Thiên Đường Có Em

Chương 287


1 năm

trướctiếp

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Lục Lăng Nghiệp nói lời giữ lời, cả nhà ăn sáng xong, anh đưa Sơ Bảo đi cùng. Nghiên Ca đứng ở cửa nhìn xe của

họ dần biến m3ất.

Gió biển thổi nhè nhẹ, Nghiên Ca ôm vai, nhìn sóng biển nhẹ vỗ cách đó không xa, trên môi nở một nụ cười dịu

dà1ng. Cô quay về phòng sách trên tầng hai, trên giá sách cạnh tường bày rất nhiều sách, nhìn thoáng qua, đa số

đều là sách li9ên quan đến quân đội. Nghiên Ca không có hứng thú, cũng không có ý định xem thử. Cô mở laptop

ra, đăng nhập vào phần mềm ch3at do cô tự phát triển, vừa đăng nhập thành công đã thấy có ảnh đại diện không

ngừng nhấp nháy.

Nghiên Ca thầm nở n8ụ cười, cô không mở vội ra mà mở một trang web khác, sau khi nhập một địa chỉ web, giao

diện liên chuyển sang trang web nước ngoài. Trên màn hình, đường cong màu đỏ và màu xanh lúc cao lúc thấp,

nhưng đều có một điểm giống nhau, chính là đi từ thấp lên cao.

Nghiên Ca hài lòng cười nhẹ, lúc này mới mở phần mềm chat, ấn vào ảnh đại diện đang nhấp nháy không ngừng,

khung chat lập tức nhảy ra hai mươi mấy tin nhắn.

Lúc đầu là phân tích, càng về sau lại thành gấp gáp kêu gọi, Nghiên Ca xem hết rồi nhanh chóng trả lời: [Stephen,

xin lỗi anh, gần đây em hơi bận.

Stephen là cố vấn cô quen lúc đi du học ở Pháp.

Vừa là thầy lại vừa là bạn, ông đã hơn bốn mươi tuổi, là một người Anh rất thân thiện.

Ông định cư ở Pháp, đồng thời cũng giúp cô rất nhiều. Nghiên Ca vừa mới gửi tin nhắn đi, Stephen ở đầu kia đã trả

lời ngay lập tức.

Trò chuyện với Stephen tầm nửa tiếng, Nghiên Ca đấm đấm vai rồi tắt máy tính.

Xem ra, còn cần thêm chút thời gian!

Một mình ở trong căn biệt thự Cảnh Hào rộng lớn, Nghiên Ca buồn chán nhìn điện thoại.

Một lát sau, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô mở danh bạ rồi tìm số gọi đi.

Chuông điện thoại kêu nửa phút, Lâm Tiểu Vũ mới nhận điện thoại, cô ấy thở hổn hển nói: “A lô, Nghiên Ca à.”

Nghiên Ca giật mình: “Tiểu Vũ, sao đó? Cậu lại bận hả?”

“Không, không… Cậu tìm mình có việc gì à?”

Nghiên Ca hơi do dự: “Cũng không có việc gì cả. Gần đây đúng lúc mình ở thành phố B, nếu cậu có thời gian thì

chúng ta gặp nhau một chút, nhưng nếu cậu bạn thì..”

“Mình không sao! Cậu ở đâu vậy, mình tới đón cậu!”

Nghiên Ca nghĩ ngợi chút rồi nói: “Đừng, chỗ mình ở cách trung tâm thành phố rất xa, không bằng câu nói địa chỉ

đi, mình tìm đường tới đón cậu!”

“Được, vậy cậu đến trung tâm thương mại Đỉnh Hàng đợi mình nhé!”

Tắt điện thoại, Nghiên Ca vui vẻ thay quần jean và áo sơ mi đơn giản, buộc tóc kiểu đuôi ngựa, đến nhà xe chọn

một chiếc SUV lái vào trung tâm thành phố. Cùng lúc đó, sân bay thành phố G, một chiếc máy bay tư nhân từ từ cất

cánh, điểm đến là thành phố B.

*

*

Nghiên Ca đến chỗ hẹn với Lâm Tiểu Vũ, đỗ xe ở ven đường rồi xách túi đi vào trung tâm thương mại Đỉnh Hàng.

Giờ đã vào đầu tháng chín, nhiệt độ vừa phải, cuối thu mát mẻ.

Nghiên Ca thấy có rất nhiều đôi tình nhân đứng chụp ảnh ở lối vào trung tâm thương mại, khóe miệng cô bất giác

cong lên.

Thấy cảnh này, cô cũng mới nghĩ tới, hình như cô và chú Út còn chưa có ảnh chụp chung.

Sau này nhất định phải tìm cơ hội chụp với anh một tấm mới được.

“Nghiên Ca!”

Tiếng gọi của Lâm Tiểu Vũ truyền đến từ bên kia đường, Nghiên Ca quay đầu lại nhìn thấy cô ấy mặc quần yếm

cao bồi, bên trên là áo sơ mi họa tiết hoạt hình, đầu đội mũ, vừa đáng yêu lại vừa tươi tắn.

Nghiên Ca cười vẫy tay với cô ấy, cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.

Xa xa, hình như cô nhìn thấy biển xe màu đen trắng.

Xe của quân đội?!

Lâm Tiểu Vũ đi đến trước mặt Nghiên Ca, thấy cô đang nhìn chiếc xe dừng bên đường thì cười ha ha, vỗ vai cô hỏi: “Cậu đang nhìn

gì đấy?” “Tiểu Vũ, kia là xe của quân đội à?” Lâm Tiểu Vũ nhìn theo tầm mắt của cô: “Đúng vậy, nhìn thấy xe của quân đội ở thành

phố B là chuyện quá bình thường, đừng nói là cậu chưa từng thấy nhé!”

Thấy thái độ của Lâm Tiểu Vũ như vậy, Nghiên Ca không khỏi nhún vai cười nhẹ: “À, không phải, mình còn tưởng đó là xe đưa cậu

đến.”

“Làm gì có, cậu nghĩ nhiều rồi. Mình làm gì có may mắn được ngồi trên xe của quân đội chứ! Được rồi, đừng nói về mình nữa, nói về

cậu chút đi, gần đây sao rồi? Cậu đến thành phố B thể mà cũng không nói với mình một tiếng?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp