Ba người tới nhà hàng, sau khi ngồi ổn, Chu Thụ liền đưa thực đơn cho Tưởng Vinh.
Có lẽ là do thói quen cưng chiều Chu Đóa mấy năm nay, cho nên Chu Thụ đối với các tiểu ngọt O đáng yêu đều sẽ không tự giác chiếu cố hơn bình thường.
Tưởng Vinh nhận lấy thực đơn nhìn thoáng qua, lại lắc đầu đẩy trở về.
"Chị dâu chọn đi! Quán ăn này là anh đề cử, khẳng định là biết món nào ăn ngon, em theo anh là được rồi."
"Được, vậy anh liền làm chủ." Nói xong, Chu Thụ nhìn nhìn Cận Ngôn vẫn luôn mặt treo tươi cười bên cạnh, lén lút ở dưới bàn nhéo chân cậu một cái, "Bác sĩ Cận thì sao? Ăn thịt bò hay thịt dê?"
Hửm? Bác sĩ Cận?
Cận Ngôn dở khóc dở cười, nghe xưng hô này, tám phần là ca ca nhà mình lại muốn chơi một tay "thâu lương hoán trụ" (1) rồi.
Đương nhiên không thể để anh ấy thực hiện được mưu kế này.
"Ăn cái này đi." Cận Ngôn chọn phần bò bít tết dành cho hai người trên thực đơn, "Cái này là phần ăn CP."
Còn nhấn mạnh chữ "CP", Chu Thụ quả thực bị chọc tức đến chỉ muốn cười.
Tưởng Vinh nghe được thì hít vào một hơi, lão đại vẫn còn để bụng chuyện vị fan lúc nãy ship ảnh đế và Đoạn Tinh Di.
Nhưng để bụng thì để bụng đi, ăn phần dành cho cặp đôi là có ý tứ gì?!
Sĩ khả sát bất khả nhục, Tưởng Vinh thanh thanh giọng, thật cẩn thận mà nói, "Nếu không... em đi?"
"Em có thể ăn cái này." Cận Ngôn trầm giọng đẩy thực đơn sang, Tưởng Vinh ngóng cổ lên nhìn nhìn...
Phần ăn trẻ em.
"Cái gì đây? Hai vợ chồng nhà các anh khi dễ người quá mức rồi đấy!"
Cận Ngôn và Chu Thụ bị phản ứng của Tưởng Vinh chọc cho cười một hồi, cuối cùng ba người đều chọn một món giống nhau, là đề cử của quán ăn, bò bít tết sốt rượu vang đỏ.
Chu Thụ là thực khách vô cùng kén chọn, khó được đối với món này vô cùng ưu ái.
Rượu vang đỏ nấu đến cô đặc lại, hơi cồn đã sớm bay hết trong quá trình chế biến, chỉ để lại hương thơm của rượu hòa quyện với mùi của nước sốt, còn trộn lẫn một ít vị khói.
Tưởng Vinh hiển nhiên lại bị phẩm vị của ảnh đế thuyết phục, ăn đến rung đùi đắc ý, sau khi ăn xong còn gọi thêm một phần Tiramisu và một quả cầu kem.
Thấy hắn ăn vui vẻ như vậy, thần sắc của Chu Thụ cũng nhu hòa hơn.
Anh nhớ đến Cận Ngôn khi còn nhỏ cũng là như thế này, một bộ dáng đặc biệt dễ nuôi sống, chỉ cần là do anh đưa cho, cậu đều có thể ăn đến thơm ngào ngạt.
"Ca, có phải anh đang suy nghĩ, Tưởng Vinh thật giống với em khi còn nhỏ, đặc biệt dễ nuôi?" Cận Ngôn đột nhiên tiến sát vào, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người có thể nghe thấy mà rót vào tai Chu Thụ.
Chu Thụ nghe xong đôi mắt hơi mở to, nghiêng mặt chớp chớp mắt, biểu tình hoàn toàn là bị ai đó đoán trúng tâm tư.
Cận Ngôn tự biết mình đã thành công, ngôn ngữ càng thêm quá mức, "Ca, em hiện tại cũng rất dễ nuôi, chỉ cần là anh "đút", cái gì em cũng ăn."
Câu chữ có vẻ bình thường, nhưng một số âm tiết bị cố ý tăng thêm khí âm, vừa nghe liền có chút không đứng đắn.
Quả nhiên, ảnh đế cũng dễ dàng bắt giữ được phần không đứng đắn này, nhấp môi đè nặng cảm xúc, nhưng lỗ tai thì đang đỏ lên.
Càng tức giận chính là, đầu sỏ gây tội lại vẫn là dáng vẻ lãnh đạm cấm dục, đặc biệt là bộ mắt kính tơ vàng kia...
Chu Thụ tức giận đến cắn chặt răng.
Chỉ tiếc, cho dù bọt sóng phẫn nộ mãnh liệt đến thế nào thì cũng không vỗ được đến bầu trời.
Vì thế một trận này kết thúc, mưa phùn mênh mông câu dẫn người lại thắng.
Tưởng Vinh ăn uống no đủ, xoa xoa bụng nhỏ của mình, tuyên bố lần sau sẽ tới đây ăn hai phần.
Hắn cầm thực đơn, chỉ vào từng cái từng cái hỏi Chu Thụ món này có được đề cử hay không, Chu Thụ cũng kiên nhẫn giải đáp từng cái từng cái.
Hỏi xong hết một lượt, hắn thỏa mãn thốt lên một câu "Nên ăn thanh đạm", sau đó khép lại quyển thực đơn, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
"Đúng rồi, lão đại, em có cái nghi hoặc vẫn luôn muốn hỏi anh." Tưởng Vinh nói xong, chờ Cận Ngôn nhìn mình gật đầu thì tiếp tục, "Năng lực thức tỉnh khi anh lần thứ hai phân hóa là nghe được âm thanh của vạn vật, nếu vậy, toàn bộ các loài động vật đều có thể nghe được sao?"
Hắn chỉ chỉ vào một tờ thực đơn, bổ sung nói, "Này đó thì thế nào?"
Cận Ngôn biết, Tưởng Vinh đây là đang muốn hỏi cậu có thể nghe thấy tiếng của các loài động vật như dê, bò, heo hay gà, vịt, ngỗng,... hay không.
Cậu lắc lắc đầu, trả lời, "Không phải toàn bộ, chỉ là đại đa số. Hiện tại xem ra, anh chỉ có thể nghe hiểu tiếng lòng của thú cưng được nuôi dưỡng mà thôi."
Cận Ngôn nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, "Động vật trong vườn bách thú cũng có thể, nhưng với điều kiện là phải chạm tay vào, sờ sờ vài cái mới có khả năng sinh ra liên hệ."
"À à... Em liền nói mà! Vậy nông trường thì sao?" Tưởng Vinh hỏi, "Nếu như đến nông trường hoặc trại chăn nuôi thì có thể nghe được không?"
"Ở chỗ đó là hoàn toàn không nghe được, anh đã từng thử qua, cho dù dùng tay sờ cũng không thể cảm giác được." Cận Ngôn tổng kết.
Có lẽ là vì quy luật tuần hoàn của tự nhiên, để tránh cho "động vật ăn thịt" Cận Ngôn không có cảm giác tội ác, sau khi phân hóa lần thứ hai thì năng lực thức tỉnh của Enigma cũng không cho phép cậu nghe được tiếng lòng của những loài vật đó.
Đơn giản tới nói, kỹ năng này đặc biệt thích hợp làm bác sĩ chuyên ngành thú cưng.
"Vậy là tốt rồi!" Tưởng Vinh nghe xong chống cằm thở dài, "Nếu không, anh cũng quá thống khổ rồi, ngày ngày đều chỉ có thể ăn rau củ... mới nghĩ đến thôi mà em đã cảm thấy không sống nổi."
Cận Ngôn cười cười, gật đầu nói, "Ừm, anh cũng không có cách nào chỉ ăn mỗi món chay mà sống. Hơn nữa, những người ăn chay đa phần sẽ có tín niệm của riêng họ. Anh có là Enigma thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi."
Cận Ngôn nói xong, Chu Thụ khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Anh cũng bội phục những người ăn chay chân chính có tín niệm, rốt cuộc động vật cũng có tình, đôi khi so với con người càng đáng giá tin tưởng hơn nhiều." Chu Thụ nói xong, Cận Ngôn nghiêng mặt nhìn anh, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau cười.
Tưởng Vinh sau khi ăn đến bụng trướng đau thì lại bị nhét đầy một mồm cơm chó, náo loạn muốn tự mình đón taxi về nhà.
Hai người còn lại không có cách nào, chỉ có thể mỉm cười dỗ dành đưa tiểu O đang no căng đến đi không nổi trở về.
Đến nơi, Tưởng Vinh cảm ơn sư huynh sư tẩu rồi xuống xe. Thời điểm cửa xe đóng lại, vài sợi gió còn thuận thế tiến vào trong xe, mang theo hương vị chỉ riêng Hải Thành mới có.
Không khí ẩm ướt còn trộn lẫn chút hơi lạnh cuối mùa thu, Cận Ngôn đột nhiên rất muốn ngửi được càng nhiều.
"Ừ? Sao thế?" Chu Thụ nhận ra giọng nói của Cận Ngôn không ổn, có chút lo lắng nhìn cậu,
"Mệt mỏi sao? Đổi sang anh lái cho nhé?"
"Không cần." Cận Ngôn hầu kết lên xuống vài cái, khụ hai tiếng mới trả lời, "Ca, anh có thể... phóng một chút tin tức tố không..."
Chu Thụ ngốc lăng, cánh môi run rẩy không biết nên nói tiếp như thế nào?
Đây là yêu cầu "Chú ý an toàn khi lái xe, chớ bắt chước" kiểu gì thế?
Anh bất đắc dĩ nhìn Cận Ngôn, lại nhẹ nhàng nhéo chân cậu một cái, "Em có thể tập trung lái xe một chút hay không? Sao anh cứ có cảm giác em hiện tại càng ngày càng giống một cái... biết đi..."
Chữ ở giữa kia... Chu Thụ sẽ không nói ra miệng.
"Cái gì biết đi?" Cận Ngôn nhếch khóe miệng, hoàn toàn rút đi hình tượng lãnh đạm không dính khói lửa phàm tục khi trên xe còn có người thứ ba.
Thời điểm chỉ có hai người bọn họ với nhau, Chu Thụ vẫn luôn cảm thấy, Cận Ngôn đeo mắt kính càng giống một tên "văn nhã bại hoại" ra vẻ cấm dục.
"Em có biết rằng mỗi lần em mang gọng kính này, anh nhìn cái dáng vẻ 'cấm dục' của em liền giận sôi máu." Chu Thụ rốt cuộc không nhịn nổi, phải nói ra tới.
Ai ngờ lập tức bị đối phương bắt được nhược điểm.
"Yên tâm đi, ca, em đối với anh vĩnh viễn đều sẽ không 'cấm dục', em sẽ đặc biệt... ui..."
Cận Ngôn còn chưa nói dứt câu đã bị người ta nhéo lên đùi một cái, vì thế chỉ có thể 'nghẹn khuất' mà ngừng tại đây.
Cậu không dám mở cửa sổ xe, đành phải chỉnh điều hòa trong xe sang chế độ gió lạnh.
Hoãn một hồi, bác sĩ Cận cuối cùng chỉ có thể buông một câu, "Về nhà lại tính sổ."
Về nhà bị tính sổ xong rồi, Chu Thụ được Cận Ngôn ôm vào trong ngực, cánh tay mệt đến mức không nâng lên được.
Khắp phòng tràn ngập hương vị đan chéo của nước mưa và nước biển, thật lâu cũng không tan đi.
Hai người bị hương vị này bao phủ, câu được câu không trò chuyện, bỗng nhiên tiếng chuông di động của Chu Thụ vang lên.
Anh chạm chạm màn hình, phiền lòng mà lại hướng trong lồng ngực Cận Ngôn rụt rụt vài cái.
"Không bắt máy sao?" Cận Ngôn ôn nhu hỏi.
"Là người đại diện, lúc này gọi tới tuyệt đối không có chuyện gì tốt." Chu Thụ ách giọng, không chút để ý mà nói, hai tay ôm lấy eo Cận Ngôn.
Cận Ngôn cúi đầu hôn hôn lên trán Chu Thụ, nhẹ giọng khuyên, "Anh nghe đi, gọi trễ như vậy có lẽ là việc gấp."
Chu Thụ "chậc" một tiếng, nhấc máy sau đó mở loa ngoài, hai mắt vẫn nhắm lại như cũ.
"Alo?"
"U là trời, ảnh đế của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại. Tôi gọi nhiều cuộc như vậy sao bây giờ mới bắt máy? Còn nữa, tôi gọi qua chỗ Julia thì bên kia còn trực tiếp tắt máy luôn. Hai cô cậu cùng nhau chơi trò mất tích kiểu này, có biết tôi sợ tới mức suýt chút nữa liền báo cảnh sát không?"
"Bớt khoa trương đi." Giọng nói của Chu Thụ khàn khàn, dọa cho người đại diện hoảng sợ một trận.
"Giọng của cậu sao lại thế này? Là sinh bệnh? Hay là gần đây hút thuốc nhiều quá?" Người đại diện bắt đầu sốt ruột hỏi, "Cậu đừng bởi vì thời gian này bị cắt hết công tác mà tự sa ngã nha! Phóng mắt toàn bộ đỉnh lưu trong giới giải trí, có ai chưa từng trải qua sóng to gió lớn..."
Người đại diện còn đang vội vã an ủi Chu Thụ, Cận Ngôn ở bên cạnh đã âm thầm cười trộm.
Tự sa ngã... hình dung này cũng coi như có phần chuẩn xác.
Biết người nào đó trong lòng lại đang nghĩ đến cái gì hư hỏng, Chu Thụ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, mở miệng có lệ vài câu với người đại diện.
Sau khi dong dài đến mười phút gồm an ủi, phàn nàn và lảm nhảm, người đại diện đột nhiên thay đổi đề tài.
"Kỳ thật trễ như vậy vẫn còn gọi điện thoại chủ yếu là có một tin tốt muốn nói với cậu."
Chu Thu bất đắc dĩ nghĩ thầm, thì ra lúc này mới bắt đầu nói đến việc chính.
"Lúc trước không phải cậu đột nhiên bị hủy mấy hợp đồng đại diện thương hiệu sao? Chúng ta đã điều tra qua, là do vài công ty và studio liên hợp lại ngáng chân. Cậu cũng biết đấy, hướng gió dư luận là thứ dễ dàng đè chết người, ai nấy đều thích giậu đổ bìm leo (2), chỉ chờ thời cơ nhảy ra đoạt chén cơm của người khác."
"Ừ, rồi sao?" Chu Thụ nhàn nhạt trả lời.
"Cái gì rồi sao? Cậu... cậu... Thôi kệ đi, thái độ này mới đúng là Chu ảnh đế, cái gì cũng không thèm để ý, chỉ biết đóng phim." Người đại diện thở dài, nhưng rất nhanh lại chuyển thành hưng phấn, "Hôm nay có một nhãn hiệu liên hệ tôi, ý tứ là kim chủ sau lưng bọn họ cố ý chỉ đích danh cậu làm người phát ngôn, nói rằng hình tượng hay khí chất của cậu đều rất phù hợp, bọn họ không quan tâm dư luận, chỉ tin tưởng ánh mắt của chính mình."
Chu Thụ sửng sốt, nhưng thật ra bắt đầu có chút tò mò, "Nhãn hiệu nào?"
"Nhãn hiệu của một công ty chuyên làm trang sức đá quý, trước giờ đều hoạt động ở nước ngoài, thời gian gần đây mới có ý định tiến quân vào thị trường quốc nội."
"Nhãn hiệu trang sức?" Chu Thụ có chút khó hiểu, "Nếu vậy không phải tìm Omega càng thích hợp hơn sao?"
"Nè, cậu đang kỳ thị giới tính hả? Ai nói Alpha thì không thể làm đại diện thương hiệu trang sức? Huống chi người ta khẳng định là xem qua cậu diễn Sở Tuân, lúc nói chuyện họ còn nhắc tới "Yên Chi Túy" đó!"
Thời điểm người đại diện nhắc tới "Yên Chi Túy", Chu Thụ không tự giác nhìn thoáng qua Cận Ngôn, quả nhiên trông thấy đối phương khóe miệng ngậm cười.
Anh mất tự nhiên mà xê dịch thân thể về phía mép giường, kết quả bị người nào đó dễ dàng bắt được.
Bởi vì điện thoại đang mở loa ngoài, Chu Thụ không nghĩ tạo ra động tĩnh gì quá lớn nên chỉ có thể chịu đựng.
"Alo? Chu Thụ, sao không nói tiếng nào? Đây là một cơ hội rất tốt, khó được có người thật sự mắt sáng như đuốc, nhìn một lần liền chọn trúng cậu." Người đại diện khó nén kích động, hiển nhiên vô cùng hy vọng Chu Thụ sẽ nhận lời.
Cận Ngôn vòng ôm người xong vẫn không có thêm động tác gì khác, chỉ là sau khi nghe người đại diện nói câu này thì ở phía sau nhẹ nhàng hôn lên tuyến thể của Chu Thụ.
"Được rồi, tôi sẽ suy xét." Chu Thụ trong lòng mềm nhũn, lời này nói ra cũng coi như đã đáp ứng.
Cúp điện thoại, Chu Thụ nắn nắn xoa xoa cánh tay đang vòng ôm lấy mình, "Liền dễ dàng cho anh đi ra ngoài công tác như vậy?"
"Không sao cả, ảnh đế thuộc về tất cả mọi người." Enigma mím mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Dù sao cũng có nhiều người một hai phải dính lấy ca ca của em như vậy, còn có người ghép CP."
Mưa gió sắp tới, hơn nữa còn ngửi ra một ít vị trà.
Chu Thụ vừa tức giận vừa buồn cười, xoay người lại xoa xoa gương mặt của người nào đó còn chưa tan hết thỏa mãn sau khi "ăn no".
"Nhưng anh ra ngoài công tác, bác sĩ Cận nên làm sao đây nha? Lỡ như có ngày xuất hiện miêu tinh, cẩu tinh, con thỏ tinh nào đó chui vào trong ngực em..."
Anh ra vẻ phiền lòng mà "chậc" một tiếng, không quên lôi ra món nợ cũ, "Còn có nhiều người chạy tới để lại lời nhắn "Tôi yêu anh, bác sĩ Cận" như vậy... Em nói xem, bọn họ yêu chỗ nào của em, hử?"
Vốn dĩ là muối biển ngọt thanh, lúc này lại hỗn loạn chút vị chua, chọc cho Cận Ngôn cảm thấy cả cơ thể như bị bỏng.
"Ca, anh ăn giấm như vậy... làm em không thể dỗi tiếp được nữa." Cận Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, vốn là cậu muốn tính sổ, kết quả... vẫn là thua dưới tay ca ca của cậu.
"Em còn muốn dỗi? Anh..."
Giây tiếp theo, Cận Ngôn liền từng chút từng chút hôn lên đôi môi xinh đẹp còn muốn tiếp tục chất vấn kia, sau đó... ảnh đế một lần nữa trình diễn cái gọi là "tự sa ngã".
Vì tránh cho ca ca quá mức thẹn thùng, Cận Ngôn lựa chọn hôn xong liền buông tha anh.
Cậu xuống giường đi uống một ly nước lạnh, lúc quay lại thì bộ dạng lén lút, gắt gao bảo hộ cái gì đó trong ngực.
Chu Thụ trông thấy thì buồn cười, dùng ánh mắt ý bảo Cận Ngôn giao ra đây.
Đến lúc nhìn rõ nó là cái gì, anh trầm mặc một hồi, sau đó đỡ lấy cái trán cười không ngừng.
Tiểu tử này cư nhiên ôm sổ hôn thú lại đây?
Tiếp theo, búp bê Tây Dương đứng trước mặt đang muốn chơi xấu liền mở lời.
"Ca, không sao hết, anh đi đi, em không ăn giấm, em có thể tự chăm sóc chính mình thật tốt." Vừa nói vừa mở ra trang có ảnh chụp chung của hai người, không ngừng chọc chọc vào ô "phối ngẫu".
Chu Thụ dùng đầu lưỡi chạm chạm bên trong khớp hàm, xoay người cũng đi lấy sổ hôn thú của mình tới, đặt ở giữa gối đầu của hai người.
"Ngày mai còn phải dậy sớm nói chuyện cụ thể với người đại diện về công việc lần này, anh ngủ trước đây." Chu Thụ cố nhịn cười, giơ tay tắt đèn, "Ngủ ngon, bác sĩ Cận."
Bác sĩ Cận cúi đầu cười khẽ ra tiếng, cũng đem sổ hôn thú của mình kẹp vào sổ của Chu Thụ.
Cho nên, sổ hôn thú của hai người dùng một loại "tư thế" thần bí mà nằm ở giữa gối đầu, dưới sự bao phủ của thứ ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu từ ngoài cửa sổ càng trở nên đặc biệt câu hồn.
Cận Ngôn lên giường, giúp người bên cạnh dém kỹ chăn, lại hôn hôn tuyến thể sau cổ anh.
Ôn nhu nói: "Ngủ ngon, Chu ảnh đế."
"......"
Tác giả có lời muốn nói: Đinh ~ ngài Cận - trà nghệ đại sư - Ngôn and Chu - thâu lương hoán trụ - Thụ chính thức online.
~~~~~
(1)
"Thâu lương hoán trụ" (偷梁换柱): trộm xà đổi cột.
i. Kế thứ 25 trong binh pháp "Tam Thập Lục Sách" (三十六計): lén lút thay đổi bản chất của sự vật.
i. Một căn nhà do xà ngang và cột chống đỡ, nếu lấy trộm và thay đổi chúng thì căn nhà sẽ sụp đổ. Tương tự, quân địch gồm nhiều đội ngũ (hoặc có đồng minh), nếu âm thầm tiêu diệt từng đội ngũ (hoặc chia rẽ đồng minh) thì cuối cùng quân địch sẽ tự sụp đổ.
i. Thường dùng với ý nghĩa tương tự câu "trộm long tráo phượng", "treo đầu dê bán thịt chó",... hoán đổi bản chất sự vật nhằm mục đích lừa gạt. Cận Ngôn đang nói đến ý này.
(2)
"Tường đảo chúng nhân thôi" (牆倒眾人推): tường ngã thì mọi người đẩy thêm (cho sập luôn), khi một người mất đi quyền lực, danh vọng,... thì nhiều người khác sẽ nhân cơ hội này mà tấn công, khiến người đó hoàn toàn sụp đổ.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Cận Ngôn mở là "Sủng vật y viện" (宠物医院), cũng có lúc tác giả viết là "Sủng vật điếm" (宠物店). Lúc đầu mình cảm thấy "bệnh viện" thì hơi lớn nên dùng "phòng khám" thôi, và thấy "thú cưng" hơi lạ nên dùng luôn "thú y". Từ chương này mình sẽ ghi là "Bệnh viện thú cưng" nha. Nếu có thời gian mình sẽ sửa lại các chương trước.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT