Edit/Beta: Chúi
“Thế nên, các ngươi che lại chỗ này là vì phòng ngừa người khác tìm tới chùa Khô Diệp?”
“Đúng vậy ạ.”
Từ sau khi Hạ Mục Lan dựa vào thần lực trời sinh đánh ra một con đường, tiều phu kia đã biết không có khả năng che giấu.

Vốn nghĩ tuy vách đá bị đập vỡ rồi nhưng ngựa sẽ không vào được, mấy người này hẳn sẽ chọn đường vòng.

Nhưng hắn ngàn tính vạn tính lại không ngờ rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của họ lại quá tốt, mấy con ngựa kia giẫm lên đá vụn mà cứ như khiêu vũ, nhẹ nhàng linh hoạt xuyên qua vách núi.

Mà con ngựa của người đàn ông mạnh nhất vậy mà còn cúi đầu vòng qua đủ chỗ ngoặt hiểm, quả thực không giống ngựa bình thường.

Trong mắt người dân thường, nhóm người như thế này tựa như thần tiên hạ phàm vậy.

Tiều phu kia thoạt trông như đang đốn củi nhưng thật ra vẫn luôn lưu ý động tĩnh vách núi bên kia, mắt thấy không giấu được bí mật, hắn chỉ có thể nhảy ra khổ sở cầu xin bọn họ đi đường vòng.

“Nhưng ta không rõ, nếu chỉ là một ngôi chùa thì vì sao phải phải tốn công tốn sức che giấu?” A Đan Trác không hiểu khúc chiết trong đó, “Mấy tảng đá lớn như vậy, muốn khiêng lại đây chất lên sẽ tốn không ít sức người? Với cả các ngươi lấp con đường này đi, tăng nhân bên trong chẳng phải sẽ bị đói chết hay sao?”
Cậu bỗng nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, trợn trừng hai mắt lên.

“Hay là… các ngươi muốn giết người cướp của?”
“Ông tổ của ta ơi! Mấy vị sư phụ trong chùa này thường ngày đều phải dựa vào chúng ta cấp dưỡng, giết người cướp của thì được chỗ tốt gì!” Tiều phu kia nở nụ cười khổ, “Tuy nói lần lấp đường đầu tiên vô cùng vất vả, nhưng bình thường chúng ta chỉ mở ra một cái lỗ nhỏ để đưa chút lương thực và dầu muối vào, chứ ai mà có sức mạnh dời núi như vị tráng sĩ này vậy đâu!”
“Một khi đã thế, ngươi càng không cần ngăn cản chúng ta.” Thác Bạt Hoảng chắp tay trước ngực, niệm một câu Phật hiệu, “Tiểu sinh cũng tin Phật, sẽ không quấy rầy đến mấy vị sư phụ.”
Tiều phu kia cứ bán tín bán nghi nhìn bọn họ, trong lòng vẫn không yên.
Trong mắt hắn, nhóm người trước mặt này thật sự là quá kỳ quái.
Vừa nhìn đã biết người đàn ông mặc trang phục Tiên Ti bằng da cừu, có sức mạnh thần kỳ nọ chính là thủ lĩnh, mà nhân vật mỹ mạo mặc áo khoác người Hồ bên cạnh hắn rõ là phụ nữ, có lẽ để tiện đi lại bên ngoài nên mới cải nam trang để che giấu, nhưng vừa nhìn đã thấy ngụy trang thất bại, chỉ cần không mù đều biết giới tính thật của nàng.

Nếu chỉ có hai người họ, lại dẫn theo tuỳ tùng thì tất nhiên tiều phu sẽ nghĩ đây là vị đại nhân nào đó dẫn theo cơ thiếp xinh đẹp xuôi Nam thăm người thân hoặc bạn bè.

Nhưng vấn đề là bên cạnh vị đại nhân Tiên Ti này còn đi theo hai thiếu niên, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đấy không phải con của bọn họ.

Hai thiếu niên này một đen một trắng, một người nhìn sơ đã biết là người Hán chính cống, còn lại một người thoạt nhìn như kiểu thiếu niên hung hãn bất cứ lúc nào cũng có thể lên cơn giết người.

Cho dù trắng hay đen thì tướng mạo cũng chẳng giống xíu nào so với đôi nam nữ kia.

Nhóm tuỳ tùng cũng lạ nữa, trông không có chút tinh thần giỏi giang tháo vát gì cả.

Tiều phu lo lắng nếu những người này là quan viên gì đó, vậy chùa Khô Diệp sẽ khó mà giữ được.

Thế nên hắn nghiến chặt răng, quỳ thụp xuống một phát.

“Thật sự không dám giấu giếm chư vị đại nhân, trong chùa Khô Diệp chỉ có một lão hoà thượng bị mù và một tiểu hoà thượng nói lắp.

Mấy năm trước có đại nhân ở huyện tới truyền lệnh, nói tất cả tăng nhân làng trên xóm dưới đều phải hoàn tục, bất cứ ai trong làng cũng không được phép cấp dưỡng cho chùa miếu, nếu không sẽ bị tịch thu gia sản.

Thế nhưng hai vị hoà thượng một già một trẻ ấy thà chết chứ không chịu hoàn tục, mọi người không đành lòng nhìn họ chịu tội nên mới lấp đường, để mặc họ tu hành trong núi.”
“Có điều tuy con đường này hẻo lánh nhưng vẫn khá nhiều người biết đến, thế nên chúng ta mới thường lảng vảng quanh đây, nếu có người đến sẽ chỉ bọn họ đi đường khác.”
Hắn nhìn đám người A Lộc Hoàn đang ôm vẻ mặt vô cảm bèn dập đầu xuống đất.

“Đại sư trong chùa Khô Diệp đều là người tốt, xin các vị hãy đổi đường khác, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra đi ạ.”
“Chúng ta chỉ đi ngang qua.

Nhưng nếu triều đình đã ra lệnh thì các ngươi nên tuân thủ mới đúng.

Nếu không, ai ai cũng như các ngươi, vậy mệnh lệnh của triều đình há chẳng phải thành trò cười!” Địch Diệp Phi lạnh giọng trách cứ tiều phu kia.

Hắn ở trong quân đội lâu năm, vừa nói đã dọa cho tiều phu kia run rẩy.

‘Vị vị vị cô nương này vậy mà lại nói giọng đàn ông!’
Tiều phu quỳ trên mặt đất run cả nửa ngày.

‘Chẳng lẽ là yêu quái!’
Nghe bảo có mấy loài yêu quái chuyên môn bắt cao tăng đắc đạo ăn thịt để gia tăng pháp lực!
Nữ nhân này chắc chắn cũng thế.

Nên mới có thể mê hoặc người đàn ông như Sơn thần kia vì nàng mở đường!
Nhớ lại vừa rồi cái người nữ giả nam ấy như thế nào như thế nào chỉ huy nam nhân Tiên Ti đẩy vách núi ra, hắn không nhịn được càng lúc càng cảm thấy suy đoán của mình là hợp lý.

“Đừng dọa hắn nữa.”
Hạ Mục Lan thấy tuy tiều phu vô cùng sợ hãi nhưng vẫn muốn bọn họ thay đổi tuyến đường, nội tâm cô có chút không nỡ, lên tiếng ngăn cản Địch Diệp Phi: “Chúng ta đổi đường khác là được!”
“Hoa Tướng quân!”
“Nơi này rõ ràng có đường gần hơn mà!”
“Đúng vậy, ngay cả đường mà ngài cũng đã đánh xuyên qua rồi!”
Tiều phu kia nghe người khác kêu nàng là “Tướng quân” thì run rẩy càng thêm dữ dội.

“Kiều… Kiều đại thúc…….” Một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên, “Sư… sư phụ ta… ta nói có… có khách quý đến… đến.

Mời… mời họ vào chùa một lần.”
Một chú tiểu mặc áo nâu sồng đi tới từ phía sau bọn họ, dáng người cậu thấp bé gầy yếu, trông như một cơn gió cũng có thể thổi bay đi vì bộ đồ tu to rộng không vừa người, khi nói chuyện, cậu vẫn luôn cúi xuống khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu trụi lủi.

Hạ Mục Lan thầm giật mình, Địch Diệp Phi cũng thế.

Hai người liếc nhau một cái, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc.

Hoa Mộc Lan và Địch Diệp Phi đều là người chém giết ra từ trong chiến trường, thân thể giác quan đã được rèn luyện cực kỳ nhanh nhạy, nhất là đối với sát khí càng thêm mẫn cảm.

Mặc dù hai người không phải nhân vật hiệp khách trong truyền thuyết nhưng nếu nói đột nhiên vô thanh vô tức để một người đi đến bên cạnh, đó là điều rất khó xảy ra.

Chú tiểu này từ đâu xuất hiện vậy?
Bọn họ một nhóm bảy người vậy mà chẳng ai phát hiện chú tiểu này đến gần!
“Tiểu sư phụ Khô Trúc, sao ngươi lại ra đây!” Tiểu phu kia căng thẳng nhìn sang, ngay cả nỗi lo lắng vừa rồi cũng không quản được nữa.

“Sư… sư phụ kêu ta tới.”
“Nếu đã thế,” Thác Bạt Hoảng nhíu nhíu mày, “Hoa A di, ta muốn đến bên trong ngôi chùa kia xem thế nào.”
***
Thác Bạt Hoảng muốn đến chùa Khô Diệp là vì theo cách nói của A Lộc Hoàn, ngôi chùa kia cách lối vào nơi này một khoảng nhất định, thế mà chú tiểu kia lại nói “có khách quý tới, phải đón tiếp”, hiển nhiên sư phụ của cậu ta có một ít bản lĩnh, không phải dạng ba hoa chích chòe.
Hiện giờ, thiên sư Khấu Khiêm Chi mà phụ hoàng cậu một mực tin sủng chính là “cao nhân” thực thụ, ông ta rất ít khi đoán mệnh cho người khác, tiên tri lại càng ít, nhưng chỉ cần ông nói ra câu nào, tiên đoán điều gì là chính xác không hề sai.

Hơn nữa tính cách ông ta cẩn thận, nếu thực sự phải cảnh báo điều gì thì nhất định sắp có chuyện xảy ra.

Thác Bạt Hoảng luôn hoài nghi vị Khấu đạo trưởng này đối với cậu chỉ duy trì khách khí bề ngoài vì ông ta đã nhìn ra cậu có “số đoản mệnh”, nên mới không tốn nhiều tâm sức trên người cậu.

Ngay cả sau này thái độ của Thôi Tư đồ đối với cậu cũng thay đổi, lúc đầu phụ tá rất nhiều, về sau lại liên tiếp sinh ra cọ xát, thậm chí còn ba lần bảy lượt trừng trị quan viên Đông Cung, chưa chắc không phải do Khấu thiên sư và bạn tốt Thôi Hạo nói ra nói vào.

Thác Bạt Hoảng tin Phật nên cậu tin vào vận mệnh và nhân quả.

Sau khi biết Khấu Khiêm Chi phê là cậu “không có tướng làm vua, chết yểu mất sớm”, cậu cũng từng đi tìm không ít cao tăng Phật môn xem qua, nhưng đáp án có được đều là “Điện hạ không có gì không ổn.”
Thác Bạt Hoảng vô cùng hy vọng Khấu Khiêm Chi đoán sai nên mới bỏ chạy, chạy tới bên cạnh vị bộ hạ cũ mà phụ hoàng quan tâm nhất, mong mỏi mình có thể tìm được con đường sống.

Hiện giờ, tại nơi thâm sơn cùng cốc này xuất hiện một lão hoà thượng mù và tiểu hoà thượng nói lắp với bản lĩnh cao cường như vậy, sao có thể không khiến Thác Bạt Hoảng kích động cho được?
*
Thật ra, thứ Hạ Mục Lan muốn làm nhất chính là nhanh chóng đi đường vòng hoặc tìm đường tắt qua khỏi chỗ này.

Cô còn bận tâm thuộc hạ cũ đang bị giam, tất nhiên không muốn lãng phí chút thời gian nào.

Nhưng thái độ Thác Bạt Hoảng quá kiên quyết, cô cũng hết cách.

Chỉ có lúc này, Hạ Mục Lan mới biết đằng sau mình dính nhiều cái đuôi như vậy phiền tới mức nào.

Nếu một mình cô đã sớm ra roi thúc ngựa chạy tới Huyện Hạng rồi.

Thác Bạt Hoảng dứt khoát đi theo người được gọi là chú tiểu Khô Trúc, cùng đi còn có tiều phu họ Kiều kia.

Mấy cò trắng đứng tại chỗ nhìn nhìn Hạ Mục Lan rồi lại nhìn nhìn Thác Bạt Hoảng, cuối cùng vẫn không dám để Thái tử xảy ra chuyện nên cất bước đi theo Thái tử.

“Hoa A di, chúng ta làm sao bây giờ?”
A Đan Trác nhìn Hạ Mục Lan rồi lại nhìn Thác Bạt Hoảng đi sau lưng chú tiểu, thầm nhủ người bạn mới này của cậu chắc đầu óc điên rồi.

Thấy thế nào cũng là bên cạnh Hoa A di an toàn hơn.

Cứ thế đi theo một người không rõ lai lịch thật sự sẽ không sao ư?
“Hay là chúng ta đi trước đi.” Địch Diệp Phi do dự lên tiếng, “Chúng ta đi trước một bước, có bọn họ ở đây nghĩa là còn không ít người đang ngầm bảo vệ.

Chúng ta đi trước, tìm hiểu kỹ chuyện ở Hạng Thành rồi trở về đón cậu ta.”
“…….” Hạ Mục Lan nhìn Thác Bạt Hoảng đang đi một cách quyết tuyệt, giống như con thiêu thân nhìn thấy tia sáng cuối cùng, hận không thể lập tức nhào tới.
“…..

Đi.”
Hạ Mục Lan khẽ cắn môi.

“A Lộc Hoàn đã nói qua khỏi ngôi chùa kia, cứ đi thẳng là tới vùng giáp ranh giữa Trần Quận và Lương Quận.

Nếu đã không cần người dẫn đường, chúng ta nên nhanh chóng lên đường thôi.”
“Làm vậy không sao chứ ạ?”
Trong lòng A Đan Trác thoáng cảm thấy bất an.

“Hạ Quang có tay có chân, còn có tuỳ tùng.

Hiện tại Trần Tiết vẫn bị hạ ngục, trong nhà còn có vợ con già trẻ, một khắc cũng không thể chậm trễ.

Không nên mạo hiểm ở chỗ này, chúng ta đi!”
Hạ Mục Lan làm đầu tàu gương mẫu, giục ngựa đi vội.

A Đan Trác và Địch Diệp Phi vốn chuyện gì cũng theo Hạ Mục Lan, thấy cô đã ra quyết định, tất nhiên cũng giục ngựa đi theo.
Ba người ba ngựa nhanh chóng vượt qua chú tiểu, Thái tử và nhóm cò trắng đang đi chậm rì rì, chú tiểu kia thấy Hạ Mục Lan bỏ đi thì vội kêu lên:
“Bên… bên kia đường… đường…”
Chữ “đường” còn chưa nói xong, đám người Hạ Mục Lan đã cưỡi ngựa đi không thấy bóng dáng.
“Khô Trúc sư phụ, đường bên kia bị làm sao?”
Thác Bạt Hoảng thấy Hạ Mục Lan đi trước bỏ cậu thì trong lòng cũng hơi khổ sở.

Nhưng tự bản thân cậu chọn phung phí thời gian ở đây, Hoa Mộc Lan lại đang vội đi cứu người, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa nhìn là biết.
Cậu làm Thái tử ở Kinh thành bao nhiêu năm nay, đã quen muốn gì được nấy, giờ bỗng nhiên gặp phải một người không xem trọng cậu, cảm giác mất mát kia cũng có thể tưởng tượng được.

“Đường bên kia đã bị chúng ta phá mất rồi.”
Khô Trúc bị nói lắp nên trả lời thay cậu là tiều phu vẫn luôn đi theo nãy giờ.
“Nếu đã muốn giấu chùa, làm gì có chuyện chỉ chặn một đầu?”
***
Mấy người Hạ Mục Lan và Địch Diệp Phi cưỡi ngựa đi qua một con đường núi bằng phẳng, bắt đầu tiến vào nơi có chút gập ghềnh.

Bọn họ thả chậm tốc độ, một lúc sau, cây cối mọc hai bên đường ngăn trở tầm mắt bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là con sông chảy xiết.
“Gặp… gặp quỷ rồi!”
Hạ Mục Lan nhăn mặt nhìn cây cầu gỗ bị gãy.

“Thì ra hòa thượng kia muốn nói tới cái này.”
Cậu ta không thể nói nhanh lên chút sao!
HẾT CHƯƠNG 48.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play