Từ trong trường thi đi ra Dư Chu vừa đến phía trước xe ngựa liền nhảy nhót vận động vòng quanh vài vòng, lúc này các khớp xương tê rần cương cứng trong cơ thể hắn mới tốt lên được một chút.

Nhìn thấy động tác nhảy nhót linh tinh của hắn ban đầu đám thi sính ở đây còn cảm thấy quái lạ không hiểu ra làm sao cả, đơi có người bừng tỉnh hiểu rõ vì sao hắn lại làm như vậy liền cũng không để ý đến hình tượng mà bắt đầu cùng làm theo.

Vậy nên dưới khung cảnh mờ mờ tối có một nhóm thí sinh đang làm dáng vẻ nhảy múa loạn xạ trước cửa lớn của trường thi, nếu có người đột nhiên đi qua đây mà thấy được cảnh tượng này thì nhất định sẽ bị dọa tới mất mật.

Bởi vì Dư Ôn Lương vẫn còn đang phát sốt nên sau khi Dư Chu vận động một chút khiến cơ thể cảm thấy thoải mái hơn liền nhanh chóng trèo lên xe ngựa cùng với Hạ Vân Kỳ, sau đó lại chỉ huy Tiểu Trúc cho xe chạy nhanh về nơi mà mọi người đang ở.

Xe ngựa rời đi được một đoạn đường rồi thì Đào Khương mới rút cái đầu đang vươn ra ngoài cửa sổ ngó xem của mình về, phụt cười hai tiếng nói:

"Dư huynh quả nhiên không phải người bình thường mà."

"Cũng chỉ tùy tâm tùy tính hơn mọi người một chút mà thôi," Dư Chu nhún nhún vai nói, mọi người đều đã co ro bên trong phòng thi nhỏ của mình hai ngày liền như nhau thì sao có thể chỉ có mình hắn là cảm thấy toàn thân cương cứng khó chịu được chứ, chẳng qua là mọi người cố kị hình tượng thư sinh, người đọc sách nên mới không nguyện ý làm ra những động tác khác thường như vậy mà thôi. Bây giờ thấy có kẻ đầu đàn rồi mới đều buông thả chính mình làm theo.

Nói xong hắn lại nhìn Dư Ôn Lương đang nằm tựa tại một góc của xe ngựa một cái, sau đó mới rót tách nước nóng đưa qua,

"Đã bị sốt rồi thì đừng có uống nước trà, uống nhiều nước ấm một chút."

Dư Ôn Lương đón lấy một hơi uống cạn chén nước, sau khi đặt tách trở lại bên trên bàn nhỏ rồi mới ngoan ngoãn gật đầu với Dư Chu, nhỏ giọng yếu ớt nói:

"Ta cảm thấy cũng không nghiêm trọng lắm, ngủ một giấc dậy là tốt rồi."

"Được, trở về ăn chút đồ cho chắc bụng lại đi tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Dư Chu cười nói,

"Ngày mai ngươi muốn ngủ đến lúc nào dậy thì ngủ tới lúc đó."

Dư Ôn Lương nghe vậy hơi ngẩn ngơ một chút, nụ cười mang theo chút chờ mong nhìn Dư Chu nói:

"Tiểu Chu ca ca muốn thuyết phục ông nội giúp ta sao?"

"Yên tâm đi, phía ông nội ngươi cứ giao lại cho ta là được."

"Vâng ạ." Dư Ôn Lương nặng nề gật đầu, im lặng một lúc mới lẩm bà lẩm bẩm nói:

"Đã rất nhiều năm ta không được ngủ nướng nữa rồi."

Lời này của cậu nhóc vừa bật thốt ra thì mấy người bên trong xe ngựa bao gồm cả Dư Chu đều không khỏi cảm thấy đau lòng xót xa.

Thật lâu sau Đào Khương mới nói: "Ngày mai mọi người đều có thể thích ngủ đến lúc nào liền ngủ tới lúc đó, nhớ năm đó sau khi ta thi phủ xong thế nhưng mà ngủ hết trọn vẹn mười hai canh giờ mới tỉnh ấy chứ."

Mười hai cảnh giờ???

Dư Ôn Lương trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên sợ hãi không thôi.

Dư Chu cũng không nhịn được hỏi: "Kết thúc thi phủ liền ngủ hết mười hai canh giờ rồi, vậy còn lúc thi viện thì sao?"

Đào Khương thu quạt xếp lại ngượng ngùng cọ nhẹ chóp mũi của mình, vẻ mặt mất tự nhiên nói:

"Tất nhiên là sẽ càng lâu hơn rồi."

Mấy người ngồi nói chuyện qua lại chẳng mấy chốc đã trở về tới nhà trọ.

Trưởng quầy đã chuẩn bị sẵn nước nóng dùng để tắm rửa cùng với những món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa cho mấy người họ từ lâu, chỉ đợi họ trở về liền tự mình dẫn người đưa qua.

Ba người Dư Chu cũng thực sự rất mệt mỏi, tắm rửa xong ăn chút đồ lót dạ liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi lấy sức.

Không biết là bởi vì trong lòng có áp lực vô hình mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra hay vì lý do gì, lúc mới nằm xuống giường Dư Chu ngủ tới cực kì thoải mái, thế nhưng tới lúc trời gần sáng hắn lại bắt đầu nằm mơ.

Bên trong giấc mơ hắn không biết tại sao mình vẫn còn đang ở bên trong trường thi tham gia thi cử, kết quả bên trong gian phòng thi của hắn lại không có sẵn bút với mực, mà hắn có gào thét kêu gọi quan viên tuần tra như thế nào thì người đó cũng không thèm để ý tới hắn.

Sau khi Dư Chu giãy giụa tỉnh dậy mới thấy mặt trời bên ngoài đã là giữa trưa.

Hắn xoa nhẹ cái bụng đã đói tới đang sủi ùng ục của mình quyết định rời giường, dùng nước có sẵn bên trong phòng vệ sinh cá nhân một chút mới tính toán đi ra bên ngoài kiếm đồ ăn.

Kết quả vừa mới mở cửa phòng liền nhìn thấy Đào Khương đang không chút hình tượng ngồi xổm ở bên cạnh hoa viên, chiếc quạt chưa từng rời tay cũng đã được gấp gọn lại treo bên hông, hai mắt đang nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, không biết là đang nhìn ngắm cái gì.

Động tác mở cửa của Dư Chu hơi dừng một chút, hắn vô thức thả nhẹ động tác của mình, nhón chân nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng cậu ta,

"Ngươi đang làm cái gì thế hả?"

Đào Khương 'soạt' một tiếng bị dọa cho nhảy dựng lên, lập tức vươn tay mò lấy chiếc quạt treo bên hông của mình, sau khi lấy được lại nhanh chóng phất mở quạt che trước người nói:

"Dư huynh ngươi dọa chết ta rồi."

Dư Chu liếc nhìn mặt đất một cái lại không thể tin được bật thốt lên:

"Ngươi đây là... đang ngồi đếm kiến đấy hả?"

"Ta thực buồn chán mà," Đào Khương kêu gào nói, "Các ngươi đều không chịu thức dậy, ta lại không dám đi ra ngoài dạo chơi một mình nên chỉ có thể ngồi đây đợi mà thôi."

"Không dám ra ngoài dạo chơi một mình?"

"Đúng vậy á," Đào Khương trề môi nói, "Nhìn bộ dáng mấy người các ngươi lúc trở về ngày hôm qua thì ta nào dám bỏ lại các ngươi rời đi chứ."

Lúc này Dư Chu mới biết vừa rồi hắn đã hiểu lầm ý của Đào Khương, liền chắp tay nói:

"Vậy thì ta phải đa tạ A Khương đã canh giữ ở nơi này giúp chúng ta rồi." Nói xong hắn liếc căn phòng phía đông hỏi:

"Có điều, chẳng lẽ Văn tiên sinh cũng chưa thức dậy hay sao?"

"Dậy rồi," Đào Khương nói, "Ông nói Ôn Lương đã không còn phát sốt nữa, hôm nay ông có hẹn với bằng hữu nên đã rời đi từ sớm rồi."

Dư Chu gật đầu coi như đã hiểu, nếu như Dư Ôn Lương đã giảm sốt, mà Đào Khương lại ở bên trong gian nhà chính cùng với Hạ Vân Kỳ, hiện tại cậu ta có thể rảnh rỗi tới đây ngồi chồm hỗm đếm kiến thì chứng tỏ Hạ Vân Kỳ cũng không có chuyện gì cả.

Vậy nên hắn hơi híp mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài đưa ra lời mời,

"Cũng đã không còn sớm nữa, chẳng bằng chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trưa trước đi."

"Được đấy," Đào Khương đồng ý ngay tức khắc, "Ăn cơm xong lại quay trở về sau."

Trưởng quầy vừa thấy hai người đi tới sảnh lớn phía trước của nhà trọ liền vội vàng đi qua đón tiếp,

"Dư công tử thức dậy rồi sao, ngài muốn ăn gì thì cứ việc dặn dò một tiếng là được, ta cho người đưa qua bên đó cho ngài."

"Ăn ở đây là được rồi." Dư Chu đáp lời.

Nguyên nhân chủ yếu mà trước đây mấy người lựa chọn ở lì sau hậu viện không ra bên ngoài là vì nơi đó thanh tĩnh thích hợp để ôn tập cho kì thi, hiện tại cũng đã thi xong rồi, tất nhiên là không cần đắn đo suy nghĩ nhiều như thế nữa, đi ra bên ngoài ăn uống tiếp xúc thêm với vài người cũng là một chuyện tốt.

Kết quả hai người mới vừa ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, ngay cả món ăn cũng chưa kịp đưa lên liền thấy được hai người một béo một gầy đi tới trước mặt bọn họ, hai người này nhìn vào Dư Chu nhưng lại mở miệng hỏi Đào Khương,

"Đây chính là vị biểu ca tài trí hơn người của ngươi đấy hả?"

Hiển nhiên là Đào Khương đã quen biết với hai người này từ trước, hơi nhíu mày khó chịu nói:

"Đây là bằng hữu của ta."

Dư Chu có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự chán ghét của Đào Khương với hai người này, nếu không cậu ta cũng sẽ không chỉ đơn giản giới thiệu hắn là bằng hữu rồi thôi chứ không hế có ý định giới thiệu họ tên cho mấy người quen biết gì hết, vậy nên hắn cũng chỉ ngước mắt liếc nhìn hai người này một cái chứ không nói gì cả.

Hai người đó lại không có ý định dễ dàng để yên như vậy, hiển nhiên là có chuẩn bị mới đến, người có khuôn mặt toàn thịt dùng vẻ mặt dữ tợn của mình cười mỉa một tiếng nói:

"Ta nghe nói Hạ Vân Kỳ có một người bạn tốt hai năm trước đến ngay cả chữ đại cũng không nhận biết được, còn bái một cái tú tài nhà quê làm tiên sinh của mình liền nghĩ muốn thi lấy được công danh đồng sinh nữa chứ."

Dư Chu nghe đến đây mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào tên béo vừa mới nói chuyện.

Lùn, béo, cách ăn mặc giống như sợ người ta không biết nhà gã là người có tiền vậy, đây là ấn tượng đầu tiên của Dư Chu với kẻ này.

Lại suy nghĩ kĩ càng thêm một chút hắn mới xác định là bản thân chưa từng gặp qua gã đó, cũng có thể khẳng định không phải là người trong trấn của bọn họ, không biết gã nghe ngóng từ đâu ra được những tin tức này.

Dư Chu chầm chậm nhếch khóe môi, giọng điệu thản nhiên như thường nói:

"Vị huynh đài này lần sau trước khi muốn đi tìm người gây rắc rối thì ta đề nghị tốt nhất là ngươi nên đi nghe ngóng tìm hiểu cập nhập thêm tin tức mới trước rồi hẵng tới."

"Ngươi..." tên béo nghe vậy trợn tròn mắt tức giận, đang định tiến lên phía trước một bước chửi mắng Dư Chu.

Tên gầy đứng bên cạnh bình tĩnh hơn gã ta nhiều, thấy thế liền kéo người lại, "Chẳng qua là may mắn thông qua được một cái kì thi huyện mà thôi đã bắt đầu vênh váo tự đắc như vậy rồi, loại người này không nhất thiết phải so đo tính toán với hắn làm gì."

Đào Khương khinh thường liếc nhìn người này một cái, chầm chậm mở quạt xếp tựa người ngồi trên ghế, giao toàn bộ trận đấu tranh miệng lưỡi này cho Dư Chu.

Dư Chu cười nhẹ một tiếng, cố ý cao giọng nói, "Những người có thể tham gia thi phủ ở đây có ai là không cần tới mười năm học hành gian khổ, tới miệng của huynh đài liền biến thành cái được gọi là vận may mà thôi, không biết là vị huynh đài này đang cảm thấy chân tài thực học không đáng quý, hay là cho rằng quan phụ mẫu chọn người không công bằng vậy nhỉ?"

Những người có thể thông qua kì thi làm nổi bật chính mình để tới nơi đây tham gia thi phủ hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có chút tự phụ trong người, khẳng định cũng nhận thấy rằng được lựa chọn thông qua trong kì thi huyện chính là sự khẳng định đối với những cố gắng nỗ lực và học thức của chính bản thân mình.

Kết quả lại có người dám mở miếng ra nói chỉ là sự may mắn mà thôi, dù có không phải đang nói về mình thì cũng dễ dàng tạo cảm giác khiển người ta cảm thấy bản thân đang nằm trong số đó.

Cho nên từng nhóm thư sinh ngồi xung quanh bàn của bọn họ nghe thấy vậy liền tức giận trừng mắt nhìn qua đây.

Tên gầy nói ra hai chữ may mắn này bởi vì gã cảm thấy Dư Chu là loại người chẳng đọc sách học chữ được bao nhiêu năm, nghe xong những lời như vậy khẳng định sẽ bị kích động tới không đối đáp được tiếng nào.

Lại không hề nghĩ tới Dư Chu sẽ cất cao giọng tuyên dương những lời này cho mọi người cùng nghe, trong lòng thực là muốn hận chết đi được, trừng mắt lườm Dư Chu không nói chuyện tiếp.

Thực ra thì lúc này gã chỉ cần chủ động đứng ra nhận sai thì có lẽ chuyện đã coi như qua rồi, thế nhưng gã lại khăng khăng bướng bỉnh đứng đó trừng người ta, vậy thì chỉ có thể hứng chịu ánh mắt thù địch của tất cả những thư sinh đang ngồi tại nơi đây rồi.

Dư Chu nhìn phản ứng của hai người này cũng cảm thấy rất vô vị, thủ đoạn của kẻ tới gây sự thực sự quá yếu, hắn còn chưa phát huy được hết trình độ của mình ra đâu.

Lại nghe thấy tên mập khiêu khích nói tiếp: "Nếu như không phải nhờ vào vận may mới được lựa chọn thông qua thì không bằng hai người các ngươi tỷ thí một trận đi?" hừ, Dư Chu không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối, "Ngươi nói so thì ta liền phải so với các ngươi hay sao? Dựa vào cái gì chứ?"

Lần này tên gầy đã kịp phản ứng lại nói, "Chẳng lẽ nào là ngươi biết sợ rồi?"

"Không phải sợ mà là không thèm," Dư Chu nói, "Trình độ học thức của ta như thế nào thì trong kì thi huyện trước đó đã là minh chứng rõ nhất giúp ta chứng minh tất cả rồi, lần này đúng dịp trùng khớp với kì thi phủ nữa, nếu như bản thân ta thực sự xuất sắc thì tất nhiên còn có khả năng sẽ được lựa chọn thông qua thêm một lần nữa, cớ sao phải thể hiện ra trước mặt các ngươi."

"Dư huynh nói rất có lý," Dư Chu vừa nói xong thì Hạ Vân Kỳ từ phía sau đi tới nhìn hai người kia nói, "Mấy thứ như tài học tri thức là dùng để phong phú cho chính mình, tạo phúc cho bách tính, báo hiếu cho triều đình, hoặc là dùng để củng cố mài giũa với bạn bè cũng tốt, thế nhưng nếu đem ra để đọ sức với loại người như các ngươi, trở thành chuẩn mực cho sự cạnh tranh thì đúng là đang ô nhục thánh hiền."

Từ sau khi Hạ Vân Kỳ đi ra thì sự kiêu ngạo của gã béo có vẻ đã giảm hẳn.

Không biết có phải Hạ Vân Kỳ bị Dư Chu và Đào Khương ảnh hưởng hay không mà khó có một lần lộ ra nụ cười khinh thường miệt thị nói,

"Mà không biết các ngươi đang nghĩ cái gì, nếu đã là nhằm vào ta thì không phải là nên tìm ta để so bì thi thố mới phải sao, ta không có mặt thì biểu đệ nhà ta vẫn ngồi đó đấy thôi, nhằm vào bạn tốt của ta thì có nghĩa lý gì chứ."

"Chẳng qua là loại mềm nắn rắn buông mà thôi," cuối cùng thì Đào Khương cũng ngồi thẳng người dậy, phe phẩy quạt nói:

"Chưa từng nghe qua danh tiếng của Dư huynh liền nghĩ rằng Dư huynh là người dễ bắt nạt, không hề biết rằng Dư huynh đây là cố ý giữ mặt mũi giúp hắn, vậy mà bọn chúng còn không biết đường mà cảm kích nữa."

Từ lúc Hạ Vân Kỳ dưa ra ý kiến có việc thì nhắm thẳng vào cậu ta thì dáng vẻ hai kẻ kia nhanh chóng nản lòng hẳn đi, cuối cùng Đào Khương còn dùng giọng điệu thản nhiên nói ra những lời đó nữa, khiến cho đám thư sinh ngồi xem trò vui xung quanh cũng không khỏi bật cười.

Thậm chi có người còn hét lớn: "Đúng đấy, nếu như là muốn nhắm vào Hạ huynh thì không phải nên tìm Hạ huynh so bì thử mới đúng hay sao?"

Khuôn mặt tên mập tức tới đỏ au, không biết nên phản ứng sao cho tốt.

Không biết tên gầy đang nghĩ tới chuyện gì, hắn nở nụ cười châm biếm nhìn thẳng vào Hạ Vân Kỳ nói:

"Tài học của ngươi dù có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một phàm phu ham giàu sang phú quý mà thôi."

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play