An Kinh Giới đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã mang theo người này đến.
Trang phục khiến cậu đẹp trai lại mê người như thế, y chỉ muốn một mình mình hưởng thôi! Cực kì không muốn bị Ngôn Trừng Hoằng thấy, anh ta có tâm tư gì với Kỳ Diệp y còn không biết sao?
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Sau khi được sửa soạn đẹp đẽ, Kỳ Diệp trông như một công tử quý tộc của nhà nào đó, không mất hồn nhiên lại khéo léo hào phóng, câu mất hồn An Kinh Giới.
"Tiểu Kinh, cảm ơn em dẫn anh tới, không có em, anh có thể sẽ bị ném ra ngoài mất thôi..." Kỳ Diệp chỉ tưởng tượng thôi mà cảm thấy uất ức.
"Cảm ơn cái gì, những việc em làm còn chưa đủ như bình thường anh đối tốt với em đấy!" Ánh mắt lần thứ hai hướng tới, "Ừm, tiểu Diệp thật sự rất đáng yêu." An Kinh Giới lại than thở lần nữa.
"Đừng nói anh đáng yêu! Anh là con trai đấy!" Kỳ Diệp chu mỏ kháng nghị.
"Được được được, bây giờ trông anh đẹp trai thật sự! Chưa thấy người nào đẹp trai như thế nha!" An Kinh Giới huýt sáo.
"Hừ hừ! Không thua em tí nào đâu!" Kỳ Diệp miệng nói thế, nhưng thật ra lại thỏa mãn với trang phục của mình đến nỗi không giấu được nụ cười, vừa đi vừa ngâm nga cười nhỏ.
Ngôn Trừng Hoằng qua lại trong đám người, thân là ông chủ, không thể bỏ các loại chào hỏi xã giao được, nhưng tâm tư thì không ở nơi này.
"Giám đốc Ngôn, có cần tôi gọi điện thoại hỏi một chút không?" Thư ký Giang cứ cảm thấy hôm nay ông chủ cả người không yên, ngoại trừ do "Hàng xóm" trong truyền thuyết thì anh không nghĩ đến nguyên nhân nào khác.
"Tự tôi gọi." Ngôn Trừng Hoằng ngược lại lấy điện thoại ra rồi đi tới bên cửa sổ.
"Alo? Ngôn tiên sinh?" Âm thanh quen thuộc khiến Ngôn Trừng Hoằng an tâm.
"Kỳ Diệp, sao còn chưa tới?"
"Đến rồi, đang dưới lầu. Lên ngay đây!" Bên trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy đã mở.
Kỳ Diệp không để ý bước nhanh hơn, ngay cả An Kinh Giới phía sau cũng không ngờ cậu có thể chạy nhanh đến vậy.
"Đợi cậu tới."
Giọng Ngôn Trừng Hoằng trầm thấp khiến lòng Kỳ Diệp chấn động một hồi.
"...Ừm." Tai Kỳ Diệp đỏ hơn một nửa.
"Anh, em đến rồi." Thư ký Giang đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai anh, nghiêng đầu qua thì phát hiện là em gái mình.
"Vũ Ninh, cuối cùng em cũng đến, không phải nói tám giờ sao? Sao không chịu điện thoại." Thư ký Giang trách cứ một chút nhìn Giang Vũ Ninh.
Giang Vũ Ninh mặc một bộ âu phục lộ vai màu hồng nhạt, trên ngực có may những hoa văn rực rỡ, phối với làn da trắng nõn làm tỏa ra sự thanh xuân tràn đầy rất hiếm thấy. Thắt lưng có hình con bướm to càng làm nổi bật phần eo nhỏ nhắn và cặp đùi thon dài đẹp đẽ. Gợn tóc dài ngang vai, giơ tay nhấc chân trông như một cô công chúa, khiến người ta để ý không ít.
"Em xin lỗi mà, tại trên đường có hơi kẹt xe. Ồ, Ngôn tiên sinh." Ánh mắt Giang Vũ Ninh nhìn tới người đàn ông đứng bên cửa sổ, đột nhiên kêu một tiếng.
"Sao em lại biết giám đốc Ngôn?" Thư ký Giang kinh ngạc nhìn cô.
"Biết ở chỗ đi làm. Thì ra ảnh là ông chủ của anh à?!" Lần này đổi thành Giang Vũ Ninh kinh ngạc.
"Giám đốc Ngôn, có cần tôi giúp không ạ?" Thư ký Giang hỏi.
"Không cần, cậu ấy đến rồi. Vị này là...?" Ngôn Trừng Hoằng lúc này mới nhận ra có thêm một cô gái.
"Ngôn tiên sinh, anh không nhớ em sao? I'luv Coffee?" Giang Vũ Ninh mở to mắt, nháy nháy nhìn chằm chằm Ngôn Trừng Hoằng.
"Là... đồng nghiệp của Kỳ Diệp à? Người giúp tôi kiếm chỗ ngồi?" Ngôn Trừng Hoằng đột nhiên nghĩ ra.
"Đúng rồi, quả nhiên anh còn nhớ! Em là em gái của Giang Vũ Văn, anh trai đã được ngài chăm sóc rồi ạ." Giang Vũ Ninh lễ phép khẽ gật đầu.
"Đừng nói vậy, Vũ Văn, chiêu đãi em gái cho tốt." Ngôn Trừng Hoằng quay lại Giang Vũ Văn căn dặn.
"A! Ngôn tiên sinh!" Một âm thanh nhớ nhung từ lâu truyền vào tai Ngôn Trừng Hoằng.
Ngôn Trừng Hoằng nhìn về phía giọng nói phát ra liền ngẩn người, trong nháy mắt còn tưởng mình nhận lầm người.
"Kỳ Diệp!" Ngôn Trừng Hoằng nói tiếng xin lỗi với Giang Vũ Ninh rồi tăng nhanh bước chân, lập tức nở một nụ cười nhã nhặn, trong ánh mắt là thâm ý không nói rõ.
"Có hơi kẹt xe! Xin lỗi nha, đến muộn tí." Kỳ Diệp gãi gãi đầu xin lỗi.
"Không sao! Cũng chỉ lo lắng thôi." Ngôn Trừng Hoằng an ủi Kỳ Diệp, cũng lần thứ hai nghiêm túc nhìn người trước mắt một chút.
"Hôm nay cậu... rất khác." Ngôn Trừng Hoằng ánh mắt thâm thúy, nhìn thấy Kỳ Diệp có chút không chịu nổi. "Đẹp lắm, rất hợp với cậu."
"Đương nhiên là hợp rồi, đây là tiểu Diệp nhà tôi!" Ngay trước khi Kỳ Diệp còn chưa kịp phản ứng, An Kinh Giới đột nhiên chen vào một câu.
"Tiểu Kinh!" Kỳ Diệp trừng An Kinh Giới một chút.
"Tôi cũng thấy vậy." Ngôn Trừng Hoằng thuận lợi được xoa má phải của Kỳ Diệp, thay cậu lau mồ hôi.
Kỳ Diệp cảm thấy Ngôn tiên sinh thật tốt vì đã mời bọn họ đến. Không chỉ có cơ hội được mặc trang phục tiệc tối vô cùng đẹp trai, đợi lát nữa còn có thể ăn được điểm tâm ngọt của nhà hàng năm sao, ngẫm lại mà cảm thấy hạnh phúc.
Mà Giang Vũ Ninh ở một bên nhìn hành động liên tiếp của Ngôn Trừng Hoằng, sắc mặt khẽ trầm xuống như đang tính toán điều gì đó, trong ánh mắt lưu chuyển đầy phức tạp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT