Nguỵ Vô Tiện làm quá hoá dở, đâm đầu biến thành một cỗ máy làm việc vô tình. Mỗi đêm sau khi tắm gội, còn luôn luôn biến mất nửa canh giờ, sau đó cuốn một thân thấm đẫm gió đêm lạnh lẽo trở về, nhào xuống giường đệm, ngã đầu ngủ ngay. Lam Vong Cơ hỏi hắn đi làm chuyện gì, hắn chỉ nói viết bài tập mệt mỏi, tuỳ tiện đi dạo bên ngoài.
Ban ngày tinh lực của Nguỵ Vô Tiện làm như còn dư thừa hơn cả lúc trước, lớp kiếm thuật chứng kiến sự trưởng thành đáng kinh ngạc của hắn theo thời gian, ngay cả Lam Khải Nhân cũng không thể keo kiệt phải khen ngợi một câu từ đáy lòng. Lúc ngồi nghe giảng bài, thái độ của hắn lại khác thường và trầm tĩnh, cho dù là nghe lọt tai thiệt hay giả bộ nghe, dù gì cũng là thái độ phù hợp, hành động chừng mực. Ngược lại người bên cạnh hắn là Lam Vong Cơ, thường xuyên nhìn đạo lữ của mình đến thất thần, nhìn đến mức tiên sinh liên tiếp nhíu mày, suýt chút nữa phạt y đến từ đường. Đến ban đêm, tinh lực cả người Nguỵ Vô Tiện lập tức thu lại, sau khi ra ngoài trở về càng là mê mê man man, rốt cuộc không quấn lấy quấy rầy Lam Vong Cơ nữa.
Vốn dĩ, Nguỵ Vô Tiện nói hắn muốn giữ gia quy, Lam Vong Cơ tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng tôn trọng quyết định của hắn, không ôm hắn muốn làm gì với hắn nữa. Buổi tối hai người mặc nguyên quần áo đi ngủ, lúc đầu Nguỵ Vô Tiện còn cố ý trốn tránh y một chút, chỉ sợ hai người cọ cọ dính dính lại nổi lửa, nhưng sau đó, Nguỵ Vô Tiện gác một chân một cánh tay lên, lại trực tiếp coi Lam Vong Cơ thành một cái gối ôm bự, cho dù lăn cả người vào, cũng không hề phản ứng, trước kia hắn ôm Lam Vong Cơ, tay vẫn luôn không kềm chế được mà xoa bóp chỗ này sờ soạng chỗ kia, bây giờ không chỉ thờ ơ, còn chê người y rắn chắc rất cộm tay, phải chất một đống chăn lên trên người Lam Vong Cơ, bọc thành một cục bông gòn mềm mụp, mới bằng lòng vui vẻ dựa vào một chút.
Một quãng thời gian "Bình an không xảy ra chuyện gì" tiếp theo, người thiếu kiên nhẫn ngược lại trở thành Lam Vong Cơ. Vốn dĩ y cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chỉ nói ngoài miệng, kiên trì không được mấy ngày sẽ trở lại nguyên hình, tay chân ngứa ngáy bò lên người y nhặt hạt mè, dù sao Nguỵ Vô Tiện ấy mà, chỉ nhìn mà không làm gì cũng không phải là phong cách của hắn, ai ngờ hiện tại hắn không chỉ không thèm nhìn, mà ngay cả Lam Vong Cơ vô tình hữu ý đưa chính mình đến trước mặt, muốn chủ động dâng đồ ăn lên ngay dưới đầu heo, mà con heo còn chẳng quan tâm, làm như lão tăng nhập định, sắc tức là không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT