Không ngờ thế mà lại làm cho mái tóc của hắn bung ra, Lam Vong Cơ cũng ngẩn ngơ, thế tấn công cũng lập tức thu lại.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ đầu, sẵn tay cầm lên một sợi tóc, giả bộ giận dữ nói: "Vị Lam công tử này, so kiếm thì so kiếm, vì sao phải khinh bạc người ta?"

Thấy hắn cố ý bóp méo sự thật, Lam Vong Cơ càng sửng sốt hơn, Nguỵ Vô Tiện chớp mắt, tiếp tục đùa giỡn: "Nhìn chằm chằm ta làm gì, dáng vẻ ta xoã tóc, rất đẹp hả?"

Lam Vong Cơ tức giận đến mặt mũi trắng bệch, "Nói hươu nói vượn!". Rót linh lực vào mũi kiếm, lại tấn công về phía hắn.

Nguỵ Vô Tiện rút Tuỳ Tiện ra, kiếm quang sáng rực trên mái nhà ngói đen cao cao, thực lực hai người tương đương, cho nên nhất thời không phân được cao thấp.

"Ê, vị công tử này, hồi nãy ngươi đùa giỡn tóc của ta, bây giờ lại muốn móc đai lưng của ta, là muốn xem quần áo ta không chỉnh tề, hay là xem cảnh xuân lấp ló của ta đây?"

Lam Vong Cơ vốn dĩ muốn tấn công một chỗ trước ngực hắn, nghe xong câu này, nhất thời xấu hổ và giận dữ, thế mà đột ngột dừng tấn công lại, Nguỵ Vô Tiện thấy y mắc mưu, lập tức thừa thắng xông lên, thuận lợi giành lấy mấy chỗ sơ hở, hắn lập tức chiếm thế thượng phong.

"Nè, lần này muốn chém đứt đai lưng ta hả? Không có đai lưng, quần áo của ta sẽ không mặc lên được nữa, Lam công tử, ý đồ của ngươi có chút không thoả đáng nha... Ơ? Múa kiếm chỗ này làm gì, là muốn nhìn cặp mông trơn bóng của ta hay sao?.... Này, chỗ đó là điểm dừng bước tham quan, chỉ có thể ngắm từ xa không thể dâm loạn được đâu nha".

Chỗ kiếm Lam Vong Cơ định tấn công trên người hắn, chỉ là chiêu thức bình thường, nhưng vào trong miệng hắn, lại đều biến thành hành động dâm loạn không thể chấp nhận. Mặt dày vô sỉ đến mức khiến người ta gần như nổi điên, cố tình lại đánh hắn không được, Lam Vong Cơ xấu hổ và tức giận, nghẹn một trận, càng thêm thiếu kiên nhẫn, kết cấu hơi loạn, càng lâm vào thế hạ phong.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng mừng thầm, quả thật là tiểu cũ kỷ, da mặt mỏng như vậy, hai ba câu như thế đã kích động, cắn câu rồi. Trên mặt hắn tiếp tục giả vờ uỷ khuất, làm như bị đùa giỡn đến mức trên người không còn lại một tí gì, bị người ta nhìn thấy sạch sẽ, một thiếu nam đàng hoàng tốt đẹp như hắn coi như hoàn toàn bị huỷ hoại trong tay Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ tức giận đến kiếm cũng hơi run lên, Nguỵ Vô Tiện tinh mắt lách người tiến tới gần, thế nhưng không dùng kiếm mà dùng tay không chụp một cái ngay trán y, Lam Vong Cơ âm thầm kinh hãi, nghiêng đầu né tránh, mu bàn tay trơn mịn của hắn thuận thế trượt qua gò má y, đuôi dải lụa mạt ngạch vân văn đúng lúc từ trong mái tóc tung bay lên, hai ngón tay Nguỵ Vô Tiện kẹp lấy dải lụa, dùng sức kéo một cái, vậy mà để hắn kéo xuống ngay trước mắt.

Vẻ mặt và thân hình của Lam Vong Cơ cứng đờ lại trong nháy mắt.

Làm như rất tò mò đối với chất liệu của mạt ngạch, Nguỵ Vô Tiện cầm trong tay còn vò vò.

Cả người Lam Vong Cơ giống như chịu sự đả kích nặng nề, lảo đảo mấy cái, giọng nói lạc cả đi, gằn từng chữ một nói: "TRẢ, CHO, TA".

Lời còn chưa dứt, sát ý che trời lấp đất ập đến.

Vạn lần không ngờ chỉ một dải lụa nhẹ tênh trên trán lại chọc giận Lam Vong Cơ đến mức như thế, hắn vừa chật vật chống đỡ, vừa xiêu xiêu vẹo vẹo nói: "Nè, ngươi, làm gì kích động như vậy hả! Ta còn không phải là bị ngươi chém đứt dây cột tóc, muốn mượn cái đai của ngươi để cột tóc một chút hay sao, làm gì tức giận đến nỗi vậy? Được được được, không đánh nữa, không đánh nữa, ta nhận thua, trả cho ngươi, nha! Trả cho ngươi, dừng tay đi!"

Dưới cơn thịnh nộ của Lam Vong Cơ, mắt thấy sắp sửa phải chọc một trăm lỗ thủng trên người hắn thì mới hả giận, lúc này Nguỵ Vô Tiện xem như hoàn toàn thành thật, Tuỳ Tiện vội vàng cắm vào vỏ, mạt ngạch cung cung kính kính dâng lên.

Thấy đối phương trịnh trọng nghiêm túc cột mạt ngạch lên, Nguỵ Vô Tiện trong lòng rất hiếu kỳ, "Người Lam gia các ngươi thật sự có khả năng bày chuyện ghê, một sợi đai thôi mà có nhiều quy củ như vậy." Người kia ngồi xổm trên mái hiên, trong tay ôm Tuỳ Tiện, tư thế không ra thể thống gì, biểu tình không ra thể thống gì, tâm trạng vui vẻ nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cột xong mạt ngạch, đứng sững tại chỗ như cán bút, vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình sắp bị y nhìn đến thủng lỗ trên người tới nơi rồi, thầm nghĩ, người này là choáng váng hay sao? Thứ vừa rồi ta chạm vào thật sự là một mảnh vải, không phải mệnh căn gì của y đấy chứ? Cũng kỳ lạ thiệt, thứ ta tháo xuống chỉ là sợi đai trên đầu y, cũng có phải là quần áo y mặc trên người đâu. Thử quơ quơ tay trước mắt Lam Vong Cơ, "Tiểu cũ kỷ? Ngươi... không sao chứ?"

Tầm mắt Lam Vong Cơ dừng lại trên mặt hắn đảo mấy vòng, mang theo hai phần mê man như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, hàng lông mi mảnh dài khẽ rung động, tựa như không biết nên làm gì hắn bây giờ.

Người này, chẳng lẽ bị ta đùa giỡn quá mức, đầu óc bị đơ luôn rồi ha, vạn lần không tin trên đời có người không chịu được chọc ghẹo như vậy, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục đùa giỡn nói: "Thế nào? Ngươi là muốn lấy thân báo đáp hả?"

Nghe xong câu này, Lam Vong Cơ túm ngay cổ áo hắn, rồi kéo đi.

"Này! Đi đâu, đi đâu?! ---"

Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, cố tình kéo hắn một đường trên mái ngói mấp mô, mông Nguỵ Vô Tiện bị mái ngói cọ quẹt phát đau, kêu ô ô thảm thiết, xin tha nói: "Lam công tử thủ hạ lưu tình! Là ta không đúng là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi còn không được sao! Ta không muốn trở về! Ngươi thả tay ra, ta đánh chết cũng không muốn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ!"

"....."

Lam Vong Cơ dừng chân lại, xoay người từ trên cao nhìn xuống nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo eo, bất mãn liếc mắt nhìn y một cái, "Nói thật cho ngươi biết vậy, ta muốn chạy trốn".

Tay Lam Vong Cơ buông ra, Nguỵ Vô Tiện bộp một tiếng té xuống, ".... Chạy trốn?"

"Ừ, Giang thúc thúc muốn ta gả cho Lam Vong Cơ kia, ta không vui".

Lam Vong Cơ dường như ngẩn người ra, giọng điệu không khỏi dịu đi vài phần: "Vì sao không vui?"

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ bụi trên mông, xé từ vạt áo xuống một mảnh vải, túm cả mái tóc cột lên, nói: "Lam Vong Cơ này thực sự làm cao quá, ta tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng một tuần rồi, ngay cả người cũng chẳng thấy. Y đã gặp ít gì cũng đã gặp cả trăm cô nương rồi đi, những cô nương của mấy đại thế gia Thanh Hà Nhiếp Thị, Lan Lăng Kim thị được sắp xếp phía trên, đều đã gặp mặt hết rồi, cố tình Vân Mộng Giang thị ta, y coi thường. Giang thúc thúc cũng đã tìm Lam lão nhân nói chuyện, lão nhân đó liền nói hàng ngày Lam Vong Cơ thật sự rất bận, rút không ra thời gian, ta biết rồi, ông ấy ghét ta, khẳng định cũng không muốn cháu trai bảo bối của ông ấy bị ta làm bẩn. Ta nói với Giang thúc thúc, y không gặp thì không gặp, chúng ta trở về Liên Hoa Ổ đi, Vân Thâm Bất Tri Xứ vừa quy củ nhiều cơm lại khó ăn, ta một khắc cũng ở không nổi nữa. Nhưng Giang thúc thúc không cho ta đi, sau khi biết ta muốn chạy trốn, còn dặn Giang Trừng ngày đêm nhìn ta chằm chằm, ta thật vất vả đợi hắn ngủ say, thấy khoảng trống này mới thoát ra được".

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lam Vong Cơ lộ ra vài phần do dự.

Y châm chước một hồi, nói: "Có lẽ, cũng không phải là y không muốn, y thật sự vẫn chưa rảnh để... gặp ngươi thì sao". Vừa mới dứt lời, lại giống như nhớ tới hành động hồi nãy của Nguỵ Vô Tiện, phất ống tay áo, lời lẽ chính đáng nói: "Đương nhiên, người không có thuốc chữa đến trình độ này như ngươi, có gặp, y cũng không cưới".

Nguỵ Vô Tiện không sao cả nói: "Không cưới thì không cưới thôi, Lam nhị công tử y diện mạo đẹp lắm sao".

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi lại chưa gặp qua y, sao ngươi biết y diện mạo như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía y, cười tủm tỉm nói: "Có đẹp như ngươi không?"

Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn nhìn chằm chằm, lông mi run rẩy, đôi môi giận tái đi hơi hé mở, sau một lúc lâu, mới rặn ra được hai chữ: "Nhàm chán".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Quan tâm y đẹp hay không làm gì, ta cũng không thích nam tử, cho dù đẹp y có thể đẹp hơn trời sao? Nhưng Giang thúc thúc hình như là người quen cũ của lão tiên sinh vấn danh nạp cát kia của Lam thị, đối với lời nói của ông ta rất là để bụng. Ông ta tính cho ta và Lam Vong Cơ một quẻ, quẻ đó ba hoa chích choè, khiến người ta nghe mà kinh sợ, lừa luôn cả Giang thúc thúc vào đó".

Kết quả bói toán được Lam Khải Nhân giấu kín, Lam Vong Cơ không thể biết được, bây giờ nghe Nguỵ Vô Tiện nói ra, hơi kinh ngạc, "Quẻ này thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện gãi gãi tóc, không chút để ý nói: "Đại ý ấy mà, nói ta và y là trời định một đôi, đời này dứt khoát phải kết hợp, nếu không thể kết hợp, hoặc là kết hợp chậm, thì trên trời sẽ giáng xuống đại hoạ, đến lúc đó không chỉ có Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp Thị và Lan Lăng Kim thị đều khó thoát khỏi một kiếp, mà Vân Mộng Giang thị còn sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, đại loại như thế, rất là thần kỳ".

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm nghị, Nguỵ Vô Tiện vội không ngừng xua tay nói: "Lời phóng đại như vậy ngươi đừng tin, ngươi không thấy Lam lão nhân và Lam Vong Cơ cũng không tin đó sao, bằng không hai ta đã sớm gặp nhau rồi. Ta nói, tiểu cũ... vị Lam công tử này, ngươi giúp đỡ một chút đi, xem như không thấy, thả ta đi được không?"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ giật mình thoát khỏi trầm tư, sâu kín nhìn hắn một cái, nói: "Đã qua giờ hợi, đến giờ cấm đi lại ban đêm, bất kể ai cũng không được ra vào".

Nguỵ Vô Tiện rên lên một tiếng, nói: "Đừng cứng nhắc như vậy chứ... hửm, như vầy đi, ở đây ta còn giấu riêng hai vò Thiên Tử Tiếu, chia cho ngươi một vò, ngươi thả ta đi, thế nào?" Nói rồi, duỗi tay lục lọi trong túi càn khôn.

Mặt Lam Vong Cơ phủ một tầng sương lạnh: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu".

Buổi tối hôm đó, Nguỵ Vô Tiện lúc mềm lúc cứng, mồm mép nói muốn rách hết ra, Lam Vong Cơ vẫn không thả người, bất kỳ lúc nào hắn vừa đào tẩu, thì không nói hai lời rút kiếm chém liền. Nguỵ Vô Tiện cũng không phải là sợ y, chỉ là hai người cân sức ngang tài, chiến đấu đến hơn nửa đêm cũng không phân cao thấp. Bất đắc dĩ thu tay lại, ngượng ngùng trở về phòng.

