Ở ghế sau, Nghiên Ca không hề biết những thay đổi tâm trạng trong lòng Yến Thất. Cô yên tĩnh nằm trong lòng Lục Lăng Nghiệp, đang mơ mơ màng màng đột nhiên bật dậy: “Chú Út, chú có biết chạng vạng tối hôm qua ông nội tìm tôi nói chuyện gì không?”

Lục Lăng Nghiệp cụp mắt nhìn cô đang hoảng hốt, đôi môi mỏng mím chặt: “Nếu như ông ấy đã sắp xếp như vậy thì em cứ đi đi.”

Nghiên Ca liếc nhìn anh: “Chú biết rồi sao?”

“Ừ. Ông cụ sắp xếp cho em tới thành phố B chắc chắn có lý do. Hơn nữa, cho dù không muốn đi thì liệu em có thể từ chối được không?”

Nghiên Ca ngửa đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng dường như có thể nhìn thấu tâm tư cổ của Lục Lăng Nghiệp, cô thở dài.

Đây chính là điểm mấu chốt.

Cô không muốn đi nhưng lại không thể từ chối. Nhưng bị Lục Lăng Nghiệp dễ dàng nói ra như vậy, Nghiên Ca đẩy anh ra, dựa vào hướng cửa sổ xe: “Đi thì đi, có gì ghê gớm chứ. Nếu không thì tôi lại tiếp tục ấn ân ái ái với Thiếu Nhiên ngày qua ngày thôi.”

Nghe Nghiên Ca nói dối như vậy, gương mặt lạnh lùng của anh ngập tràn nét dịu dàng cưng chiều,

Chỉ là Nghiên Ca không nhìn thấy.

Từ Tân Cảng về trung tâm thành phố đã gần trưa.

Lúc này, anh mới gọi điện nói qua loa vài câu bảo bình an cho người nhà, sau đó đưa Nghiên Ca và Yến Thất về T.U.

Ăn trưa xong, Yến Thất và Nghiên Ca cùng lên tầng cao nhất.

Lục Lăng Nghiệp còn có việc khác nên lái xe đi cùng Giản Nghiêm.

Ra khỏi thang máy, mấy cô nàng ở quầy lễ tân đang tụ tập buôn chuyện.

“Không thể nào, sao Cố Nghiên Ca có thể là loại phụ nữ đó được? Đúng là không thể tin nổi.”

“Chuyện này có gì mà không tin được, báo chí đăng tin nhan nhản kìa. Nếu như chuyện này là giả, thế tại sao sáng nay cô ta không đi làm?”

Giọng nói của bọn họ không lớn không nhỏ, nhưng đủ để Nghiên Ca nghe rõ ràng từng chữ.

Cô bất đắc dĩ cười gượng, vốn không định mặc kệ, nhưng Yến Thất tính cách nóng nảy lại lập tức không vui: “Này, các cô không biết câu “Họa từ miệng mà ra’ à? Tò mò thì tò mò nhưng đừng có mà nói ra nói vào sau lưng người khác. Nghiên Ca nhà chúng tôi ở đây này, đến trước mặt người ta mà hỏi.”

Yến Thất lớn giọng quát khiến mấy cô nàng lễ tân nháy mắt sợ chết khiếp. Bọn họ sợ hãi quay đầu lại, thấy cô gái đứng bên cạnh Cố Nghiên Ca như đang muốn ăn thịt người thì sợ không dám lên tiếng, cả đám hộ nhau giải tán.

Nghiên Ca kéo tay Yến Thất: “Tiểu Thất, không có chuyện gì to tát cá, cứ kệ họ nói đi.”

“Như vậy sao được! Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, chúng ta quyết không chịu oan.”

Hai người vừa về bàn làm việc, Yến Thất hiếu kỳ nhìn xung quanh, lại phát hiện cửa phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp mở toang.

Yến Thắt liếc mắt ra hiệu, Nghiên Ca đứng dậy lại gần. Phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp có rất nhiều bí mật thương mại, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.

Cô đi đến cửa phòng làm việc, đang định đóng cửa lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong: “Nghiên Ca, cô về rồi sao?”

Hoàng An Kỳ?

Sao ở đâu cũng gặp cô ta vậy? Nghiên Ca đưa tay đẩy cửa phòng làm việc, vừa bước vào đã nhìn thấy Hoàng An Kỳ đứng dậy từ trên ghế của chủ Út.

Không hiểu vì sao ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến Nghiên Ca vô cùng phản cảm.

Cô lạnh mặt đứng trước cửa phòng làm việc: “Cô Hoàng, cô ngồi ghế của Tổng Giám đốc như vậy có phải rất không hợp lý không?” Hoàng An Kỳ mỉm cười đứng dậy đi tới, chiếc váy voan trắng vừa tôn lên vóc dáng vừa ngây thơ thuần khiết. “Nghiên Ca, đừng căng thẳng như thế! Nếu anh Nghiệp biết thì anh ấy cũng không tức giận đâu.” Ý của cô ta là cô lắm chuyện đây mà! Nghiên Ca nhíu mày: “Cô Hoàng, anh Nghiệp của cô có giận hay không thì tôi không biết, nhưng bây giờ làm phiền cô ra khỏi đây. Người không phận sự miễn vào phòng làm việc này.”

“Nghiên Ca, xem cô kìa, lần nào nhìn thấy tôi cô cũng phồng mà trợn mắt, người không biết sẽ tưởng chúng ta là tình địch của nhau đấy.” Hoàng An Kỳ cười tươi như hoa nhưng Nghiên Ca lại cảm thấy con người này đúng là miệng nam mô, bụng một bộ dao găm.

Nhất là hai chữ ‘tình địch của cô ta, cố ý muốn chửi xéo cô đấy à?

“Cô Hoàng thật biết nói đùa.”

Nghiên Ca né người, ra hiệu mời Hoàng An Kỳ ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng cô ta lại thong thả bước đi, vừa đi vừa nghỉ, hết vuốt ve chiếc bàn lại ngắm nhìn những thứ khác.

Chắc chắn là Hoàng An Kỳ cố ý.

“Cô Hoàng, cô.”

“Nghiên Ca, hình như cô rất ghét tôi thì phải?” Ý cười trên mặt Hoàng An Kỳ không hề giảm bớt, xoay người ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn phớt lờ lời mời ra ngoài của Nghiên Ca.

Nghiên Ca vẫn dùng thái độ như đang giải quyết công việc: “Cô Hoàng nghĩ nhiều rồi. Hi vọng cô đừng làm khó tôi nữa. Trong Phòng làm việc của Tổng Giám đốc có rất nhiều tài liệu quan trọng, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi rất khó chịu trách nhiệm.”

“Có chuyện gì chứ? Nghiên Ca à, nếu là phòng làm việc của chồng chưa cưới thì chẳng lẽ tôi cũng không được vào sao?”

Cái gì?

Chồng chưa cưới?

Ánh mắt Nghiên Ca thoáng lóe lên tia sáng. Hoàng An Kỳ cầm túi xách đứng dậy khỏi ghế sofa, cụt hứng vừa đi vừa nói: “Thôi vậy! Nghiên Ca, tôi nghe lời cô, không làm khó cô nữa. Hôm nay, tôi qua đây vốn chỉ định xem có thể nào thôi. Dù sao gây ra tin tức lớn như vậy, tôi còn tưởng cô sẽ nghĩ quẩn trong lòng. Thứ hai là nhân lúc dạo này anh Nghiệp không bận lắm, tôi định bàn chuyện lễ đính hôn với anh ấy. Nhưng tôi đợi rất lâu rồi mà anh ấy vẫn chưa về, xem ra chỉ có thể để buổi tối gặp mặt nói chuyện thôi.”

Nói đoạn, Hoàng An Kỳ đúng lúc đứng lại bên cạnh Nghiên Ca.

Đôi mắt sáng như sao của cô ta ánh lên nét mỉa mai châm chọc. Cô ta quan sát gương mặt cứng nhắc của Nghiên Ca, sau đó khẽ cười một tiếng: “Nghiên Ca, lần sau gặp lại đừng gọi tôi là cô Hoàng nữa, phải gọi một tiếng thím Út mới đúng. Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại ở nhà.”

Nghiên Ca nghe xong như sét đánh ngang tai, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Những lời Hoàng An Kỳ nói như một lưỡi dao sắc bén không chút lưu tình đâm thẳng vào ngực cô.

Nghiên Ca ép bản thân mình cố gắng tỉnh táo. Khi chưa nhận được câu trả lời chính xác của chú Út thì cô nhất định không thể dễ dàng tin lời nói của Hoàng An Kỳ.

Lúc này, Hoàng An Kỳ bước ra khỏi phòng làm việc, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Yến Thất ở sau bức tường thủy tinh. Cô ta kinh ngạc nghiêng đầu khẽ gọi: “Yến Thất?” “Ôi, trùng hợp thật đấy.” Yến Thất quay đầu lại, vì chiếm ưu thế chiều cao nên cô ấy cụp mắt nhìn Hoàng An Kỳ từ trên xuống, ánh mắt thoáng qua nét khinh thường. “Ôi chao, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại cứ liên tiếp đụng mặt người quen thế này! Buổi sáng nhìn thấy tin tức của Thị trưởng Lãnh, không hiểu sao tôi lại bỗng nghĩ đến cô. Kết quả cô xem, bây giờ lại gặp

được cô, đúng là khéo thật đấy!”

Yến Thất hít sâu, cắn chặt răng như thể đang cố nhẫn nhịn gì đó. Hiếm khi thấy cô ấy cau mày, liếc nhìn Hoàng An Kỳ, giọng nói bình tĩnh: “Được người cao quý như cô Hoàng nhớ đến đúng là vinh hạnh cho tôi.”

“Ha ha, Yến Thất, xem cô nói gì kìa. Còn gặp nhiều nữa đấy.”

“Cô Hoàng, nếu không còn chuyện gì nữa thì mời cô đi cho. Chiều nay, Tổng Giám đốc không ở đây, nếu muốn tìm anh ấy thì hẹn cô dịp khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play