Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Hạ Mục Lan sờ sờ cằm, buồn rầu nhìn A Đan Trác đột nhiên bật khóc chỉ vì một câu nói của mình.
Thằng bé này vừa nhìn là kiểu rất đàn ông, sao mới nói vậy đã khóc rồi?
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu một ai đó giúp đỡ mình từ bé đến lớn mà mình bất ngờ được gặp gỡ người ấy, bản thân cũng sẽ kích động như vậy thôi nhỉ….
Thế nên Hạ Mục Lan cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười chờ cậu ổn định cảm xúc lại.
A Đan Trác lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cháu tới tìm người không phải vì thiếu tiền dùng.
Mười mấy năm qua, người vẫn luôn cho người tặng đồ tới mà năm nay không thấy, cháu rất lo lắng, không biết có phải người xảy ra chuyện gì rồi không, trong lòng cứ không yên nên hỏi thăm đường, từ Vũ Xuyên tìm đến đây….”
“Lúc đầu cháu cứ tưởng người ở Hoài Sóc, đến khi tới thôn Hạ Lại thì mọi người bảo gia đình người đã dọn đến Lương Quận vào nhiều năm trước rồi, thế là cháu lại một đường xuôi Nam, đến Ngu Thành hỏi thăm nhà người khắp nơi….”
“Cháu có lòng rồi, cuộc sống của ta rất tốt.” Hạ Mục Lan không ngờ còn một cậu bé vẫn luôn quan tâm đến sức khỏe Hoa Mộc Lan, từ Vũ Xuyên phương Bắc vượt ngàn dặm xa xôi đến Lương Quận Ngu Thành, “Nếu cháu đã tới đây vậy có thể kể lại cuộc sống bao nhiêu năm qua của mình như thế nào không? Cháu và mẹ sống có tốt không?”
Trước lúc chết, điều mà A Đan Chí Kỳ sợ nhất chính là mẹ con họ phải sống nơi đầu đường xó chợ.
Một gia đình không có đàn ông làm trụ cột có lẽ sẽ không dễ dàng.
A Đan Trác gật gật đầu, thẳng người dậy bắt đầu chậm rãi kể lại sinh hoạt của mình từ bé đến lớn.
Giống như cậu vẫn luôn muốn làm điều này từ lâu rồi.
“Cái năm cháu bốn tuổi, khi người mang về tin tức A gia hy sinh thì A mẫu và tổ mẫu đau lòng như chết đi sống lại, người trong nhà lập một ngôi mộ, chôn di vật và quần áo của A gia, một năm đầu đó….”
Cậu dùng chất giọng trầm thấp từ từ kể hết cả quỹ đạo cuộc đời mình cho Hạ Mục Lan nghe.
Trong đó có không ít thứ nhờ sự giúp đỡ của Hoa Mộc Lan mà thay đổi tốt hơn nên giọng điệu A Đan Trác mang đầy cảm kích.
Đối với Hạ Mục Lan mà nói, theo từng lời kể của A Đan Trác, cô mới dần dần nhớ ra sau khi Hoa Mộc Lan gào thét “Tiểu đội trưởng”, đoạn ký ức ấy càng lúc càng kéo dài ra, gắn liền với cuộc sống của A Đan Trác, điều này càng khiến cô có thể nhìn từ góc độ khác để hiểu hơn Hoa Mộc Lan là dạng người nào.
Trong suy nghĩ của Hoa Mộc Lan, hành động gửi đồ tiếp tế gia đình A Đan Chí Kỳ là vì nàng không biết nên làm thế nào mới có thể bảo đảm cho tương lai hai mẹ con A Đan Trác, thế nên chỉ đành vụng về dùng vật chất bổ sung.
Lúc đầu, lương bổng của Hoa Mộc Lan không nhiều lắm nên sự trợ giúp cũng chỉ có hạn, nàng cố gắng hết sức giảm ăn giảm mặc, ngoại trừ phần gửi về nhà, còn lại hầu như đều cung cấp hết cho gia đình A Đan Chí Kỳ.
Về sau, quân công của Hoa Mộc Lan càng ngày càng cao nên lương cũng càng lúc càng hậu hĩnh, có quân nô và thân binh riêng cho mình, những gì có thể cung cấp cho mẹ con A Đan Trác cũng nhiều hơn.
Tuy vợ A Đan Chí Kỳ gửi thư đến, hy vọng Hoa Mộc Lan đừng gửi đồ nữa nhưng tưởng tượng tới cảnh vợ con tiểu đội trưởng rất có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, nàng vẫn cứ không nhịn được mà sai người tiếp tế đồ đạc cho họ.
Hoa Mộc Lan vẫn luôn lấy thân phận đàn ông, vì không muốn người phụ nữ ở goá kia phải gánh chịu lời ra tiếng vào nào nên nàng rất ít khi đến thăm gia đình A Đan, thế nhưng thỉnh thoảng Hoa Mộc Lan cũng về quê họ nhìn nhìn, hỏi thăm láng giềng xem tình hình nhà họ gần đây thế nào, cung cấp hết tất cả những gì trong khả năng nàng có thể cung cấp.
A Đan Trác nói cậu chưa bao giờ gặp Hoa Mộc Lan là không hề nói láo.
Thế nhưng Hoa Mộc Lan đã từng nấp trong chỗ tối nhìn cậu không ít lần.
Thậm chí cả vị tướng lão thành dạy võ cho A Đan Trác đều là nhờ Hoa Mộc Lan vừa cầu tình vừa gửi thật nhiều lễ vật, ông ấy mới chịu dạy dỗ một thiếu niên có xuất thân bình thường như vậy.
Nếu A Đan Trác không xuất hiện thì đoạn ký ức liên quan tới Hoa Mộc Lan này sẽ vĩnh viễn phủ đầy bụi trong đầu Hạ Mục Lan, sẽ dần dần trở thành một truyền thuyết không ai biết đến.
Hạ Mục Lan chống cằm, vẻ mặt dịu dàng ngồi nghe lời A Đan Trác kể, trong đầu lại vì những lời kể đó mà những ký ức giữa Hoa Mộc Lan và gia tộc A Đan từ từ được lấp đầy.
Càng nhớ ra, cô càng kính nể người phụ nữ này hơn.
Tất cả mọi truyền thuyết hay chuyện xưa về Hoa Mộc Lan mà cô từng nghe thấy chẳng qua là nhờ văn thơ ca tụng, trải qua ngày rộng tháng dài không ngừng được điểm tô cho hoành tráng.
Tất cả mọi người không ngừng viết ra những bài hát ca tụng vị nữ anh hùng này nhưng họ vốn chưa có giây phút nào thật sự tìm hiểu về nàng.
Mà họ cũng chẳng có cơ hội tìm hiểu.
Hiện tại, cô mới như thật sự hiểu rõ, thật sự kính yêu nàng.
Bây giờ Hạ Mục Lan chỉ cần nhắm mắt lại là có thể mường tượng ra được vị nữ anh hùng cao quý sống ở 1500 năm về trước….
— Hoa Mộc Lan.
Hạ Mục Lan nhìn A Đan Trác đang tự thuật về quá khứ của cậu bằng giọng điệu đầy cảm kích và nỗi lòng khát khao, trong lòng cô bỗng nảy lên một ý tưởng.
Cô muốn chắp vá lại từng mảnh ký ức cho hoàn chỉnh.
Cô muốn đến thăm tất cả những nơi Hoa Mộc Lan đã từng đến, đặt chân lên những con đường nàng đã từng đi, ngắm nhìn những phong cảnh nàng đã từng thấy.
Cô có được thân thể của Hoa Mộc Lan, cô được ban ơn nhưng lại chưa từng hồi đáp bất cứ thứ gì cho nàng ấy, cô thậm chí còn không biết chủ nhân của thân thể này có chuyện xưa nào hay không.
Có lẽ khi một vị anh hùng trải qua những ngày tháng trong cuộc đời mình sẽ không cảm thấy chuyện gì quá to tát, cũng không cho rằng cuộc đời mình chính là những gì phát sinh trong mấy câu chuyện sử thi hay truyền thuyết, thế nên đối với những hồi ức vô cùng cảm động này, Hoa Mộc Lan không hề khắc sâu bằng suy nghĩ “bảo vệ quốc gia”, “bảo vệ dân lành” mà lúc nào nàng cũng canh cánh trong lòng.
Những người khác không quan tâm đến cuộc sống của nàng nhưng sao Hạ Mục Lan có thể không quan tâm?
Những gì cô đang sở hữu chính là đồ nàng ấy để lại đấy!
Chuyện cũ của A Đan Trác cũng không dài, như phần lớn những thiếu niên khác, cho dù họ mong quá khứ của mình có huy hoàng, phong phú tới cỡ nào đi nữa thì năm tháng đã quyết định tương lai của họ sẽ dài hơn nhiều so với quá khứ, chuyện có thể kể cũng tương đối có hạn.
Vậy nên Hạ Mục Lan nghe xong quãng thời gian thơ ấu và thiếu niên của cậu rốt cuộc đã yên tâm.
Hoa Mộc Lan không thể cho cậu một người cha khác nhưng nàng đã làm hết tất cả những gì có thể làm được trong khả năng vào lúc bấy giờ.
“Cháu là một đứa bé ngoan.
A Đan Chí Kỳ hẳn đã nhắm mắt được rồi.” Hạ Mục Lan khoanh tay lại, một lần nữa cẩn thận đánh giá đứa trẻ này.
Đôi mắt trong suốt, tia nhìn kiên định, đây chính là ánh mắt đã có được niềm tin vững chãi.
Cánh tay cơ bắp, dáng người vạm vỡ, là người chưa từng chịu cảnh đói khổ nghèo nàn, lớn lên sẽ trở thành một đấng nam nhi đáng tin cậy.
Cậu còn nói mình học rèn sắt ở lò rèn, nghĩ có lẽ cũng không phải là một đứa trẻ sinh tật do luôn có người giúp đỡ nuông chiều từ bé.
Đối với A Đan Trác hiện tại mà nói thì cậu có đôi chân có thể tự bước đi trên đường đời, có đôi tay có thể cầm kiếm ngăn địch, có rất nhiều thời gian để phấn đấu vươn lên.
Cậu đã sở hữu tất cả những thứ quan trọng nhất đối với một “Dũng sĩ”.
“Lại nói tiếp….” A Đan Trác lộ ra vẻ mặt vừa tò mò vừa sợ hãi, “A gia của cháu….
Tiểu đội trưởng của người… ông ấy là người như thế nào ạ?”
Hạ Mục Lan hơi ngẩn ngơ, hình ảnh A Đan Chí Kỳ ngồi trên mặt đất nói “Ta chỉ là một người bình thường” lập tức nảy lên trong đầu cô.
Cô khẽ ngẩng đầu, dùng giọng điệu chắc chắn mười phần mà khẳng định với cậu: “Tiểu đội trưởng của ta là một nhân vật vô cùng giỏi giang…”
A Đan Trác lộ ra nụ cười kiêu ngạo không thể kiềm chế.
Hạ Mục Lan cũng mỉm cười theo.
“Huynh ấy là một người rất lợi hại, huynh ấy có thể dùng những lời đơn giản nhất nói ra những đạo lý mà người khác không biết.
Có thể nói rằng A gia của cháu đã gián tiếp thay đổi vận mệnh ‘Hoa Mộc Lan’.
”
Hạ Mục Lan thấy cậu bé vẫn nghiêng đầu, hết sức chăm chú lắng nghe bèn vô cùng hiểu ý mà nói tiếp.
“Năm đó, khi vừa mới bước chân vào doanh trại Hắc Sơn thì ‘ta’ thật ra lại là một kẻ sợ chết….”
Hạ Mục Lan bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện xưa thuộc về A Đan Chí Kỳ.
Xuyên qua cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông yếu ớt rót vào phòng, phản chiếu ra lớp bụi li ti màu vàng kim vây xung quanh Hạ Mục Lan khiến dáng vẻ bình lặng của cô trông càng ấm áp nhẹ nhàng hơn.
Đây chính là hình ảnh chỉ thuộc về lớp người già đã cởi giáp về vườn kể lại chuyện xưa, thế nhưng trong hình ảnh này, A Đan Trác lại cảm nhận được niềm hạnh phúc mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Đúng vậy, giờ này khắc này, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
***
Sáng sớm hôm sau.
A Đan Trác ngủ ở Hoa gia một đêm, hơn nữa còn nhờ thân phận “con trai của cố nhân” mà được mời ngụ lại một đoạn thời gian đang luyện kiếm trong sân nhà Hoa Mộc Lan.
“Ấy, cháu cũng dùng….” Hạ Mục Lan nhướng mày một cách bất ngờ.
Ở thời này, rất ít võ sĩ lựa chọn sử dụng trọng kiếm vì trọng kiếm có yêu cầu vô cùng cao đối với tố chất thân thể, hơn nữa đó cũng là một loại khảo nghiệm trình độ người thợ rèn.
Trong gia đình quân hộ, mấy đứa bé trai đều bắt đầu luyện tập trường mâu hoặc trường thương từ nhỏ, cũng có số ít luyện đơn thủ đao(1) bởi vì đó là những vũ khí dễ dàng tìm được trong quân đội, dù bị hỏng trên chiến trường vẫn có thể tìm lại cái khác.
(1)Đơn thủ đao là đao cỡ vừa hoặc đại đao chỉ dùng bằng một tay, trong khi trường thương hoặc trường mâu dùng bằng hai tay, thuộc loại song thủ đao.
Hơn nữa, khi tấn công cự ly gần, trọng kiếm rõ ràng không có lực sát thương lớn như đao.
Tất nhiên nếu người sử dụng có sức mạnh phi thường lại là chuyện khác.
Mặt A Đan Trác đỏ bừng lên.
Hai ngày nay, số lần đỏ mặt của cậu đã sắp bằng những lần đỏ mặt trong suốt mười bảy năm cộng lại với nhau.
“Cái đó….
Cháu nghe nói vũ khí người dùng là trọng kiếm….”
Cậu có chút lo lắng, càng nhiều hơn chính là cảm giác tự hào khi nói ra lý do mình chọn loại vũ khí này.
A Đan Trác không tiết lộ vì để sử dụng thành thạo trọng kiếm mà mình đã luyện vác đá nặng từ khi còn bé, sau đó lại đến lò rèn giúp người ta kéo bễ, đập búa chỉ để tương lai có thể dùng vũ khí giống Hoa Mộc Lan.
Sao cậu lại không biết trọng kiếm vừa khó luyện vừa khó sử dụng? Thế nhưng càng là vậy, cậu mới càng thêm sùng bái vị “Tướng quân” trước mắt, thần tượng của cậu có thể sử dụng loại vũ khí đáng sợ này khiến kẻ địch vừa nghe đã kinh hồn táng đảm, xứng đáng để cậu noi theo cả đời.
Lúc này, Hạ Mục Lan càng bất ngờ hơn.
Ấy chà, không thể tưởng tượng được thằng bé này cũng là fan của Hoa Mộc Lan.
Cũng đúng thôi, nhân vật như Hoa Mộc Lan tự có ánh hào quang hấp dẫn fans, một khi bước tới gần thì tất cả mọi người sẽ không tự chủ được mà biến thành người sùng bái và theo đuổi nàng.
Hay đó chính là “hào quang vai chính” trong truyền thuyết?
“Nếu cháu cũng dùng trọng kiếm, vậy chúng ta hãy luận bàn một phen….” Hạ Mục Lan thức sớm như vậy cũng để luyện tập, nếu đã biết A Đan Trác là người hâm mộ Hoa Mộc Lan, tất nhiên cô cũng nguyện ý chỉ điểm một hai.
Cô về phòng lấy Bàn Thạch ra, một lần nữa đứng đối diện A Đan Trác.
“Trước tiên cháu sẽ công, ta thủ….
Ấy?”
Sao thằng bé này lại lộ ra vẻ mặt chảy nước dãi thế kia?
“Cháu sao vậy?”
“Đây là Bàn Thạch ạ?”
A Đan Trác nhìn chăm chú vào Bàn Thạch bằng ánh mắt cuồng nhiệt giống như được thấy tuyệt thế giai nhân, ngay cả tay đang mất khống chế vươn ra mà cũng không biết.
“Hoa A di, cháu có thể cầm nó một xíu được không?”
Hạ Mục Lan khẽ mỉm cười, đưa Bàn Thạch về phía cậu.
“Chẳng qua chỉ là thanh kiếm có trọng lượng hơi nặng chút thôi….
Cẩn thận!”
A Đan Trác bắt được chuôi kiếm.
Mặc dù biết nó là thanh trường kiếm rất nặng, phải dùng bằng hai tay nhưng đôi tay cậu vẫn cứ bị kéo xuống, suýt nữa đã rớt trúng chân vì vuột tay.
“Đúng là nặng! Kiếm tốt!”
A Đan Trác nhìn tới nhìn lui Bàn Thạch giống như muốn khắc ghi từng chi tiết, ngay cả phần nuốt khẩu và rãnh máu cũng không tha(2).
Cậu vươn tay khẽ vuốt ve toàn bộ thân kiếm, sống kiếm và mũi kiếm, trong ánh mắt toát lên sự si mê.
(2)Editor đã tìm hiểu nhưng không tìm thấy thông tin nên để theo raw, nếu bạn nào biết được tên gọi chính xác của hai phần này là gì xin vui lòng góp ý, mình sẽ sửa lại.
“Đúng là một thanh kiếm tốt, mặc dù mình không nhấc nổi nó nhưng sau này cứ rèn một thanh khác y như vậy mà nhẹ hơn chút là được….” A Đan Trác lẩm bẩm, “Kiếm của Hoa Tướng quân gọi là Bàn Thạch, vậy của mình phải đặt tên gì nhỉ? Ngoan Thạch à(3)?”
(3)Bàn Thạch: đá tảng; Ngoan Thạch: đá cứng.
Hạ Mục Lan buồn cười nhìn A Đan Trác ôm cây kiếm sờ tới sờ lui, cảnh tượng ấy thật đúng là bỉ ổi đáng khinh, hơn nữa cậu còn vừa sờ vừa say mê lẩm bẩm nói gì đó khiến hình ảnh thiếu niên to con đen nhẻm trông lại càng quỷ dị hơn.
Cô xem xét hai bắp tay cường tráng của A Đan Trác rồi gật đầu hiểu rõ.
Dường như hôm qua cậu có nói mình thường đến lò rèn đúc binh khí làm thêm kiếm chút tiền công, chắc có lẽ trong lúc đó cũng luyện lực cánh tay.
Cô bước lên vài bước, nắm lấy mũi kiếm kéo ngược Bàn Thạch trở về, sau đó liền trở tay cầm Bàn Thạch, một tay kia khẽ chỉ vào chóp mũi A Đan Trác.
“Cháu phải cẩn thận chút, tuy Bàn Thạch chẳng sắc bén gì nhưng kề sát như vậy vẫn có thể gọt luôn mũi của cháu đấy.”
“Hoa A di!” Đôi mắt A Đan Trác phát sáng lập loè.
“Xin hãy dùng Bàn Thạch đánh với cháu một trận ạ!”
“A….” Hạ Mục Lan đổi tay cầm kiếm, bày ra tư thế chém xuống, nở nụ cười sang sảng.
“Cháu khẳng định sẽ không bị ta ‘đánh cho một trận’ chứ?”
A Đan Trác nóng lòng giơ lên thanh kiếm của mình, dùng tư thế cầm bằng hai tay.
“Ơ, sao người chỉ dùng một tay vậy…”
Cậu nhảy bật lên đằng trước, lấy hết sức chém xéo từ phía trên bên phải xuống.
“Bởi vì đối với ta mà nói, đây chính là đơn thủ kiếm(4).”
(4)Cũng tương tự như đơn thủ đao, đơn thủ kiếm là dùng kiếm bằng một tay.
Hạ Mục Lan cầm kiếm đỡ đòn.
Sau khi cô dùng mũi kiếm gạt đi mũi kiếm của A Đan Trác thì trực tiếp ra một chiêu đâm tới, tuy nhiên, A Đan Trác lùi về sau một bước, hất kiếm của cô lên, Hạ Mục Lan cũng lập tức lùi về, đứng vững thân mình rồi lại tiến vào tình trạng giằng co thêm lần nữa.
A Đan Trác tiếp tục tấn công, Hạ Mục Lan nghiêng người tránh đi, tán thưởng bằng một câu: “Kiếm thuật không tồi!”
“Cảm ơn Hoa A di khen ngợi!”
Cậu vui vẻ toét miệng cười.
“Vậy đến lượt ta….” Hạ Mục Lan nhấc kiếm lên, phát huy ưu thế vừa nhanh vừa mạnh của trọng kiếm mà áp xuống đỉnh đầu A Đan Trác, A Đan Trác lập tức cầm kiếm đỡ ngang nhưng lại nhanh chóng hối hận.
Ai cũng biết “Hoa Mộc Lan Hoài Sóc” có sức mạnh vô biên, vậy mà cậu còn đọ sức như thể đối thủ ngang hàng, này chẳng phải bị ấm đầu rồi sao?
Thế nhưng kiếm đã đánh ra, dù có hối hận cũng vô dụng, A Đan Trác chỉ có thể cắn răng chờ đợi sức mạnh suýt chút nữa đã đánh văng vũ khí của mình đi như lúc nãy ập tới.
Ngoài dự đoán chính là sức mạnh cường đại như cậu tưởng tượng không truyền đến từ thân kiếm mà thanh kiếm kia đang ở tư thế bổ xuống bỗng đổi thành xoay vòng tròn, một kiếm này của đối thủ vốn không phải bổ xuống mà là vừa dùng Bàn Thạch cản lại kiếm của cậu đang giơ cao, vừa bước chân trái lên, dùng khuỷu tay trái tung ra một cú.
Khuỷu tay Hạ Mục Lan ngừng ngay phía trước mũi A Đan Trác.
A Đan Trác chớp chớp mắt, sợ hãi than một tiếng: “Đây là lối đánh gì vậy? Thật lợi hại!”
“Đây là chiêu thức đã tổng kết được sau vô số lần đấu với kẻ địch trên chiến trường, không có tên hiệu gì cả.”
Ký ức của Hạ Mộc Lan đều đến từ chính Hoa Mộc Lan nên cô đáp rất tuỳ ý.
Cuộc so tài giữa A Đan Trác và Hạ Mục Lan vẫn tiếp tục, vì Hạ Mục Lan biết sức của mình quá lớn, khi đánh trực diện đã cố gắng tránh không đối kháng trực tiếp cùng A Đan Trác mà chỉ biểu diễn những kỹ thuật đặc thù đã được thừa kế từ Hoa Mộc Lan.
Khi cô dùng trọng kiếm làm ra động tác chỉ có trường đao mới tạo ra được thì A Đan Trác đã giật nảy mình, e là cũng chỉ mỗi thanh kiếm có tính chất cứng rắn như Bàn Thạch mới có thể không sợ hư mất mũi kiếm mà ra một chiêu như vậy!
Cậu thu kiếm về, thân thể hơi lung lay, Hạ Mục Lan xoay một vòng, nghiêng về sau làm ra động tác chém ngang, A Đan Trác đỡ phía bên phải lập tức bị một chiêu này cản lại.
Hạ Mục Lan dùng lưỡi kiếm nhẹ nhàng vỗ một cái trên vai phải đã cứng ngắc của A Đan Trác, sau đó mỉm cười với cậu thiếu niên đã sợ đến đờ người, giải thích: “Cháu lại trúng chiêu, những người cầm kiếm bằng tay phải, khi đánh nhau mà chuyển kiếm về bên phải là phản ứng tự nhiên, thế nhưng nếu cứ giữ khư khư loại phản ứng này không đổi sẽ rất nguy hiểm.”
“Ha ha, dù thế nào đi nữa cháu cũng không ngờ sau cú xoay người chém ngang sẽ chém tới trên mặt mình.”
“Hay lắm!”
Bốp bốp bốp bốp!
Trước cổng bỗng truyền đến tiếng nói khàn khàn đặc thù của thiếu niên vào thời kỳ vỡ giọng và một tràng vỗ tay.
Hạ Mục Lan và A Đan Trác nhìn ra ngoài theo tiếng vỗ tay, chỉ thấy trước cổng tường cao nhà Hoa Mộc Lan có mấy thớt ngựa chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, mà đứng bên cạnh đàn ngựa là Du Khả và một cậu thiếu niên gầy tong teo.
Du Khả chỉ lộ ra vẻ mặt tán thưởng chứ không hề vỗ tay, tiếng vỗ tay xuất phát từ thiếu niên đứng bên cạnh hắn kia.
Này rõ ràng là con cháu nhà thế gia vì Hạ Mục Lan và A Đan Trác đều có thể nhìn thấy bộ trang phục hoa lệ mà thiếu niên ấy đang mặc.
Cậu ta mặc trường sam người Hán nhưng lại xoã tóc, áo vạt trái(5) khiến Hạ Mục Lan trong phút chốc không biết rốt cuộc cậu ta thuộc bộ tộc nào.
(5)Xoã tóc (có thể thắt bím hoặc xoã ra hoàn toàn) và áo vạt trái là cách ăn mặc của người thiểu số, người Hán thì mặc áo vạt phải và bắt buộc phải vấn tóc, nếu không sẽ bị xem như dân mọi rợ.
Cậu thiếu niên kia đứng ngoài cổng thò đầu vào thăm dò mà như muốn nhoài cả người vào xem luôn vậy.
Hạ Mục Lan hừ một tiếng.
Vẻ mặt chàng trai trẻ này vừa nhìn cứ như được thấy hai con lợn rừng đánh nhau ấy.
Có phải đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến trọng kiếm đấu với trọng kiếm thế này nên mới vỗ tay giống như đám công tử ăn chơi trác tán xem xiếc đấy không?
“Du Huyện lệnh, ngài đúng là khách quý!” Hạ Mục Lan rất có cảm tình với vị Huyện lệnh trẻ tuổi này nên ném Bàn Thạch cho A Đan Trác, tự mình ra cổng nghênh đón.
“Thật hổ thẹn, hiện giờ tại hạ đã không còn là Huyện lệnh nữa.” Du Khả ngượng ngùng nở nụ cười, hắn nhìn lướt qua A Đan Trác rồi gật đầu như đã hiểu, “Đây chính là đứa bé mấy hôm trước đã đến huyện nha Ngu Thành hỏi thăm tin tức về ngươi đúng không.
Thật không ngờ võ nghệ cũng điêu luyện đến thế.”
“Nói đến đây còn phải cảm ơn ngươi.
Đây chính là con trai của đồng đội trước đây của ta, đã ngàn dặm xa xôi từ Vũ Xuyên đến thăm.” Hạ Mục Lan lộ ra nụ cười cảm kích, “Ngươi bảo mình không còn là Huyện lệnh nữa….
Ôi, nhìn xem ta tuỳ tiện quen rồi này….”
Cô vỗ nhẹ trán một cái.
“Trước tiên vào nhà cả đi, chỗ này không phải chỗ nói chuyện.”
Hạ Mục Lan mời bọn họ vào phòng, A Đan Trác và cậu thiếu niên kia đều thuộc hàng con cháu nên tò mò nhìn nhau vài lần.
A Đan Trác đang nhìn chính là trang phục và phục sức lộng lẫy nổi bật của thiếu niên kia, thiếu niên kia lại đang đánh giá hai thanh kiếm lớn mà A Đan Trác ôm trong ngực và mấy khối cơ bắp như sắp chen rách cả quần áo của cậu.
Hạ Mục Lan không thèm để ý bầu không khí ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi của hai đứa nhỏ, trước tiên cô mời Du Khả ngồi, sau đó luống cuống lấy một cái chén trong phòng ra rồi lại thầm phát sầu.
Cô không quen uống bột trà quái lạ của nơi này, người nhà họ Hoa cũng không thích trà nên chỉ uống nước thường.
Từ khi Phòng thị mang thai thì chỗ này do Hoa tiểu đệ phụ trách quét tước dọn dẹp, giờ này chắc Hoa tiểu đệ đang dẫn ngựa đi rong nên trà bánh đãi khách trong nhà để đâu, cô cũng chẳng rõ.
“Ngươi chờ một chút nhé, ta đến phòng A gia mang bình nước tới.” Hạ Mục Lan hơi lúng túng nhìn bình gốm hai quai trong phòng, cô đúng là đã quen được Hoa tiểu đệ và Phòng thị hầu hạ, bếp bên này ngay cả nước nóng cũng chẳng có.
“Để cháu đi cho.” A Đan Trác tra hai thanh kiếm vào vỏ kiếm đặt ở góc nhà, sau đó đến bên cạnh Hạ Mục Lan, cầm lấy bình gốm rồi bước ra ngoài.
Hạ Mục Lan xem A Đan Trác như người nhà nên cũng không khách sáo, cô đưa mắt nhìn cậu đi khỏi mới nhìn lại Du Khả và thiếu niên đứng bên cạnh hắn.
“Vừa rồi ngươi nói mình không còn là Huyện lệnh nữa….”
“À, việc này nói ra thì rất dài.” Du Khả lộ ra vẻ mặt không thèm để ý.
“Vậy nói ngắn gọn thôi.” Hạ Mục Lan thật sự là rất hiếu kỳ.
Chẳng lẽ Thôi Lâm xảy ra chuyện khiến Du Khả không giữ được chức quan?
Tổ phụ của Thôi Lâm là người bụng dạ hẹp hòi như vậy ư? Chẳng phải nói Thôi Lâm và Du Khả là bạn tâm giao à?
“Nếu nói ngắn gọn thì bởi vì ta hạ lệnh thả đám Hồ Lư Thuỷ ở chùa Cầu Nguyện đi nên dính líu đến một vài mối quan hệ trong Kinh.
Hơn nữa, Hoài Cẩn gặp nạn trong khu vực ta cai quản, người Hồ Lư Thuỷ lại suýt nữa tàn sát thôn dân nên mấy vị đại nhân kia không khỏi có ý kiến với ta.” Cách nói chuyện của Du Khả vẫn nhẹ nhàng mềm mỏng như trước đây, điều này khiến sự lo lắng của Hạ Mục Lan giảm bớt đi phần nào.
“Cũng may đường bá của ta ở giữa cố gắng giảng hoà nên ta chỉ tạm thời bị bãi chức Huyện lệnh, phải đi theo sứ giả được phái tới hồi Kinh, gặp mặt mấy vị quan trên để báo cáo rõ ràng tình huống lần này.
Bệ hạ là minh quân, nếu biết rõ ngọn nguồn sự việc chắc có lẽ sẽ thả ta về.” Hắn cười cười, “Hoa Tướng quân không cần lo lắng vì ta.”
“Ừm….
Chuyện lớn như vậy, trong Kinh quan tâm cũng đúng.
May là Cái Ngô kia đã hứa về sau sẽ không tấn công người vô tội, nếu ngươi rời khỏi Ngu Thành cũng không phải vấn đề quá lớn.
Hiện giờ ngươi bị bãi chức vậy ai sẽ đảm nhận làm Huyện lệnh Ngu Thành?”
Hạ Mục Lan quan tâm hỏi một câu.
Nghe nói Du Khả đã làm Huyện lệnh Ngu Thành được bốn, năm năm, ngay cả người nhà cũng dọn về đây.
Tuy hắn có xuất thân cao nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt, thăng chức rất chậm, thấy bảo là một vị quan thanh liêm sẽ không thu vào được bao nhiêu, nếu hắn không làm Huyện lệnh vậy lấy gì mà sống?
“Trước mắt thì trong triều vẫn chưa bổ nhiệm Huyện lệnh mới, tạm thời do Huyện thừa thay thế.”
“À, đó ngược lại là tin tốt, nói không chừng ngươi rửa sạch hiềm nghi rồi lại trở về làm quan phụ mẫu của ta.”
“Không dám không dám, một câu ‘quan phụ mẫu’ của Hoa Tướng quân đã nói quá rồi.” Vẻ mặt Du Khả ôn hoà, khoát tay áo một cái, “Lại nói, tại hạ mạo muội đến đây là vì có một yêu cầu quá đáng….”
Hạ Mục Lan hơi ngẩn ra, chuyển ánh nhìn qua thiếu niên đứng bên cạnh hắn.
Du Khả này dẫn theo một cậu bé đến đây rồi lại bảo có yêu cầu quá đáng….
Không phải là tới để gửi gắm chứ?
Thoạt nhìn, cậu bé này mới mười ba, mười bốn tuổi, chẳng lẽ là con trai riêng của Du Khả?
Cũng không đúng, làm gì có đàn ông nào mới hai sáu, hai bảy tuổi mà có con lớn thế này….
Nhưng cũng không nhất định, người cổ đại trưởng thành sớm, nói không chừng mười ba tuổi đã làm lớn bụng con gái nhà người ta, giờ hai sáu, hai bảy cũng vừa lúc có thể có con trai mười ba, mười bốn tuổi….
Du Huyện lệnh này thoạt nhìn không giống kiểu người có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn đâu.
Chỉ có điều tri nhân tri diện bất tri tâm….
Hạ Mục Lan vừa suy nghĩ lung tung rối loạn vừa dùng ánh mắt quái dị đánh giá Du Khả, cô nhìn chằm chằm tới nỗi lưng Du Khả nổi cả gai ốc nhưng hắn cố chịu đựng, không hỏi vì sao cô lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ như thế, cố gắng dùng giọng điệu hoà hoãn nói: “Là thế này, cách đây không lâu, biểu đệ của ta bực bội người nhà vì một vài chuyện nhỏ nhặt, thế mà lại chạy đến chỗ ta xin giúp đỡ.
Tuy ta đã gửi thư báo cho A mẫu đệ ấy biết nhưng gia đình đệ ấy ở tận Vũ Xuyên phía Bắc, người nhà tới đón đệ ấy phải một khoảng thời gian nữa mới tới nơi, mà hiện tại ta phải tiến Kinh báo cáo công việc….”
Hắn đứng lên, cúi người vái một cái thật sâu với Hạ Mục Lan.
“Mũi của Hoài Cẩn huynh đang bị thương, đã được người trong phủ đón về chữa trị.
Cha mẹ ta đều đã qua đời nên không thể tìm được thân bằng quyến thuộc nào khác có thể tin tưởng phó thác biểu đệ.
Hơn nữa, đệ ấy quen thói quần là áo lụa như khi còn ở nhà, ta định để đệ ấy theo bên cạnh ngươi mài dũa một chút, mài đi cái tính lỗ mãng tuỳ tiện, cho nên….”
Du Khả ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn Hạ Mục Lan.
“Hy vọng ngươi có thể thay ta chăm sóc đệ ấy một khoảng thời gian, đến khi người nhà đệ ấy đến đón về.”
Hạ Mục Lan nhìn thiếu niên có vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai rồi lại nhìn qua Du Khả, định tìm ra nét tương đồng giữa hai gương mặt nhưng ngoại trừ diện mạo anh tuấn, còn lại chẳng thấy giống nhau chút gì.
“Chăm sóc cậu ta một khoảng thời gian thì cũng không sao, chỉ có điều ngươi cũng biết ta không rành chuyện trong nhà, càng không biết cách chăm trẻ con….
Mà ta đã quen ăn uống đạm bạc, vị công tử này lại quen cơm ngon áo đẹp, ta sợ….”
“Hoa Tướng quân, ngài cũng đã nhận vị tiểu ca kia, giờ nhận thêm một người là ta nữa chẳng lẽ không được sao….” Cậu bé chớp chớp mắt, vô cùng ngây thơ mà nói, “Ta ăn không nhiều lắm đâu….”
“Sau này còn có thể ăn ít hơn nữa….”
HẾT CHƯƠNG 32
Vở kịch nhỏ:
A Đan Trác ôm bình gốm đi đến cạnh cửa.
“Ta ăn không nhiều lắm đâu, sau này còn có thể ăn ít hơn nữa….”
Lộp bộp, cái bình rơi luôn xuống đất..