Toàn bộ tường rào của Vân Thâm Bất Tri Xứ đều có kết giới, người không có thông hành ngọc lệnh, sẽ bị kết giới ngăn cản. Chỗ yếu nhất của kết giới, thì có người tuần tra canh phòng, nếu muốn thuận lợi trốn xuống núi, phải đi qua cửa ngõ có người canh giữ này, không còn cách nào khác.

Từ đó về sau, hàng đêm Nguỵ Vô Tiện đều lợi dụng trời tối trốn đi, chỉ là vận số năm nay không may mắn, lần nào cũng đụng phải Lam Vong Cơ trực đêm, hai người trên mái hiên đấu đến khó tách khó rời, liên tiếp mấy ngày, đêm nào cũng vậy.

Hai người bình thường hiếm khi gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, dùng hết toàn bộ bản lĩnh, kỹ năng của gia tộc, một khắc cũng không lơi lỏng, đánh thật là tận hứng, đánh riết, không tránh khỏi nảy ra một chút thưởng thức tài năng của nhau, kiểu không đánh không quen biết. ---

Ít nhất là Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như vậy.

***

Một đêm, trăng tròn sao thưa thớt, kiếm quang như tẩy sạch.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Tiểu cũ kỷ, hai ta còn phải đấu nữa sao? Chúng ta đều đã thân như vậy, ngươi coi như nhận một người bạn, thả ta đi đi?"

Lam Vong Cơ nói: "Không thân. Không thả".

Kế sách không thành, hắn dùng cách khác.

Nếu quang minh chính đại đánh không thắng, vậy... dùng cách mềm mỏng hơn một chút?

Nguỵ Vô Tiện quyết định hối lộ Lam Vong Cơ.

Ngay từ đầu, hắn không xác định đối phương thích gì, chọn một vài món điểm tâm ngọt mang tới từ Vân Mộng, mứt hạt sen mứt củ sen này nọ.

Buổi tối, Lam Vong Cơ trên nóc nhà tuần tra, thấy hai hộp đồ ăn nhỏ nhắn tinh xảo dùng một sợi dây thừng buộc lại, cột vào chóp mái hiên. Dưới hộp đồ ăn nhét một tờ giấy, viết: "Lam công tử xin thương xót, tha cho ta chạy thoát, đợi ta về tới Vân Mộng, cưới được một tiểu kiều thê, sẽ mời người uống rượu mừng thật lớn!"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh, biết Nguỵ Vô Tiện đang núp trong chỗ tối, ngóng chờ y trả lời. Khoé miệng khẽ hừ một câu "Nhàm chán", tháo hộp đồ ăn xuống khỏi mái hiên, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đặt lên chỗ đất trống dễ thấy, xoay người rời đi, nói rõ không thèm để ý.

Nguỵ Vô Tiện không hề nhụt chí, tiếp tục đại kế hối lộ y.

Ngày thứ hai, đích thân nướng hai con cá trích to mập, nóng hôi hổi treo ở chỗ cũ.

Lam Vong Cơ nhìn hình dạng con cá trích này, chắc chắn là mới bắt được ở khu vực gần đây rồi mới nướng chín. Sắc mặt càng khó nhìn hơn, trả lại như cũ, khô khan ném xuống một câu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh".

Nguỵ Vô Tiện lầu bầu xuất hiện từ trong góc, thu lại cá nướng, còn ngay trước mặt Lam Vong Cơ, ăn sạch sẽ không chút lãng phí.

Ngày thứ ba, là những món đồ pháp bảo nho nhỏ các loại do hắn tự chế, còn có vài loại bùa chú công dụng khác nhau, hiếm lạ cổ quái, trong đó có hai hình người nhỏ làm bằng đất sét đã làm phép, một con xụ mặt, trên đầu cột một mảnh vải nhỏ, một con khác cười toe toét, hai con giơ cây gậy gỗ, chiến đấu lạch cạch, cuối cùng, con có gương mặt tươi cười tháo được mảnh vải trên đầu con xụ mặt, cột vào đầu mình.

Lam Vong Cơ tức giận ném xuống, hình người nhỏ bằng đất sét lăn hai vòng trên nóc nhà, rơi xuống mặt đất, vỡ thành một đống mảnh nhỏ.

Trong bụi hoa, tiếng cười trộm vốn đang hi hi chợt im bặt, biến thành một tiếng hít hà không thể tin nổi, trong đó dường như còn có tiếng trái tim tan vỡ. Sau một hồi lâu, bóng người màu đen lặng lẽ bỏ đi.

Lam Vong Cơ làm như muốn nhích người đuổi theo, nhịn xuống, ngón tay trong tay áo cuộn chặt lại.

Hai ngày sau đó, Nguỵ Vô Tiện đều không xuất hiện nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play