Diễn quái gì không biết
Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí chuẩn bị chạm vào mặt mình, đờ cả người.
Yến Vi Sí và Trần Vụ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Thình lình ý thức được mình đang làm gì, hắn giơ tay che vẻ mặt tức giận, quay đầu rời khỏi.
Trần Vụ vội chào hỏi với anh trai câu cá rồi đuổi theo Yến Vi Sí: "Sao tự nhiên bị sốt thế, có phải tối ngủ không đắp kín chăn không. Hơn nữa cậu còn mặc ít đồ, trời lạnh như vậy cậu cũng không mặc áo thu quần thu. Áo khoác dày cũng không..."
Đầu Yến Vi Sí vốn chẳng đau mấy, giờ bị Trần Vụ lải nhải đến muốn nứt ra, hắn tỏ rõ vẻ nóng nảy xoay người.
Trần Vụ suýt đụng vào lòng Yến Vi Sí, y hốt hoảng thắng lại: "Sao... Bạn Yến, cậu muốn đi đâu? Bị cảm cậu nên ở yên trong nhà... Cậu không mặc áo khoác hả? Cậu chờ tôi lát tôi đi lấy cho cậu!"
Đến khi Trần Vụ gấp rút vào nhà lấy áo khoác ra, Yến Vi Sí đã đi rồi.
Tiếng động cơ motor ngày càng nhỏ, rồi biến mất.
Đêm khuya, Yến Vi Sí vừa tắt máy xe, Trần Vụ mở cửa chạy ra ngay: "Về rồi à."
Hiển nhiên là vẫn chờ suốt, trễ thế này vẫn chưa ngủ.
Yến Vi Sí không đáp Trần Vụ, sắc mặt hắn chán ngán uể oải bước tới cửa, trong hơi thở có mùi khói thuốc.
Trần Vụ nhường đường cho hắn, tìm chuyện nói giữa bầu không khí ngột ngạt: "Tôi đã sửa xong ống nước trong phòng vệ sinh. Tôi cứ tưởng phải rắc rối đến mức cần mời người đến làm, còn phải chờ cả ngày, nào ngờ đơn giản cực... Cậu muốn xem phòng vệ sinh không? Nếu cảm thấy ở đâu không ổn tôi lại sửa một chút."
Yến Vi Sí tháo mũ bảo hiểm và chìa khoá ném lên bàn. Hắn nằm xuống võng, đá văng giày thật xa, suýt đập vào nồi cơm điện.
Trần Vụ đứng như trời trồng cạnh cửa ba năm phút, từng cơn gió đêm nhào lên gáy y, rồi tản đi bốn phía, thổi bay mẩu giấy vệ sinh chưa bao giờ sử dụng trên bàn. Y giật cả mình, vội đóng cửa lại.
Trong nhà thoắt cái trở nên im ắng.
Trần Vụ bó chiếc áo bông, phát hiện phần dưới của khoá kéo đã bị tách ra từ khi nào. Y bèn khéo khoá xuống, chậm rãi điều chỉnh.
Thời gian trôi qua từng giây phút, Trần Vụ đứng tại chỗ so tài với khoá kéo mãi.
"Khụ — khụ khụ —"
Có tiếng ho khan nặng nề truyền đến, cuối cùng Trần Vụ cũng thoát ra khỏi thế giới của mình. Y không quan tâm khoá kéo vẫn chưa chỉnh xong nữa, nhanh tiến tới trước võng.
"Còn sốt không, bao nhiêu độ vậy." Trần Vụ lo âu sờ trán Yến Vi Sí, bị hắn gạt tay ra vang cái "bốp".
Lực cực lớn, khoảng da kia đỏ lên trong giây lát.
Yến Vi Sí bệ vệ hung hăng lạnh nhạt, giống như người muốn Trần Vụ sờ dưới gốc cây hồi chập tối không phải bản thân hắn.
"Đừng chạm vào tôi." Hắn phóng ánh mắt sắc bén sang.
Trần Vụ giơ phắt hai tay: "Được rồi tôi không chạm, cậu đừng giận, để tôi lấy thuốc cho cậu."
Trần Vụ lôi túi du lịch dưới chiếc giường gỗ ra, y mở túi, gạt mấy bộ quần áo đơn giản ở trên cùng, xách ra một hòm thuốc nom có vẻ là thủ công tự chế.
Đủ mọi thuốc men phổ biến hằng ngày trên thị trường, được sắp xếp hết sức cẩn thận, trên mỗi loại thuốc đều dán nhãn.
Trần Vụ ngẩn người một hồi mới mở một hộp thuốc cảm, lấy hai viên đưa cho Yến Vi Sí, y nói khẽ: "Cậu uống thuốc đi, nhiệt độ sẽ hạ xuống rất nhanh."
Yến Vi Sí không có phản ứng, hắn từ từ nhắm mắt, tóc và trán ẩm ướt dính vào nhau, trên yết hầu đổ lớp mồ hôi, môi đỏ hơn so với bình thường, dáng vẻ trông vô cùng khó chịu.
Trần Vụ mang ghế đến, đặt thuốc và nước ở trên, y không nói gì rời đi.
Bên giường yên tĩnh rồi, Yến Vi Sí mới hé hé đôi mắt nóng đỏ. Ánh mắt lướt qua viên thuốc, không cầm. Hắn cởi hết hoodie và quần bò ném lên dây xích võng, dùng chăn mền ẩm ướt trùm cơ thể càng ướt hơn, duỗi một tay ra mở điện thoại.
Chưa lướt được bao lâu, thì có một quảng cáo phim đẩy lên điện thoại hắn, chiếu ngay đoạn nữ chính rút tay ra khỏi cái nắm tay của nam chính, vừa tủi hờn vừa cay đắng nói: "Không phải anh mặc kệ tôi à, giờ lại quan tâm tôi làm cái gì, anh cút đi! Anh cút đi —"
Yến Vi Sí: "..."
"Diễn quái gì không biết, bệnh thật."
Tình hình thậm chí ngày càng trở nên nghiêm trọng, dẫn đến việc cơ thể bắt được tín hiệu — bản thân mình thực sự khó chịu cực kỳ.
Rủ người ta ăn đồ nướng, xong lại thình lình mất khẩu vị, đến nỗi còn có hơi buồn nôn. Hút xong mấy điếu thuốc bèn lái motor chạy xung quanh. Ở cái chốn Xuân Quế to bằng lỗ mũi này, đi xong vài vòng, mùi thuốc trong miệng vẫn chưa tan.
Tối nay đúng là bị động kinh.
Yến Vi Sí đổi hướng nằm, một tấm rèm đối diện với hắn, nó ngăn cách với chiếc giường nhỏ ở đầu bên kia của căn phòng.
Rèm do Trần Vụ mua, đồ dệt thủ công, vải vóc trông rất thô và rẻ tiền, chung quanh toàn là chỉ thừa, mẹ nó còn hoạ tiết hoa nhí nữa chứ, màu đỏ tím.
Yến Vi Sí nhớ lại hôm mình tan học về nhà thì thấy tấm rèm, ói cả máu.
Trần Vụ chạy nguyên một ngày ở chợ sang tay, mũi cóng nứt nẻ, trông khổ vô vùng. Y kéo chiếc rèm bị Yến Vi Sí giật xuống giẫm dưới chân lên, ngồi xổm co vai nén tiếng hỉ mũi, cứ như đang phải chịu bị bắt nạt.
Yến Vi Sí từ trên cao nhìn xuống Trần Vụ, thấy dáng vẻ đối phương kéo tấm rèm bên chân hắn, muốn kêu hắn nhấc chân lên nhưng lại không dám nói.
Đó là ngày thứ nhất dọn vào ở, chưa tới hai mươi tư giờ đã chán sống khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn.
Sau đó...
Chiếc rèm được giữ lại.
Đến tận bây giờ Yến Vi Sí vẫn không hiểu rõ, rằng mình nhịn kiểu gì mà không đóng gói cả người lẫn rèm vứt đi.
Hiện tại nhìn tấm rèm được đóng hết lại, Yến Vi Sí cảm giác bệnh cảm của mình nặng thêm, hắn quát: "Trần Vụ!"
"Ơi!" Gần như là đáp lời ngay tức khắc.
Yến Vi Sí ra lệnh với Trần Vụ đang chạy đến: "Mở rèm ra cho tôi! Ngay bây giờ!"
Trần Vụ luống cuống làm theo.
"Tới đây, xoa bóp cho tôi." Yến Vi Sí nằm sấp, đầu nghiêng qua một bên, trán áp vào ga giường.
Tóc gáy cắt rất ngắn, để lộ chiếc cổ thon dài, trên đốt xương lồi ra là một viên nốt ruồi son.
Như thể nếu dùng chóp mũi cạ lên, thì có thể ngửi thấy hương hormone nam tính.
Trần Vụ làm theo chỉ thị của hắn, dùng lực khiến hắn thoải mái để xoa bóp sau tai và cạnh cổ: "Thế này có thể trị cảm mạo sao, bạn Yến còn biết về huyệt vị à, giỏi quá."
Yến Vi Sí mở chế độ chụp ảnh của điện thoại, giơ lên quay về phía khuôn mặt tươi cười của Trần Vụ: "Nhìn bộ dạng nịnh nọt bẩn bẩn của anh đi."
Trần Vụ xấu hổ ngậm miệng lại, không cười nữa.
Có lẽ là do ảnh hưởng của thuốc, cũng có thể là vì Trần Vụ xoa bóp chuẩn, Yến Vi Sí bất tri bất giác ngủ mê mệt. Khi hắ tỉnh lại, bóng đêm ngoài cửa sổ đã mỏng đi rất nhiều, rỉ ra một tia trắng mờ ảo.
Trần Vụ ngồi ngược trên ghế, hai cánh tay ôm thành ghế, mặt gối lên trên, cứ thế trông coi bên giường hắn.
Yến Vi Sí khựng lại một hồi, mấp máy: "Cảm mạo mà thôi, cũng đâu phải chết, ở đây chờ tống chung tôi chắc."
Ngọn đèn dán tường mờ nhạt, Trần Vụ phát ra tiếng nói mớ dinh dính, dường như đang gọi ai đó, có phần khó chịu co đầu ngón tay trong lòng bàn tay. Yến Vi Sí không để tới, hắn hết sốt, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nhàm chán cầm chiếc kính mắt trên chăn chơi một chút rồi ném về chỗ cũ, rời giường đi tắm.
Trần Vụ tỉnh dậy trong cơn mơ. Y mò kính đeo lên, tiện tay gạt nước bên khoé mắt, ánh mắt lần theo tiếng nước rì rào nhìn lại.
Phòng vệ sinh ở ngay cửa sổ phía tây, trên kính thuỷ tinh có lớp màng để che chắn.
Chỉ có điều lúc Yến Vi Sí ở nhà, Trần Vụ sẽ không tắm rửa, y toàn chờ hắn đi học rồi mới tắm.
Trần Vụ ngáp một cái, y lấy điện thoại ra xem thời gian. Cửa thuỷ tinh của phòng vệ sinh bỗng bị mở ra, hơi nóng hoà lẫn hương trái cây thanh mát vọt ra ngoài.
Yến Vi Sí vừa đi vừa cúi đầu xoa tràng hạt, đầu đắp khăn lông, ngoài áo lót là áo gió đang phanh ra, một sợi dây rút quần treo bên ngoài, một sợi bị nhét vào trong lưng quần.
"Bạn Yến, cậu hết sốt rồi à?" Trần Vụ ân cần hỏi.
"Ừm." Tơ máu trong mắt Yến Vi Sí chưa tan. Hắn khép nửa mắt, tinh khí thần vẫn ổn.
"Hết sốt là tốt." Trần Vụ thở phào. Y vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà, tiện tay sửa sang đồ trên kệ.
Đồ rửa mặt của Yến Vi Sí không nhiều, của Trần Vụ thậm chí còn ít đến đáng thương, gội đầu rửa mặt đều giải quyết bằng một cục xà bông thơm. Nếu không phải Yến Vi Sí chê y dùng xà bông gội đầu khó ngửi, ném dầu gội đầu của mình cho y dùng, có lẽ cả đời y cũng sẽ không đổi dầu gội.
Không phải vì tiết kiệm tiền, mà là vì không muốn.
Với y mà nói, thay đổi một thứ đã sử dụng lâu sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để kiếm vật thay thế, rồi còn phải thích ứng. Nếu dùng một thời gian phát hiện không hợp còn phải kiếm lại từ đầu, lặp lại toàn bộ.
Quá trình này cực kỳ phí tâm phí sức, chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, y sẽ không thay đổi, thậm chí cũng sẽ không nghĩ đến.
Trần Vụ vắt khô khăn rồi trải bên cạnh để phơi. Ra ngoài, y phát hiện Yến Vi Sí đang lục lọi trong túi áo hoodie treo trên dây xích của võng, không có ý định ngủ tiếp, bèn hỏi: "Cậu không ngủ sao?"
Yến Vi Sí tắm rửa xong, cảm giác dính nhớp nóng rực trong lỗ chân lông biến mất sạch. Hắn thoải mái, trở nên kiên nhẫn hơn thường ngày rất nhiều, hỏi gì đáp nấy: "Không."
"Vậy tôi giặt chăn mền giúp cậu nhé, toàn mồ hôi không." Dứt lời Trần Vụ giật ga giường ngay, nơi khoé mắt đuôi mày không hề thấy sự chán ghét và miễn cưỡng.
"Trần Vụ, anh không cần cố gắng lấy lòng tôi. Tôi đã đồng ý, thì sẽ không nuốt lời." Yến Vi Sí lấy từ túi áo hoodie ra một thứ có vẻ là tờ rơi, mắt lia qua bóng hình mỏng manh đang đưa lưng về phía hắn.
Tốc độ tay Trần Vụ chậm đi, y nuốt nước miếng một cái, có phần thẹn thùng nói: "Tôi có đâu..."
Giọng quá nhỏ, chỉ mỗi mình y nghe được.
Yến Vi Sí không truy hỏi, hắn cất tờ giấy trên tay vào ngăn kéo, lấy khăn lông xuống gãi sợi tóc ẩm ướt. Về hành động như bị quỷ nhập tối qua của hắn, hắn không nhắc tới, Trần Vụ cũng không hỏi.
Vô duyên vô cớ xuất hiện, khép lại như lẽ đương nhiên.
Trong phòng yên tĩnh.
"Bạn Yến, cậu uốn tóc ở đâu thế?" Trần Vụ nhoài người bên võng tháo vỏ chăn, "Tóc đằng trước của tôi hơi dài nên tôi muốn đi cắt, cũng muốn đổi kiểu tóc khác. Năm mới đến, các tiệm cắt tóc hẳn đều có sự kiện, hời hơn bình thường chút ít."
Dường như nhớ lại điều gì, y cụp mắt, che giấu tâm trạng nơi đáy mắt, "Tôi chưa thử uốn tóc bao giờ. Hay tôi đến cửa tiệm cậu làm hỏi một chút..."
"Không làm, xoăn tự nhiên." Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ kinh ngạc quay đầu: "Ồ... Tự nhiên sao?"
"Không thì sao? Thiên nhiên chắc?" Yến Vi Sí nhìn y như nhìn đứa thiểu năng.
"... Rất đẹp." Y nhìn quả đầu vàng của Yến Vi Sí không chớp mắt, "Thật sự rất đẹp."
Yến Vi Sí nhìn dáng vẻ trông ngóng của Trần Vụ, sao hắn cứ cảm giác như y đang ngắm chó, muốn vuốt mấy cái?
Một giây sau sắc mặt của hắn lạnh và trầm xuống, mẹ kiếp, mình nghĩ đéo gì vậy?
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào không rõ, xen lẫn tiếng gào khóc điên cuồng.
Trần Vụ nhìn liếc ngoài cửa sổ: "Bạn Yến, có thể đã xảy ra chuyện, tôi ra ngoài xem xem."
"Bộ anh thuộc uỷ ban khu phố à?" Yến Vi Sí còn chưa dứt lời, người đang tháo vỏ chăn cho hắn đã bỏ ra ngoài, cửa cũng không kịp đóng. Trán hắn giần giật, mặt đèn xì giật nốt vỏ chăn, ôm nó cùng ga giường vào phòng vệ sinh nhét vào trong máy giặt.
Trần Vụ trở về kể Yến Vi Sí nghe về chuyện nhốn nháo ngoài kia, nói là vợ của một ông anh tìm đến đây, mắng hắn ta vì câu cá mà bỏ hết mọi sự, không buồn về nhà, suốt ngày chạy đến hồ chứa nước.
Hai người đứng bên mép hồ xả ra một đống chuyện cũ, cãi nhau cực kỳ dữ dội, giờ đã đi ly hôn.
"Từ bạn học đến vợ chồng, hơn mười năm trời, nhưng chỉ vì câu cá." Trần Vụ ngồi liệt trên ghế, tháo kính lau mặt, phát ra tiếng thở dài không cách nào hiểu.
"Anh có bị đần không, chuyện này không liên quan trực tiếp đến câu cá." Yến Vi Sí hời hợt, tông giọng chứa sự tỉnh táo lý trí không dính ái tình, "Là do hết yêu."
Trần Vụ nhìn về phía hắn.
Yến Vi Sí định chạy bộ buổi sáng, nên kéo khoá kéo lên tận cằm.
Tuổi trẻ hơn hẳn mọi trang phục lộng lẫy.
Áo gió và quần thể thao toát lên khí chất sạch sẽ, vai rộng chân dài, hết sức trưởng thành.
Hắn nói: "Tình yêu là dopamine. Nó sẽ đột nhiên xuất hiện trong một giây lát, cũng sẽ đột nhiên biến mất trong một giây lát."
Mặt mũi Trần Vụ tràn đầy mờ mịt: "Dopamine là gì?"
Yến Vi Sí ngừng bóp vặn cổ tay cúi chếch đầu sang bên, người đang ngước mắt nhìn hắn có cặp mắt đẫm lệ, khi nào nhìn cũng đem đến cho người ta cảm giác sắp khóc.
Vừa nãy mới ra ngoài một chuyến, có lẽ do bị gió thổi nên giờ đuôi mắt đỏ đỏ, nước trong mắt dường như càng nhiều thêm, bất cứ lúc nào cũng sẽ chảy xuống.
Chắc là bởi mãi Yến Vi Sí vẫn không trả lời, Trần Vụ lại hỏi, nghiêm túc như học sinh tiểu học đặt câu hỏi: "Vậy cảm giác lúc dopamine xuất hiện như thế nào?"
Yến Vi Sí vốn đang thất thần bực dọc vì chuyện ban nãy, thấy y lại hỏi, đường cằm hắn banh ra, cười lạnh: "Tôi mười tám, xử nam, anh hỏi tôi à?"
Trần Vụ: "..."
______________
Editor_phổ_cập_kiến_thức_3s:
Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh, và còn được gọi là "hormone hạnh phúc". Đơn giản thì nó mang lại cảm giác vui vẻ và tạo động lực. Đó là lý do loài người thích yêu vì nó đem dopamine đến cho họ (bịa đấy)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT