Sáng sớm hôm sau, tia sáng mặt trời từ khe hở của tầng mây rơi vào trong biển, khiến cho từng gợn sóng trên mặt biển đều lóe lên ánh vàng rực rỡ.
Mưa to tối hôm qua khăng khít hôn môi mặt biển đã sớm tan đi, con đường ven biển chỉ còn lưu lại thanh hương của muối khi được mặt trời sưởi ấm.
Chu Thụ trong lúc ngủ mơ ngửi thấy hương vị nhàn nhạt, trong mông lung có một đôi môi mềm mại vẫn luôn khẽ hôn chính mình.
Trân trọng, nâng niu đến giống như hôn lên viên kim cương nơi đáy biển.
Chu Thụ run nhẹ lông mi vài cái, chậm rãi mở mắt, đến khi tầm mắt dần dần rõ ràng liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn (1) quen thuộc.
Anh nghĩ, Ngôn Ngôn của mình thật là đẹp.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhu tình cũng hiện lên trên mặt. Cận Ngôn ngay lập tức bắt giữ tới tâm trạng của Chu Thụ, vội vàng cúi người gia tăng nụ hôn chào buổi sáng.
"Buổi sáng tốt lành, ca, em rất nhớ anh."
Rõ ràng là cả đêm cũng chưa từng tách ra, vừa mới tỉnh giấc liền nói nhớ mình, Chu Thụ bật cười, vươn tay sờ sờ mặt bạn học nhỏ này.
"Sao còn dính người như vậy, hửm?" Giọng nói có chút khàn khàn, là giọng nói đầy từ tính chỉ có khi dung hợp mỏi mệt của ban đêm và sáng sớm.
"Ừm, chính là đặc biệt thích dính anh." Cận Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, lời nói ra đã nhuộm chút sắc màu, "Đặc biệt thích cùng anh dính lấy nhau."
Chu Thụ bị âm thanh thì thầm bất thình lình rót vào tai trêu chọc đến trái tim đập lỡ một nhịp, đặc biệt là người nói còn cố ý nhấn mạnh âm tiết nào đó, khiến anh nghĩ tới hình ảnh hai người lăn qua lăn lại tối hôm qua, nháy mắt hai tai hồng thấu.
"Tránh ra." Anh xoay đầu đi, đẩy nhẹ Cận Ngôn, nhưng lại quên mất người bên cạnh là Enigma.
Tuy rằng chỉ là phản lực rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Chu Thụ cảm thấy cả người giống như bị va đâp, đau đớn tựa như toàn thân tan ra từng mảnh.
Anh khẽ rên một tiếng, Cận Ngôn lập tức khẩn trương lên.
"Ca, làm sao vậy?" Cậu xốc chăn lên, muốn kiểm tra thân thể anh, lại liếc thấy trên người anh loang lổ dấu vết.
Đều là do chính mình lưu lại tối hôm qua, là tình yêu mãnh liệt và chiếm hữu không kiêng nể gì.
Hô hấp nháy mắt khó khăn, cổ họng giống như bị một khối kem lớn vị muối biển lấp kín.
Cận Ngôn hoãn hoãn trong chốc lát mới có thể một lần nữa giúp Chu Thụ dém kỹ chăn, sau đó bản thân cũng dính đến bên cạnh anh.
"Ca, có đau hay không?"
Chu Thụ ngẩn người, tựa hồ chưa kịp phản ứng được ý của Cận Ngôn.
Nhưng giây tiếp theo anh liền giống như một khối băng đột ngột rơi vào nước sôi, bị nhiệt độ cực nóng làm bốc hơi không sót lại gì.
"... Còn được." Chu Thụ nghiêng mặt về phía cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ai ngờ người bên cạnh là một đứa nhỏ "xấu xa", cậu nhẹ nhàng xoay mặt Chu Thụ hướng về phía mình, khẽ nói vào bên tai anh.
"Còn được?" Cận Ngôn nhẹ giọng cười cười, cọ cọ cổ Chu Thụ, "Nếu còn được, vậy chúng ta liền lại..."
"Câm miệng!" Bọt sóng tức muốn hộc máu quay cuồng tại chỗ vài cái, tiếp đó liền được giọt mưa trấn an bao bọc lấy.
"Được được, ca, không nháo anh nữa." Cận Ngôn hôn hôn vành tai hồng đến nóng lên của Chu Thụ, "Anh nằm tiếp một hồi, em xuống dưới lầu tìm chút thức ăn."
Chu Thụ gật đầu, ngẩng mặt yêu cầu một cái hôn thật sâu.
Cận Ngôn khắc chế trong lòng vui vẻ nhảy nhót (2), hôn xong mới khoác một cái áo khoác dài rồi ra khỏi phòng.
Nhưng sau khi cậu xuống lầu, bước chân vừa mới rơi lên bậc thang cuối cùng thì liền nhìn thấy bốn vị gia trưởng đang ngồi ở phòng khách.
Bọn họ nghe tiếng động thì liền sôi nổi nhìn về phía cầu thang, bốn gương mặt đều là muốn nói lại thôi.
"Chú Chu, dì Lương, buổi sáng tốt lành. Ba mẹ, sao ba mẹ lại sang đây?"
Người đầu tiên mở miệng chính là mẹ của Cận Ngôn, cô nhìn nhìn phía sau của con trai nhà mình, hỏi cậu, "Anh con đâu?"
Ánh mắt của Cận Ngôn không tự giác mà né tránh một chút, cố ý nói một cách thật tự nhiên, "Anh con tối hôm qua ngủ không tốt, để anh ấy ngủ thêm một hồi."
"Hai đứa làm sao vậy?" Mẹ của Cận Ngôn chau mày, nói thẳng ý đồ đến đây, "Chúng ta nhìn thấy hot search trên mạng."
"Hot search?" Cận Ngôn nheo nheo mắt, trong không khí lập tức bò lên một loại hương vị có tính áp bách.
"Ngôn Ngôn." Ba của cậu lên tiếng nhắc nhở, Cận Ngôn mới thu liễm quay cuồng trong thân thể, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu cũng ngồi xuống sô pha, nhận lấy điện thoại từ mẹ của Chu Thụ.
# Chu ảnh đế dùng quy tắc ngầm với diễn viên Omega tuyến 18
Ảnh chụp đính kèm là một Omega quần áo xộc xệch dùng chăn che lại cơ thể, phía sau là Chu Thụ đôi mắt đỏ ngầu.
Cận Ngôn nhìn thoáng qua liền không dám tiếp tục xem phía dưới, cậu nắm chặt nắm tay, mày nhíu lại, "Không phải, đây không phải sự thật."
"Ngôn Ngôn, chúng ta đều biết đây không phải sự thât. Nhưng chúng ta đều không biết Tiểu Thụ như thế nào lại bị chụp ra loại ảnh này. Mấy hôm trước không phải nói vì bận công tác nên vội về Thủ đô sao? Rồi thế nào lại bị chụp được ở khách sạn Hải Thành?" Mẹ của Chu Thụ ngữ khí sốt ruột, có thể nghe ra cô đã tận lực kiềm nén.
Không chờ Cận Ngôn trả lời, bên cạnh liền truyền tới âm thanh của cái ly bị đặt thật mạnh xuống bàn. Ba của Chu Thụ ngồi thẳng thân thể, nói với vợ, "Lúc đầu anh đã không đồng ý cho con tiến vào cái vòng này! Em nhìn xem, hiện tại vẫn là đã xảy ra chuyện!" Chú nói, lửa giận không chút nào giảm bớt, "Hơn nữa ở Hải Thành làm sao có thể bị chụp đến loại ảnh này? Những người đó làm việc kiểu gì vậy?"
Nhiệt độ trong phòng khách đã hạ xuống số âm, hiện tại chỉ mình Cận Ngôn mới có thể phá vỡ lớp băng này.
Cậu thở dài, chậm rãi kể lại toàn bộ sự tình phát sinh ngày hôm đó.
Hơn nữa cuối cùng còn không quên chuyện quan trọng nhất, đưa cho bốn vị trưởng bối một cái tổng kết vô cùng sâu sắc.
"Cho nên, con đã đánh dấu anh con..."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên nhiệt độ không khí lập tức tăng cao.
Sau khi xác nhận thân thể của Chu Thụ đã thật sự không còn vấn đề gì, các vị làm cha làm mẹ lại đem trọng tâm câu chuyện đặt vào chỗ khác.
"Ngôn Ngôn, con nói, con đánh dấu anh con?" Mẹ của Chu Thụ nói năng có chút lộn xộn, cô và mẹ của Cận Ngôn liếc nhìn nhau một cái, thử hỏi, "Là... đánh dấu như thế nào?"
Ai ngờ mẹ của Cận Ngôn lại trước tiên vỗ vai bà sui một cái, "Ai nha, còn có thể đánh dấu thế nào, khoang sinh sản của Alpha đều thoái hóa."
"......"
Hai người mẹ Omega không hề cấm kỵ bất đầu thảo luận về "chuyện phòng the" của con trai nhà mình, hoàn toàn đem lo lắng lúc nãy vứt ra sau đầu.
Hai người ba Alpha ngồi bên cạnh chỉ còn cách thay nhau hắng giọng ra hiệu, Cận Ngôn thấy thế cũng đành phải không ngừng rót nước trà cho bọn họ.
Mãi cho đến khi mẹ của hai người có ý đồ muốn hỏi thêm càng nhiều chi tiết thì Cận Ngôn sợ tới mức vội vã ngăn lại.
"Cái đó... Mẹ, dì Lương, đến lúc đó đừng nói về chuyện này trước mặt anh con, có được không?" Cận Ngôn cười cười nhìn hai vị mẫu thân, các cô tựa hồ lại trông thấy đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên của nhiều năm trước.
Mẹ của Chu Thụ lắc đầu, cười nói, "Biết biết, liền biết anh con da mặt mỏng."
Có lẽ là do quy luật hấp dẫn điều khiển, câu cách ngôn "Người không chịu được nhắc mãi" (3) tuyệt đối là có căn cứ khoa học.
Nhân vật chính đang được mọi người trong phòng khách thảo luận giây tiếp theo liền xuất hiện ở đầu cầu thang. Cận Ngôn nghe tiếng động, là người đầu tiên quay đầu, tiếp theo liền trông thấy Chu Thụ đang nỗ lực khắc chế bước đi của chính mình.
Bốn vị cha mẹ đang nhỏ giọng thảo luận cũng theo tiếng động mà nhìn sang, ánh mắt của bọn họ quét qua làn da lộ ra bên ngoài của Chu Thụ, sau đó không hẹn mà cùng di chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Quá rõ ràng, xem ra hai đứa nhỏ hôm qua đã...
Ý tưởng trong lòng của hai người mẹ càng thêm nguy hiểm, nhưng hiển nhiên người nào đó còn chưa biết bản thân từ sáng sớm đã trở thành đối tượng cho mọi người thảo luận.
"Ba mẹ, dì Phương, chú Cận, chào buổi sáng ạ." Anh tùy ý chào hỏi, thời điểm nhìn về Cận Ngôn thì ánh mắt nhu hòa xuống, "Ngôn Ngôn, sao lại xuống lầu lâu như vậy?"
"......" Bốn vị gia trưởng đang ngồi ở đây đều cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng, chỉ cần đã trải qua đánh dấu thì đều sẽ nảy sinh ỷ lại cực lớn đối với bạn lữ của mình, ngay cả Alpha cũng không ngoại lệ.
Mới rời đi mười mấy phút, này đã vội vã xuống lầu tìm người.
Hai người mẹ trong lòng "chậc chậc" hai tiếng, đứng dậy đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa sớm cho bọn nhỏ.
Chu Thụ vừa xem chính là đói rồi, vẫn luôn vùi đầu ăn, còn uống nhiều thêm hai chén canh so với ngày thường.
Cận Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ thì cười cong đôi mắt, ánh mắt dính ở trên người đối phương căn bản là không thể rời đi.
"Tiểu Thụ a..."
Mẹ của Chu Thụ nóng lòng vừa muốn thử hỏi cái gì đó, kết quả lại bị ánh mắt khẩn cầu của Cận Ngôn chặn lại, vì thế chỉ đành phải đem trái tim bát quái của lão mẫu thân nhốt lại vào lồng.
"Dạ? Sao vậy ạ?" Chu Thụ ngẩng đầu, nốt ruồi nhỏ bên môi còn dính một hạt cơm.
Cận Ngôn tự nhiên đưa tay lấy hạt cơm đó xuống, lại bỏ vào trong miệng mình.
Vì thế, nốt ruồi nhỏ và trái tim của anh đều không hề giữ lại mà lộ ra ngoài không khí.
Mẹ của hai người thấy thế đều sửng sốt, tuy rằng hành động này đã khiến trái tim thiếu nữ của các cô gặp phải một đòn đánh nghiêm trọng, nhưng trong ngực vẫn nổi lên tầng tầng ấm áp.
Hai đứa nhỏ nhà mình quả nhiên là sủng nịch lẫn nhau, hơn hai mươi năm vẫn luôn như thế, chưa bao giờ thay đổi.
Đến nỗi, ai đánh dấu ai, đánh dấu thế nào, đánh dấu khi nào,... kỳ thật đều không quan trọng.
Chỉ cần hai đứa nhỏ vẫn luôn giữ được tình cảm như lúc ban đầu (4) là được.
Bữa cơm trưa sớm này giúp thể xác và tinh thần của Chu Thụ đều đạt được thỏa mãn, nếu mỗi ngày rời giường luôn có Cận Ngôn chăm lo ăn uống thế này, thì cái tật xấu khó chịu mỗi khi thức dậy của anh xác thật có thể được khắc phục.
Trong lúc mọi người đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, Chu Thụ đột nhiên cảm giác trong bụng co rút đau đớn dữ dội.
Cận Ngôn cơ hồ là ngay lập tức nhận ra Chu Thụ không khỏe, vội vàng đỡ lấy người ôm vào lòng, sốt ruột hỏi, "Sao vậy, ca? Đau bụng sao?"
Chu Thụ hoãn một hồi cũng không có chuyển biến tốt hơn, ngược lại trên trán còn đổ mồ hôi lạnh, thậm chí đã đau đến không thể nói ra tiếng.
Anh ôm bụng, co người muốn ngồi xổm xuống, giây tiếp theo liền được Cận Ngôn bế lên chạy về phòng của bọn họ.
Mẹ của cả hai cũng vội vã chạy theo, khẩn trương nhìn Chu Thụ nằm trên giường đau đến co người thành một đoàn.
"Tiểu Thụ làm sao vậy? Vừa rồi chẳng phải vẫn còn bình thường sao, có phải ăn cái gì quá nhanh hay không?"
"Mẹ, dì Lương, hai người đừng khẩn trương, con lập tức đưa anh con đi bệnh viện." Ai ngờ Cận Ngôn vừa mới dứt lời liền nhìn thấy Chu Thụ cắn môi đến chảy máu, cậu vội la lên, "Ca! Đừng, đừng cắn, nghe lời."
Thấy Chu Thụ đã rơi vào trạng thái không thanh tỉnh, Cận Ngôn không màng mẹ của hai người đang đứng đây, trực tiếp cúi xuống dùng môi mình tách môi răng của Chu Thụ ra.
Cận Ngôn nghĩ thầm, tình huống trước mắt nên gọi xe cấp cứu càng bảo đảm hơn.
Ai ngờ cậu vừa định đứng dậy gọi điện thoại, người vừa được hôn giống như tìm được thuốc dẫn nào đó, đôi tay câu lấy cổ Cận Ngôn, không cho nụ hôn của cậu rời khỏi chính mình.
Mẹ của Chu Thụ thật sự chưa từng thấy qua bộ dáng này của con trai mình, sững sờ tại chỗ. Mẹ của Cận Ngôn thì bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
"Từ từ..." Cô nói với Cận Ngôn, "Ngôn Ngôn! Con mau thả ra chút tin tức tố!"
Nghe một câu như thế, Cận Ngôn cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức khống chế tuyến thể bắt đầu thả ra tin tức tố có tính chất trấn an Chu Thụ, còn phải đảm bảo độ dày không quá cao, sợ ảnh hưởng đến hai người mẹ Omega.
Khiến người kinh hỉ chính là, Chu Thụ sau khi nhận được tin tức tố trấn an của Cận Ngôn thì thật sự có vẻ đỡ hơn nhiều, chân mày dần dần giãn ra, thân thể căng cứng cũng dần mềm mại hơn.
Cận Ngôn vừa mừng vừa sợ, tựa như sống sót sau tai nạn mà ôm người vào lòng, "Ca... Làm em sợ muốn chết, thật sự làm em sợ muốn chết..."
Nhìn thấy một màn phát sinh trước mắt, hai người mẹ nhìn nhau một cái, mẹ của Cận Ngôn ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ con trai mình.
"Ngôn Ngôn, con ra ngoài một chút, mẹ và dì Lương có chuyện muốn nói với anh con."
Cận Ngôn chớp mắt vài cái, khó hiểu mà nhìn mẹ của mình, sau đó đã bị cô "dùng bạo lực" đẩy ra ngoài cửa.
Chu Thụ vừa mới khôi phục thần trí cũng là bộ dáng không hiểu ra sao, hơn nữa biểu tình còn có chút bất mãn. Mẹ của anh bất đắc dĩ cười nhạo một tiếng, mắng câu "Đức hạnh".
Trong phòng giờ phút này vẫn còn lưu lại hương vị tin tức tố của Cận Ngôn, cổ hương vị thoải mái thanh tân thấm người của cỏ xanh sau cơn mưa kia không bị Cận Ngôn mang đi, ngược lại từ bên trong tuyến thể của Chu Thụ phát tán ra ngoài.
Mẹ của Cận Ngôn môi khẽ động, tiến lên một bước ngồi xuống mép giường: "Tiểu Thụ, con nói cho dì nghe cụ thể xem, con đau ở chỗ nào?"
Chu Thụ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng theo bản năng mà xoa xoa bụng nhỏ của mình, "Dạ, là ở chỗ này."
Dứt lời, liền nghe thấy bên cạnh phát ra một tiếng hút khí. Mẹ của Chu Thụ trong mắt lộ ra không thể tin tưởng, cô phải điều chỉnh hô hấp mới có thể nói chuyện với con mình, "Tiểu Thụ à, mẹ có chuyện muốn hỏi con, mong là con có thể trả lời đúng sự thật cho chúng ta biết."
"Chuyện gì ạ?" Chu Thụ đã bị bực bội và đau đớn tra tấn một trận, hơn nữa thân thể vẫn còn tàn lưu thật lớn mỏi mệt của ngày hôm qua, cho nên tiếng nói phát ra đều như có như không.
Mẹ của anh thấy vậy thì thở dài, nhưng vẫn không thể không hỏi, "Con và Ngôn Ngôn, hai đứa ngày hôm qua, có phải đã..."
"Mẹ!" Chu Thụ đồng tử rung lên, đôi con ngươi còn hiện lên ánh nước, giờ phút này nhìn qua ngược lại có mấy phần giống với bộ dáng của Omega.
Anh cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của mẹ mình, vành tai ngay lập tức chuyển thành màu đỏ.
Mẹ của Chu Thụ nhìn đến bộ dáng này của con trai liền vội vàng giải thích, "Ai nha, mẹ và dì Phương của con không phải hỏi vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, đây là chính sự!" Cô nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn, cho nên một hơi hỏi xong có lẽ sẽ tốt hơn, "Mẹ liền hỏi thẳng nhé, có tiến vào khoang sinh sản chưa?"
"Mẹ! Con là Alpha!" Cả người Chu Thụ giống như bị nhốt trong một căn phòng tắm hơi với cánh cửa khóa chặt, không có cách nào thoát ra ngoài, hô hấp ngày càng khó khăn.
"Mẹ biết con là Alpha! Ai nha, ý của mẹ không phải như vậy, ý của mẹ là..." Mẹ của Chu Thụ "là" vài tiếng, trong lúc nhất thời tìm không ra câu chữ nào để hình dung.
Mẹ của Cận Ngôn rốt cuộc nhìn không được, cô vỗ vỗ cánh tay Chu Thụ vài cái để trấn an, chờ cảm xúc của anh hơi ổn định trở lại mới nói chuyện.
"Tiểu Thụ, tuy rằng dì chưa thể xác định về tình trạng vừa nãy của con, nhưng có thể chắc chắn một điều, kỳ thật không chỉ Omega và một số Beta có khoang sinh sản, mà ngay cả Alpha cũng có, chỉ là do kiểu gien đặc thù của giới tính nên khoang sinh sản của Alpha mới dần dần thoái hóa."
Cô nói xong, nhìn mẹ của Chu Thụ, đối phương rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bổ sung phần còn lại.
"Nhưng mà, nghe nói Alpha sau khi bị Enigma đánh dấu thì khoang sinh trưởng cũng sẽ bị kích thích."
"Cho nên, mẹ muốn nói với con..." Mẹ của Chu Thụ vài lần mở miệng, sau đó xoay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, "Khoang sinh sản của con... có khả năng đã vì Ngôn Ngôn mà một lần nữa sinh trưởng."
Tác giả có lời muốn nói: À thì... Cũng làm Thụ ca thể nghiệm một lần đau bụng khi dì cả tới.
~~~~~
(1)
"Thanh tuấn" (清隽): tươi và đẹp.
(2)
"Tâm viên ý mã" (心猿意马): Trái tim như khỉ và ý nghĩ như ngựa, tâm trí khó kiểm soát như khỉ và ngựa; vô cùng vui thích, tim đập rộn ràng,...
(3)
"Nhân bất kinh niệm thao" (人不经念叨): Người không chịu được/trải qua (kinh) nhắc đến (niệm) suốt/lải nhải thao); nếu nhắc mãi một người thì người đó sẽ xuất hiện.
(4)
"Sơ tâm vị biến" (初心未变): ý định ban đầu không thay đổi.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT