[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 46-2: (B)


1 năm

trướctiếp

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh xuất thân Vân Mộng Giang thị, gia phong của Giang gia thoải mái tự nhiên, khác biệt với Lam thị, Vong Cơ thắc mắc, ép hắn hành xử theo tác phong của Lam thị, có phải bất công hay không? Gia huấn cũng có nói, không thể khen mình chê người, gia huấn của hai nhà Lam Giang ai cao ai thấp? Nếu cho rằng gia huấn của Lam thị cao hơn, còn của nhà hắn thấp hơn, có phải là kiêu căng ngạo mạn hay không? Nếu hai bên không thể so sánh, vậy tại sao nhất định muốn Nguỵ Anh – một thành viên của hai nhà – chọn một bên để tôn trọng, và chê bai bên kia?"

Nguỵ Vô Tiện từ khi vào Lam gia, giống như Tôn hầu tử đeo vòng kim cô, mỗi một lời nói một hành động đều phải chịu sự ràng buộc, tính tình nhào lộn đi mây về gió lúc ban đầu, bị đè bẹp dưới tảng đá gia huấn Ngũ Chỉ Sơn, tay chép phạt gia quy đến ù tai nóng nảy lăn lộn trên sàn nhà, Lam Vong Cơ mỗi khi bị phạt cùng với hắn, nhìn vào trong mắt, vừa bất lực lại vừa đáng thương, vốn tưởng rằng qua một thời gian hắn sẽ tự thích ứng, không nói đến kỷ luật nghiêm minh, ít nhất cũng tu thân dưỡng tính, đừng có hứng chí lên thì đi đông đi tây chỗ nọ chỗ kia, đắc tội mạo phạm hết thảy tiên sinh trên lớp, bạn học, người gác núi, người tuần đêm, người qua đường, thậm chí cả chim muông sau núi, chỉ cần tội không lớn lắm, tội nhỏ lặt vặt, chưởng phạt y đây cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho đến khi Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn trở mặt, dõng dạc ném ra một câu "Ly hôn", mới đập tan ảo tưởng hoa trong gương, trăng trong nước này của y, lộ ra chân tướng bên dưới.

Nguỵ Vô Tiện không tuân thủ gia huấn Lam gia, không vì lý do gì khác, chỉ vì từ đáy lòng hắn căn bản không ủng hộ hơn 3000 điều gia quy kia, đối với Lam Vong Cơ mà nói đó là "Bầu trời", là một thứ tồn tại tất yếu như không khí hít thở, nhưng trong mắt hắn hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Những quy định trong gia tộc, lời dạy dỗ thành người, đạo phu thê trong lòng hắn, vùng đất khác nhau, thì phong cảnh khác nhau, phong cảnh đó là gió sông lồng lộng của Liên Hoa Ổ, trong hương sen ngàn dặm, thổi thật là tự do thoải mái, không bị ràng buộc, chứ không phải trong mây mù sâu trong núi yên tĩnh vắng vẻ ở Cô Tô này của y. Giống như Lam Vong Cơ sẽ không vì hắn mà vứt đi sự dạy dỗ và học tập trong 16 năm, Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ không vì yêu y mà vứt bỏ con đường trong tim mình, vứt bỏ gia huấn "Biết rõ không thể làm mà vẫn làm" kia, lòng dạ rộng rãi tự mở mang, khuấy động âm vang sự hào sảng và phóng khoáng.

Nếu muốn trong hai người có một người hy sinh để đối phương đạt thành tựu, như vậy chắc hẳn cả hai người đều không hạnh phúc, làm sao có thể cùng sống chung dưới mái nhà của Vân Thâm Bất Tri Xứ này, vào khoảnh khắc Nguỵ Vô Tiện đoạn tuyệt với y, y đau xót suy nghĩ, ấp ủ đã lâu, rốt cuộc không thể không nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp