Vì muốn kiếm tiền, Kiều Tinh Nam gắng gượng chống đỡ đến nửa đêm, hai cái mí mắt đã đánh vào nhau, mà một điểm đầu mối thì vẫn không có, chỉ có thể bò lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, lại tiếp tục suy nghĩ về vấn đề ngày hôm qua.
Ở kiếp trước, Kiều Tinh Nam còn chưa làm được thành tựu, căn bản không có cách nào dựa vào việc viết kịch bản để nuôi sống mình, kiên trì dựa vào việc làm thêm để sống sót.
Bất luận ở nơi nào thì cuộc sống đều sẽ gặp phải khó khăn.
Ở cái thời đại xa lạ này muốn kiếm tiền thì càng phải cố gắng hơn vậy.
Kiều Tinh Nam nhớ lại những việc mà nguyên thân từng trải qua.
Nguyên thân vốn sống ở một thị trấn nhỏ vô cùng khép kín tiếp giáp giữa Arilance và các đế quốc khác, nơi đó là một khu vực không ai quản lí, tốt xấu lẫn lộn không ai biết như nào.
Trước khi đệ muội của y còn chưa mất tích, nguyên thân đã phải khổ lực làm cu li cho người khác, mỗi ngày kiếm lẻ tẻ mấy đồng bạc để duy trì cuộc sống.
Sau này đệ muội mất tích, nguyên thân đi lang thang khắp nơi, chỉ có hàng năm vào cái tháng mà đệ muội mất tích, y sẽ về trấn nhỏ một chuyến, những lúc khác thì không có chỗ ở cố định, thu nhập hàng ngày càng ngày càng bấp bênh.
Đến sau này, trấn nhỏ bị chiến hỏa quét sạch, biến thành phế tích, nguyên thân chính thức trở thành một nạn dân lang thang.
Kiều Tinh Nam nhíu nhíu mày, tiếp tục hồi ức, y cần lấy thông tin từ đó để tìm ra cơ hội tự buôn bán kiếm tiền cho mình. Nhưng mà có lẽ là vì hồi ức của nguyên thân quá mức thống khổ và kiềm chế, nên cái ót của Kiều Tinh Nam cũng lại bắt đầu đau nhức.
"Chủ nhân." Số 0 ngồi ở trên đệm, lo lắng nhìn về phía Kiều Tinh Nam, nó động đậy ngón tay cứng ngắc, muốn đi đến bên người Kiều Tinh Nam, nhưng vô luận làm thế nào cũng không khống chế được thân thể của mình.
Kiều Tinh Nam không lên tiếng, y nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, nhìn số 0 cười trấn an một tiếng: "Không sao đâu, số 0."
Cái ót vẫn còn khá là đau đớn, nếu như tiếp tục cưỡng ép nhớ lại chi tiết quá khứ thì thực sự là sẽ rất khó cho tinh thần của y.
Nếu có thể ra khỏi trang viên để thăm thú thực tế thì sẽ tốt hơn.
Kiều Tinh Nam đứng lên, xuyên thấu qua cửa sổ còn có thể trông thấy hai kỵ sĩ đứng gác bên ngoài cửa, linh quang trong đầu lóe lên, sau một lát trầm mặc, y giật giật ngón tay, vòng tay khảm nạm hồng ngọc hơi rung nhẹ, cười nói: "Số 0, chúng ta đi."
Kỵ sĩ tóc nâu Yoel và đồng liêu của gã Héric lúc này đang thản nhiên nói chuyện phiếm với nhau, nếu như là công việc tuần tra thì không sao nhưng loại công việc giám thị người khác này thật sự là rất nhàm chán, đứng ở chỗ này chẳng khác gì một cái cọc gỗ cả.
"Yoel, ngươi có nghe nói đến chuyện Neel bị đuổi ra khỏi trang viên hay không?" Héric nháy mắt ra hiệu, giọng nói mang theo chút hả hê: "Hôm nay mấy cái tên dùng mũi nhìn người đều bị đuổi đi đặc huấn hết rồi, thật là một tin tức tốt."
Cùng xuất thân từ tiểu quý tộc, nhưng không biết mấy tên kỵ sĩ được đưa tới từ Udia lấy được sự tự tin ở đâu, lại dám cho rằng bọn chúng cao quý hơn so với những người chủ động báo danh, thông qua huấn luyện khảo thí mới trở thành kỵ sĩ trang viên như bọn họ, ngày bình thường cái mũi như muốn vểnh lên tận trời vậy.
Héric từ lâu đã không hài lòng với mấy kẻ kênh kiệu kia, đến cả sĩ quan của bọn họ Eliel cũng không ưa gì vẻ kiêu ngạo của bọn chúng.
Yoel rất đồng tình với câu nói này, cái tên Neel kia nghe nói còn có không ít tình nhân ở bên ngoài, cũng không biết có bao nhiêu kẻ có thể tiếp tế cho gã. Gã vừa định mở miệng chia sẻ chuyện cười này thì cánh cửa phía sau bỗng nhiên phát ra tiếng 'Răng rắc'.
Yoel nhanh chóng ngậm miệng lại, xoay người nhìn về phía người mở cửa, bởi vì chuyện phát sinh ngày hôm qua nên thần sắc của gã và Héric giờ phút này nhìn về phía người kia vẫn còn có chút kiêng kị.
Một nam tử mặc trường bào kim văn màu trắng, chậm rãi đi ra từ bên trong, tròng mắt màu vàng óng của y đảo qua hai người, trên mặt lộ ra vẻ không vui, "Quản gia của các ngươi ở đâu?"
"Quản gia lúc này chắc là đang ở trong phòng hồ sơ."
Yoel nhìn về phía khuôn mặt đang kiềm chế tức giận của đối phương, trầm giọng trả lời.
Kiều Tinh Nam lấy được đáp án, bèn đi ra ngoài hai bước, sau đó quay đầu lại nhìn kỵ sĩ phòng thủ, giọng nói mang theo chút lạnh ý: "Dẫn đường."
Người mặc áo bào trắng cũng theo sát ở phía sau của đối phương, điệu bộ là một người bảo vệ.
Hai người này mang đến một cảm giác không mấy thân thiện, Yoel và Héric hơi chần chừ, hai người liếc nhìn nhau, Yoel mở miệng nói trước: "Mời đi theo ta."
Hai người kia rốt cuộc định làm gì cái, chắc là sẽ không đột nhiên muốn đánh nhau với trang viên chúng ta đâu nhỉ? !
Yoel và Héric một trước một sau, kẹp hai người Kiều Tinh Nam ở giữa, để tay ở trên chuôi kiếm bên hông, sợ lát nữa đánh nhau sẽ không kịp móc kiếm.
Nam nhân tóc đen và người mặc áo bào trắng không nói gì thêm, yên tĩnh mà trầm mặc. Dưới bầu không khí cổ quái này, con đường rợp bóng cây nhìn có vẻ dài bất thường.
Cuối cùng cũng đã đến.
Yoel nhìn nóc nhà kiến trúc hình tam giác cách đó không xa, nhẹ nhàng thở ra, gã quay đầu bảo hai người chờ một chút, còn mình thì chạy tới phòng hồ sơ gõ cửa.
Bên ngoài cửa gỗ cũng có một kỵ sĩ phòng thủ, gã trông thấy Yoel tới, nhẹ giọng căn dặn: "Sĩ quan Eliel cũng đang ở bên trong."
Ám chỉ Yoel chú ý một chút, đừng làm sĩ quan tâm tình không tốt phải tức giận.
Yoel nghe xong, lập tức yên tâm, sĩ quan ở trong đó thì tốt rồi.
Gã kìm nén sự phấn khích trong lòng, gõ cửa một cái.
Trong phòng, quản gia đang thương lượng với Eliel về việc hai ngày này sẽ phòng thủ như thế nào, bên người vương có hơn trăm thân vệ đi theo, hơn trăm người thì phải dàn xếp như thế nào, còn có...
"Vương nói, phải giám thị thật kỹ nam nhân kia." Quản gia sắc mặt nghiêm túc lấy một phong thư từ trong ngăn kéo bàn ra, đồng thời đưa một phần tư liệu khác đã điều tra xong cho Eliel.
"Người điều tra đã trở về, nam nhân tóc đen kia đã từng xuất hiện ở thành thị biên giới Arilance. Sau này không biết đi nơi nào, bây giờ lại lang thang đến Udia."
Eliel nhướng mày, nhận lấy tờ giấy trong tay quản gia, chăm chú nhìn.
"Bọn họ tra ra được đối phương có vẻ như đang tìm kiếm một người nào đó, đồng thời trong lúc không biết tung tích thì đã tiến về một phương hướng là chỗ giao giới giữa Arilance chúng ta và một quốc gia khác." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Khi đó bên cạnh hắn chưa có cái người mặc áo bào trắng này đi theo."
Âm thanh lật giấy truyền đến, Eliel xem hết dòng nội dung cuối cùng, dùng sức ấn tờ giấy lên trên mặt bàn, con ngươi màu nâu đen hiện lên một vòng tàn khốc, "Chẳng lẽ là Biala?"
Mấy năm gần đây Biala rất không an phận, dường như rất muốn đánh một trận với Arilance thêm lần nữa.
"Các nước khác đều có khả năng."
Quản gia cũng không biết rốt cuộc là quốc gia nào tặc tâm bất tử, mà tìm kẻ lừa đảo đưa tới Arilance gây sự. Bất luận chân tướng như thế nào thì hiện tại bọn họ cũng không thể quyết định sinh tử của đối phương, phải chờ vương thượng trở về mới có thể định đoạt.
"Đương nhiên, cũng có khả năng đối phương là đế vương thật, nhưng tại sao đối phương lại biến mất ở vùng biên giới Arilance, rồi lại đột nhiên xuất hiện ở Arilance, đây vẫn là một điều bí ẩn."
Eliel gật đầu, "Bất kể nói thế nào, hai ngày này ta chắc chắn sẽ tăng cường phòng thủ."
Nhớ đến người mặc áo bào trắng quỷ bí khó lường bên cạnh Kiều Tinh Nam, đối phương nội tình không rõ, Eliel vẫn không thể cảm thấy an lòng, kỵ sĩ trong trang viên thật sự có thể ngăn cản được vị cường giả kia sao?
Trong lòng thoáng qua một ý nghĩ, Eliel vừa định mở miệng nói cho quản gia thì cửa gỗ bỗng nhiên bị gõ.
Sắc mặt Eliel tối sầm, ngậm miệng lại, hắn quay người đi ra mở cửa, nếu như người gõ cửa đến không phải vì chuyện gì quan trọng thì hắn chắc chắn sẽ cho gã ta một vé vào trại đặc huấn!
"Sĩ quan, vị kia và người mặc áo bào trắng muốn tới tìm quản gia." Yoel nhìn vào khuôn mặt cau có của sĩ quan, lập tức nuốt ngụm nước bọt bổ sung: "Đối phương nhìn có vẻ rất là tức giận."
Eliel nghe vậy liền chau mày, "Chờ chút, ta và quản gia cùng đi."
Kiều Tinh Nam không chỉ đứng đấy đợi đối phương, như thế thì không có một chút uy nghiêm đế vương nào cả, y dẫn số 0 và Héric tìm một cái thạch đình màu trắng nghỉ ngơi.
Đương nhiên, người được ngồi chỉ có Kiều Tinh Nam, người mặc áo bào trắng thì đứng ở bên người y bảo vệ y.
Còn Héric thì cứng đờ người, kéo dài khoảng cách với hai người. Ở gần với hai người thần bí này, Héric luôn cảm thấy khá là hoảng sợ, gã không ngừng gọi Yoel ở trong lòng, hi vọng gã ta mau mau trở về.
Kiều Tinh Nam không biết tâm tư của Héric lúc này thế nào, y nhìn giàn hoa chung quanh trồng đầy những bông hoa kiều diễm ướt át, mặt mày khẽ buông lỏng.
'Số 0, muốn đi ra bên ngoài ngắm cảnh không?'
Chiếc mũ trùm rộng lớn che khuất khuôn mặt của số 0, nét mặt nó cứng ngắc, nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy nó đang ngỡ ngàng.
‘Đi cùng chủ nhân, được.' số 0 nghiêm túc trả lời, chỉ cần đi theo chủ nhân, đi nơi nào cũng được.
Nụ cười trên mặt Kiều Tinh Nam dần dần sâu, y nhẹ giọng nói cho số 0 nghe về kế hoạch của mình trong đầu, kịch bản lần này, mục đích đúng là vì để y có thể thuận lợi đi ra ngoài kiếm tiền.
'Cơ sở kinh tế sẽ quyết định kiến trúc thượng tầng, hôm nay sắp xếp của chúng ta chính là đi ra ngoài đi dạo, hiểu rõ thời đại này thịnh hành cái gì, cần gì, rồi sau đó lập kế hoạch kiếm tiền.'
'Chỉ có kiếm tiền thì chúng ta mới có vốn liếng sống sót trong tay tên bạo quân kia. . .'
‘Kế hoạch tạo mối quan hệ với Eliel cũng không thể để gián đoạn, nhưng mà hôm nay có lẽ sẽ không thể có cơ hội làm việc đó.'
Kiều Tinh Nam tính toán kế hoạch trong đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt hoang mang của số 0 bên dưới lớp mũ trùm, y dừng lại một chút, không nói thêm lời.
Số 0 vẫn tỉnh tỉnh mê mê, hiện tại chỉ cần biết những thứ này là đủ rồi, chờ khi nào thăng cấp có lẽ số 0 sẽ có thể dễ dàng hiểu được kịch bản của mình.
Đúng lúc này, bên trong cánh cửa gỗ cách đó không xa có ba người đi ra, ngoại trừ Yoel và quản gia ra thì Eliel cũng xen lẫn ở trong đó.
Kiều Tinh Nam nhìn ba người cách mình càng ngày càng gần, đứng thẳng lên, trong lòng âm thầm ấp ủ chuẩn bị cảm xúc của mình.
"Cũng không biết là muốn làm gì."
Quản gia tự lẩm bẩm, từ khi vị kia tới, trang viên không có một ngày nào là yên bình cả.
Mọi hành động của nam nhân đều khiến cho người ta không thể đoán trước.
Ba người bước nhanh về phía thạch đình.
Ánh nắng chiếu xiên vào thạch đình, nam nhân tóc đen ngồi ở bên cạnh giàn hoa, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng phẩy qua cánh hoa, trên khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ không lộ ra vẻ gì, ánh nắng chiếu vào trên người y, nổi bật lên da thịt trắng nõn như tỏa sáng của y, chiếc áo bào phiêu dật nền trắng kim văn càng để lộ ra thân phận cao quý mà hoa lệ của y.
Không thể không nói, vẻ ngoài của nam nhân này thực sự là đẹp mắt, chí ít ở trong mắt ba người từng được thấy vô số mỹ nhân xinh đẹp thì vẫn có trong đó xếp hạng dành cho y. Mà điều làm cho người ta không thể rời mắt nhất thật ra lại là khí chất cao quý không giống với thường nhân của y.
Ba người nhìn mà không khỏi hơi thất thần.
Nhưng tất cả đều bừng tỉnh dưới tầm mắt băng lãnh của nam nhân.
"Vương của các ngươi để cho bọn ta chờ quá lâu rồi."
Kiều Tinh Nam rủ đôi mắt xuống, trong giọng nói trầm ấm mang theo sự tức giận cực độ.
"Chưa từng có người nào để bọn ta phải chờ đợi một thời gian dài như vậy, chuyện này khiến ta hoài nghi vương của các ngươi, có đáng để ta tiếp tục chờ đợi nữa hay không."
Người mặc áo bào trắng trầm mặc đứng ở bên cạnh y, thân thể cường tráng dường như đang đè nén lửa giận, trên dưới toàn thân lộ ra lãnh ý, dường như chỉ cần nam nhân này đưa ra một câu mệnh lệnh thì hắn có thể sẽ lao đến xé nát cả đám bọn họ.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của đám người quản gia mà thôi. Trên thực tế, số 0 cũng chỉ làm theo chỉ dẫn của Kiều Tinh Nam, đó là đứng thẳng ở bên cạnh y.
Trong lúc nhất thời quản gia cũng không biết vị này rốt cuộc có ý gì, đành phải trấn an nói: "Vương của bọn ta đang trên đường đi rồi, một thời gian nữa là sẽ đến."
Nam nhân khẽ cười một tiếng, giễu cợt nói: "Ta đã ở trang viên này chờ đợi năm ngày rồi mà vẫn còn không thấy cái người mà các ngươi gọi là vương đâu, đây là sự vũ nhục đối với lòng tự tôn của ta."
Nguyên thân ở trang viên này chờ đợi hai ngày, y xuyên qua ba ngày, tổng cổng là năm ngày, y không hề tính sai.
Quản gia có vẻ đã nhận ra ý đồ của đối phương, chẳng lẽ y muốn chạy trốn sao?
Chuyện này không thể được, trước khi vương đến, tuyệt đối không thể để người này chạy.
Ông ta cân nhắc một chút, chuẩn bị phá hỏng suy nghĩ chạy trốn của đối phương: "Các hạ tôn kính, chỉ ngày mốt thôi vương của bọn ta sẽ đến trang viên, xin ngài kiên nhẫn chờ đợi. Nếu cảm thấy ở trong trang viên nhàm chán, chúng ta nguyện ý giới thiệu cho ngài một thị trấn nhỏ gần đó để thăm thú."
"Dù sao ngài cũng rời khỏi quốc gia của ngài để tới đây, nếu không được nhìn thấy phong thổ của quốc gia bọn ta, cũng như những con dân kiêu ngạo của bọn ta thì cũng thật là đáng tiếc."
Nam nhân nghe nói như thế, lông mày nhíu nhíu lại, lông mi y cụp xuống, móng tay trắng nõn sắc nhọn nhẹ nhàng chơi đùa cánh hoa trước mặt, dường như đang châm chước đề nghị của quản gia.
Kỳ thật, quản gia đã gãi đúng chỗ ngứa của y, Kiều Tinh Nam vốn nên tỏ ra cao hứng, nhưng trên thực tế, hiện tại trong đầu y lúc này đều đang suy nghĩ về lời nói của quản gia.
Ngày mốt bạo quân sẽ đến đây! ! ! Sao lại nhanh như vậy chứ? ! Kiều Tinh Nam thu hồi cái tay phát run của mình, gắng gượng chống đỡ dáng vẻ của mình, tránh cho việc mình bị nhận ra là không đúng.
Quản gia thấy thế, còn tưởng là Kiều Tinh Nam không muốn, vội vàng bổ sung: "Kỵ sĩ trưởng trang viên bọn ta sẽ làm người dẫn đường cho ngài, giúp ngài giải quyết vấn đề, đồng thời cũng có thể đáp ứng mọi nhu cầu của ngài."
Eliel nhìn quản gia, y hiểu rõ ý tứ của quản gia. Người mặc áo bào trắng nội tình không rõ nhưng cực kỳ cường đại, nên ông ta muốn hắn trông coi người đó.
"Sẵn sàng phục vụ các hạ." Eliel thi lễ một cái với đối phương.
Dường như thấy được thái độ tốt của hai người nên sắc mặt nam nhân tóc đen đã dần dần dễ nhìn hơn, y bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời xác nhận lại lần nữa: "Vương của các ngươi chắc chắn là ngày mốt sẽ đến sao?"
"Đúng vậy, các hạ."
Lấy được câu trả lời chắc chắn, Kiều Tinh Nam mới kiêu ngạo gật đầu, "Rất tốt." Đồng thời để lại một câu: "Buổi chiều ta nguyện ý bớt chút thời gian tới xem cái gọi là trấn nhỏ của các ngươi là như thế nào."
Chiếc áo choàng trắng của nam nhân xẹt qua không trung, không quay đầu lại lập tức bỏ đi.
Nhìn bóng lưng đối phương, quản gia cảm thấy hơi mệt mỏi: "Cuối cùng cũng bắt được hắn ở lại."
Cuối cùng cũng có thể ra cửa.
Kiều Tinh Nam cảm thấy vừa may mắn vừa bối rối, dựa theo kế hoạch ban đầu, phải sáu bảy ngày nữa bạo quân mới đến được, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
Chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ chậm rãi kế hoạch, từ từ thay đổi ấn tượng của những người trong trang viên của y rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT