"Là Kỳ Diệp sao?" Cô gái như đoán được tâm tư của y, lộ ra nụ cười bí ẩn.
"Cô là ai?" An Kinh Giới đột nhiên quay đầu lại. Vừa nghe tên Kỳ Diệp, An Kinh Giới tăng cao cảnh giác.
"Đừng sốt sắng như vậy, chẳng qua tôi đến chào hỏi thôi. Tôi là bạn học kiêm đồng nghiệp của Kỳ Diệp."
"Bạn học trường đại học D à?" Ánh mắt An Kinh Giới tràn ngập sự nghi ngờ. Y nhìn kĩ cô gái, nhìn qua trước mắt thì cô gái này không giống người hiền lành.
"Tôi là bạn cùng phòng của tiểu Diệp."
"Tôi đã nghe qua. Hiện tại cậu ấy chuyển tới thành phố A ở chung với một học sinh trung học, thì ra là cậu."
"Vậy thì sao? Cô có chuyện gì không?" An Kinh Giới chỉ muốn biết rõ ý đồ của cô gái này.
"Đã nói rồi," Giang Vũ Ninh phất phất tay trước mắt, "Tôi đến để chào hỏi thôi, có duyên gặp ở đây thì kiểu gì cũng phải trò chuyện một phen!" Giang Vũ Ninh lộ ra nụ cười vô hại.
"..."
"Đối xử với một cô gái như vậy, cô ấy sẽ tổn thương đó!" Giang Vũ Ninh nghiêm mặt đau khổ, "Cậu yên tâm, chúng ta còn gặp lại." Nói xong, vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.
An Kinh Giới nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Vũ Ninh, sự đề phòng trong ánh mắt chưa từng buông lỏng.
Kỳ Diệp bước nhanh chạy đến chỗ Ngôn Trừng Hoằng, "Ngôn tiên sinh! Ngôn... Úi!!"
Kỳ Diệp không chú ý vấp vào cạnh bàn để nước sôi, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
"Ui da... Đau quá..."
Kỳ Diệp đỡ chân ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy vài tiếng kinh ngạc thốt lên, còn có người như đang hô to "Cẩn thận!".
Theo tầm mắt của mọi người, Kỳ Diệp chậm rãi nhìn về phía bàn ăn bị mình va lệch, thấy cái chảo nóng đã nghiêng qua, mắt thấy một giây sau nước sôi sẽ đổ xuống chỗ mình.
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Diệp là chạy trốn! Nhưng khi cậu thử di chuyển chân phải của mình thì phát hiện nó hoàn toàn không nhúc nhích, mới nhớ khi nãy ngã xuống có khả năng bị trẹo chân. Giờ phút này Kỳ Diệp nghĩ thầm: Trời ạ!! Ăn mười cái macaroon cộng thêm năm cái bánh gato năm sao là tội lỗi sao?! Trời muốn ta chết, không phải vì ta có tội*.
(*):"Thử thiên chi vong ngã, phi chiến chi tội dã" 此天之亡我, 非戰之罪也 (Hạng Vũ bổn kỉ 項羽本紀) Đây là trời bỏ ta, chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi. – Từ điển Hán Nôm.
Giữa lúc Kỳ Diệp đang ôm đầu, từ bỏ tất cả sự giúp đỡ thì một bóng đen đột nhiên "vèo" xuất hiện, bao phủ thế giới* của cậu.
(*): ý là che người thôi mà nói nghe tình phết.
"?" Trong nháy mắt Kỳ Diệp sửng sốt ngẩn người, tiếp theo chỉ nghe đối phương lại kinh ngạc thốt lên cùng vô số tiếng bước chân đi nhanh.
"Giám đốc Ngôn!! Ngài không sao chứ?! Nhanh! Mau gọi người mang giám đốc Ngôn tới phòng cứu thương!!" Một âm thanh điếc tai nhức óc và lời nói khiến Kỳ Diệp sợ đến nổi lập tức đẩy bóng đen trên người ra.
"Ngôn tiên sinh!!" Kỳ Diệp kinh hoảng ngẩng đầu thấy rõ người trước mắt.
"Kỳ Diệp, cậu ổn chứ? Không bị thương gì chứ?" Giọng điệu dịu dàng pha vài tiếng ẩn nhẫn.
"Tôi... Tôi... Không sao... Ngôn tiên sinh... Anh..." Kỳ Diệp nhìn trán Ngôn Trừng Hoằng chảy mồ hôi lạnh, nước mắt đổ ào xuống, lời nói cũng không rõ ràng.
"Cậu không sao là tốt rồi, bị dọa sợ?" Ngôn Trừng Hoằng sờ đầu Kỳ Diệp động viên.
Kỳ Diệp không có dũng khí nhìn chỗ Ngôn Trừng Hoằng bị nước sôi hất tới, chỉ nhắm mắt khụt khịt mũi liên tục.
"Giám đốc! Phiền ngài nhanh theo chúng tôi tới phòng cứu thương! Giảm bớt vết thương nghiêm trọng!" Giang Vũ Văn mang theo nhân viên y tế của khách sạn*, từ hai bên nâng Ngôn Trừng Hoằng cao to lên.
(*): Chắc tiệc tối tổ chức ở khánh sạn.
"Nhanh mang theo cậu ấy đến phòng cứu thương! Cậu ấy bị trẹo chân." Ngôn Trừng Hoằng chỉ người còn lại, quay đầu xoa xoa nước mắt trên mặt Kỳ Diệp, "Ngoan, không sao rồi."
Người xung quanh dồn dập tránh ra, mỗi người một ánh mắt lo lắng.
"Tiểu Diệp!!" Một bóng người từ bên trong chạy ra.
"Tiểu Diệp! Có chuyện gì vậy?! Anh không sao chứ? Hả?" An Kinh Giới đứng trước mặt Kỳ Diệp, đưa hai tay kiểm tra từ trên xuống dưới một lần.
"Anh không sao..." Kỳ Diệp cúi đầu không nói nữa.
"Thật không tiện, trước hết để chúng ta tới phòng cứu thương đi." Nhân viên y tế khuyên bảo.
"Được... Tốt. Đi, đi nhanh." An Kinh Giới lúc này mới phản ứng được nhưng vẫn bị nhân viên y tế ngăn cản.
"Ây... Tiên sinh, chân người bệnh bị trẹo nhẹ, phiền ngài đứng một bên được không?" Nhân viên y tế kiên trì khuyên bảo lần hai.
"Được... Tốt. Tôi không tới gần, mấy người mau cứu anh ấy." An Kinh Giới vẻ mặt thành khẩn.
Nhân viên y tế chỉ cảm thấy ba cái hắc tuyến.
Sau khi khẩn cấp xử lý trong phòng cứu thương, Ngôn Trừng Hoằng trực tiếp chuyển về bệnh viện thành phố.
"Ngôn tiên sinh... Ở phòng bệnh nào vậy? Tôi muốn đến thăm anh ấy." Sau khi Kỳ Diệp được băng bó cẩn thận trong phòng cứu thương, hỏi Giang Vũ Văn đi qua.
Giang Vũ Văn thở dài một hơi, "Hiện nay giám đốc Ngôn không có gì đáng ngại, nước sôi vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp với da thịt, ở viện quan sát mấy ngày, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
- --
Bạn thụ trong đây hay khóc nhè quá à, y bộ Cừu và Lang =)))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT