Sau khi Ba Lan tỉnh lại thì phát hiện không thấy Kỳ Diệp đâu, hỏi thăm bên dưới mới biết được hình như con trai mình ra ngoài theo Kỳ Diệp. Đi theo hướng được chỉ thì lại trông thấy con trai vô cùng thân mật ôm một người đàn ông.
"Dì!" Kỳ Diệp thừa cơ chạy khỏi lòng ngực An Kinh Giới về phía Ba Lan. "Không có gì ạ, tụi con... Đang giỡn, đúng vậy, đang giỡn." Kỳ Diệp liếc mắt ra hiệu cho An Kinh Giới.
"Vâng, đúng rồi, tụi con đang giỡn." An Kinh Giới nghe lời gật đầu nhẹ, trong mắt không giấu được vẻ suy sụp.
"Thế... Về thôi! Bữa tối nay cứ để dì chuẩn bị đi!" Ba Lan hiện lên chút do dự, lập tức khôi phục giọng điệu thoải mái.
"Dì với tiểu Kinh cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, con còn phải về quán cà phê nữa!" Kỳ Diệp đột nhiên nghĩ đến việc mình chưa bàn giao gì đã vọt ra ngoài.
"Chìa khóa nè mẹ." An Kinh Giới nhanh chóng nhét chìa khóa vào tay Ba Lan, dùng đến vẻ mặt kiên quyết với Kỳ Diệp, "Em chờ đi với anh."
"Anh..."
"Tiểu Kinh à, về với mẹ trước đi, con để một mình mẹ cầm nhiều hành lý thế à?" Ba Lan nắm lấy cổ áo An Kinh Giới.
"Đúng vậy, tiểu Kinh, dì Ba Lan đi đường mệt mỏi, rất mệt mỏi đó. Anh tự đi về được rồi." Kỳ Diệp phất phất tay với hai người họ, xoay người chạy về quán cà phê phía trước.
"Tiểu, Diệp..." Giọng An Kinh Giới từ cao dần dần trở nên thấp xuống.
"Không muốn mẹ về à?" Ba Lan khoác sau vai An Kinh Giới.
"Không phải, không có ghét, vui lắm." An Kinh Giới ỉu xìu.
"Thế này mà vui đó hả?" Ba Lan thở dài, "Đừng dỗi, xách hành lý cho mẹ, về rồi nấu món con thích ăn, mẹ sẽ dạy con hai chiêu."
An Kinh Giới dừng một chút, "Hai chiêu gì ạ?"
"Con về đi rồi biết." Ba Lan vò nhẹ đầu An Kinh Giới.
Giang Vũ Ninh đỡ lấy Ngôn Trừng Hoằng đã uống say, bước từng bước một tiến về phía cửa nhà.
"Trừng Hoằng, đã nói đừng uống nhiều như vậy, anh mới vừa khỏi hẳn."
"..."
Giang Vũ Ninh lo lắng nhìn Ngôn Trừng Hoằng, sao không nói gì hết vậy? Từ sau khi mình lên xe đã không còn nghe thấy Ngôn Trừng Hoằng nói chuyện, Giang Vũ Ninh trực giác cảm thấy đây không phải là lúc phát ra oán khí sao?* Cứ chịu đựng như thế sợ sẽ sinh bệnh.
(*): Ý nhỏ nói là sau khi xỉn hay có trò thổ lộ tâm tình, có gì bực bội xả hết ra á.
Giang Vũ Ninh thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, vốn muốn gọi cho anh trai mình nhưng nếu bị Giang Vũ Văn biết thì chỉ lại tăng thêm một người lo lắng.
"Em sẽ tự lấy chìa khóa." Giang Vũ Ninh thò tay vào túi Ngôn Trừng Hoằng lấy ra một chuỗi chìa khóa, cắm vào trong lỗ.
"Hửm? Đây là cái gì?"
Giang Vũ Ninh phát hiện mình đá phải một vật bên chân, sau khi nhẹ nhàng buông Ngôn Trừng Hoằng xuống trước cửa, cô cúi người nhặt một cái hộp màu đỏ dưới đất lên.
"Hộp cơm? Bên trong có cơm? Vẫn còn ấm." Giang Vũ Ninh cảm thấy nghi hoặc không thôi, nhưng cũng không thể tự quyết định phải làm sao với cái hộp cơm này, thế là do dự hỏi Ngôn Trừng Hoằng đang ý thức không rõ ràng lắm.
"Trừng Hoằng, đây là...?"
Giang Vũ Ninh vừa cầm hộp cơm lên hỏi, Ngôn Trừng Hoằng liền như một cái radar quét được mục tiêu, khẽ vươn tay cầm lấy.
"Đây là... Ọe..." Ngôn Trừng Hoằng không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác nôn một đống.
"Trời ạ! Chậm một chút, từ từ thôi." Giang Vũ Ninh lập tức vỗ nhẹ vài lần trên lưng Ngôn Trừng Hoằng.
"Xin lỗi... Khụ khụ..." Ngôn Trừng Hoằng cuối cùng cũng dừng nôn lại, tùy ý dùng mu bàn tay lau khóe miệng, xin lỗi với Giang Vũ Ninh.
"Không có gì đâu, tóm lại thay đồ trước đã." Giang Vũ Ninh nói, lần nữa đỡ Ngôn Trừng Hoằng lên.
"Ngôn Trừng Hoằng?! Với cả... Bạn học của tiểu Diệp?" An Kinh Giới đột nhiên xuất hiện trước cửa ra vào, kinh ngạc nhìn vào bên trong nhà đang mở cửa.
"Cậu..." Đột nhiên bị quấy rầy, Giang Vũ Ninh cũng giật nảy mình.
"Ôi trời ơi! Sao lại thế này?! Bộ đang muốn nôn hả?" An Kinh Giới nhíu mày, sau đó đi vào cửa nhà Ngôn Trừng Hoằng.
"Cậu muốn làm gì?!" Nhìn những cử động liên tiếp của An Kinh Giới, Giang Vũ Ninh phòng bị đứng trước mặt Ngôn Trừng Hoằng, ngăn cách An Kinh Giới lại.
"Hỗ trợ." An Kinh Giới liếc mắt nhìn Giang Vũ Ninh, thuận tay gạt trở ngại ra, Giang Vũ Ninh bị đẩy sang một bên lộ ra vẻ mặt lúng túng.
"Chuyện của tiểu Diệp chờ chút lại tìm cô tính sổ." An Kinh Giới một bên đỡ Ngôn Trừng Hoằng cả người toàn mùi rượu dậy, một bên thấp giọng cảnh cáo.
Giang Vũ Ninh một mực theo đến cửa phòng thì bị trực tiếp đẩy ra.
"Mắc gì? Tôi có thể giúp một tay." Giang Vũ Ninh một mặt oan ức.
"Không gì cả, cô cho rằng tất cả mọi người không nhìn ra trò xiếc của cô à?" An Kinh Giới không thèm nhìn Giang Vũ Ninh.
"Đối với cậu mà nói, không phải tôi mới là đồng đội đáng tin nhất sao?" Cảm thấy tình thế có biến, Giang Vũ Ninh lập tức lấy ra đòn sát thủ.
"Nếu như tôi còn phải dựa vào cô, dùng thứ suy nghĩ dơ bẩn của cô về Kỳ Diệp, bản thân tôi sẽ không nhìn nổi mình nữa." An Kinh Giới nói xong, "Cạch" Một tiếng đóng cửa lại.
- --
Thật ra thì dạo này tui ưu tiên up trên WordPress hơn một xíu, nếu có ng đang đọc trên đây thì có thể nghía bên kia thử, có khi được up trước vài chương rùi í =)))) cơ mà sớm muộn cũng update bên đây tkui, yên tâm nhe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT