Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Hai mươi phút sau, Thiết Thủ nhìn tin tức được gửi tới trên màn hình, khóe môi anh ta nở nụ cười, ngón cái lại miết

qua vết sẹo trên mặt, nói: 3“Xem ra nếu không phải lần này người phụ nữ của cậu chạy mất thì cậu còn chưa định

trở về đầu nhỉ?”

Lục Lăng Nghiệp lại châm một điế1u thuốc, anh dựa vào lưng ghế, hai chân bắt tréo, khí chất lạnh lùng những sắc

mặt vẫn không tỏ rõ cảm xúc.

Nghe xong câu nói kia, khu9ôn mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng đã sớm nổi giận đùng đùng.

Anh phả ra hơi thuốc, nói: “Hai năm nay, lỗ hổng hệ thống mạng củ3a Cục An ninh nước M càng lúc càng ít, cậu

tra thử chưa?”

Sắc mặt của Thiết Thủ bỗng chốc thay đổi: “Kiểm tra rồi. Nghe nói Cục An nin8h âm thầm nuôi một đám hacker

chuyên để thử nghiệm tấn công hệ thống mạng của mình. Tất cả lỗ hổng an ninh sau khi được bọn họ phá giải

chẳng bao lâu đều được sửa chữa hết rồi. Vì chuyện này mà cấp trên không ít lần gây khó dễ cho tôi đâu. Kỹ thuật

và thủ đoạn của đám hacker ấy quá tinh vi, tài liệu cơ mật của Cục chúng ta cũng suýt nữa đã bị chúng trộm mất.”

“Dẫn theo một đội nhỏ mười người, đi thôi.”

Thiết Thủ vẫn đang sầu não nói chuyện lỗ hổng mạng Cục với anh, chẳng ngờ Lục Lăng Nghiệp lại chuyển đề tài

khiến anh ta bối rối.

“Sao cậu biết có tin tức rồi?”

Lục Lăng Nghiệp tiện tay vứt đầu lọc vào trong gạt tàn, liếc xéo anh ta: “Người của tôi, tôi đưa đi. Chuyện Cục An

ninh nước M, tôi tặng cậu một món quà.”

Thiết Thủ nghe ra được lửa giận và sự cao ngạo trong lời nói của anh, anh ta không tiếp tục lăng nhăng nữa, lập tức

đứng dậy, dáng người anh ta cũng cao lớn và khí phách không thua kém gì Lục Lăng Nghiệp.

Bộ trang phục rằn ri càng làm tôn lên vẻ cứng cáp uy nghiêm của Thiết Thủ, đôi giày đinh bằng da đen lại càng làm

nổi bật hình tượng một quân nhân lão luyện.

Anh ta và Lục Lăng Nghiệp cùng đi ra ngoài từ phòng làm việc. Lúc này, ở phòng trung tâm chỉ huy, ba hàng cả

lính cũ và lính mới đã xếp ngay ngắn thẳng hàng.

Bọn họ ai ai cũng mặt mày hớn hở nhìn Lục Lăng Nghiệp trong bộ vest đen và chiếc áo sơ mi đen, trên những

khuôn mặt ấy có khâm phục, có kính trọng, có cả sùng bái. “Tổ Thiết Lang mũi nhọn số 7, đi theo tôi.”

Thiết Thủ ra lệnh cho tổ nhỏ mười người xếp ở hàng thứ ba. Mười người lính mới nghe vậy mà xúc động sắp khóc.

Vậy là họ có nhiệm vụ rồi.

“Rõ! Tổ Thiết Lang mũi nhọn số 7 đã sẵn sàng.” Ai ai cũng khí thế hô vang khẩu hiệu hùng hồn, mạnh mẽ. Thiết

Thủ quay người đang muốn bỏ đi, chợt nhìn thấy Lãnh Tiêu Dương, lại liếc xéo cậu ta, nói: “Lát nữa cậu cút về

bệnh viện đi, đừng có rảnh rỗi lại chạy đến đây nữa!”

Khuôn mặt trẻ nhỏ của Lãnh Tử bỗng chốc suy sụp: “Anh Thiết Thủ ơi, ở bệnh viện chán lắm…”

“Thể hay là… tôi gọi điện cho Lãnh Mục Dương nhé?” “Đừng, đừng, đừng! Em sai rồi! Lát nữa em sẽ quay về bệnh

viện, chắc chắn em sẽ về. Nghiêm chào, Thủ trưởng đi cẩn thận.”

Thiết Thủ hừ lạnh, lập tức đi theo Lục Lăng Nghiệp qua cánh cửa bí mật khác bên cạnh trung tâm chỉ huy. Cánh

cửa bí mật này chỉ có thể đi ra chứ không đi vào được. Các thành viên của Tổ Thiết Lang mũi nhọn số 7 cũng đi đều

theo phía sau, vì cứ nghĩ đi làm nhiệm vụ cho nên họ chuẩn bị rất kỹ càng, nào là sủng, nào là dao đều mang theo

đầy đủ.

Từ cánh cửa bí mật đi ra, trước mặt mọi người là một nơi hoang vu đổ nát. Đống đổ nát trong đêm tối lại càng vắng

vẻ, lạnh lẽo.

Lục Lăng Nghiệp dọc theo đường mòn bên cạnh đống đổ nát trở về con đường gần quán bar. Anh lái chiếc xe

Bentley nhập đội với đám người Thiết Thủ chỉ đi một chiếc xe bus giản dị tầm trung. Hai chiếc xe một trước một

sau chạy dọc theo con đường nội thành, sau đó rẽ vào khu nhà ở ngoài con đường vành đai ba.

Xe dừng lại ở đầu ngõ khiển cho con ngõ vốn đã chẳng rộng rãi gì lại bị chặn kín mít.

Lục Lăng Nghiệp bước xuống xe, anh đi vài bước rồi đứng nguyên một chỗ ngước mắt nhìn camera giám sát gắn

trên đèn tín hiệu vẫn chiếu vào đầu ngõ. Khóe môi anh nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng không chút độ ẩm, đôi chân

thon dài vững bước đi vào sâu trong ngõ.

Thiết Thủ cũng bước xuống từ trên chiếc xe bus tầm trung, nhìn quanh một vòng sau đó mới quay lại dặn dò tổ mũi

nhọn số 7: “Bọc đánh! Đến một con kiến cũng không được để thoát cho ông.”

Thành viên tổ mũi nhọn số 7 âm thầm gật đầu. Tác chiến đêm khuya càng con mẹ nó thêm hứng hứng, càng kích

thích! Bọn họ lập tức chia thành bốn hướng theo bản đồ hiển thị trên điện thoại, chốc lát đã từ bốn phương tám

hướng bao vây tòa kiến trúc cổ đến một giọt nước cũng không lọt.

Tuy chỉ có mười người nhưng đã quá đủ.

Lục Lăng Nghiệp đứng trước cánh cửa gỗ không mấy bắt mắt, dưới ánh đèn tranh sáng tranh tôi vẫn còn có thể

nhìn thấy những hoa văn cổ trên khóa cửa.

Anh nhếch đôi môi mỏng lên, ánh mắt lạnh lùng nheo lại nhìn chằm chằm căn biệt thự.

Sau lưng Lục Lăng Nghiệp có ba thành viên đội đặc chủng. Trong lúc tác chiến căng thẳng, họ đều là những chiến

binh mạnh nhất có thể lấy một địch mười. Họ chờ đợi và quan sát, còn Lục Lăng Nghiệp lại chỉ chăm chú nhìn vị trí

nào đó trên cánh cửa, anh giống như bậc đế vương thần bí nhưng cũng rất cao quý, tay phải ra dấu, lạnh giọng ra

hiệu: “Súng!”

Một trong ba người vội mở bao súng, cậu ta nhanh chóng đưa súng ngắn M9 vào tay anh.

Lục Lăng Nghiệp nhận lấy súng, lắp ống giảm thanh, lát sau đôi mắt lạnh lùng của anh nhanh chóng hơi híp lại, ngắm thẳng súng bắn

ba phát liên tiếp lên cửa gỗ.

Sau những tiếng vang rất nhỏ, anh mim cười thâm sâu, vứt khẩu súng lục cho người phía sau, chân dài bước ra, đẩy cửa đi vào.

Mà sau cánh cửa gỗ nặng dày kia, ba chốt cửa đã bị bắn vỡ chi còn treo lơ lừng trên ván cửa.

Ba phát súng đều chuẩn xác không trượt phát nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play