Tin tức này là y nghe được từ Luna.

Từ khi Luna ở bên hồ được Kiều Tinh Nam giúp đỡ, thấy rõ tên cặn bã nam bắt cá hai tay Neel kia rõ ràng không xứng với tâm chân tình của nàng, thế là nàng và Jessica liền đem lòng sùng bái với vị nam nhân tự xưng là đế vương này.

Hai người cảm thấy, một người thiện tâm như thế chắc chắn không phải là kẻ lừa đảo mà mọi người trong trang viên hay nói, các nàng tin tưởng, Kiều Tinh Nam chính là một vị đế vương cao quý chói mắt thật sự.

Sau khi Neel rời khỏi trang viên, Luna đổi ban với một hầu gái khác, phụ trách dâng bữa ăn lên cho Kiều Tinh Nam.

Lúc nghe thấy Luna nói đế vương vừa mới trở lại trang viên, Kiều Tinh Nam mới vừa ăn xong cơm tối, thiếu một chút nữa là ngừng thở.

Trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, bạo quân đến nhanh như vậy sao? !

Không phải nói là xế chiều ngày mai mới đến ư?

Kiều Tinh Nam nắm chặt nắm đấm, để cho mình cố gắng giữ vững tỉnh táo, khuôn mặt y lạnh nhạt, trong giọng nói tựa hồ có chút ngờ vực: "Vương của các ngươi không phải ngày mai mới đến sao?"

"Thật xin lỗi điện hạ, ta cũng không rõ lắm."

Luna trong một lần tình cờ đã nghe được các hầu gái khác đàm luận về chuyện này, nghĩ đến vị điện hạ này một mực chờ đợi vương của các nàng, nếu có thể biết được tin tức bệ hạ tới trang viên thì nhất định sẽ rất vui vẻ, nàng liền không nhịn được mà tới nói cho y biết.

Nghe Luna nói như vậy, Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, thái độ bình thản dường như cảm thấy đây là một việc nhỏ không đáng để nhắc tới. Nhưng trên thực tế, y đang một mực dốc hết toàn lực áp chế sự bối rối trong nội tâm.

Không được hoảng, không được hoảng, nếu mình không bình tĩnh được thì số 0 và chú Steria sẽ ra sao?

Sau khi Luna rời đi, Kiều Tinh Nam mới hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói với số 0 và Steria: "Đợi chút nữa chúng ta có thể sẽ phải thêm kịch."

Không nói đến việc có khả năng vô cùng lớn là bạo quân đã biết những việc mà nguyên thân trải qua, chuẩn bị đi vào trang viên để xử lý mình, chỉ nói đến những biểu hiện của mình ở trong trang viên hai ngày này, quản gia và Eliel có lẽ sẽ vô cùng vui lòng nhìn y bị xử lý, chờ mong y bị bạo quân hành hạ cho ra trò.

Kiều Tinh Nam cảm thấy, một khi hai người kia nhìn thấy bạo quân thì tuyệt đối sẽ lập tức nói cho đối phương biết mình vẫn luôn chờ đợi hắn.

"Nếu biết bạo quân tới trang viên, ta đoán, chẳng mấy chốc sẽ có người tới thông báo cho chúng ta, dù sao thì trước đó ta cũng chờ mong đế vương đến như vậy."

Kiều Tinh Nam nói xong lời cuối cùng, còn hơi có chút phẫn nộ.

Nếu như có thể, y thật sự hi vọng bạo quân tới chậm hơn một chút nữa.

Nhìn số 0 và Steria, Kiều Tinh Nam suy nghĩ kịch bản sau đó. Một lát sau, y hít một hơi thật sâu và nói: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tối hôm nay trách nhiệm giao cho số 0."

Y đưa tay vỗ vỗ lên cánh tay số 0, rồi lại nhìn về phía Steria: "Đương nhiên, trách nhiệm của chú Steria cũng rất quan trọng."

Số 0 mặc dù ngây thơ, nhưng mà nó luôn luôn nghe lời chủ nhân.

Steria vẫn mang nụ cười như cũ kia, nhìn qua tao nhã cực kỳ, ông gật đầu một cái, ôn thanh nói: "Như ngài mong muốn."

Kiều Tinh Nam cười cười, nắm chặt thời gian nói với hai người xem buổi tối đại khái cần phải làm cái gì.

Ngoài cửa, Yoel và Héric vẫn luôn phòng thủ, tin tức của bọn họ không linh thông được như Luna, nhưng rất nhanh bọn họ cũng đã được người quản gia phái tới truyền tin.

Đế vương muốn triệu người ở trong kia đến.

"Vương trở về rồi sao?" Yoel hơi kinh ngạc, "Không phải nói là xế chiều ngày mai mới trở về ư?"

Người truyền tin câm như hến, có vẻ là còn có một số việc không tiện mở miệng, hắn lắc đầu: "Đừng hỏi nữa, nhanh đi gọi vị bên trong kia đi, hôm nay tâm trạng của vương cũng không tốt lắm đâu."

Vừa nghe đến đoạn tâm tình vương không tốt, Yoel lập tức không nói nữa, gã ra hiệu Héric và gã cùng đi gõ cửa.

Từ khi Steria đi vào trang viên, Yoel rất không muốn một mình đi gõ cửa, vị kia nói chuyện thật sự là quá khó nghe.

Yoel gõ cửa, trong dự liệu là Steria mở cửa, bên cạnh ông ta còn có một người mặc áo bào trắng.

"Xin hỏi có chuyện gì vậy?" Thủ trượng làm bằng gỗ đen trong tay Steria nhẹ nhàng đập một cái, trong đôi mắt màu xanh thẳm tràn đầy ôn hòa.

Yoel nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ người tới đưa tin: "Vương bọn ta trở về, muốn gặp các hạ."

Steria cười híp mắt, nhìn qua rất là hiền từ, ánh mắt lóe lên một tia ý lạnh rõ ràng, "Nếu như ta nhớ không lầm, vương các ngươi lẽ ra ngày mai mới đến?"

Yoel gật đầu một cái, "Vốn là như vậy. . ."

"Thật sự là một vị đế vương thất lễ, hắn lại một lần nữa không tuân thủ ước định!" Steria ngắt lời Yoel, thủ trượng tiếp tục đập lên trên đất, nhìn có chút không vui: "Vương của các ngươi không tuân thủ hứa hẹn, vương của bọn ta thì vẫn phải giữ lấy trách nhiệm của đế vương, tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, một mực chờ đợi ngày mai đến, thậm chí vì tỏ vẻ tôn kính, trước thời gian đã chìm vào giấc ngủ, dùng trạng thái tốt nhất tới gặp vương của các ngươi."

"Mời qua đó bẩm báo cho vương của các ngươi biết, điện hạ của bọn ta đã chìm vào giấc ngủ, bất kỳ người nào cũng không thể quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi."

Steria tận lực hạ thấp giọng, dường như lo lắng đánh thức người ở bên trong, cho dù là ai cũng có thể nghe ra được sự bất mãn của ông.

Lời này vừa ra, không chỉ là Yoel và Héric, mà đến cả người truyền tin bên cạnh cũng không khỏi hơi hồi hộp một chút.

Hiện tại tâm tình đế vương không tốt, nếu mình không làm được việc, không gọi được vị này đến thì kết quả chờ đợi mình tuyệt đối không phải kết quả tốt.

"Các hạ, vương của bọn ta đến muộn cũng là có nguyên do, nghe nói có một vị đế vương vĩ đại đi tới trang viên, vừa đến trang viên thì đã đưa ra yêu cầu gặp mặt ngài ấy, xin ngài rộng lượng một chút, mau chóng thông báo chuyện này." Người truyền tin căng thẳng đến mức cái trán chảy mồ hôi ròng ròng, hắn hiện tại đã không quan tâm gì nữa, chỉ cần đối phương có thể đi qua thì lời nói dối như nào cũng có thể nói ra miệng.

Nụ cười trên mặt Steria vẫn không thay đổi: "Vương của bọn ta cũng có ý tứ như này, sắc trời đã tối, ngày mai kề đầu gối trò chuyện với nhau cũng không muộn."

Vào lúc mà sắc mặt người truyền tin trắng bệch, cảm thấy mình không mời được người, phải dời sang thời điểm khác thì Steria lại khe khẽ thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: "Thôi được, để kỵ sĩ trưởng của bọn ta đi một chuyến."

Vừa mới nói xong, người mặc áo bào trắng đã đi về phía trước một bước, mũ trùm rộng lớn che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh rõ ràng, sắc bén vô cùng.

Người truyền tin nhanh chóng thở dài một hơi, chỉ cần có người có thể đi theo thì cũng tốt rồi, hắn không khỏi cảm kích nhìn về phía Steria: "Đa tạ các hạ tha thứ."

Trong phòng, mượn thân thể của số 0, Kiều Tinh Nam ngồi ở bên cạnh bàn, ngón tay điểm nhẹ ở trên bàn. Mặc dù đã sớm có suy đoán là bạo quân đi vào trang viên sẽ lập tức đòi gặp mình, nhưng khi suy đoán trở thành sự thật, Kiều Tinh Nam cũng hơi bối rối.

Thiết lập nhân vật của y là đế vương cao ngạo.

Thử nghĩ xem, đế vương cao ngạo hạ mình đợi lâu như vậy, bạo quân không nói một tiếng lại còn đến trang viên sớm hơn thời hạn, còn bắt người ta đêm hôm khuya khoắt đi gặp hắn. Nếu dựa theo thiết lập nhân vật của mình, thấy thế nào cũng không thể ngoan ngoãn nghe lời như thế.

Phái kỵ sĩ trưởng tin cậy nhất đi đến đó gặp, đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bạo quân rồi.

Đương nhiên, sở dĩ y không đi, vì còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. Kiều Tinh Nam còn chưa thăm dò được tính cách của bạo quân, bây giờ thừa cơ quan sát một chút, cũng là vì chuẩn bị cho ngày mai gặp mặt.

Kiều Tinh Nam mượn con mắt của số 0, quan sát bốn phía.

Trang viên hiện có rất nhiều người. Ngày xưa trên con đường nhỏ không có người nào, hiện tại cách mỗi mấy bước sẽ có một kỵ sĩ mặc ngân giáp đứng đó, khí chất quanh thân bọn họ rõ ràng không giống với kỵ sĩ trong trang viên, khí chất này đều là từ những người đã trải qua rất nhiều trận chém giết, từng thấy máu người mới có.

Con mắt màu vàng óng của Kiều Tinh Nam nhắm lại, ngón tay điểm nhẹ, khống chế số 0 ở trong tầm mắt những người này mà vẫn đi bộ nhàn nhã như cũ, thái độ thong dong.

Rất nhanh, người mặc áo bào trắng đi theo đối phương đến một căn phòng được trọng binh trấn giữ.

Ngoài phòng ngoại trừ một đống kỵ sĩ ngân giáp đứng đấy, Kiều Tinh Nam còn nhìn thấy người quen cũ là Eliel, bên cạnh hắn là một kỵ sĩ mặc kim giáp, ánh mắt nam nhân đó sắc bén, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua đã thấy là không mấy thân thiện.

Eliel trông thấy người tới là người mặc áo bào trắng chứ không phải là Kiều Tinh Nam, hắn nhíu nhíu mày, đi qua: "Các hạ, vương các ngươi tại sao không tới?" Hắn còn muốn nhìn xem cái vị nội tình không rõ kia ở trước mặt vương bọn họ có thể giữ được thân phận đế vương của mình nữa hay không.

"Vương, nghỉ ngơi." Người mặc áo bào trắng lạnh lùng trả lời một câu.

Mới dùng xong cơm đã đi ngủ?

Eliel nghe vậy dè bỉu một câu trong lòng, nhưng mặt đối mặt với các hạ cường đại này, thái độ của Eliel vẫn rất tốt, hắn chủ động dẫn người mặc áo bào trắng này đi gặp vương.

"Các hạ, mời đi theo ta."

Mũ trùm đầu của người mặc áo bào trắng hơi động một chút, sau đó không nhanh không chậm đi theo đằng sau Eliel.

Kỵ sĩ giáp vàng khẽ nheo con mắt màu nâu lại, để tay ở trên chuôi kiếm, ánh mắt hắn chú ý tới vị các hạ đi theo sau lưng đệ đệ nhà mình, mỗi một bước đi dường như đã được đo đạc tốt, đều là khoảng cách giống nhau. Hiển nhiên, người này có một sự khống chế đến đáng sợ đối với thân thể của mình.

Ngón tay Kiều Tinh Nam điểm nhẹ một cái, sau khi đi qua vị kỵ sĩ giáp vàng kia, y cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn số 0 mang đầy sự dò xét, cùng với một cỗ chiến ý nồng đậm.

Đây thật sự không phải là một tin tức tốt, Kiều Tinh Nam rủ đôi mắt xuống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm lên trên bàn.

Người mặc áo bào trắng giống như không chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm của kỵ sĩ giáp vàng, bước chân ung dung đi vào trong phòng.

Đợi đến khi cửa phòng bị đóng lại, Kiều Tinh Nam mới hoàn hồn nhìn về phía trong phòng, một giây sau, giật mình một cái, toàn bộ lông tơ dựng lên.

Mẹ nó, cảnh tượng huyết tinh gì thế này.

Trên sàn nhà đá cẩm thạch là một người nam nhân trung niên đang nằm, trên sàn nhà đó cũng đều là vết máu.

Kiều Tinh Nam lần đầu biết mình còn bị mắc chứng choáng máu.

Nam nhân ngồi ở thượng vị, chủy thủ trên tay đang chảy ra những giọt máu tí tách, trên mặt còn dính một chút máu, hình như là do máu của cái người bị ngã dưới đất bắn lên, ánh mắt của hắn không có chút dao động nào, bên trong không có sát ý, lúc ngước mắt lên, con ngươi xanh biếc băng lãnh làm cho lòng người ta cảm thấy ớn lạnh.

Một con kim sắc mãng xà đang quấn quanh cánh tay của hắn, lớp vảy băng lãnh, thỉnh thoảng lè lưỡi ra, bên trong con ngươi màu xanh lục mang đến cảm giác lãnh huyết không khác gì nam nhân kia.

"Dẫn đi đi."

Nam nhân này nhìn có vẻ không vui, hắn tiện tay ném con dao găm xuống đất, làm nó phát ra tiếng vang lanh lảnh, sau đó tiếp nhận khăn tay mà quản gia bên cạnh đưa tới, lau lau tay rồi thờ ơ nhìn về phía người mặc áo bào trắng.

"Ngươi là thuộc hạ của y?"

Nam nhân nghiêng nghiêng đầu, thái độ tùy ý của hắn ở dưới bầu không khí này khiến cho khung cảnh càng thêm quái dị.

Người mặc áo bào trắng lạnh nhạt ừ một tiếng, tựa hồ là đã quen thuộc đối với tràng cảnh như vậy.

Nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, nam nhân chợt cảm thấy khá thú vị. Thuộc hạ có biểu hiện như vậy, không biết cái người gọi là chủ nhân kia khi nhìn thấy cảnh này sẽ có phản ứng gì.

Trong phòng, Kiều Tinh Nam vừa khống chế số 0, vừa nhìn vị bạo quân trên mặt dính máu kia, ngón tay run rẩy, nội tâm không ngừng rung động.

Mẹ nó, lãnh khốc quá.

Cảnh này còn kích thích hơn cả trên phim truyền hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play