Hạng mười thi viện đối với Dư Chu mà nói đúng là một thành tích không tệ, trong ba kì thi lấy thân phận đồng sinh thì thứ hạng của Dư Chu từ kì thi huyện cho tới thi viện đều không cách nhau quá xa, có thể nói là khá ổn định.
Nhưng đối với người nhà họ Chương mà nói, đến tuổi này Dư Chu mới thi lấy được công danh tú tài mặc dù cũng không đến nỗi bị coi là quá tầm thường, nhưng cũng không tiến được vào đội ngũ xuất sắc gì cho cam.
Lão gia tử có thể dùng vẻ mặt tươi cười vui vẻ như thế này khen ngợi Dư Chu cũng đã chứng minh được chuyện ông khá là thích thằng cháu rể này.
Dư Chu bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng lúng túng. Bởi vì hắn cứ cảm thấy ánh mắt lão gia tử và lão thái thái nhìn mình thực giống với ánh mắt vui mừng thỏa mãn sau mỗi lần Thần Thần ngoan ngoãn ăn hết nguyên một bát bột dặm lớn vậy.
Cẩm Xuyên vui mừng phấn khởi kéo lấy ống tay áo của Dư Chu nhỏ giọng nói: "Phu quân à!" trưởng bối trong nhà đều có mặt ở đây nên dù cậu có rất muốn cũng không dám làm ra hành động quá mức thân mật.
Các vị trưởng bối đã truyền đạt tin tức tới tận nhà rồi nên Dư Chu và Cẩm Xuyên đều cảm thấy không cần thiết phải đi xem lại thêm một lần nữa làm gì.
Dư Chu xoay người qua làm động tác mời với mấy người lão gia tử, "Mời ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu vào bên trong ngồi đã ạ."
Cẩm Xuyên đưa Thần Thần qua cho Dư Chu bế, còn cậu thì nhanh chóng xoay người đi xuống nhà bếp, "Ta đi pha trà cho mọi người."
"Không cần phải gấp, cho Thần Thần ăn bột trước đi đã." Lão thái thái bất đắc dĩ nói.
Dư Chu và Cẩm Xuyên mờ mịt nhìn nhau một cái, sau đó lại đồng thời nhìn về phía nhóc Thần Thần, lúc này hai người mới phát hiện ra trên cổ nhi tử nhà mình vẫn còn đang đeo chiếc yếm ăn dặm, thế nhưng còn có vệt bột dính lại bên trên hai khóe miệng, bộ dáng vừa nhìn đã biết là mới được cho ăn một nửa thì bị bắt dừng lại ngang chừng.
Sau một hồi tất bật giằng co, cuối cùng Thần Thần cũng được thưởng thức tiếp bữa cơm sáng ngon lành của mình, nước nóng dùng để pha trà cũng đã được rót đầy trong ấm nước.
Lão gia tử cười nói: "Bắt đầu từ lúc trúng cử trong kì thi viện thì Tiểu Chu đã có được công danh tú tài trên người rồi, căn nhà này hai đứa chọn mua rất không tồi, sau này tới thư viện phủ thành học tập cũng khá thuận tiện."
"Lúc mua thì đã cân nhắc vân đề này vào trong đó luôn rồi ạ." Hôm nay Dư Chu đã chắc chắn bản thân lấy được công danh tú tài rồi nên khi nói những lời này cũng tự tin hơn không ít.
"Ban đầu ta cùng với ngoại tổ mẫu của các ngươi đều cảm thấy nơi này có hơi nhỏ một chút," lão gia tử nói tiếp, "Sau khoảng thời gian quan sát gần đây lại phát hiện phu phu các ngươi sắp xếp thực ổn thỏa, huống hồ trong giai đoạn này nhân khẩu nhà các ngươi cũng ít ỏi, kể cả một năm tiếp theo mà người bạn nhỏ đồng tộc của ngươi có muốn ở nhờ tại đây thì cũng đủ không gian sinh hoạt cho tất cả mọi người rồi."
Dư Chu gật đầu đồng ý với cách nói của ông, ban đầu lão gia tử và lão thái thái không quá vừa ý với căn nhà mà họ đang ở này, mặc dù hai người đều không nói ra miệng nhưng chỉ cần không phải dạng người cẩu thả quá mức thì đều có thể nhìn ra được, nếu không ngay ngày tiếp theo đã chẳng đưa một đống đồ qua cho nhà họ như vậy rồi.
Có điều hắn vẫn thực không quá hiểu, tự dưng lão gia tử nhắc tới chuyện này làm gì nhỉ. Sau khi âm thầm trao đổi ánh mắt khó hiểu với Cẩm Xuyên xong hắn lại ngồi im nghe ông cụ nói tiếp.
Có điều những lời tiếp theo lại đổi thành lão thái thái tới nói: "Mấy ngày trước mặc dù mục đích chính là cố ý làm cho đám Cẩm Lương vênh váo đắc ý nên ta cùng với ngoại tổ phụ và di mẫu của các ngươi đã đi xem qua không ít trạch viện với cửa hàng quanh phủ thành, chỉ là tìm kiếm thật lâu cũng chỉ mua được vài gian cửa tiệm khá tốt mà thôi, trạch viện lại không có căn nào vừa ý cả. Cho nên ta thương lượng cùng với ngoại tổ phụ nhà các ngươi một hồi liền quyết định chuyển mấy gian cử hàng này qua cho các ngươi trước."
Động tác đút thức ăn cho Thần Thần của Dư Chu hơi dừng lại một chút, "Ý tốt của ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu chúng ta xin ghi nhớ tại trong lòng, có điều chúng ta thân là vãn bối đã không hiếu kính được hai vị lão nhân ngài cái gì, sao có mặt mũi đi nhận nhiều đồ như vậy từ hai người cơ chứ, còn là cửa hàng trong phủ thành nữa."
Cẩm Xuyên suy ngẫm nhiều hơn một chút, huống hồ cậu chính là cháu ngoại của hai lão nhân, có nhiều lời tiện nói ra hơn so với Dư Chu một chút,
"Thưa ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, hai vị không cần lo lắng cho con đâu ạ, dù có là sinh sống tại phủ thành thì với thu nhập của phu quân cùng với con hàng tháng cũng đã đủ chi tiêu, thậm chí là có dư rồi ạ."
Lão gia tử; lão thái thái bao gồm cả Chương Uyển Như đều là người tinh tế tỉ mỉ, đối với đứa cháu ngoại Cẩm Xuyên vừa mới nhận lại của nhà mình lại càng thêm để ý chăm lo. Tất nhiên mọi người đều có thể nhìn ra được người phu quân này của cậu mặc dù sinh ra tại vùng thôn quê hương dã, nhưng tuyệt đối không phải loại người dựa vào cày cuốc làm ruộng để nuôi sống gia đình.
Chỉ là con người đứng ở vị trí khác nhau thì cách nghĩ cũng có sự khác biệt.
Dư Chu cảm thấy ngại khi nhận quá nhiều đồ từ hai vị lão nhân gia. Nhưng điều mà lão gia tử cùng với lão thái thái suy nghĩ lại chính là muốn cho cháu ngoại nhà mình thêm càng nhiều đồ càng tốt.
Dù cho hiểu rõ tình cảm phu phu hai người chính là nghĩa trọng tình thâm, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy chỉ khi cháu ngoại nhà mình có được càng nhiều đồ tốt trong tay thì ngày tháng sau này mới có thể tự tin thoải mái hơn nhiều.
Vậy nên lão thái thái lại cười nói ra kết luận cuối cùng: "Lễ vật trưởng bối trong nhà đã cho thì không được phép khước từ, mấy gian cửa hàng này cứ coi như phần đồ cưới ta chuẩn bị cho Cẩm Xuyên đi."
Bà dùng tới lý do này rồi thì Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không cách nào từ chối được nữa. Đặc biệt là Dư Chu, dựa theo quy định của Đại Viêm thì đồ cưới bên nhà mẹ đẻ đưa cho từ đầu tới cuối đều được tính vào phần tài sản riêng của nữ tử hoặc ca nhi đã gả đi, dù cho họ không muốn lấy ra cho gia đình sử dụng thì cũng là điều đúng lý hợp tình cả. Đồ của Cẩm Xuyên, dù hắn có là phu quân cũng không có quyền nói ra lời cự tuyệt.
Mũi Cẩm Xuyên có chút chua xót, cậu nhìn lão gia tử cùng lão thái thái nửa ngày chỉ kêu lên được tiếng: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu..."
"Đứa nhỏ ngốc này." Lão thái thái nở nụ cười hiền từ nói, sau đó bà mới ra hiệu bằng ánh mắt cho Chương Uyển Như.
Chương Uyển Như mở túi vải bên cạnh mình ra, đem khế nhà cùng với sổ sách ở bên trong lấy ra ngoài đẩy tới trước mặt của Cẩm Xuyên nói:
"Sinh ý của mấy gian cửa hàng này đều còn khá tốt, sổ sách mấy ngày nay ta cũng đã chỉnh lý lại rồi, tất cả đều ở đây, con cầm lấy xem trước đi, nếu như có chỗ nào xem không hiểu thì có thể tới hỏi lại ta."
Lúc này Cẩm Xuyên mới biết mấy cửa tiệm mà ngoại tổ phụ mua là mua đứt luôn cả việc làm ăn sinh ý của người ta, đây rõ ràng là vì suy nghĩ cho cậu nên mới làm vậy, dù cho trước đó cậu cũng được mẫu thân dạy cho rất nhiều thứ như đọc sách biết chữ, thêu thùa may vá, nhưng lại chưa có cơ hội để cậu học tập việc quản lý cửa hàng trong nhà.
Trái tim cậu vừa chua xót vừa cảm kích, giống như được ngâm mình trong dòng nước ấm áp vậy, hạnh phúc tới không cách nào kiềm nén. Nhưng lại nghĩ tới phu quân nhà mình mới vừa lấy được công danh tú tài thì cậu vẫn cân nhắc một chút nói:
"Có thể nhờ di mẫu giúp ta trông chừng trong khoảng nửa tháng tới không ạ, lần này ta cùng với phu quân còn cần trở về quê hương thêm một chuyến nữa."
Trước khi bọn họ tới phủ thành thì đã tính sẵn đợi sau khi thành tích thi viện được công bố xong thì sẽ trở về nhà cũ một chuyến, dù sao thì vụ thu cũng đã gần ngay trước mắt, tuy họ đã nhờ vả bên nhà Trần thúc hỗ trợ trông coi thì cũng không có lý nào để người ta giúp mình làm nhiều việc như thế.
Hai người đã lâu không thảo luận tới vấn đề này rồi, đầu óc Dư Chu xoay chuyển cực nhanh, khi hai người lập kế hoạch trước đó là do hắn cảm thấy dù bản thân có trúng cử quyết định ở lại trên phủ thành học tập tiếp thì hắn cũng không yên tâm để một mình Cẩm Xuyên và Thần Thần ở lại nơi này rồi một mình trở lại nhà cũ một chuyến. Cho nên lúc đó hắn mới nói là muốn cùng nhau quay trở về, cũng sắp xếp ổn thỏa hết tất cả mọi chuyện, chuẩn bị cho chuyến đi cả nhà cùng nhau lên đường trở về.
Hiện giờ đã có ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ cùng với một nhà di mẫu ở nơi này có thể chăm sóc cho cha con Cẩm Xuyên giúp hắn, Dư Chu liền cảm thấy không nhất thiết phải vất vả như vậy làm gì cả, vậy nên hắn đưa ra đề nghị: "Chuyện trong nhà một mình ta có thể giải quyết ổn thỏa, đệ và Thần Thần ở lại phủ thành trước đi, đỡ cho phải đi lại vất vả cả quãng đường dài."
Chương Uyển Như cũng phụ họa theo nói: "Đúng đấy, nếu tiểu Xuyên cảm thấy ngươi cùng với Thần Thần ở nhà sẽ cô đơn thì có thể tới nhà chúng ta ở tới khi tiểu Chu quay trở lại, như vậy cũng thuận tiện ở bên cạnh ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ của ngươi luôn."
Nói thật đây là một đề nghị vô cùng hợp lý dành cho cậu và nhi tử, đặc biệt là với Thần Thần còn chưa tròn một tuổi nữa, dù cho hài tử có ngoan ngoãn tới đâu thì đi đi về về với đoạn đường dài như vậy cũng dễ bị mệt mỏi, lần trước sau khi cả nhà họ tới được phủ thành thì mấy ngày liên tiếp Thần Thần đều không ngủ đủ giấc.
Ánh mắt Cẩm Xuyên thoáng hiện lên nét khổ sở nhưng cậu vẫn kiên định nói: "Ta muốn trở về cùng với phu quân, đợi sau khi cả nhà chúng ta trở lại rồi qua nhà di mẫu làm khách cũng chưa muộn."
Cậu đã cố chấp muốn cùng đi với Dư Chu như vậy thì những người khác cũng không khuyên nhủ thêm được gì nữa. Chương Uyển Như liền hỏi: "Các ngươi tính lúc nào thì xuất phát, đến lúc đó ta kêu di phụ của các ngươi phái vài người tới đưa các ngươi trở về."
Cẩm Xuyên nhìn về phía Dư Chu, Dư Chu suy ngẫm một chút mới nói: "Khả năng là vào ngày kia thôi, đợi tối về ta lại thương lượng với Văn tiên sinh xem sao đã, ông ấy cũng cần phải trở về, đến lúc đó mọi người xuất phát cùng nhau luôn."
Tiếp đó mọi người lại ngồi thảo luận những thứ mà mấy người Dư Chu sẽ phải mang theo, thứ đầu tiên cần chú ý chính là đồ dùng cho bé con Thần Thần, lần này Dư Chu đã lấy được công danh tú tài nên ngoại trừ lễ vật cho Văn tiên sinh ra thì còn cần chuẩn bị một số lễ vật cho trưởng bối trong tộc nữa, kế hoạch của Chương Uyển Như chính là phải thêm người đưa hai người họ trở về, nhân tiện cũng sắp xếp thêm hai cỗ xe ngựa nữa, đến lúc đó những lễ vật mua từ trên phủ thành mang về cũng sẽ có dư chỗ để xếp lên.
Nói tới nói lui chủ đề liền chuyển tới những thứ cần thu hoạch trong nhà bọn Dư Chu.
Sau khi Cẩm Xuyên đọc ra vài thứ xong liền vui vẻ nói: "Khoai lang trong ruộng nhà chúng ta dùng để làm khoai lang sấy ăn cực ngon luôn, phu quân còn biết làm bột khoai lang nữa, đều là những thứ mà nơi khác không có cả, đến lúc trở lại chúng ta mang theo nhiều một chút về cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng với di mẫu nếm thử."
Khoai lang sấy có ngon tới mức nào thì rốt cuộc cũng chỉ là khoai lang sấy mà thôi, dù có chưa từng được nếm thử món bột khoai lang thì vừa nghe cái tên của nó liền biết đó là thứ được làm bằng khoai lang rồi, đối với lão gia tử, lão thái thái cùng với Chương Uyển Như mà nói những thứ này cũng chẳng phải thứ quý hiếm gì.
Có điều khi người nhắc tới những thứ này với họ là Cẩm Xuyên thì lại không giống vậy, thậm chí Chương Uyển Như còn nói: "Liệu có vất vả lắm không, hay là để biểu ca nhà các ngươi đi theo giúp đỡ nhé?"
Dư Chu liêc mắt về phía Lý Hạo Lâm một cái, nhịn không được mà bật cười, "Biểu ca còn phải tới thư viện đọc sách nữa."
Lý Hạo Lâm cùng với Đào Khương không giống với lớp tú tài mới trúng cử bọn họ, bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi bọn Dư Chu thi xong thì hai người này đã phải tới thư viện học tập trở lại như cũ rồi.
Còn về lớp tú tài trúng cử đợt này thì phải tới giữa tháng mười mới bắt đầu cần nhập học, từ nay đến lúc ấy còn khoảng thời gian hơn một tháng. Dù cho sau đó đều phải ở lại phủ thành để học tập thì cũng có rất nhiều người lựa chọn trở về quê nhà một chuyến sắp xếp chuyện trong gia đình, cho nên nếu không lùi thời gian dài ra một chút thì làm sao kịp đi đi về về cơ chứ.
Cả nhà ngồi nói chuyện phiếm thêm một lát thì Văn tiên sinh cùng với Ôn Lương cũng đã trở về, trên mặt hai người đều hiện rõ niềm vui rạng rỡ.
Thực ra từ câu nói nếu một năm tiếp theo Dư Ôn Lương mà vẫn muốn ở nhờ nhà bọn họ thì cũng đủ chỗ của lão gia tử là Dư Chu đã biết chắc trong danh sách trúng cử lần này cũng có Dư Ôn Lương rồi.
Bây giờ hai người đã trở lại, hắn cũng nên đi tới quan tâm một phen mới phải đạo.
Chỉ là còn chưa đợi Dư Chu nói lời nào thì Dư Ôn Lương đã phấn khởi giành nói trước: "Tiểu Chu ca, ta xếp hạng thứ ba mươi sáu đó."
"Chúc mừng!" Dư Chu thật lòng cảm thấy vui mừng cho cậu nhóc, mặc dù danh sách trúng cử tổng cộng là bốn mươi người, xếp hạng thứ ba mươi sáu không được tính là thành tích tốt cho lắm nhưng với tuổi tác của Dư Ôn Lương hiện tại mà nói cũng rất đáng để kiêu ngạo rồi.
Ngừng một chút hắn mới hỏi tiếp: "Vân Kỳ thì sao?"
"Vẫn là hạng nhất như cũ ạ." Dư Ôn Lương càng thêm kích động nói.
Lão gia tử mỉm cười gật đầu với Dư Chu: "Vị bằng hữu kia của ngươi đúng là không tồi, giành được cái tiểu tam nguyên."
Dư Chu có thể nghe ra được lão gia tử nói lời khen ngợi cũng chỉ đơn thuần là khen ngợi mà thôi, chứ không hề có ý nghĩ hâm mộ hay trông chờ gì hết, bất giác Dư Chu cảm thấy càng thêm cảm động.
Người dịch: Hana_Nguyen
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT