Vân Chức đi theo trợ lý vào tổng bộ của Tần thị, còn được đi thang máy chuyên dụng, một đường đi căn bản là không thấy nhân viên nào.
Ngẫu nhiên có người vội tới tìm Tần Nghiên Bắc, nhìn thấy bên cạnh trợ lý thế nhưng lại mang theo một người phụ nữ, lại nghĩ tới tin tức đính hôn gần đây của thái tử gia, cho dù ở bên ngoài gặp nhiều phong ba thế nào cũng không thể không lộ ra vẻ kinh ngạc, tự nhiên cũng dừng chân lại cúi chào, thái độ kính cẩn.
Vân Chức gặp hoàn cảnh này, bản thân cảm thấy khá rụt rè, vừa thấy phản ứng của người khác thì càng cảm thấy việc bản thân xuất hiện ở công ty Tần Nghiên Bắc thật sự là quá không thích hợp.
Cho dù người cô nhìn thấy đều là người thân cận bên cạnh Tần Nghiên Bắc, sẽ không truyền loạn ra ngoài lời đồn nhảm gì, nhưng chỉ cần bọn họ có suy nghĩ có lẽ cô với thái tử gia có quan hệ ái muội gì thì đều không đáng.
Vân Chức có chút do dự dừng chân, muốn gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc, hỏi một chút cô có thể không đi lên được không thì trước cửa thang máy đã vang lên một tiếng, cửa mở ra, Phương Giản đi từ bên trong ra, cười cười chào hỏi với cô.
Gặp được người quen, Vân Chức thả lỏng hơn không ít, Phương Giản vừa nhìn thấy trường hợp này liền đại khái hiểu được mọi chuyện.
Tần Nghiên Bắc đây là hận không thể thời thời khắc khắc mang vị hôn thê nhỏ này ở bên người sao, cố ý mang người ta tới tổng bộ Tần thị để khoe khoang, mặc kệ hội đồng quản trị có tinh phong huyết vũ thế nào, anh chưa từng để ý, chính là không hề có chút cố kỵ, muốn đem Vân Chức lộ ra tuyên bố cho tất cả mọi người biết.
Bệnh của Tần Nghiên Bắc nặng như vậy, mỗi một lần anh phát bệnh thì hắn đều cho rằng hy vọng cứu chữa lại ít đi, tình huống càng ngày càng tệ, thẳng đến lúc không ai cứu được thì anh sẽ hoàn toàn trở nên cực đoan, không nghĩ tới thái tử gia yêu đương lại thuận lợi như vậy, nếu thật sự kết hôn thì hẳn là sẽ càng ổn định, nói không chừng là thật sự có thể tốt lên.
Phương Giản mang lòng cảm kích đối với Vân Chức, đến gần cô săn sóc an ủi: "Không sao đâu, không cần khẩn trương, tôi mới vừa ở trên lầu gặp Nghiên Bắc, cậu ta đang chờ cô đó."
Vân Chức đoán Phương Giản tới đây là như thường lệ xem xét tình hình sức khỏe cho Tần Nghiên Bắc, bên ngoài là khám chân, bên trong là khám tâm lý, lúc này người ở bên cạnh đều đã đi hết, trợ lý cũng biết điều mà cách ra một khoảng cách, để cho cô với Phương Giản có không gian nói chuyện.
Cô nắm lấy cơ hội hỏi: "Tình huống trước mắt của anh ấy thế nào rồi? Thời gian hồi phục còn lâu không?"
Phương Giản là nhìn từ góc độ của cặp tình nhân, thấy Vân Chức lo lắng như vậy, cho rằng trước khi đính hôn cô còn có gì đó băn khoăn về Tần Nghiên Bắc, vì thế ăn ngay nói thật: "Từ Tết Âm Lịch tới tìm cô tới bây giờ đã hơn một tháng, cậu ta vẫn luôn rất ổn định, không có dấu hiệu phát bệnh, gần đây là bởi vì muốn đính hôn cho nên mới có chút dao động, nhưng tất cả đều rất bình thường."
Vân Chức truy hỏi: "Vậy xem như là hồi phục rồi nhỉ?"
Phương Giản trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Có thể nói như vậy, tuy rằng chưa tới hai tháng như dự tính, nhưng tôi tin cứ phát triển như thế này thì sẽ không có vấn đề gì."
Chờ chính thức đính hôn rồi, cảm xúc chính diện của Tần Nghiên Bắc tăng cao, vậy sẽ càng tốt.
Tâm đang treo trên cao của Vân Chức rơi xuống thật mạnh, có được câu khẳng định này của Phương Giản, cô liền hiểu rõ.
Phương diện tâm lý, Tần Nghiên Bắc đã bước vào giai đoạn vững vàng, việc hồi phục tốt hơn thì với năng lực của cô phỏng chừng cũng không làm được, cần phải được trị liệu chuyên nghiệp hơn, hiện tại chỉ chờ vết thương ở chân của Tần Nghiên Bắc khỏi hẳn, báo ân của cô khác nào đã hoàn thành viên mãn đâu.
Phương Giản cảm khái: "Vân tiểu thư, này đều dựa vào cô đấy, sau này cũng nhờ cô chiếu cố cậu ấy thật nhiều nhé."
Bên má Vân Chức lộ ra má lúm nhàn nhạt, lắc đầu nói: "Tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy, sau này anh ấy sẽ càng tốt lên thôi."
Có vị hôn thê ở bên cạnh chăm sóc, khẳng định là sẽ chu đáo hơn cô nhiều.
Trên mặt trợ lý đã lộ ra vẻ sốt ruột, Vân Chức không muốn làm anh ta khó xử, chào tạm biệt với Phương Giản, sau đó đi vào trong thang máy, cũng không gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc nữa.
Vừa rồi Phương Giản nói Tần Nghiên Bắc đang đợi cô, phỏng chừng là thực sự có chuyện, hơn nữa cô đã có được đáp án xác thực việc anh đang chuyển biến tốt đẹp rồi, nghĩ tới số lần gặp mặt cũng đang dần đếm ngược, vậy nếu Tần Nghiên Bắc muốn gì thì cô cứ làm theo đi, đừng đối nghịch với anh nữa.
Thang máy dừng ở tầng 36, mới vừa đi qua chỗ ngoặt hành lang, Vân Chức liền trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi phi thường lóa mắt đứng trước cửa văn phòng.
Sau khi tới gần, người phụ nữ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhướng mày cười với Vân Chức: "Cũng tới tìm Nghiên Bắc sao? Anh ấy đang bận, chờ chút đi."
Trợ lý không biết rõ tình hình, cũng ngốc ra, đánh giá giữa hai người một lát.
Vân Chức nắm chặt ngón tay, có chút ngoài ý muốn, thời gian dài như vậy, cô chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xuất hiện ở bên cạnh Tần Nghiên Bắc cả, hơn nữa ngữ khí thân thiết như vậy, còn gọi là "Nghiên Bắc" nữa.
Người phụ nữ cũng đang quan sát cô, cong đôi môi đỏ no đủ lên: "Cô là nhân viên của Tần thị? Ở phòng nào thế?"
Trợ lý muốn trả lời thay Vân Chức, nói thẳng đây là cô gái Tần tổng cố ý mời lên, Vân Chức lại theo bản năng cản anh ta lại, hoài nghi người phụ nữ trước mặt có phải hay không chính là... vị hôn thê trong truyền thuyết.
Có thể quang minh chính đại xuất hiện ở bên ngoài văn phòng của Tần Nghiên Bắc, lời trong lời ngoài đều lộ ra vẻ chủ nhân của nơi này, đối với cô lại có địch ý như có như không, hơn nữa vừa nhìn liền biết xuất thân rất tốt, xinh đẹp tự tin, bề ngoài thì khỏi phải nói, rất xứng đôi với Tần Nghiên Bắc.
Không giống như cô, đứng ở bên cạnh anh, chiều cao còn cách nhau nhiều như vậy, khí chất cũng hoàn toàn không hợp, vừa nhìn liền có cảm giác là con mèo lớn tự phụ danh giá với người hầu nhỏ phụ trách việc chăm sóc vậy.
Thì ra Tần Nghiên Bắc thích cô gái như thế này.
Vân Chức cong cong mi, móng tay vô thức đè nặng trong lòng bàn tay.
Ánh mắt anh đúng là không tệ.
Vân Chức nhẹ giọng nói: "Tôi ở phòng thiết kế, Tần tổng có việc tìm tôi, hẳn là sẽ nhanh thôi, không tốn nhiều thời gian đâu."
Cô không muốn bản thân trở thành vấn đề cản trở Tần Nghiên Bắc, bản thân tự hạ thấp tính uy hiếp mới là tốt nhất, hơn nữa gần đây thái tử gia còn ít khi ở cạnh vị hôn thê, tốt nhất là cô không nên làm cho người ta tức giận bỏ đi, nếu như cô vợ bỏ trốn trước khi đính hôn thì đó chẳng khác nào là muốn mạng anh cả.
Vừa dứt lời, cửa văn phòng liền mở ra, tự động hướng vào bên trong.
Vân Chức liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Nghiên Bắc ngồi ở phía sau bàn làm việc, tâm đột nhiên run lên, cảm thấy anh có chút khác thường, khóe mắt đỏ lên, màu sắc kia quá mức bắt mắt nên cho dù khoảng cách cô không tính là gần nhưng cũng chú ý tới.
Vân Chức theo bản năng muốn đi vào, nhưng nghĩ lại còn có vị hôn thê như có như không bên cạnh, lại chần chờ.
Hai người đồng thời ở cửa, chủ tớ vẫn là có sự cách biệt, nếu bây giờ cô biểu hiện quá thân thiết, khiến tình cảm của thái tử gia bị tổn hại thì phải làm sao, khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Cô ngoan ngoãn lui về sau một bước, khách khí lại thản nhiên mà nâng tay lên, lễ phép dò hỏi: "Tôi không vội, mời cô trước?"
Thân thể của Tần Nghiên Bắc bị quần áo che chắn nên không nhìn ra dị thường gì, nhưng ở vùng cổ lộ ra cùng với mu bàn tay, mạch máu màu xanh lá căng chặt, hàm răng đè nén cắn chặt của anh dần dần rỉ ra mùi máu nhàn nhạt.
Một khắc nhìn thấy Vân Chức, tất cả những dày vò của anh vốn dĩ hẳn là nên được giảm bớt, nhưng cô vẫn đứng ở cửa, phảng phất như không sao cả tùy ý lui xuống, nhường ra vị trí, ý đồ muốn tác hợp cho anh cùng với một người phụ nữ chẳng chút liên quan nào kia.
Vân Chức vẫn luôn rất ngoan, không tranh không đoạt, an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh anh, nhưng mà bây giờ cô ngoan như vậy lại giống như hàng loạt vũ khí sắc bén treo ở trên đầu anh, không hề có chút giảm xóc đâm thẳng vào trong thân thể, đâm tới chỗ sâu nhất.
Đâm tới... anh không nhớ rõ là bắt đầu từ ngày nào, lỗ trống kia đã lớn đến mức chọc xuyên cả trái tim anh rồi.
Cô là thật sự không hề quan tâm anh sao?
Cho dù...
Cho dù tin tức vừa rồi của Trình Quyết là đúng, từ ngày quen biết đầu tiên, có lẽ tất cả đều là trùng hợp, có lẽ ban đầu chính là Tần Chấn mang theo mục đích bẫy anh, làm anh hiểu lầm Vân Chức như vậy.
Từ trước tới nay cô chưa từng quen anh.
Cô chưa bao giờ có ý đồ câu dẫn trêu chọc anh.
Cô sạch sẽ, thuần khiết vô hại như vậy đều là thật, chưa từng dùng thủ đoạn tâm cơ đối với anh.
Vậy có nghĩa là những tình cảm yêu thương cùng coi trọng, những để ý cô dành cho anh, buồn vui, trả giá vô điều kiện, những cái ôm hôn vuốt ve của cô, toàn bộ đều là giả sao?!
Cô đi vào thế giới của anh, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, thì nhất định phải có một nguyên nhân phù hợp nào đó chứ!
Huyệt thái dương của Tần Nghiên Bắc giống như bị lưỡi dao mài qua, lời nói luôn treo ở ngoài miệng của Vân Chức đột nhiên nổ vang trong đầu, đem lớp chống đỡ thế giới tràn ngập nguy cơ của anh nứt ra từng vết rạn.
~ "Tôi muốn báo đáp anh."
Nhưng báo ân không phải là cái cớ của cô sao? Anh chưa từng cứu cô, lấy đâu ra ân! Cô là từ đâu nghe được phần ân tình này!
Vân Chức đối với cảm xúc của Tần Nghiên Bắc rất nhạy cảm, trong văn phòng to như vậy, không khí lại ngưng đến khiến người ta e ngại, cô nuốt nước bọt, không xác định lần này anh lại hướng về ai, hẳn là... không phải cô đi.
Tính tình của thái tử gia thật khó đoán.
Cô thử thăm dò hỏi: "Hay là... tôi đi pha cafe cho hai vị nhé?"
Một câu đơn giản lại giống như một mồi lửa châm cháy đống củi, giữa môi khô khốc của Tần Nghiên Bắc tràn ra tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm cô lạnh giọng hỏi: "Vân Chức, em coi mình là bảo mẫu của tôi sao?!"
Vân Chức ngơ ngẩn, móng tay ép càng sâu vào trong da thịt.
Người phụ nữ bên cạnh cô vốn dĩ muốn đi vào bên trong, nụ cười cũng đã bày ra rồi, giờ khắc này lại trắng bệch cả mặt, giật mình ghé mắt nhìn về phía cô gái tự xưng là nhân viên phòng thiết kế này, ăn mặc thuần khiết, trên mặt cũng không hề trang điểm, hoàn toàn là cảm giác nữ chính bạch nguyệt quang thanh thuần của phim tình cảm học đường, tuyệt đối không giống như người có thể có liên quan tới thái tử gia Tần thị.
Nhưng Tần Nghiên Bắc trước nay đều như tường đồng vách sắt, hiện tại đích đích xác xác trong mắt tất cả đều là cô.
Người phụ nữ kia nhịn lại nỗi sợ, không buông được thời cơ tốt nhất, vén vén tóc mai nói: "Nghiên Bắc, anh có còn nhớ em không, năm đó lúc anh còn học ở Thanh Đại, em là học muội của anh, lúc còn là năm nhất thường ở..."
Tầm mắt không hề có độ ấm của người đàn ông xẹt qua cô: "Đi ra ngoài."
Giọng nói của người phụ nữ cứng lại, thay đổi đề tài: "Có thể nói chuyện không, hôm nay em mang hợp đồng tới, đại diện cho..."
Tần Nghiên Bắc dựa ra sau, trầm lẫm uy thế như một người ở trên cao mang theo dữ dằn công kích không hề thu liễm, một chữ lại một chữ nói: "Tôi bảo cô cút ra ngoài, nói với người đứng sau lưng cô rằng, không có khả năng, nghe hiểu?"
Sắc mặt người phụ nữ hoàn toàn thay đổi, đầu gối không khỏi nhũn ra, nắm lấy khung cửa, bị trợ lý hiểu rõ tình thế đi tới kéo ra ngoài, nhân tiện còn run rẩy đóng cửa lại.
Tiếng tim đập của Vân chức không ngừng phóng đại trong tai, cô nói không rõ là bởi vì Tần Nghiên Bắc hung dữ hay là ý thức được cái gì khác, chỉ biết có thứ gì đó giống như đã thật sự lệch khỏi quỹ đạo, ở trong hoàn cảnh không chịu khống chế va chạm khắp nơi.
Vị vừa rồi không phải là hôn thê sao?
Vậy hôn thê của anh rốt cuộc là ai?
Anh rõ ràng hẳn là đang ở trong giai đoạn hạnh phúc nhất mới đúng, vì cái gì mà trong mắt sẽ lộ ra vẻ... cùng đường bí lối như tuyệt vọng kia.
Cửa văn phòng được đóng lại, trong không gian đình trệ chỉ còn lại cô với Tần Nghiên Bắc, không đợi cô mở miệng, Tần Nghiên Bắc đã bình tĩnh nhìn cô hỏi: "Chức Chức, lúc em tới quán bar tìm tôi, là lần đầu tiên gặp mặt tôi?"
Vân Chức ngạc nhiên, không nghĩ tới anh sẽ nhắc tới chuyện này, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy."
Một mảnh hồng rực chói mắt ở trong mắt anh sau khi nghe được đáp án này của cô lại càng đỏ hơn.
Vân Chức sắp thở không nổi, lúc này anh mới mở miệng lần nữa, giọng khàn đến rõ ràng: "Lúc ấy rất ồn, câu đầu tiên em nói với tôi là gì?"
Vân Chức không hiểu, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Tôi nhớ rõ tôi đã nói, Tần tiên sinh, tôi tới là để báo đáp anh."
Hai chữ "báo đáp", phảng phất như treo một thanh kiếm ở trên đỉnh đầu, dưới ánh mắt bình tĩnh thẳng thắn của cô liền cắt đứt dây thừng lao về phía anh.
Là báo đáp.
Cô ngoan ngoãn ôn thuần, cứng cỏi lại thanh minh, nào có khả năng mới gặp có một lần đã nói ra câu như muốn ôm anh chứ.
Vân Chức chưa bao giờ muốn ôm anh.
Lúc ấy anh xác định không nghe rõ sao? Xác định chưa từng nghi ngờ? Hay là nói, bắt đầu từ buổi tối đó nhìn thấy cô, ở nơi bí ẩn nhất dưới đáy lòng, hy vọng cô có thể nói ra những lời như vậy.
Vân Chức vắt óc tìm mưu kế cũng đoán không ra Tần Nghiên Bắc rốt cuộc là muốn nói gì, hỏi chuyện đã qua lâu như vậy rồi còn có ý nghĩa gì chứ, không phải chính anh đã trải qua hết rồi sao?
