Khi Cố Tử Chương và Hạ Trăn chạy tới, cảnh tượng thoạt nhìn đã trở nên rất tệ.

Người phát ra tiếng kêu giận dữ chính là Ngụy Tu Kiệt, lúc này hai mắt Ngụy Tu Kiệt đỏ lên, khuôn mặt dữ tợn, quần áo chiến đấu mặc trên người đã bị xé rách hơn phân nửa, lộ ra cơ bắp cường tráng.

Mạc Tư Nguyên bên cạnh cũng không khá hơn chỗ nào, trong miệng hai người không ngừng phát ra tiếng gầm giận dữ, cả người tản mát ra tin tức nóng nảy, tinh thần lực cũng không muốn sống mà toàn bộ phát ra ngoài.

Ba người khác không có triệu chứng này, nhưng Trình Lam đã bị thương nặng, còn Diêu Trí Thần cũng bị phế một nửa cánh tay.

Lê Ngữ chỉ là có chút chật vật, sợ hãi trốn sau lưng Trình Lam, cậu vừa nhìn thấy Cố Tử Chương và Hạ Trăn, vội vàng ném ánh mắt cầu cứu.

Tất cả mọi người đã được kiểm tra trước khi họ tham gia cuộc thi và theo lý thuyết điều này không nên xảy ra.

Lê Ngữ cho dù là omega cấp S, đối mặt với hai alpha cấp A dốc hết toàn lực bộc phát thông tin, cậu cũng rất khó để chống cự.

May mắn thay, omega buộc phải đánh thuốc ức chế trước trận đấu, nếu không tình hình hiện tại sẽ chỉ tồi tệ hơn.

Ngụy Tu Kiệt và Mạc Tư Nguyên lâm vào phát cuồng dần dần tới gần ba người Lê Ngữ.

Cố Tử Chương quan sát một chút, Hạ Trăn đã chạy đến bên cạnh Lê Ngữ, sau khi chống lại công kích của Ngụy Tu Kiệt và Mạc Tư Nguyên, anh một tay nắm một cái, mang theo Trình Lam và Lê Ngữ nhảy sang bên kia.

Nhưng Diêu Trí Thần vẫn còn ở đó.

Ngụy Tu Kiệt không có được con mồi mong muốn, phát cuồng tấn công chung quanh.

Diêu Trí Thần cố hết sức né tránh phía sau.

Đằng sau đó là một vách đá.

Không tốt!

Hạ Trăn đem Trình Lam và Lê Ngữ ném cho Cố Tử Chương bên cạnh, nhanh chóng chạy tới, bắt lấy tay Diêu Trí Thần đang vươn ra cầu cứu.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hai người cùng nhau rơi xuống.

Trong quá trình rơi xuống một cách nhanh chóng, Hạ Trăn dùng sức kéo, một tay nắm lấy thắt lưng Diêu Trí Thần, tay kia nắm lấy cành cây sinh trưởng bên vách núi, lại mượn lực nhảy, ôm người giẫm lên tảng đá của phía trên, chuẩn bị bò lên trên.

Nhưng mà lúc này Diêu Trí Thần vụng trộm lấy ra một ống thuốc nhỏ, thừa dịp Hạ Trăn không đề phòng, mạnh mẽ đâm vào trong mạch máu lộ ra ngoài da của Hạ Trăn.

Hiệu quả dược tề phát huy rất nhanh, Hạ Trăn chỉ cảm giác được một trận đau đớn, thân thể đột nhiên mất đi thăng bằng, không khống chế được mà rơi về xuống phía dưới.

Anh hoảng hốt một lát trước khi lấy lại tinh thần lại.

Sau vài bước trượt, Hạ Trăn mang theo Diêu Trí Thần lăn xuống vách đáy.

Tố chất thân thể Hạ Trăn rất tốt, không bị thương nặng gì, ngược lại Diêu Trí Thần bị gãy nửa chân.

Hạ Trăn lau cổ một cái, nơi đó chính là vị trí bị đâm, rất đau.

Anh nâng Diêu Trí Thần lên chất vấn: "Cậu đã làm cái gì vậy? "

Diêu Trí Thần bị người khác khống chế, lại một chút cũng không sợ hãi, nghe vậy chỉ cười ha ha, nói: "Cậu cảm thấy tôi đã làm cái gì? "

Hạ Trăn nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, chỉ cảm thấy ghê tởm, ghét bỏ một phen vứt người sang một bên, hơn nữa anh trở nên mệt mỏi phiền chán, một loại cảm giác ngược đãi từ trong nội tâm dâng lên.

Còn có chuyện càng làm cho anh không biết làm sao, anh dần dần dâng lên một loại khát vọng, chất dẫn dụ mà người trước mặt tản mát ra cũng đang tra tấn anh.

Diêu Trí Thần chống người hơi giương mắt, thẳng tắp chống lại đôi mắt đỏ bừng của Hạ Trăn.

Đôi mắt kia lộ ra ánh mắt giống như dã thú, giống như muốn nuốt chửng hắn.

Hơn nữa Hạ Trăn thân là alpha đỉnh cấp, chất dẫn dụ cũng khống chế không được mà tản mát ra, làm cho người ta mang đến một loại cảm giác áp bách, làm cho hắn nhịn không được muốn thần phục, thiếu chút nữa nói ra một ít lời không nên nói.

Ngay khi Diêu Trí Thần không chịu nổi dục v0ng, hướng Hạ Trăn phát ra thỉnh cầu, Hạ Trăn xoay người bỏ chạy.

......

Cố Tử Chương tiếp nhận hai được hai người mà Hạ Trăn ném tới, trước mặt xông lên hai alpha phát cuồng, mà bên kia Hạ Trăn sắp rơi xuống vách núi.

Hắn căn bản không cần tự hỏi, đang muốn bước ra một bước, liền nhận được ánh mắt của Hạ Trăn.

Suy nghĩ vừa chuyển, Cố Tử Chương thu hồi bước chân sắp bước đi, nhấc nắm đấm cho Ngụy Tu Kiệt và Mạc Tư Nguyên mỗi người một quyền.

Cố Tử Chương mang tâm tư tốc chiến tốc thắng, một quyền này là một kích toàn lực của hắn, hai alpha cấp A không có khả năng chống đỡ được.

Nhưng sự thật chính là sau một thời gian ngắn choáng váng, lại lập tức phát ra tiếng gầm giận dữ, liều lĩnh xông tới hắn.

Cố Tử Chương nhắm mắt, nhìn kỹ mới phát hiện trong mắt Ngụy Tu Kiệt và Mạc Tư Nguyên đã không còn tiêu cự, cả người cũng chỉ biết gào thét giận dữ.

Hơn nữa sau khi bọn họ xé rách quần áo, bộ phận gân xanh lộ ra lộ ra, tất cả công kích không có quy luật nào, tinh thần lực chạy loạn, tất cả đều là công kích không khác biệt.

Bọn họ bây giờ trông giống như một con quái vật mất trí.

Lúc Tạ Nhạc Phong cùng Lục Khởi chạy tới, nhìn thấy một bộ tràng diện như vậy, không khỏi kinh hô: "Đây là quái vật gì? "

Mắt thấy Cố Tử Chương đánh ngã Ngụy Tu Kiệt và Mạc Tư Nguyên, hai người kia lại tiếp tục đứng lên, tựa hồ không cảm giác được đau đớn trên thân thể, rất nhanh lại dây dưa với Cố Tử Chương.

Tạ Nhạc Phong cùng Lục Khởi nhìn trong chốc lát, bọn họ thật sự không giúp được gì, đành phải mang theo Lê Ngữ cùng Trình Lam rời xa chiến trường, gọi cứu viện.

Cố Tử Chương nhìn Tạ Nhạc Phong cùng Lục Khởi sau khi đưa người đi xa, hắn bớt đi chút cố kỵ, tinh thần lực trên người phóng ra ngoài, trong chốc chốc phân ra tinh thần lực quấn lấy hai người phát cuồng.

Hai người phát cuồng điên cuồng kéo tinh thần lực trên người, tinh thần lực bộc phát trên người cũng không ngừng phản kháng, phát ra tiếng giận dữ cuồng nhiệt.

Cố Tử Chương lại một lần nữa nhấc nắm đấm lên, nặng nề đánh hai người, đồng thời khống chế tinh thần lực từng chút từng chút đột phá hàng rào tinh thần lực của hai người, đột nhiên phát động công kích, trực tiếp bẻ gãy nguồn tinh thần lực của hai người.

Một giây sau, tinh thần lực trên người hai người chậm rãi biến mất, chậm rãi ngã về phía sau.

Tạ Nhạc Phong lúc này mới tới gần, hỏi: "Trăn nhi đâu? "

Nghe vậy, Cố Tử Chương khẽ nhíu mày, lấy thân thủ của Hạ Trăn, không đến mức lúc này còn chưa mang người tới.

Hắn không có trả lời Tạ Nhạc Phong, trực tiếp nhảy xuống vách núi.

"Ai? Làm sao cậu ta lại nhảy xuống vách đá? "

Tạ Nhạc Phong ngẩn người một chút, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân, sắc mặt đen tối lập tức nhảy xuống theo.

Lục Khởi vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Trình Lam và Lê Ngữ dìu nhau cùng một chỗ, Ngụy Tu Kiệt và Mạc Tư Nguyên cũng không có dấu hiệu đứng lên, ngay sau đó cũng nhảy xuống.

Cố Tử Chương sử dụng tinh thần lực ngăn trở ngoại lực, đường dài trượt xuống, đạp vào những vách lộ ở phía ngoài vách núi, vài lần lên xuống nhảy xuống đáy vực.

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy Diêu Trí Thần, lại không nhìn thấy Hạ Trăn vì cứu người mà nhảy xuống theo, hơn nữa trong không khí còn lưu lại một cỗ hương vị quen thuộc, là chất dẫn dụ của Hạ Trăn.

Cố Tử Chương nhẫn nại tính tình, tinh thần lực khuếch tán chung quanh, lục soát bốn phía.

Hắn đi đến bên cạnh Diêu Trí Thần hỏi: "Hạ Trăn đâu? "

Diêu Trí Thần vừa từ trong tin tức của Hạ Trăn chậm lại, liền ngửi được hơi thở alpha đỉnh cấp khác, thân thể nhất thời lại mềm nhũn, không khống chế được mà run rẩy.

Cố Tử Chương thấy thế, lui sang một khoảng cách bên cạnh.

Diêu Trí Thần chỉ dựa vào tay phải còn nguyên vẹn chống đỡ thân thể, mặt mày rũ xuống, trả lời Cố Tử Chương: "Là tôi thêm gánh nặng, Hạ Trăn mang theo tôi vừa bò được nửa đường, thân thể cậu ấy đột nhiên mất cân bằng, bởi vậy tôi và cậu ấy đều ngã xuống dưới. "

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Hạ Trăn đột nhiên bỏ chạy, "Hắn ta sờ lên chân phải của mình, nói tiếp: "Chân tôi vừa rồi bị gãy, tôi gọi cậu ấy, cậu ấy cũng không dừng lại."

Diêu Trí Thần cầu cứu Cố Tử Chương: "Cậu có thể giúp tôi không? Tôi thực sự không thể đứng dậy. "

Cố Tử Chương thản nhiên nhìn Diêu Trí Thần một cái, đi tới bên cạnh hắn, nghiêng người đối mặt với hắn, ngồi xổm xuống, kiểm tra chân phải bị gãy của Diêu Trí Thần trước mặt.

Đang lúc hắn muốn động tác, tay phải Diêu Trí Thần mạnh mẽ nâng lên, sắp đâm trúng cổ Cố Tử Chương.

Lúc này, Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi vừa vặn đi xuống, liền nhìn thấy một bộ hình ảnh như vậy, lúc ấy hô lên: "Cẩn thận! "

Đồng thời, Cố Tử Chương một tay bắt lấy cổ tay Diêu Trí Thần, tay kia dùng sức vặn vẹo, đúng là đem chân trái còn nguyên vẹn của Diêu Trí Thần dỡ bỏ.

Diêu Trí Thần đau đớn khó nhịn kêu lên tiếng, nhưng mà làm hắn càng thêm kinh hãi chính là ánh mắt tối tăm của Cố Tử Chương trước mặt.

Hắn nuốt nước bọt khó khăn, cơ thể không ngừng run rẩy.

Hắn lắc lắc chai nhỏ và hỏi: "Cái gì đây?" "

Diêu Trí Thần mặt như tro tàn nằm trên mặt đất, bộ dáng không muốn trả lời.

Cố Tử Chương giẫm lên bả vai Diêu Trí Thần, dùng sức đấm vào, khuôn mặt không chút thay đổi thẳng tắp chống về phía Diêu Trí Thần, thanh âm bình thản hỏi: "Mày đã làm gì Hạ Trăn? "

Diêu Trí Thần mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống, hắn tựa hồ nghe được thanh âm xương cốt gãy, nhưng hắn c4nrăng không muốn kêu thành tiếng.

Cố Tử Chương thấy vậy, đem mũi kim của lam sắc dược thủy chĩa thẳng vào cổ Diêu Trí Thần, ánh mắt bình tĩnh nhìn người phía dưới: "Nếu anh không nói, tôi sẽ đâm nó vào. "

Thanh âm bình thản, lại tựa hồ mang theo một loại hấp dẫn, gợi lên sợ hãi trong lòng người.

Diêu Trí Thần c4nchặt môi, ngậm miệng không trả lời.

Một giây sau, Cố Tử Chương dứt khoát lưu loát đâm dược tề vào, sau đó hướng Tạ Nhạc Phong và Lục Khởi sau lưng nói: "Tôi giao hắn ta lại cho các anh, tôi đi tìm Hạ Trăn."

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, người đã chạy xa.

Tạ Nhạc Phong nhíu mày, từ trên cao xuống nhìn Diêu Trí Thần chật vật nói: "Rốt cuộc là cái gì, làm cho xương cốt của cậu cứng rắn như vậy. "

Nghe vậy, Diêu Trí Thần vừa rồi vẫn cố nén thống khổ lúc này lại nở nụ cười, hơn nữa càng cười càng hưng phấn, thân thể không ngừng run rẩy, nói: "Cái gì sao? Đó là một lọ có chứa chất dẫn dụ của omega 100% độ tinh khiết. "

Chất dẫn dụ của omega 100% tinh khiết?!

Tạ Nhạc Phong sắc mặt đen sạm, một phen bắt lấy cổ Diêu Trí Thần, chất vấn: "Đây chính là chất cấm! Mày dám tiêm thứ này vào người của Hạ Trăn à? "

Diêu Trí Thần chỉ cười liên tục, lúc này kỳ nhạy cảm của hắn đã bị khơi ra, chất dẫn dụ không khống chế được phát ra, thân thể cũng xuất hiện triệu chứng của kỳ nhạy cảm.

Tạ Nhạc Phong đối mặt nhìn thẳng thấy rõ ràng, cậu sớm tiêm qua thuốc ức chế, hoàn toàn sẽ không bị chất dẫn dụ phát ra từ tên beta làm ảnh hưởng.

Cậu cau mày, nghĩ đến một loại khả năng, thân thể hơi run rẩy, hỏi: "Hai người phía trên kia cũng bị tiêm vào thứ này? "

Diêu Trí Thần bị thân thể dày vò, nhưng hai chân thân thể đều phế, hắn cái gì cũng không làm được.

Sau khi nghe Tạ Nhạc Phong nói xong, hắn đứt quãng nói: "Bọn họ chỉ là một đám ngu ngốc, cậu có lẽ cũng biết được đi, đây chính là loại dược tề tiến hóa mới nhất, một mũi đâm xuống, alpha cấp A cũng có thể bộc phát ra thực lực alpha cấp S. "

Tạ Nhạc Phong sau khi biết không phải cùng một loại dược tề, liền không có hứng thú nghe xong lời sau, trực tiếp đem người bỏ lại, hướng Lục Khởi hô: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Trăn Nhi, thuốc ức chế có thể ngăn không được nồng độ chất dẫn dụ của omega độ tinh khiết lên tới 100%! "

Lục Khởi bắt được Tạ Nhạc Phong sốt ruột tìm người, thanh âm ra vẻ trấn định, thực tế cẩn thận nghe bên trong còn có một tia rung động.

"Cậu đừng nóng vội, tôi vừa mới liên lạc với bộ đội cứu hộ của trường, hệ thống có định vị vòng đeo tay trí năng, hiệu suất cảu đội điều tra đã rất nhanh, huống chi alpha bị dẫn ra kỳ nhạy cảm, chúng ta cũng không thể giúp được gì."

Hắn ấn xuống tín hiệu cứu viện vòng tay trí năng trên tay của Tạ Nhạc Phong, nói: "Chúng ta vừa tìm vừa chờ, Cố Tử Chương đi bên kia, chúng ta lại chia làm hai đầu đi. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play