinh vật bí mật vồ mồi giống thương long, cho dù hình thể rất lớn, thì phương diện che dấu động tĩnh của mình cũng là một loại năng lực, lúc trước trong biển có nhiều ngư thú không ý thức được nguy hiểm, hiện tại bị động tĩnh rất lớn này cả kinh, cuống quít chạy trốn.
Hiển nhiên Hạ Xuyên phán đoán không sai, anh quả nhiên thấy nơi bên trái có một cái vây cá xẹt qua từ mặt biển, đang trên đường đi qua đằng sau đá ngầm, vượt qua thương long rời khỏi hải vực này.
Đi nước hiểm dưới tình thế cấp bách, huống chi khối đá ngầm này cách bờ biển còn khoảng gần trăm mét, anh dù có thuỷ tính tốt hơn, cũng không nhanh bằng những vật trời sinh đã sống ở trong biển.
Hạ Xuyên quét mắt nhìn nơi mặt biển mà thương long chìm xuống, vẫn cuộn sóng phập phồng bọt nước từng trận, nhưng hiển nhiên hai đầu dực long kia đã không còn lại bao nhiêu khí, máu loãng màu đỏ từ mặt biển tràn ra, đảo mắt đã bị pha loãng đến mức không nhìn ra được.
Thấy thương long dường như tạm thời chẳng quan tâm cái khác, mà cái vây cá vạch nước đi qua kia vừa vặn tới khoảng cách anh có thể lợi dụng, Hạ Xuyên nhanh nhẹn linh hoạt lật mình, muốn thuận theo mặt nghiêng của đá ngầm xoay người vào biển đi với vây cá kia.
Mắt thấy sắp túm được vây cá, súng bắn dưới nước bên một tay kia cũng đã nâng lên, chợt nghe chỗ phương hướng của thương long phía sau lại có một tiếng bọt nước rất lớn.
Hạ Xuyên cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn, kết quả chỉ thấy cái đuôi khổng lồ dài gần mười thước, chiếm một nửa toàn thân thương long kia quay lại đập về hướng anh.
Hạ Xuyên: “…”
Đây là một loại tinh thần “Ăn trong bát nhìn trong nồi, phàm là đồ ăn thì tuyệt không buông tha” thế nào, trong đầu Hạ Xuyên lại xuất hiện một câu nói như vậy trước tiên, anh gần như đã không phản ứng kịp ——
Bởi vì trước khi anh có phản ứng, đã bị cái đuôi kia đập tới phía sau lưng, chỉ cảm thấy trong miệng một mùi máu tanh cuồn cuộn, còn chưa kịp nhổ ra, trước mắt đã tối sầm, lại không còn ý thức.
Một bên, thương long vẻ mặt hung tàn ừng ực một tiếng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại há miệng, phun ra đầu lưỡi phân nhánh đoạn trước hướng về phía Hạ Xuyên dò xét hai cái, lại không tìm thấy hơi thở rõ ràng nào.
Nó nổi ở trên mặt nước ngây người mấy giây, sau đó nghiêng người lại lặn xuống dưới nước, lặn tới gần nơi Hạ Xuyên bị đập ngất chìm xuống, rồi sau đó lắc lư cái đuôi, lại cong đuôi nhọn chọc hai cái ở trên người Hạ Xuyên.
Đối phương không hề có động tĩnh gì, quả thực giống như đã chết.
Thương Long: “…”