Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Huấn luyện vừa xong, thây phơi đầy đất, mấy tân binh phản ứng chậm chạp bị Hoa Mộc Lan đánh sấp ngửa muốn né tránh để khỏi bị kêu lên ăn hành lần nữa đều giả vờ không thể đánh nổi, cố tình lăn lộn trên đất, kêu thảm mất hết hình tượng.
Đây không phải lần đầu Hoa Mộc Lan huấn luyện tân binh nhưng nhìn xung quanh toàn là đám người lăn lộn lung tung như mấy cái hồ lô, không hiểu sao trong lòng nàng vẫn cứ cảm thấy phiền muộn.
Nàng nhớ đến câu “Rốt cuộc chúng ta cũng phải thừa nhận bản thân mình chỉ là người bình thường” mà A Đan Chí Kỳ từng nói, nhớ đến mấy đồng đội liên tiếp hy sinh sau khi tiểu đội trưởng ra đi, nhớ đến rất nhiều quân lính Nhu Nhiên đã bị nàng giết chết.
Nhớ đến tất cả những điều này, lồng ngực nàng như có thứ vật chất vô hình nào đó đang trào dâng, ép nàng phải trút ra hết.
Đột nhiên Hoa Mộc Lan bỗng hiểu ra khi còn là tân binh, vì sao võ tướng Hữu quân tới huấn luyện lại xem bọn họ như súc sinh mà sỉ nhục như thế, vì sao lại muốn họ đấu tay đôi với nhau như kẻ thù như vậy.
“Đứng lên hết cho ta….”
Trong ánh mắt Hoa Mộc Lan là ngọn lửa giận hừng hực.
“Tất cả đều đứng lên hết cho ta!”
Đám tân binh dám bày ra đủ kiểu mè nheo trước mặt Hoa Mộc Lan bởi vì họ biết thật ra Hoa Mộc Lan là một võ tướng mặt lạnh tim nóng, tính tình rất ôn hoà.
Ngược lại, cái vị “Địch mỹ nhân” thoạt trông xinh đẹp như tiên nhưng sẽ là người vừa cười vừa đánh gãy mũi, tấn công vùng nhạy cảm của những ai dám không phục, vô cùng đáng sợ.
Cũng chính vì biết chắc Hoa Phó tướng không phải kiểu người tàn nhẫn nên bọn họ mới có thể lơ là như vậy.
Thế nhưng nhân vật được công nhận là “Tướng quân tốt tính” hiện giờ lại mặt mày nghiêm túc, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo khiến người khác phải hãi hùng.
Cả đám tân binh rốt cuộc cũng ngừng bặt tiếng kêu rên như quỷ khóc sói gào, vừa do dự lại vừa bất an mà đứng hết dậy.
Hoa Mộc Lan rất ít khi lớn tiếng hô hào, dù sao nàng cũng là nữ, tuy thanh âm khàn khàn nhưng hét lên vẫn có chỗ khác với giọng đàn ông.
Nàng cũng chẳng có được tài năng đổi giọng như Địch Diệp Phi vậy.
Nhưng lúc này, nàng không nghĩ tới chuyện che giấu giọng nói khác thường của mình nữa mà hầu như gầm rú ra tiếng.
“Ta chỉ là một Phó tướng mới nhập ngũ chưa đến một năm đã có thể dễ dàng đánh cả đám nằm sấp mặt.
Võ nghệ của tụi nhúc nhích kia còn cao hơn ta, tướng sĩ có kinh nghiệm phong phú càng nhiều không đếm xuể.
Các ngươi lười nhác như thế này, thật sự cho rằng bản thân sẽ sống sót trở về hay sao?”
Hoa Mộc Lan cười lạnh: “Ta nói cho các ngươi biết, chờ khi đụng độ thật sự với quân nhúc nhích rồi thì các ngươi chẳng là cái thá gì cả.
Các ngươi chỉ là vong hồn tế đao, là thủ cấp cho bọn chúng tính quân công thôi!”
“Các ngươi đều chỉ là những kẻ tầm thường, là những kẻ-tầm-thường-chẳng-đáng-bận-tâm!”
Hoa Mộc Lan nhìn đám tân binh đang giận mà không dám nói gì, nàng mỉm cười đầy châm chọc: “Có phải các ngươi cảm thấy bản thân mình ghê gớm lắm rồi không? Đều là nhân vật có máu mặt ở quê nhà, có thể đánh cho cả đống người phải bò lết?” Nàng cười lạnh, tiện tay kéo tới một tân binh, ngay trước mắt bao nhiêu con người mà….
Tay không xé áo giáp da của tên kia ra thành hai nửa.
Âm thanh “roèn roẹt” của da thuộc bị xé thật sự khiến người nghe ê cả răng, mà thái độ tàn nhẫn khi Hoa Mộc Lan xé áo giáp làm rất nhiều người tin rằng nàng cũng có thể xé đôi cơ thể người khác y như vậy.
Đây là một loại sức mạnh tuyệt đối, đủ để khiến mấy tên lính mới câm họng.
Đa số binh lính Đại Ngụy đều dùng áo giáp da, không phải vì giá thành của nó rẻ mà vì áo giáp da sẽ không gây trở ngại cho người mặc như áo giáp sắt, sửa lại cũng dễ, hơn nữa, khả năng phòng vệ cũng không thấp.
Trên chiến trường, dùng một chiếc áo giáp bằng da trâu để ngăn cản đầu thương mũi giáo là hoàn toàn không thành vấn đề.
Mà giờ phút này, một chiếc áo giáp da có thể nói là mới tinh như vậy lại bị Hoa Mộc Lan dễ dàng xé thành hai nửa.
Tên nhóc bị xé áo đang cúi đầu ngơ ngẩn sờ soạng ngực mình, chẳng biết suy nghĩ đã bay tới tận đẩu tận đâu.
“Nếu có ai trong các ngươi có thể làm được như ta, ta sẽ lập tức thừa nhận người đó không phải tầm thường.” Hoa Mộc Lan nhìn quanh một lượt, ném áo giáp đang cầm trên tay xuống đất.
“Nếu có thể làm được, ta sẽ giúp hắn bẩm với Vương Tướng quân, để hắn trực tiếp gia nhập đội quân chính quy của Hữu quân, miễn hết tất cả mọi hoạt động huấn luyện tân binh.”
Có lẽ điều kiện được vào đội quân chính quy quá hấp dẫn hoặc vì muốn nổi danh, hết “tráng sĩ” này tới “tráng sĩ” khác mang theo cơ bắp cuồn cuộn thay nhau bước ra phía trước, nhặt áo giáp da trên mặt đất lên thử sức.
Tất cả binh lính phải tự mang theo vũ khí và khôi giáp, ngoại trừ số ít người có gia cảnh quá nghèo, còn lại đa số những ai tòng quân đều biết phải liều mạng, tất nhiên sẽ không luyến tiếc tiền bạc mà cố hết sức tậu thêm cho mình vài món vũ khí sắc bén để dành, có thể bảo đảm sống sót trên chiến trường.
Áo giáp da này tuy chẳng phải thần binh lợi khí gì nhưng cũng là đồ tốt khó tìm, tuy nhiều người đã thử sức nhưng không một ai có thể xé nó làm hai như xé vải được.
Hoa Mộc Lan lộ ra chiêu này hoàn toàn khiến đám tay mơ chấn động, cũng để bọn họ biết câu nói “Ngón tay ta không cẩn thận dùng sức chút thôi” tuyệt đối không phải nói ngoa mà nàng đã thật sự cố gắng kiềm chế sức lực vốn có.
Lúc này, tất cả mọi người đều im thin thít, dù là nhóm nhóc con tự cho mình tài giỏi cũng chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân, không dám kêu gào mấy câu linh tinh như “Đổi Địch mỹ nhân cho chúng ta” nữa.
Một dũng sĩ như vậy thì dù Địch mỹ nhân thật sự là nữ cũng chỉ xem trọng Hoa Mộc Lan thôi, làm gì đến lượt bọn họ!
Hoa Mộc Lan mong muốn chính là hiệu quả này.
Đại Ngụy đấu với Nhu Nhiên, mười trận thắng chín, thế nhưng phía sau chiến tích lẫy lừng đó lại là con số thương vong rất lớn.
Phần lớn binh sĩ trong Hữu quân là con em quân hộ và con cháu của dũng sĩ thuộc những dân tộc bị chinh phục khác, bé trai trong gia đình quân hộ đã được giáo dục từ nhỏ là “Dũng mãnh không sờn, liều chết giết địch”, bọn họ cũng thật sự anh dũng hơn người, nhờ vậy mà quân đội Đại Ngụy mới có thể bễ nghễ đứng trên những quốc gia khác.
Song, nếu so sánh với Nhu Nhiên có cách đánh liều mạng thì từ trước đến giờ, xương khô lưu lại trên chiến trường phần lớn lại là quân lính Đại Ngụy chứ chẳng phải bên thua trận kia.
Hoa Mộc Lan cảm thấy chuyện này không hợp lý nhưng không thể giải thích rõ chỗ không hợp lý ấy.
Chỉ với một mình nàng thì không cách nào thay đổi được bản năng chiến đấu và những quan niệm giáo dục đã cắm rễ cả trăm ngàn năm qua trong máu thịt của mọi người.
“Tướng quân trăm trận đành vong mạng, tráng sĩ mười năm lại khải hoàn.”
Đây là một câu tục ngữ Tiên Ti, ý nói Tướng quân phải làm gương cho binh sĩ, dù có chết cũng phải chết nơi trận đầu chiến tuyến, mà những ai sống sót cuối cùng, khải hoàn trở về đều được tôn thành tráng sĩ chứ không còn phân biệt Tướng quân hay binh lính bình thường nữa(1).
(1)Chú thích của tác giả: Câu nói trên không phải tục ngữ Tiên Ti mà chỉ là ý nghĩ riêng của tác giả, mong mọi người đừng bắt bẻ.
Cũng có lẽ vì nàng không thật sự là con trai nhà quân hộ mà chỉ là một người con gái được học võ từ bé nên cha chưa từng dạy nàng về quan niệm chiến đấu thảm thiết ấy.
Thời khắc bước lên chiến trường, khi phát hiện mọi người bên cạnh đều đang liều mạng, thật sự ôm tâm thái “dũng mãnh không sờn” mà chẳng màng sống chết, nàng đã nhận được hồi chuông cảnh tỉnh đồng thời cũng là nỗi đau đớn xé lòng.
Cảm giác đau đớn này, nàng thậm chí còn không thể giãi bày cùng ai.
“Trên chiến trường, những ai là người bình thường đều có thể sẽ chết….”
Hoa Mộc Lan nhớ đến tiểu đội trưởng của mình – người chiến sĩ đáng quý tên A Đan Chí Kỳ kia.
“Các ngươi không phải người đầu tiên cũng chẳng phải là người cuối cùng.
Để có thể sống sót, các ngươi chỉ còn cách khiến bản thân trở nên đặc biệt.
Các ngươi đứng tại đây ngày hôm nay đã là kết cục không thể thay đổi.”
Nàng thật nghiêm túc nhìn cả đám vẫn còn ôm kỳ vọng và vinh quang đối với chiến trường, nói: “Trận đánh lớn sắp tới rồi, các ngươi hãy nhớ đến cha mẹ thân nhân, nhớ đến người mà mình yêu quý.
Đao thương không có mắt, hãy tự mình bảo trọng!”
“Tuân lệnh!”
“Còn một điều nữa….” Trên mặt Hoa Mộc Lan thoáng hiện nét tang thương, “Bất cứ lúc nào, dù thật sự sợ tới mức tay chân run rẩy không thể chiến đấu thì cũng tuyệt đối không được giả chết.”
Lời nói của nàng làm cả đám choai choai vừa mới lăn lộn lung tung trên đất đỏ bừng cả mặt.
“Ta từng có một đồng đội là con trai thứ hai trong nhà, A huynh hắn là nguồn lực lao động chủ yếu, em trai hắn vẫn chưa tới tuổi tòng quân, hắn bèn khai dối tuổi thay huynh trưởng nhập ngũ….”
“Khi hắn chết dưới đao Nhu Nhiên chỉ vừa tròn mười sáu.”
Hoa Mộc Lan nói chính là người đồng đội có lá gan nhỏ nhất – Mạc Hoài Nhi.
“Thời điểm ta được vào quân chính quy Hữu quân, cả tiểu đội chỉ còn lại mình hắn là vẫn chôn chân tại Hắc doanh, thế nhưng tất cả chúng ta đều rất vui mừng.
Tân binh các ngươi ở trong hai doanh trại Hắc – Bạch xem như là nơi an toàn nhất Hắc Sơn, trừ khi gặp phải cuộc chiến lớn, hơn phân nửa thời gian sẽ không bị điểm binh ứng chiến.
Khi đó, chúng ta ai cũng lo lắng lỡ như Mạc Hoài Nhi thật sự vào Hữu quân rồi sẽ sống sót bằng cách nào đây.”
“Hắn thật sự là một người rất bình thường, tay chân chậm chạp, rút đao không nhanh, cưỡi ngựa cũng chẳng giỏi, am hiểu nhất chính là tránh né và rút lui, khi hắn bỏ chạy, ngươi sẽ hoài nghi thuật cưỡi ngựa dở tệ trước đây của hắn chỉ là ảo giác.”
Một kẻ nhu nhược!
Rất nhiều tân binh lộ ra thái độ khinh thường.
“Nhưng trên chiến trường sẽ luôn có lúc không thể tránh né, thế là hắn lựa chọn giả chết, nằm lẫn trong đống thi thể….”
Hoa Mộc Lan nhắm mắt.
“Sau đó, hắn đã bị quân nhúc nhích cắt đầu khi còn đang sống sờ sờ.”
………..
………..
Sau một hồi yên lặng thật lâu, càng lúc càng có nhiều người giơ tay sờ soạng cần cổ của chính mình.
Cho dù giọng điệu Hoa Mộc Lan có bình thản như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần tưởng tượng thôi thì hình ảnh ấy đã làm cho người ta không rét mà run.
“Vậy nên bất cứ lúc nào cũng không được dựa vào may mắn, đừng nghĩ có thể dùng cách giả chết hòng tránh khỏi một kiếp.
Đồng đội kia của ta đến nay vẫn chưa được nhận đãi ngộ “chết trận”.
Nếu cha mẹ hắn biết con trai mình đã chết như thế nào sẽ khổ sở xiết bao, nếu huynh trưởng hắn biết vì sao đệ đệ mình chết sẽ có thể ôm lòng tự trách hay không….”
“Đúng thật là hắn yếu đuối vô năng, hơn nữa đầu óc cũng không nhanh nhạy, nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng đã đến Hắc Sơn, có thể bước chân tới đây đều không phải người nhu nhược.
Ta bảo các ngươi quý trọng sinh mạng nhưng cũng không hy vọng các ngươi làm kẻ đào binh mà hãy tự hỏi thời điểm nào mới nên chấp nhận cái chết.”
Hoa Mộc Lan biết có thể rất nhiều người ở đây sẽ không cho lời nàng nói là đúng, cũng rất có thể vì cường độ huấn luyện quá cao, họ sẽ quên hết nàng đã từng nói những gì……
Có một điều nàng hiểu rõ hơn ai hết, đó chính là mấy trăm năm cũng chưa chắc được một người như mình, còn đa số lại là dạng bình thường nhỏ bé như Mạc Hoài Nhi và A Đan Chí Kỳ.
Họ im lặng tới, im lặng đi, không lưu lại chút dấu vết nào trên trần thế.
Có một vài người trời sinh đã không am hiểu chuyện giết chóc, vài người thì yếu đuối tới mức nhìn thấy thủ cấp sẽ run lên bần bật….
Ví dụ như đứa em trai nhát gan kia của nàng.
Mỗi khi nghe được tin tức hy sinh từ doanh trại khác, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình là người đã tòng quân, sau đó lại nảy sinh một ước nguyện mãnh liệt — khi Hoa Mộc Lan nàng còn sống sẽ có thể đánh bại Nhu Nhiên.
Nếu vậy, có lẽ người em trai chẳng tốt hơn Mạc Hoài Nhi là bao kia của nàng sẽ không cần phải như hắn, sau khi dùng hết sức lực đã phải ôm theo nỗi sợ vô tận mà chết.
Hiện thực tàn nhẫn như vậy đấy, tử vong chỉ đến trong sớm chiều mà thôi.
Nếu có thể sống sót, vậy cố gắng đừng chết đi.
“Nhưng lỡ như tới thời điểm tránh cũng không thể tránh….”
Một lần nữa, sắc mặt Hoa Mộc Lan lại nghiêm túc.
“Dũng sĩ Đại Ngụy dù có hèn mọn như cát bụi trên mặt đất cũng tuyệt đối không thể chết đi như loài giun dế!”
“Tuân lệnh! Tuân lệnh!”
***
Sau khi thu binh, Hoa Mộc Lan cởi hết mũ và giáp sắt trên người, trở về lều trại cùng Địch Diệp Phi cũng vừa mới hoàn thành xong một ngày huấn luyện.
Trên đường về, bỗng nhiên có một tân binh vừa thở hổn hển chạy vội về phía hai người vừa kêu la cái gì đó, trên mặt vô cùng căng thẳng và kích động.
Hình ảnh này thật sự quá mức quen thuộc khiến Hoa Mộc Lan không khỏi lắc đầu, cười khẽ tiếp tục đi thẳng về phía trước vài bước, tránh để không đụng phải cảnh tượng xấu hổ có khả năng sắp xảy ra.
Mỗi lần Địch Diệp Phi đến trại tân binh huấn luyện đều sẽ có vài tên nhóc lỗ mãng mang theo vẻ mặt này đuổi tới, không ngại ngần gì mà nói mấy câu ái mộ linh tinh.
Thỉnh thoảng còn có vài người buông lời uy hiếp nàng nữa.
Người Tiên Ti nhiệt tình hào phóng, mấy sắc tộc người Hồ khác lại càng không hiểu hàm súc kín đáo là cái chi chi, cho dù là người Hán có lễ nghi nhất thì vì tranh đoạt nụ cười của mỹ nhân mà vung đao tuốt kiếm, tranh giành cấu xé cũng là chuyện thường, càng đừng nói tới giáp mặt bày tỏ tình cảm.
Tuy Địch Diệp Phi là “Khinh xa Tướng quân” nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chức nhỏ, không phải quyền cao chức trọng gì, lúc nào cũng có kẻ không từ bỏ ý định, hy vọng được “gặp gỡ mỹ nhân”, sau đó dù bị tẩn cho mặt mũi nở hoa cũng cảm thấy hài lòng mỹ mãn mà đi trở về.
Thấy tên lính mới kia, Địch Diệp Phi khoanh tay đứng lại với thái độ mất kiên nhẫn, tự hỏi lát nữa mình sẽ đánh cho tên kia tàn phế hay là dùng lời nói dữ dằn khiến gã tỉnh táo lại đây.
Mẹ nó! Thời tiết khi nào mới ấm lên vậy?
Để Địch Diệp Phi hắn được ngày ngày cởi trần đến thao trường huấn luyện cho mà xem!
“Bất kể ngươi nói gì, ta đều sẽ không….” Địch Diệp Phi vừa lên tiếng thì tân binh kia giống như hung hăng tát hắn một cái, đánh cho cái cảm giác ưu việt của hắn nát bấy.
Người kia xẹt qua bên cạnh hắn như một cơn gió, lao thẳng về phía Hoa Mộc Lan đang đứng cách đó không xa….
Ấy?
Hoa Mộc Lan trợn to hai mắt.
Cái gì thế?
Địch Diệp Phi mặt mày đen thui.
“Hoa Phó tướng!” Tân binh với khuôn mặt còn nét trẻ con vọt tới trước mặt Hoa Mộc Lan rồi lại thắng gấp khi chỉ cách một bước chân nữa, tiếp đó, hắn quỳ một gối, cúi xuống theo quân lễ.
“Ta là Trần Tiết đến từ Hoài Hoang! Thuộc dân tộc Hán!”
Trần Tiết ngẩng đầu, mặt mũi mang đầy sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt.
Hoa Mộc Lan không ngờ cũng có lúc mình gặp phải chuyện này, nàng chớp chớp mắt, cả nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Tại hạ ngưỡng mộ Hoa Phó tướng đã lâu, tuy hiện tại chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt nhưng tại hạ có một thân võ nghệ gia truyền, cũng không sợ giết địch.
Tại hạ sẽ rất nhanh tiến vào quân chính quy Hữu quân! Đến lúc đó….”
“Mong Hoa Tướng quân thu nhận Trần mỗ, Trần mỗ nguyện vì ngài mà làm trâu làm ngựa!”
Ấy ấy ấy!
Hoa Mộc Lan không chớp mắt dù chỉ một cái.
Nàng thế này là đang gặp người “sẵn sàng góp sức” đấy sao?
“Ngươi, ngươi là….”
Mới nhìn sao thấy quen mắt quá vậy? Tựa như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Thứ lỗi cho nàng trời sinh đã bị mù mặt, khoảng thời gian gần đây lại đánh quá nhiều tân binh nên thật sự không nhớ ra nổi.
“Tại hạ….” Trần Tiết hơi lúng túng cúi đầu, âm thanh cũng thấp dần tới nỗi khó mà nghe rõ, “Thì ra mình lại không đáng chú ý tới vậy à….”
Hắn lấy hết dũng khí, nói: “Tại hạ chính là, chính là….”
“Là người mới bị ngài xé áo giáp!”
Câu nói sau cùng kia quả thật đã dọa cho Hoa Mộc Lan và Địch Diệp Phi cùng hô lên một tiếng.
“Gì?” Địch Diệp Phi cũng không ngại ngùng mà xoay người mở to hai mắt, “Xé áo giáp gì?”
Hoa Mộc Lan lại là một tên đoạn tụ?!
Nhưng Hoa Mộc Lan là người duy nhất không lén hí mắt nhìn trộm khi Địch Diệp Phi hắn cởi quần áo mà!
“Thì ra là ngươi.” Hoa Mộc Lan bỗng nhiên nhớ ra, vỗ tay một cái, “Thật xin lỗi chuyện vừa nãy, chỉ vì ngươi ở gần ta nhất….”
Lại nói, cái người ở gần nàng nhất chẳng phải là cậu tân binh trụ được lâu nhất đấy sao?
…..
…..
Mình có nên đổi qua lều trại khác không?
Mình mới là người ở gần nhất đấy!
‘Mình còn đánh không lại hắn nữa kìa!’
Địch Diệp Phi âm thầm kêu khổ trong bụng.
“Không, tuy tại hạ bị ngài đối đãi như vậy nhưng thâm tâm chỉ mang đầy sùng kính! Không ngờ cuộc đời tại hạ lại có thể được nhìn thấy một tráng sĩ dũng mãnh chỉ có trong truyền thuyết này!” Trần Tiết vẫn quỳ tại chỗ như cũ, “Xin Hoa Phó tướng sau này hãy thu nhận tại hạ!”
“Đây không phải chuyện ta có thể tự quyết định, ta vẫn chưa được phép có Phó tướng riêng cho mình đâu.
Nếu chỉ làm một tiểu binh thì ngươi làm thuộc hạ cho ta hay cho ai khác cũng giống nhau.” Hoa Mộc Lan bước tới nâng hắn lên, “Ngươi hãy….”
“Không giống!” Hắn từ chối không đứng dậy, vẻ mặt kích động hô lớn, “Từ khi tại hạ nhập ngũ, ai ai cũng bảo chúng ta phải lấy cái chết làm vinh, chưa từng có ai bảo chúng ta trước tiên phải học cách sống sót! Tại hạ….
Tại hạ được quả phụ nuôi nấng mà lớn lên, tại hạ không muốn chết!”
“Mong Hoa Tướng quân đồng ý! Tại hạ nhất định sẽ khiến bản thân mạnh mẽ tới mức khó thể chết!”
Hai tay hắn nâng thành quyền, đưa cao khỏi đỉnh đầu.
“…….
Đến khi đó, nếu ta chưa chết thì ngươi hãy đến tìm ta vậy.” Hoa Mộc Lan thở dài, không ngờ trong quân doanh lại có người hiểu được ý nghĩ của mình, đây chẳng phải là may mắn của Hoa Mộc Lan nàng hay sao?
“Cảm ơn Hoa Phó tướng!” Trần Tiết kích động nhảy dựng lên.
“Ngài anh dũng như vậy, không thể nào xảy ra chuyện được!”
“Cái này nói sau đi.
Ta làm hỏng áo giáp của ngươi, ngươi theo ta vào lều, ta tìm một cái khác tốt hơn cho ngươi….” Hoa Mộc Lan thấy mình xé áo giáp người ta mà lại không thèm nhớ mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Đây chẳng phải là điển hình của việc gây chuyện xấu mà không chịu nhận hậu quả đấy sao.
“Không cần, ta có thể tự tìm cái khác….”
“Đừng khách sáo, dù sao cũng do đồng đội ta nhặt được từ bọn Nhu Nhiên….” Hoa Mộc Lan vô tư trả lời hắn.
“……….” Cơ mặt Trần Tiết giật liên hồi.
Một nửa là tò mò lều trại của Hoa Mộc Lan và Địch mỹ nhân trông thế nào, một nửa là Trần Tiết thật sự cũng cần một cái áo giáp da khác, dưới sự nhiệt tình yêu cầu được bồi thường của Hoa Mộc Lan, Trần Tiết bèn đi theo Hoa Mộc Lan trở về lều trại, tìm trong rương một cái áo giáp loại tốt rồi ôm ra về.
Chờ khi Trần Tiết rời khỏi, Địch Diệp Phi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
“Xé áo giáp của hắn là chuyện thế nào?” Địch Diệp Phi siết chặt tay thành nắm đấm, lạnh lẽo cất tiếng hỏi Hoa Mộc Lan.
“Hả? Chính là….” Hoa Mộc Lan làm ra động tác xé, “Như vậy đấy….”
“Thế ‘Tuy tại hạ bị ngài đối đãi như vậy nhưng thâm tâm chỉ mang đầy sùng kính’ thì sao? Ngươi đã làm gì hắn?”
“Đẩy ngã cái thôi.” Hoa Mộc Lan khó hiểu nhìn Địch Diệp Phi, “Vừa hay hắn ở gần ta nhất, ta lại đang cần một người để….”
“Hoa Mộc Lan!” Địch Diệp Phi chỉ cảm thấy một cơn giận bốc lên, cả đầu óc đều là sự tức tối vì bị lừa gạt.
Mệt cho hắn còn tưởng đồng đội mới này của mình không phải loại người khốn kiếp t*ng trùng lên não!
“……… Ngươi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Chẳng phải ngươi không có hứng thú với đàn ông hay sao!”
Hả?
Hoa Mộc Lan không biết nên giải thích thế nào.
Tuy nàng không phải là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần gì….
Nhưng bảo nàng không có hứng thú với đàn ông, chẳng phải đấy mới thật sự là hỏng bét hay sao?
HẾT CHƯƠNG 40
Vở kịch nhỏ:
Sau khi xem vở kịch nhỏ ở chương trước, rất nhiều bạn đã hỏi tôi: vì sao Địch mỹ nhân muốn khoe “trym” trong lều.
Tác giả: Thật ra ý tôi muốn nói là trong lều luôn rất ấm áp, huống chi còn đặt chậu than này nọ kia nên nếu trời nóng, không có điều hoà không có quạt điện, lều trại lại kín gió vì không có cửa sổ thì cởi sạch khoe “trym” cho mát mẻ là chuyện quá bình thường, thời cổ đại lại chẳng có thứ như quần lót….
(Các bạn đọc tới đây hãy giữ suy nghĩ trong sáng thôi).
Nhưng…..
Người đọc Cửu Gia Nhàn Nhã: Nè…..
Cho các người nhìn lén nè! Muốn xem, ông đây sẽ cho xem ** của ông! Xem ** xong, các người còn không tự móc mù hai mắt! Thấy chưa? Ông đây cũng có ** giống các người! Đừng có mà YY ông nữa, đậu má!….
Tác giả: Ồ, nghĩ lại hình như cũng có lý ấy chứ?
Địch Diệp Phi: Tri âm! Ôi tri âm!.