Tần Nghiên Bắc nói: "Chức Chức, em qua đây một chút, xa quá."
Dự cảm chệnh đường ray của Vân Chức càng ngày càng lớn, lời nói của Đường Dao cũng trở lại bên tai, cô không quá dám tới gần, chần chờ một chút, mà động tác nhỏ này lại khiến anh giống như chịu phải đả kích nặng nề.
Cô không đành lòng nhìn anh như vậy, vẫn là đi vài bước về phía anh, đi tới càng gần, áp bách trên người anh có cảm giác càng nặng, có thứ đồ gì đó như đang vô hình tra tấn anh.
Đáy mắt Tần Nghiên Bắc chứa đầy tơ máu, chăm chú nhìn cô: "Buổi tối đó, em đã làm gì với tôi?"
Cô đi tới liền sờ tay anh, muốn có số điện thoại của anh, sau khi về nhà anh còn cầm thứ đồ kia ám chỉ với anh, không thành công liền muốn chơi chiêu tình cảm, tự mình làm bánh cho anh ăn, đều có thể xóa bỏ hết sao?!
Vân Chức có chút cố hết sức để hô hấp, nghiêm túc nhớ lại: "Anh đã cứu mạng của tôi, lại còn dưới tình huống không quen biết ở trong quán bar giải vây thay tôi, tôi rất cảm kích, thấy anh sắp đi, sợ chân anh không tiện cho nên mới chạy tới đỡ anh, còn việc muốn có số điện thoại của anh là để tiện liên lạc lẫn nhau, hy vọng anh có thể chấp nhận việc báo ân của tôi."
"Anh quả nhiên rất tốt bụng, tuyết lớn nên liền giữ tôi qua đêm ở đó, tôi nghĩ ngày tuyết rơi chân anh sẽ đau nhức, hẳn là cần thay thuốc, sợ anh chê tôi bẩn, cho nên mới tìm bao tay dùng một lần đi giúp anh, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể giúp được, chỉ có thể làm bánh kem cho anh vui vẻ một chút."
"Lúc đó tội định vẽ con giáp của anh lên bánh kem, chocolate cũng đã chuẩn bị tốt rồi, thế nhưng hình như là lúc ấy xảy ra chuyện gì đó gián đoạn, cho nên mới bảo dì Trịnh giúp tôi vẽ một hình đơn giản, cũng không biết là cuối cùng anh có ăn nó không nữa."
Một loạt câu nói giống như biến thành thanh kiếm, sắc bén đến mức có thể dễ dàng lăng trì người.
Nơi trái tim của Tần Nghiên Bắc bị hung hăng bóp chặt, lại quấy rầy đến lục phủ ngũ tạng, vẫn cứ không hài lòng, muốn ở trước mặt cô đem gân cốt chống đỡ anh đều chém đứt.
Tần Nghiên Bắc khàn khàn cười một tiếng, lúc Vân Chức nói chuyện, trong tay anh tùy tiện nắm chặt một vật trang trí bằng kim loại sắc nhọn bên cạnh, sợ bản thân quá khích mất khống chế sẽ tổn thương cô.
Chờ cô nói xong, lòng bàn tay anh sớm đã bị cắt vỡ, dòng máu ấm áp theo đầu ngón tay trượt xuống.
Nhẫn cầu hôn kia, anh vuốt ve lặp lại trên cái nơi khắc tên cô, đó là tự tay anh khắc lên.
Lễ phục, nghi thức đính hôn cũng đều dựa theo sở thích của cô, tuy rằng cô không chịu ghen vì anh, nhưng anh vẫn chuẩn bị mọi thứ một cách tốt nhất.
Cô không tỏ tình với anh, kỳ thật cũng không sao cả, anh chỉ là sợ bản thân nói ra trước thì sau này cô sẽ không trân trọng, cảm thấy anh dễ nắn bóp, cũng dễ dàng vứt bỏ anh.
Nhưng anh có thể nhượng bộ, anh có thể chủ động nói trước, anh đứng ở trên hòn đảo cô độc, đã sớm không còn đường lui, bất luận là dùng cách gì đi nữa thì anh cũng sẽ không buông tay.
Chỉ là câu nói trấn định lãnh đạm mà anh tưởng tượng ra "Em đến cùng là tính bao giờ mới tỏ tình, cứ một hai phải chờ anh nói trước sao" kia sẽ không bao giờ có khả năng nói trực tiếp cho cô nghe.
Anh đã biết đáp án rồi.
Sau khi hàng rào rách nát, gân cốt bị tổn thương.
Anh cũng chưa từng được cô yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT