Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Hạ Mục Lan tiễn đám người Cao Kim Long đi xong bèn bấm ngón tay tính tính, thấy trừ bỏ mấy “hoa đào nát” như đồ tể, đồng tính rồi Lưu gia lang ra, trước sau đã có tổng cộng mười lăm người đàn ông từng đến cầu hôn mình.
Mười lăm người.
Bất kể xưa hay nay, đây đúng là một “chiến tích” không hề xoàng chút nào.
Chỉ có điều nhìn kiểu gì đi nữa, Hạ Mục Lan vẫn cứ cảm thấy bọn họ đang “theo đuổi ngôi sao” chứ chẳng dính dáng gì tới hai chữ “yêu đương”.
Giống y như mấy cô gái hiện đại hay nói “Nam thần, xin anh hãy gả cho em” vậy đó.
Ấy da, hình như phải nói “Xin anh hãy cưới em” mới đúng?
Đám người Cao Kim Long vô cùng khách sáo rời đi, Viên thị mới căng thẳng bước ra từ phòng Hoa tiểu đệ, bà cứ liên tục dò hỏi con gái xem nhóm người đó tới đây làm gì.
Trong mắt những người phụ nữ trung niên như Viên thị, đám hiệp khách này cũng đồng nghĩa với kiểu người “du thủ du thực lưu manh vô lại chẳng cần mặt mũi”.
Bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu nói khi thấy con gái tới lui cùng dạng người như nhóm Vũ lâm quân thì trong lòng thoáng cảm thấy vui vẻ, mà gặp hiệp khách cũng tới tìm con mình lại lo lắng có thừa.
Cho dù bà đã đồng ý với chồng sẽ không bắt buộc con gái xem mắt nữa nhưng cũng chẳng có nghĩa là bà không quan tâm “tình hình kết bạn” của con.
Hạ Mục Lan biết mẹ Hoa nhát gan nên chỉ nói bâng quơ hời hợt mấy câu về mục đích đám người Cao Kim Long tới đây, đại loại là mấy tên hiệp khách trộm đồ của mình ra sao, Cao Kim Long dẫn theo mấy tên đó tới nhận lỗi thế nào, rồi hứa hẹn sau này hiệp khách toàn Lương Quận chẳng những sẽ không đụng tới đồ đạc của cô mà ngược lại còn để ý những người khác giúp cho, không để cô phải bận tâm về vấn đề này.
Thời này, lời hứa của hiệp khách rất nặng, nếu chúng đã hứa hẹn thì dù có bỏ mạng cũng sẽ giữ đúng lời hứa.
“Nói thế thì mấy hiệp khách kia cũng có nguyên tắc lắm chứ, không uổng công mấy ngày trước con đã ra ngoài mạo hiểm.” Viên thị nắm tay Hạ Mục Lan, nói liên miên lải nhải, “Mẹ thấy con đã hơn ba mươi rồi, dù là con trai ở độ tuổi này cũng nên chững chạc chút.
Làm gì có kiểu nghe người khác nhờ vả một câu là chạy ra ngoài đấu tay đôi ngay thế? Con không biết là vừa nghe nói con đánh nhau một trận cùng với Hồ gì….
người Hồ gì đó, mẹ đã thức trắng cả đêm không? Con nói xem, nếu thua thì phải làm sao đây? Vất vả lắm mẹ mới đợi được con về nhà….”
“A mẫu, Hoa Mộc Lan sẽ không thua.” Hạ Mục Lan trở tay nắm lấy tay Viên thị vỗ vỗ.
Cô chăm chú nhìn vào mắt Viên thị, nói một cách nghiêm túc:
“Con tự biết chừng mực.
Hoa Mộc Lan sẽ không thua.”
“Con” là Hạ Mục Lan.
“Con” sẽ không để “Hoa Mộc Lan” phải thua.
“Tỷ đệ tụi con đều lớn hết cả rồi, ta không quản được.”
Viên thị lại lần nữa dẹp trống thu cờ dưới ánh mắt nghiêm túc của Hạ Mục Lan, bà hơi xấu hổ rút tay về.
“Đúng rồi, Mộc Lan à, đệ muội của con lại có thai….”
“Gì ạ?” Hạ Mục Lan chỉ nghĩ sơ sơ đã lập tức hiểu ngay tại sao Phòng thị đỡ Hoa tiểu đệ thôi mà phải gọi người tới giúp, “Mang thai mấy tháng rồi? Có gọi đại phu tới kiểm tra chưa?”
Ở thời này, sinh con chính là chuyện vô cùng nguy hiểm đấy.
“Kinh nguyệt của con bé vẫn luôn đều đặn, giờ đã hai tháng không thấy đâu nên chắc là mang thai rồi.
Thân thể Phòng thị khỏe mạnh, thai đầu không bị nôn nghén mà thai lần này lại trái ngược, không ngoan chút nào, xem chừng là một bé trai mập mạp ấy chứ! Viên thị cười tít mắt, vui vẻ vô cùng, “Đệ đệ và đệ muội của con đã bàn bạc cùng nhau, nếu thai lần này là con trai sẽ đưa cho con làm con thừa tự….”
“Cái gì? A mẫu nói mò gì vậy!” Hạ Mục Lan giật mình kêu lên một tiếng, “Con đoạt đứa bé của tiểu đệ làm chi?”
Tại sao cô phải cướp con người khác chứ?
Thỉnh thoảng mới bế con bé Hoa Trường Nhạc mà cô giống như bị tra tấn sống dở chết dở rồi đấy!
“Chẳng phải con không muốn thành thân đó sao, A gia đã nói nếu con không thích lập gia đình thì tuỳ theo ý con vậy.” Viên thị thở dài lặng lẽ, “Không thành thân cũng được, nhưng tới khi lớn tuổi rồi cũng phải có con cái hầu hạ bên cạnh chứ? Mộc Thác và vợ nó đều còn trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh nên con cái sau này vẫn sẽ có tiếp.
Vả lại, con nhận đứa bé của đệ đệ làm con thừa tự thì nó cũng mang họ Hoa, không xem là người ngoài.”
“A mẫu đừng nhắc lại mấy lời này, con sẽ không nhận con cái của bất cứ ai làm thừa tự hết.” Hạ Mục Lan kiên quyết phản đối lời mẹ Hoa đề nghị.
Nghe thấy Hạ Mục Lan từ chối trực tiếp như vậy, Viên thị bưng kín mặt, nước mắt rơi lã chã.
Khác với cha Hoa, bà vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thật con gái mình sắp phải cô đơn lẻ bóng.
Thấy hành động đau lòng kia của Viên thị, Hạ Mục Lan cũng hơi xót xa, cô bắt đầu tự hỏi phải chăng mình đã hơi quá lời.
Bản thân cô không thích con nít, cô cũng không có ý định cướp đứa con mà người ta đã mang nặng đẻ đau, thế nhưng người nhà Hoa Mộc Lan chỉ vì muốn tốt cho nàng, Hoa tiểu đệ làm ra được hy sinh như vậy chắc cũng đã tự đấu tranh trong lòng hồi lâu.
Thảo nào mấy hôm nay đi uống “rượu tạ ơn” mà cậu cứ say bí tỉ mới về nhà.
Đoán chừng khi Phòng thị nói chuyện mình mang thai với cậu, cậu đã có dự định “đưa con đi làm con thừa tự” rồi.
Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, dẫu thế nào trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.
Vì tránh cho người nhà họ Hoa buồn lòng, cô đành phải lên tinh thần nói một cách qua loa:
“A mẫu, tiểu đệ vẫn muốn có con trai mà? Con không thể cướp đứa bé của đệ ấy được.
Dù sao vợ chồng đệ ấy vẫn còn trẻ, chờ sau này họ có thêm vài bé trai lại bàn tới chuyện này, được không?”
“Vậy là con….
đồng ý?”
“Chẳng phải con đã bảo đấy sao, con không gấp, chờ tiểu đệ và đệ muội có thêm em bé rồi tính, được không?”
“Ờ! Được! Được!”
Hạ Mục Lan thấy mẹ Hoa nín khóc mỉm cười, đáy lòng không kiềm được tiếng thở dài.
Trước đây, cô từng nảy sinh ý nghĩ chỉ cần nhà bên này không xảy ra chuyện gì lớn thì mình sẽ ra ra ngoài du lịch một chuyến, không uổng công xuyên tới thời cổ đại này.
Xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch mới được.
Đến lúc mẹ Hoa có thêm cháu nội, mỗi ngày bận rộn chăm cháu trai cháu gái, có lẽ bà sẽ không suốt ngày bận tâm chuyện hôn sự và con cái của cô.
Chờ Phòng thị sinh đứa trẻ xong, cô liền xuất phát thôi.
Chắc là vì mẹ Hoa thuật lại lời từ chối qua loa của Hạ Mục Lan cho Hoa tiểu đệ và Phòng thị nghe, mấy ngày tiếp theo đó, cảm xúc của Hoa tiểu đệ rõ ràng đã tốt hơn nhiều, thái độ của Phòng thị đối với cô cũng bắt đầu thay đổi rõ rệt, ngược lại khiến Hạ Mục Lan sợ muốn chết.
Người đệ muội vẫn luôn đối xử quái gở với mình bỗng nhiên bắt đầu nhẹ giọng nhờ mình khiêng bao gạo nhấc thùng nước gì đó, mặc dù nhìn qua như có ý sai khiến nhưng Hạ Mục Lan vẫn thường hay la hét nhờ anh trai làm việc, tất nhiên cô hiểu đây là hành động thân mật, đã xem cô như người một nhà rồi.
Rốt rốt rốt cuộc cô đã hứa điều gì vậy?
Cô không nhớ mình đã từng hứa sẽ cho con trai Hoa tiểu đệ tài sản đâu?!
Tại sao lại có sự khác biệt trước sau lớn đến thế?
Chẳng lẽ là sợ sau này mình sẽ ngược đãi con trai nhà họ nên mới triển khai “công tác ngoại giao” trước thời hạng ư?
Chẳng lẽ tâm thế của Phòng thị hiện giờ giống như gả con gái đi à?
Hiện tại, cha Hoa cũng cười ha hả suốt ngày, vì không quấy nhiễu Phòng thị nghỉ ngơi nên ông và Viên thị thậm chí còn bế cháu gái Hoa Trường Nhạc đến ngủ trong phòng mình.
Trước đây Phòng thị còn phụ trách nhóm lửa nấu cơm này nọ, giờ thì Hoa tiểu đệ thầu hết, cậu cần mẫn như một con la kéo cục đá mài vậy.
Trước đây Hạ Mục Lan còn tới chợ mua thức ăn mua lương thực nhưng vì trận chiến với Cái Ngô, “Hoa Mộc Lan” bỗng nổi tiếng hẳn lên, sau khi bị vây xem quá nhiều lần, phải bỏ chạy đầy chật vật, cô cũng không dám tha hồ dạo chợ nữa.
Rất nhiều người đã biết thân phận đường huynh “Hoa Khắc Hổ” của Hoa Mộc Lan là mượn xài tạm nên ngay cả Hoa Khắc Hổ hàng thật giá thật trong quân doanh cũng gửi thư tới, phàn nàn chẳng hiểu sao nhà hắn lại có rất nhiều bà mối tới cửa, đều là con gái nhà người khách hỏi hắn có muốn nạp thiếp hay không, khiến vợ cả của hắn nổi máu sư tử Hà Đông, đánh hắn một trận tơi tả.
Sau khi hỏi kỹ lại mới biết thì ra đều là con gái của những gia đình đã từng nhìn thấy “Hoa Khắc Hổ” ở Lương Quận nhờ người tới mai mối.
Hoa Khắc Hổ biết đường muội ở quê nhà hay lấy tên hắn tung hoành khắp nơi, gặp phải chuyện này chắc chắn không thiếu phần Hoa Mộc Lan gây nên.
Trong thư, một bên hắn vừa nhắc nhở đường muội Hoa Mộc Lan rằng bản thân hắn là người đã thành gia lập thất, đừng cứ mãi lấy tên tuổi đó đi hái hoa ngắt cỏ, một bên dùng lời lẽ chính đáng thể hiện rằng Hoa Khắc Hổ hắn hoàn toàn là hoa đã có chủ, người rảnh rỗi chớ tới gần.
Vừa nhìn là biết ngay hắn bị vợ đứng sát bên dán mắt xem hắn viết thư, Hạ Mục Lan dở khóc dở cười viết thư hồi đáp, buông lời thề son sắt chẳng những cô không hái hoa ngắt cỏ mà ngay cả phụ nữ cũng chẳng tiếp xúc được mấy người.
Trước đây, khi cô mặc nam trang tung tẩy khắp nơi, rất nhiều thiếu nữ trong thôn vừa thấy cô đã đỏ mặt bỏ chạy thì tiếp xúc kiểu gì được?!
Vả lại ngay cả một câu cũng chưa từng nói mà đã dám theo đuổi ngược, đàn bà con gái ở Bắc Ngụy này đúng là rất cởi mở mà!
*
Qua thêm mấy ngày sau.
Lúc Hạ Mục Lan rảnh tới nỗi sắp lấy vàng ra đếm thì bỗng có một thiếu niên tìm tới huyện nha Ngu Thành tuyên bố muốn tìm “Hoa Mộc Lan”, cậu ta được một nha sai đưa tới nhà họ Hoa.
Nha sai đưa thiếu niên này tới Hoa gia xong là đi ngay, Hạ Mục Lan bèn mời cậu vào nhà.
Hạ Mục Lan ngồi quỳ phía sau bàn trà, nheo mắt đánh giá cậu thiếu niên có dáng người vừa đen vừa cao to ngay trước mặt.
Vẻ ngoài thiếu niên này chỉ cỡ mười bảy, mười tám tuổi, bả vai và cánh tay đều vô cùng cơ bắp, rõ ràng rất thường hay làm công việc phải vung vẫy cánh tay hoặc thường xuyên múa may bằng vật nặng.
Cậu nhóc rất giống một người.
Nhưng rốt cuộc là giống ai đây?
Cô cố gắng lục tìm trong ký ức, cứ cảm thấy có thứ gì đó muốn bật ra nhưng cả nửa ngày cũng chẳng nhớ nổi.
Cậu thiếu niên này giống như lần đầu tiên trông thấy “con người” là bộ dạng gì, vô cùng cẩn thận quan sát dung mạo “Hoa Mộc Lan”.
Hạ Mục Lan phát hiện dường như cậu ta đang chìm đắm trong một loại suy nghĩ nào đó nên cô khẽ cúi đầu, lên tiếng trước:
“Nghe nói cháu muốn tìm ta? Ta chính là Hoa Mộc Lan.”
Có lẽ thiếu niên kia đang suy nghĩ gì đó, vừa nghe Hạ Mục Lan nói xong lập tức hấp tấp cả lên.
“Cháu là A Đan Trác, con trai của A Đan Chí Kỳ.”
A Đan Trác.
A Đan Chí Kỳ.
Nhắc tới hai cái tên này cũng giống như đánh thức vùng ký ức xa xôi nào đó, trong đầu Hạ Mục Lan bất ngờ “Ầm” một tiếng, đau nhức dữ dội.
Cô nhắm thật chặt hai mắt, cố gắng chịu đựng rất nhiều ký ức và cảm xúc như thủy triều đang ùa về trong đầu, thế nhưng vẫn bị thứ cảm xúc nặng nề đáng sợ này quật ngã, chỉ có thể gục mặt lên bàn trà.
Cô đã tìm được rồi.
A Đan Chí Kỳ.
Là người chiến hữu hy sinh đầu tiên của Hoa Mộc Lan.
HẾT CHƯƠNG 25
Vở kịch nhỏ:
Đã có mười lăm người đàn ông từng đến cầu hôn cô.
Cái Ngô: ….
Mười sáu người..