Cẩm Xuyên nghe hắn nói vậy liền cứng đờ người tại chỗ, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, chớp chớp mắt vội vàng hỏi,

"Trả về cho người ta hả?"

Dư Chu thấy dáng vẻ không thể tin được trên khuôn mặt cậu liền cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, gật đầu nói 'Ừ' một tiếng.

"Tại sao lại muốn từ hôn chứ?"

Cẩm Xuyên sững sờ hỏi.

"Này thì..."

Dư Chu sờ sờ gáy, ngượng ngùng nói,

"Hôn ước này là do phụ mẫu ta lập ra năm ta mới khoảng bảy tám tuổi, khi đó hai nhà đều cảm thấy phù hợp, hiện tại đã qua mười mấy năm rồi liền cảm thấy không còn phù hợp nữa, tất nhiên là có thể lựa chọn hủy bỏ."

Sắc mặt Cẩm Xuyên phức tạp hỏi:

"Ngươi..."

"Không phải ta."

Dư Chu vội vàng cắt ngang lời nói của cậu, hắn có được đoạn kí ức trước khi rơi xuống nước của nguyên thân, thế nên hiểu rõ sau khi cô nương kia từ hôn thì nguyên thân đau khổ như thế nào, dù thế nào hắn cũng không thể vác cái danh tên cặn bã lên người mình được, dù chỉ là thoáng qua thôi cũng không được.

"Ta cũng không nghĩ là do ngươi,"

Cẩm Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu chưa từng có suy nghĩ Dư Chu sẽ là người thất tín trước, chỉ cảm thấy bất bình thay cho Dư Chu mà thôi,

"Dựa vào cái gì mà nàng ta muốn từ hôn thì ngươi phải đồng ý cơ chứ."

Mặc dù cả đêm hôm trước cậu đã bị mất ngủ cũng vì chuyện Dư Chu có hôn ước với một người khác, nhưng khi biết được rằng cô nương đó muốn giải trừ hôn ước với Dư Chu, trong lòng cậu lại vô cùng tức giận, sao nàng ta có thể làm như vậy cơ chứ...

"Nếu nàng ấy đã tìm được người thích hợp,"

Dư Chu vốn định nói vừa vặn hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng nghĩ tới nguyên thân đúng là có để tâm mới đổi cách nói uyển chuyển một chút,

"Ta hà tất lại cưỡng cầu cơ chứ?"

Cẩm Xuyên khẽ cụp hai mắt nói,

"Người khác sao có thể tốt bằng huynh chứ."

"Ngươi không nên bởi vì quan hệ giữa hai chúng ta khá tốt mà mở to mắt nói dối như vậy chứ,"

Dư Chu bật cười nói,

"Ngươi sống ở đây hai ngày chắc cũng hiểu rõ, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà Trần thúc, nói không chừng ta đã bị đói chết rồi ấy chứ."

"Khẳng định là có nguyên nhân nào khác."

Cẩm Xuyên trộm nâng mí mắt nhìn Dư Chu, qua sự tiếp xúc mấy ngày nay, cậu cho rằng nếu không phải vì gặp phải khó khăn không cách nào giải quyết thì với tính cách của Dư Chu, không có khả năng làm cho căn nhà biến thành bộ dáng như hiện tại.

Dư Chu lắc đầu mang theo ý cười nói,

"Thật không nghĩ tới ngươi lại là kiểu giúp người thân chứ không nghe lí lẽ đó nha."

"Ta mới không có..."

"Được rồi, không có thì không có,"

Dư Chu cũng không tranh cãi mấy chuyện không có ý nghĩa này thêm nữa, trong tay hắn còn đang cầm cục đá nóng bỏng tay cần được giải quyết đây này,

"Ta đi qua tìm Trần thẩm cái đã."

Hai mắt Cẩm Xuyên đảo quanh nói:

"Cùng nhau đi thôi, đúng lúc ta muốn tìm Trần đại nương có chút chuyện."

Dư Chu nhướn mày hỏi:

"Vừa rồi không phải ngươi muốn đi về phòng sao?"

"À, vừa rồi là định đi vào nói với huynh một tiếng là ta muốn đi qua nhà Trần đại nương một chuyến."

Cẩm Xuyên bình tĩnh không chút hoảng sợ trả lời.

"Vậy thì cùng đi thôi."

Dư Chu cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, khẽ cười nói. Thầm nghĩ chắc là cậu muốn cùng đi hóng chút chuyện mà thôi, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì.

Dù gì nơi đây cũng khuyết thiếu các phương tiện giải trí một cách nghiêm trọng, con người có chút tò mò cũng là chuyện bình thường.

Cẩm Xuyên cho rằng Dư Chu tin tưởng vào lí do là mình muốn đi tìm Trần đại nương, vậy lên cũng vui vẻ đi theo sau lưng hắn.

Khi hai người đến Trần gia ở cách vách thì Trần thẩm và Tiểu Quyên đang ngồi may vá trong sân, Trần thúc với Trần Phong đang sửa chữa lại dụng cụ làm đồng, Trần đại nương nằm phơi nắng ở bên cạnh, cả nhà đang câu được câu chăng nói chuyện phiếm với nhau.

Thấy Dư Chu với Cẩm Xuyên cùng nhau đi vào, Trần thẩm ngẩn người một chút mới vội vàng chào hỏi hai người:

"Mau vào trong này ngồi."

Nói xong lại quay qua nói với Tiểu Quyên,

"Ngươi mau đi lấy thêm cái ghế đẩu với rót nước mang qua cho hai người Dư đại ca đi."

Mặc dù mấy ngày nay Dư Chu vẫn thường cùng đương gia nhà bà đi làm công, sáng tối đều đi qua nhà họ một chuyến, Cẩm Xuyên thì càng không cần phải nói, mỗi ngày đều đi hái rau dại với đi nhặt củi với họ, tiếp xúc qua lại càng nhiều, thế nhưng trong tình huống hai người qua đây cùng một lúc như thế này, thì vẫn lên nghiêm túc hơn một chút, nhỡ đâu là có chuyện quan trọng gì muốn nói thì sao?

Dư Chu nào biết Trần thẩm sau khi thấy hai người họ kề vai sát cánh cùng nhau tiến vào lại có thể liên tưởng đến nhiều thứ như vậy, chỉ gọi với Tiểu Quyên lại nói:

"Không cần phiền phức như vậy đâu, ta đến tìm Trần thẩm là có chuyện muốn hỏi."

"Ngươi hỏi đi."

Trần thẩm để kim chỉ trong tay xuống, đặt rổ nhỏ chứa đầy đồ vật bên trong qua một bên.

"Vừa nãy ta mới tìm thấy được bức hôn thư này,"

Dư Chu ngồi xuống chiếc ghế đẩu mà Tiểu Quyến vừa mới đem ra, đưa tờ hôn thư trong tay cho Trần thẩm,

"Ta muốn hỏi thẩm xem có thể nhờ người nào đó giúp ta trả nó về cho bên kia hay không."

Trần thẩm ngẩn người một chút mới cười nói,

"Không nhờ người trả về không nhẽ ngươi định tự mình đi trả chắc?"

Dư Chu nghe vậy phát hiện bản thân dường như lại nghĩ lầm rồi, gãi gãi đầu nói:

"Ta chính là không muốn tự mình đi."

Trần thẩm còn muốn nói gì đó thì bị Trần đại nương cắt ngang,

"Ngươi cũng đừng có giỡn với hắn nữa."

Nói xong liền nhìn Dư Chu nói,

"Ta còn nhớ lúc trước khi lập ra hôn ước này chính là do bà mối Trương đến làm mai, nếu hiện tại muốn hủy bỏ, cũng nên là do bà ta đi nói mới phải."

"Vậy là ta phải đi tìm bà mối Trương sao?"

Dư Chu hỏi.

"Chuyện này làm sao có thể để cho ngươi tự mình đi nói chứ,"

Trần đại nương nói,

"Đưa hôn thư cho thẩm ngươi đi, để thẩm ngươi đi tìm bà mối Trương nói chuyện, thuận tiện cũng đi theo qua bên vịnh núi kia một chuyến, đốc thúc xử lý chuyện này sao cho ổn thỏa, đừng để đến lúc bên ngươi cứ ngỡ là đã từ hôn rồi, bên nàng ta lại âm thầm giữ hôn thư lại, đợi đến lúc xảy ra chuyện gì lại cầm hôn thư đến tìm ngươi bắt vạ."

Dư Chu không ngờ rằng còn có loại chuyện này xảy ra, vội vàng nói:

"Vậy đành nhờ cả vào Thẩm vậy."

"Trưởng bối trong nhà ngươi đều đã không còn, ta với Trần thúc ngươi cũng coi như một nửa trưởng bối của ngươi, giúp đỡ xử lý mấy việc này cũng là chuyện nên làm,"

Trần thẩm nói,

"Ngươi cứ yên tâm đi, một chút nữa ta sẽ đi tìm bà mối Trương giúp ngươi xử lý chuyện này."

Dư Chu gật đầu không nói thêm gì nữa, người nhà Trần thúc đối xử tốt với hắn hắn đều nhớ kĩ, dù không nói ra thì hẵn cũng vĩnh viễn không quên.

Trần thẩm muốn ngay buổi chiều ngày hôm nay liền mang hôn thư đi trả nên cũng không chần trừ chậm trễ thêm nữa, thu dọn đống đồ khâu vá liền bảo Tiểu Quyên mang cất vào trong phòng, vội nói:

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi tìm bà mối Trương trước đã."

"Không có chuyện gì nữa rồi ạ."

Dư Chu đứng dậy rời đi, lúc đứng dậy hắn liền liếc thấy Cẩm Xuyên đang ngồi trầm tư suy nghĩ ở trong góc sân, nhớ đến trước đó cậu nói dối là muốn tìm Trần đại nương có chút chuyện, liền có chút nghịch ngợm trêu đùa nói,

"Cẩm Xuyên đâu?"

Cẩm Xuyên đang chìm sâu trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên bị nhắc tới nhất thời không kịp phản ứng lại, mê mang hỏi:

"A! cái gì?"

Dư Chu không khỏi thầm thở dài trong lòng, nhóc này hóng hớt cũng thực không chuyên nghiệp nha. Dùng ánh mắt liếc về phía Trần đại nương như muốn hỏi cậu, không phải cậu bảo qua tìm Trần đại nương có việc hả?

Cẩm Xuyên hiểu được ý tứ trong ánh mắt hắn, nhưng cũng chính bởi vì hiểu lên càng thêm xấu hổ, cậu nào có chuyện gì muốn tìm Trần đại nương cơ chứ, chẳng qua là muốn đi qua thăm dò về chuyện từ hôn của Dư Chu mà thôi, để còn...

Thế nhưng suy nghĩ này làm sao có thể nói ra được.

Đúng lúc cả hai đang duy trì trạng thái cứng đờ kì quái thì Trần đại nương đột nhiên nói:

"Tiểu Quyên vào lấy đồ mà ta muốn đưa cho Cẩm Xuyên cầm ra đây đi."

Dư Chu có chút kinh ngạc, thì ra thật sự có chuyện muốn tìm bà sao?

Lại thấy được ánh mắt của Cẩm Xuyên vẫn mê mang như cũ, liền hiểu ra Trần đại nương đang giúp cậu giải vây.

Tiểu Quyên rất nhanh đã lấy đồ mang ra, là một mảnh vải bông được gấp gọn gàng vuông vức, Trần đại nương tiếp nhận rồi mới chuyển qua cho Cẩm Xuyên,

"Lúc ngươi đến đây trên người cũng không mang theo đồ đạc gì, mấy miếng vải này mang về để may y phục cho mình đi."

Vành mắt Cẩm Xuyên nhanh chóng đỏ ửng, thanh âm nghẹn ngào nói,

"Ta..."

Trần đại nương đem vải bông đặt vào trong tay Cẩm Xuyên, lại vỗ nhẹ lên vai cậu mấy cái,

"Có biết làm y phục không?"

"Có ạ."

Cẩm Xuyên sụt sịt gật đầu.

Dư Chu ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì, đúng là hắn cũng quên mất chuyện Cẩm Xuyên không có y phục để thay đổi, huống hồ đồ đạc trong nhà hắn cũng từng kiểm tra hết một lượt, bên trong ngăn tủ chỉ có một chút vải vụn, căn bản là không đủ để làm thành một bộ y phục.

Bản thân hắn cũng có vài bộ y phục có thể dùng để thay đổi giặt giũ, có điều Cẩm Xuyên là ca nhi, dù có mang y phục đi chỉnh sửa rồi mặc lên người cũng có điểm không thích hợp, chuyện này tự bản thân Dư Chu cũng hiểu được.

Đến tận lúc rời khỏi Trần gia rồi thì Cẩm Xuyên vẫn ôm chặt đống vải bông, hai mắt đỏ hồng.

Dư Chu cũng từng có lúc được người khác quan tâm như vậy nên hắn hiểu được cảm giác của Cẩm Xuyên lúc này, sau khi về đến trong sân nhà mình mới cười nói:

"Mau đi làm y phục đi."

Cẩm Xuyên định gật đầu, tiếp theo như nhớ ra chuyện gì lại lắc lắc cái đầu, chỉ vào khoảng đất trống gần hàng rào trúc nói:

"Buổi sáng Trần thẩm cho ta một ít hạt giống, ta muốn cuốc xới mảnh đất đó để trồng rau cải thìa."

Mảnh đất cạnh hàng rào rộng khoảng sáu bảy mét vuông, áng chừng trước đây được giữ lại là dùng để làm vườn rau, chỉ có điều không biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu lâu, hiện tại đã mọc đầy cỏ dại.

Cẩm Xuyên nghĩ đến chuyện trồng rau cải thìa ở đó xác thực là một ý kiến hay, bởi vì khoảng cách gần thuận tiện cho việc tưới tiêu chăm bón, giống cải thìa lại phát triển rất nhanh, thường thì khoảng nửa tháng đến hai mươi ngày là có thể hái ăn được rồi, có thể giảm bớt tình trạng thiếu thốn thức ăn của hai người họ lúc này.

Dư Chu nhìn dáng vẻ cẩn thận mà trân trọng ôm mấy miếng vải trong tay của Cẩm Xuyên, suy nghĩ một chút nói:

"Để ta đi cuốc xới đất, ngươi đi làm y phục đi."

"... được."

Cẩm Xuyên cân nhắc một lúc mới đồng ý với đề nghị Dư Chu đưa ra, đợi làm xong y phục thì buổi tối cậu liền có đồ sạch sẽ để thay rồi, sự cám dỗ này đối với cậu đúng là có chút lớn.

Sau đó là Dư Chu cuốc xới đất ở bên cạnh hàng rào trúc, còn Cẩm Xuyên thì ngồi dưới mái hiên nhà bộn rộn may vá y phục, hai người đều bận rộn với công việc của chính mình, chỉ những lúc Dư Chu dừng cuốc đi uống ngụm nước mới nói với nhau được một vài câu.

Mảnh đất kia bỏ hoang quá lâu lên cỏ dại mọc trên đất vừa nhiều vừa lộn xộn, Dư Chu phải bận rộn tới lúc chiều tối mới có thể dọn cỏ cuốc xới xong được toàn bộ.

Đứng bên cạnh mảnh đất được đào xới tơi xốp không có đến một cọng cỏ, hắn không khỏi mường tượng ra dáng vẻ xanh tươi non mởn về sau này của nó.

Khi Trần thẩm tiền vào liền thấy Dư Chu đang chống cuốc nở nụ cười thỏa mãn, bà không khỏi có chút kì quái hỏi,

"Chỗ đất này là do ngươi cuốc xới hả?"

Dư Chu "Vâng" một tiếng,

"Cẩm Xuyên nói buổi sáng lấy được chút hạt giống rau bên nhà thẩm, muốn cuốc xới mảnh đất này để trồng rau cải thìa."

"Mấy loại rau năm ngoái nhà ta trồng đều còn giữ lại hạt giống, ngươi có muốn ta chia cho một ít mang về trồng hay không?"

Trần thẩm lại hỏi.

Bà không ngờ rằng năm nay Dư Chu lại cuốc đất trồng rau sớm như vậy, quả nhiên là có người trong nhà liền khác biệt nhỉ.

Bằng không đợi chút nữa trở về bà lại đi thương lượng với nương một chút, để Trần Phong rước vị hôn thê của nó về trong năm nay luôn đi.

Dư Chu thấy Trần thẩm nói trong nhà bà còn những loại hạt giống khác liền vui vẻ nói:

"Nếu trong nhà thẩm có thì ta liền không cần đi bên ngoài mua nữa."

"Hạt giống rau cỏ các loại sao cần phải đi mua làm cái gì, nhà ta không có thì cũng có nhà khác trong thôn có."

Trần thẩm không khỏi lại cằn nhằn hắn vài câu, lúc này mới nhớ tới việc chính cần làm, bà đưa cái túi vải trong tay cho Dư Chu,

"Cầm lấy, đây là thứ do nhà bên kia vịnh núi trả lại, năm đó lúc định thân nhà ngươi đưa cho nhà bên đó một trăm văn tiền, ngươi đếm lại xem đã đủ chưa."

Dừng một chút lại nói tiếp:

"Hôn thư trả về ta cũng ở đó tận mắt nhìn bọn họ đốt đi rồi."

"Thẩm vất vả rồi."

Dư Chu nói.

"Ta phải đi về nhà làm cơm đây,"

Trần thẩm xua tay với hắn, sau lại nhịn không được dặn dò Dư Chu mấy câu,

"Nhớ đào rãnh xung quanh ruộng rau nhà ngươi đấy, tránh bị tích nước mỗi khi trời mưa."

Dư Chu gật đầu vâng dạ.

Trần thẩm đi được vài bước thì nhớ tới cái gì đó lại xoay đầu trở lại,

"Đúng rồi, Thúc ngươi cùng với Trần Phong nói ngày mai cần đi lên trấn một chuyến, kêu ta hỏi ngươi có muốn đi cùng không?"

"Đi chứ ạ."

Dư Chu vội đáp, vốn hắn cũng cần đi lên trấn trên làm công việc chép sách, đang lo lắng đi một mình sợ sẽ không tìm thấy đường.

Cẩm Xuyên ngồi dưới mái hiên may vá tất nhiên là có thể nghe thấy được cuộc đối thoại giữa hai người, giằng co trong lòng hồi lâu, đợi đến khi Dư Chu trở lại vẫn không kiềm được hỏi:

"Ngày mai huynh đi trấn trên sao?"

"Đúng vậy,"

Dư Chu nói,

"Ngươi muốn đi cùng à?"

"Huynh... có thể cho ta vay hai mươi văn tiền để mua chỉ thêu không?"

Cẩm Xuyên khó khăn nói thành lời, phần vải Trần đại nương cho cậu dùng tiết kiệm một chút thì may xong áo lót trong vẫn có thể dư ra một ít, nếu có chỉ thêu cậu có thể thêu một ít đồ để mang đi bán đổi lấy ít tiền.

Bời vì ăn ở đều là của Dư Chu, bây giờ còn muốn mượn tiền nữa đúng là có chút đòi hỏi quá mức, cho nên cậu lại tính toán thời gian trong đầu, sau đó vội vàng nói thêm:

"Ta sẽ cố gắng trả lại huynh trong vòng mười ngày."

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play