Tác phẩm của Dư Chu sử dụng là thơ thất ngôn tuyệt cú, một bài thơ tổng cộng chỉ có hai mươi tám chữ cho nên rất nhanh thì đã viết xong.
Lúc hắn buông bút thì đồng thời những người đứng ở gần đó cũng đã đọc qua một lượt bài thơ của hắn xong rồi.
Nhóm thư sinh ban đầu còn sợ quấy rầy đến hắn vào khoảnh khắc Dư Chu buông bút xuống liền bắt đầu nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Thư sinh trước đó đề ghị hai người Dư Chu và Thôi Đồng mỗi người làm một bài thơ để so tài đưa ra đánh giá,
"Mấy chữ 'biết gió lay' này của Dư huynh vận dụng quá hay."
Những người khác cũng đưa ra ý kiến của chính mình.
Phóng đại nhất vẫn chính là Đào Khương, đúng là kiểu bị ánh mắt của mẹ ruột phụ thể, đến ngay cả những dụng ý mà Dư Chu chưa từng nghĩ tới hắn cũng đều có thể tìm ra được với những góc độ khác nhau để mà khen tặng.
Còn là cái kiểu làm cho người ta có thể biết rõ là đang được tán thưởng nhưng lại không làm quá mức tới nỗi khiến người khác phản cảm, ngược lại biết khống chế ở mức độ rất dễ chấp nhận, phải nói là khen người một cách cực kì có trình độ.
Nếu không phải Dư Chu xác thực là trước đây bản thân chưa từng quen biết với cậu ta thì bằng vào những hành vi như vậy của người này đều khiến hắn hoài nghi không biết tự lúc nào mà bản thân lại có nhiều thêm một tên tiểu đệ hâm mộ cuồng như thế này nữa.
Không bao lâu sau thì bên phía Thôi Đồng cũng đã viết xong, xung quanh cũng có không ít người bắt đầu khen ngợi những lời như đúng là tư duy nhanh nhạy, kết cấu câu từ chặt chẽ, nhưng để so sánh với tương tác trước đó của Đào Khương mà nói thì đúng là kém hơn rất nhiều.
Không biết có phải là đang cố ý nói cho bọn họ nghe hay không, trong những lời nói này Dư Chu còn nghe được một câu được đặc biệt nhấn mạnh,
"Chữ của Thôi huynh đúng là mạnh mẽ hữu lực, nét chữ cứng cáp."
Dư Chu và Đào Khương trao đổi ánh mắt một cái nhưng hai người đều không nói thêm gì nữa, thậm chí ngay cả Dư Ôn Lương nhỏ tuổi nhất ở đây cũng chỉ im lặng đứng ngay phía sau của Dư Chu.
Bọn họ không nói tự nhiên sẽ có thư sinh đứng xem bên cạnh bắt đầu chia nhau đọc bài thơ hai người mới làm xong lên.
Dư Chu tự mình viết cái gì thì đã không cần quan tâm nữa, hắn ngưng thần cẩn thận lắng nghe bên phía Thôi Đồng đang đọc những gì, qua một hồi sau liền có thể nghe rõ và ghi nhớ lại.
Tiếp đó hắn mới đưa mắt nhìn về phía Đào Khương và Dư Ôn Lương, trong mắt hiện rõ ý tứ xin thỉnh giáo từ hai người này.
Dư Ôn Lương vẫn còn nhỏ, nửa năm nay lại tiếp xúc nhiều với Dư Chu nên không cần nghĩ cũng sẽ đứng về phía Dư Chu rồi, cho nên căn bản là không có tỉ mỉ đánh giá sự khác biệt giữa hai bài thơ liền nói luôn:
"Tất nhiên là của Tiểu Chu ca ca càng tốt hơn rồi."
Đào Khương ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm,
"E rằng dù cho Tiểu Chu ca ca của ngươi chỉ cần tùy ý viết vài chữ thôi thì ngươi cũng đều cảm thấy của hắn là tốt nhất đi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Ôn Lương đanh lại, mím môi nói:
"Vậy ngươi cảm thấy của người nào tốt hơn hả?"
Đào Khương dùng chiếc quạt xếp đã được gấp lại chống cằm, cau mày tỏ vẻ khó lòng lựa chọn, sau khi thấy được vẻ mặt lo lắng của Dư Ôn Lương mới thỏa mãn 'soạt' một cái vung mở cây quạt trong tay ra, cười rạng rỡ nói:
"Đương nhiên là của Dư huynh hay hơn rồi."
Cậu ta vừa nói xong thì có người đã từng đọc qua cả hai bài thơ ở bên cạnh cũng gật đầu theo nói,
"Theo ý của cá nhân ta thì cũng càng thích bài thơ của Dư huynh hơn một chút."
Thực ra mấy thứ như thơ từ kiểu này chỉ cần trình độ chênh lệch không quã rõ rệt thì chính là mỗi người đều có sở thích riêng, cùng một bài thơ sẽ có người thích cũng sẽ có người không thích, càng huống hồ thơ mà hai người làm lại thuộc hai thể thơ khác nhau, nhất thời khó có thể phân chia cao thấp."
Nếu không đã không có cách nói văn vô đệ nhất.
Cho nên dù là nghe được có vài người nói rằng càng thêm yêu thích thơ từ của chính mình thì Dư Chu cũng không cảm thấy rằng mình đã thắng.
Đến khi có người chạy qua chạy lại giữa hai bên, sau khi đọc xong thơ do Dư Chu viết lại chạy qua xem bài của Thôi Đồng, cuối cùng là dùng ngữ điệu như xem náo nhiệt nói:
"Ta cảm thấy chữ của Dư huynh cũng càng đẹp hơn một chút."
Vốn dĩ chỗ của Dư Chu đã cách Thôi Đồng một khoảng, sau khi viết xong của mình hắn cũng cố ý không đi xem thử chữ viết của Thôi Đồng như thế nào, nghe thấy có người nói lời này liền nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Thôi Đồng một cái.
Không phải hắn tự tin thái quá đâu chứ vừa thoáng nhìn một cái hắn liền cảm thấy nếu chỉ nói về chữ viết thì chữ của hắn xác thực có thể thắng chắc luôn. Đúng lúc định thu hồi đường nhìn thì Đào Khương lại ghé sát qua thì thầm bên tai hắn:
"Mặt tên đó đen sì rồi kìa."
Dư Chu nâng mắt, chuyển đường nhìn từ bên trên tờ giấy viết thơ của Thôi Đồng lên trên khuôn mặt gã.
Thấy vẻ mặt hắn đúng là có chút khó coi, gã vội vàng đẩy đám thư sinh đang vây xung quanh ra đi tới bên cạnh bọn họ.
Khi vừa mới nhìn thấy chữ viết của Dư Chu thì Thôi Đồng đã phải trơn mắt há hốc mồm không thể tin được nói:
"Chữ của ngươi rõ ràng không phải là như thế này!!!"
"Lẽ nào chữ của Thôi huynh từ khi sinh ra đã như vậy rồi sao?" Dư Chu phủi nhẹ tay áo hỏi,
"Mọi người đều là người đọc sách, muốn có được chữ viết như hiện tại thì có ai không phải thức khuya dậy sớm miệt mài luyện tập mà ra cơ chứ."
Thôi Đồng vội nói: "Thế nhưng số giấy, bút mực cần sử dụng để luyện chữ..."
Dư Chu đoán được gã muốn nói cái gì, bởi vậy nên không đợi gã nói xong liền không cảm xúc liếc gã một cái, ngắt lời nói:
"Thôi huynh đừng khinh thiếu niên nghèo."
Nói xong hắn liền làm vẻ mặt không muốn nói nhiều mà thở dài một tiếng, lắc đầu rời đi khỏi đám đông mang theo Dư Ôn Lương tìm một góc đứng đợi.
Câu cuối cùng của Dư Chu ngữ khí rất nặng, trong số những thư sinh vây quanh cũng có rất nhiều người nhà nghèo không có điều kiện, đối với chuyện thiếu giấy thiếu mực trong lúc luyện chữ có sự đồng cảm sâu sắc, mà những lời vừa rồi của Thôi Đồng không khác nào cầm dao cứa sâu vào chỗ đau của mọi người.
Ánh mắt những người này nhìn về phía Thôi Đồng bất giác tăng thêm vài phần trách cứ cùng chán ghét.
Dư Chu và Dư Ôn Lương đứng ở một góc không bao lâu thì Đào Khương đã dẫn theo thư đồng vừa mới thu dọn xong đồ đạc nhà mình đi theo qua cùng, nhỏ giọng chúc mừng,
"Chúc mừng Dư huynh thắng lợi."
Không có người khác ở đây nên Dư Chu cũng không giữ vẻ mặt trước đó nữa, hắn mỉm cười lắc đầu nói:
"Lẽ nào Đào huynh không nhìn ra sao? Mọi người cảm thấy văn thơ của ta tốt là bởi vì trước đó nghe những lời kia của Thôi Đồng nên ngay từ lúc bắt đầu ta đã không có giá trị kỳ vọng nào cả, vậy nên sau khi thấy được những thứ ta đã viết mới càng dễ cảm thấy nó rất được."
Đào Khương sửng sốt một chút, tiếp đó mới cười thật tươi nói,
"Dư huynh quả nhiên là người sáng suốt, đúng là có một phần nguyên nhân từ đó mà ra."
Tiếp đó cậu ta lại chuyển cách nói:
"Có điều thơ của Dư huynh thực sự không hề thua kém so với của Thôi Đồng, chữ viết càng không có gì để nói, cách nhìn và cảm nhận lại không bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bên ngoài."
Dư Chu khẽ gật đầu tỏ ý tán đồng với cách nói của cậu ta.
Sau một hồi im lặng mới có chút tùy ý hỏi: "Không biết tại sao Đào huynh lại có ý giúp đỡ ta?"
Từ tiếng cười khoa trương khi mới bắt đầu cho đến những lời nói nhìn qua như đang xem náo nhiệt không sợ việc lớn sau đó đều mang theo sự thiên vị rõ ràng, dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Đào Khương lắc lắc quạt xếp trong tay, "Ta cứ cho rằng ngươi sẽ không hỏi tới chứ?"
Dư Chu im lặng không nói, bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu ta.
Một lúc sau Đào Khương bị đánh bại liền thu quạt nghiêm túc nói:
"Ta từng được nghe biểu ca nhắc tới ngươi."
"Biểu ca?"
"Hạ Vân Kỳ," Đào Khương nhướn mày, "Đừng nói với ta là ngươi không nhớ huynh ấy là ai rồi nhé?"
Dư Chu bật cười nói: "Sao có thể chứ."
Ngừng một lúc hắn lại nói: "Có điều hai người các ngươi không có điểm nào giống nhau cả."
"Đó là tất nhiên, ta đây là thiếu niên tuấn tú, phong độ ngời ngời tất nhiên là không giống với huynh ấy rồi." Đào Khương tự đắc nói.
Dư Chu thầm nghĩ không giống nhau ở đây không phải là nhìn ngươi phong độ tuấn tú mà Hạ Vân Kỳ hư nhược yếu đuối, không giống ở chỗ Hạ Vân Kỳ vừa nhìn chính là quân tử đoan trang còn ngươi thì không có điểm nào giống với nhân sĩ đứng đắn cả.
Có điều mấy lời này hắn cũng không nói ra mà chuyển đề tài hỏi:
"Tại sao Hạ huynh không cùng tới với ngươi vậy?"
"Ngoại tổ mẫu không đồng ý cho huynh ấy đi quá sớm," Đào Khương bĩu môi nói, "Còn ta ấy hả, chính là muốn tới đây xem vị Dư huynh không tầm thường trong lời nói của huynh ấy rốt cuộc là nhân vật như thế nào."
Dư Chu nhướn mày, "Vậy sau khi Đào huynh thấy rồi có cảm nhận ra sao?"
"Tính cách thật khác xa với tính cách của biểu huynh nhà ta mà," Đào Khương hừ hừ nói, "Ngược lại càng giống với ta hơn ấy chứ."
Dư Chu bật cười, Đào Khương thấy hắn càng giống với tính cách của cậu ta hơn có lẽ bởi vì chuyện vừa rồi hắn có đấu võ mồm với Thôi Đồng vài câu nhỉ?
Có điều cái người tên Đào Khương này đúng là rất thú vị.
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu thì Dư Chu đột nhiên nhớ tới cái người vẫn luôn châm gió thổi lửa đứng bên cạnh Thôi Đồng kia liền hỏi Đào Khương,
"Vị thư sinh họ An vừa nãy ngươi có biết gì về cậu ta không?"
"Không phải ngươi cố ý đấy chứ?" Đào Khương làm vẻ mặt không thể tin được nói.
Dư Chu vô tội nhìn lại cậu ta.
Dư Ôn Lương biết chuyện Dư Chu đã quên mất một số việc những cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh chứ không nói ra.
Thật lâu sau Đào Khương mới tấm tắc nói,
"Nếu như để An Thịnh Thư thấy được vẻ mặt này của ngươi, nghe được giọng điệu ngươi hỏi những lời này nói không chừng sẽ tức giận tới nhảy dựng lên mất."
"Cho nên rốt cuộc thì hắn là ai?"
"Một người trước đây cũng muốn bái sư làm học sinh của Khổng tiên sinh," Đào Khương nói,
"Có điều khi đó tuổi tác của Khổng tiên sinh đã cao nên không muốn thu nhận quá nhiều học sinh, sau khi thu nhận thêm ngươi liền từ chối cậu ta."
Dư Chu suy nghĩ một chút là có thể hiểu rõ được nguyên nhân trong đó.
Từ quan điểm lập trường của An Thịnh Thư thì tiên sinh lý tưởng từ chối thu nhận mình làm học sinh nhưng kết quả là thu nhận một tên ngu dốt khác thành học sinh dưới trướng của mình, chỉ cần nghĩ tới đây thôi đều cảm thấy không cam lòng, khó trách vừa rồi lại muốn nhân cơ hội đạp cho hắn một cước.
Đợi thêm một lúc nữa cuối cùng thì Hạ Vân Kỳ cũng ngồi xe ngựa thong dong đến muộn.
Tiểu Trúc vén rèm xe lên, Hạ Vân Kỳ bước xuống từ trên xe ngựa, thấy được Dư Chu cùng với Đào Khương đứng cùng một chỗ liền mỉm cười bước tới, đầu tiên là chào hỏi một tiếng với Dư Chu, sau đó mới quay về phía Đào Khương nói,
"A Khương với Dư huynh đã làm quen với nhau rồi chứ?"
"Đã làm quen rồi," Đào Khương gật đầu nói, "Dư huynh quả đúng là một người diệu kì."
Dư Chu:...
Sau đó hắn lại nghe Đào Khương ríu ra ríu rít kể hết những chuyện vừa mới xảy ra cho Hạ Vân Kỳ nghe.
Hạ Vân Kỳ vừa nghe vừa gật đầu.
Những thư sinh bên cạnh thấy bọn họ tụ lại cùng một chỗ cũng bắt đầu thảo luận rôm rả, có điều đa số đều tò mò tại sao Hạ Vân Kỳ lại tới tham gia hộ Đăng cao, không phải thân thể cậu ta không được tốt sao?
Tất nhiên hôm nay Hạ Vân Kỳ đã dùng hành động thực tiễn đến thay đổi ấn tượng của mọi người với thân thể không tốt của cậu ta, đồng thời cũng làm thêm hai bài thơ một về thác nước lưng chừng núi cùng với một bài về phong cảnh trên đỉnh núi đều khiến người ta khen ngợi không ngớt.
Nhất thời danh tiếng càng thêm vang dội, chiếm hết sự nổi bật của quần chúng thư sinh tham gia hội Đăng cao ngày hôm nay.
Đến tận lúc hội Đăng cao kết thúc, sau khi mọi người tỉ mỉ suy ngẫm lại thì gây ấn tượng sâu đậm nhất ngoại trừ người độc chiếm vị trí đầu bảng là Hạ Vân Kỳ ra thì chính là màn phản kích tuyệt đối của vị Dư Chu bị khinh bỉ ngay cả chữ viết cũng không được ngay ngắn gọn gàng lúc còn ở dưới chân núi kia.
Trong số mấy người Dư Chu chỉ có duy nhất Dư Ôn Lương là không nhận ra tình huống này, cậu chỉ nghĩ tới chyện đi theo mấy vị huynh trưởng có thể trau đồi thêm được rất nhiều kiến thức.
Cũng có người giống với Dư Chu nhận ra được, thế nhưng lại không để ở trong lòng.
Bốn người vừa đi vừa nói cực kì hợp ý, xuống đến chân núi mọi người đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lại hẹn ước ba ngày sau tụ tập thêm một lần nữa tại Hạ gia rồi mới cáo từ rời đi.
Mà trải qua hội Đăng cao lần này thì Dư Chu cũng coi như bắt đầu có chút danh tiếng trong giới học giả trong thị trấn của bọn họ.
Người dịch: Hana_Nguyen
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT