Tiếng cười của Dư Chu truyền đi rất xa trong đêm đen yên tĩnh, chọc cho người vốn có lý lẽ hùng hồn như Cẩm Xuyên cũng sắp không được tự nhiên luôn rồi, hắn nắn nhẹ ngón tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình mỉm cười nói: "Đệ nói đúng lắm!"
Cẩm Xuyên không nói nữa, chỉ hơi dùng sức nắm ngược lại bàn tay hắn.
Vừa về tới trước cổng nhà thì Dư Chu bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì đó liền cố ý dùng dáng vẻ nghiêm túc nói: "Vừa rồi có một chuyện đệ nói sai rồi, ta không phải chỉ thích có một mình đệ mà thôi."
"Huynh định nói còn thích thêm cả Thần Thần nữa chứ gì?" Cẩm Xuyên giãy khỏi bàn tay Dư Chu bước lên phía trước vài bước nói, ánh đèn lồng từ hai bên cổng lớn chiếu sáng dáng vẻ tươi cười vui vẻ của cậu, "Muộn rồi, nếu như Thần Thần mà nghe được lời kia của phu quân thì đêm nay khẳng định sẽ không cho huynh ngủ chung luôn đấy."
Dư Chu nhún nhún vai tỏ vẻ đặc biệt tiếc nuối nói: "Vậy biết làm sao bây giờ, nếu không nguyện ý ngủ chung với ta thì chỉ có thể để nó ngủ một mình trên chiếc giường nhỏ mới làm thôi."
Cẩm Xuyên nâng mí mắt cười tà nhìn Dư Chu. Cậu chuẩn bị nói gì đó lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên trong cánh cửa, quay đầu lại nhìn thì thấy Kỳ Tô đang dắt tay Thần Thần đi về phía cửa.
Vừa nhìn thấy song thân hai mắt của Thần Thần liền phát sáng lên, đôi chân nhỏ cố gắng bước qua ngưỡng cửa cao cao, ngẩng đầu hỏi: "Phụ thân, cha thân, hai người đi đâu thế ạ, lâu vậy mới trở về, Thần Thần muốn đi ngủ rồi!"
Dư Chu và Cẩm Xuyên nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của nhi tử nhà mình lại bất chợt nhớ tới đoạn đối thoại vừa nãy giữa hai người họ, tự nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.
Phản ứng của Cẩm Xuyên chính là xoay đầu tránh đi không nhìn Dư Chu nữa.
Da mặt của Dư Chu dày hơn một chút, chỉ đứng đó vuốt nhẹ cánh mũi một cái liền bế Thần Thần lên nói: "Phụ thân đưa Thần Thần đi ngủ luôn đây."
Cẩm Xuyên nhân lúc Dư Chu tới thu hút sự chú ý của Thần Thần cố ý đi tụt lại phía sau một chút hỏi chuyện Kỳ Tô vừa mới dắt Thần Thần qua đây,
"Thần Thần náo loạn với các ngươi hả?"
"Không có," Kỳ Tô lắc đầu, "Thần Thần ngoan lắm."
Đúng là rất ngoan, nhóc con chẳng cần phụ thân dỗ dành đã để mặc cho Dư Chu dẫn mình đi rửa ráy xong xuôi, sau đó lại tràn ngập hứng thú cùng cảm giác mới lạ nằm xuống chiếc giường nhỏ phụ thân chuẩn bị cho chính mình.
Có điều sau khi cậu nhóc lăn tròn vài vòng xong thì ánh mắt vẫn chuyển rời qua chiếc giường lớn bên cạnh, dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Dư Chu hỏi: "Vậy nếu buổi tối con tỉnh lại mà gọi phụ thân hoặc là cha thân thì phụ thân và cha thân có thể nghe thấy không ạ?"
"Tất nhiên là có thể rồi, để phụ thân làm thử cho con xem," Dư Chu nói xong liền di chuyển qua ngồi xuống mép đuôi giường, sau khi buông một bên rèm giường xuống liền nhỏ giọng gọi một tiếng 'bé con', sau đó lại đi tới bên cạnh giường nhỏ của Thần Thần hỏi, "Con có thể nhe thấy được không nào?"
"Nghe thấy được ạ." Thần Thần gật mạnh đầu một cái rồi mới rụt người vào bên trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn nhìn về phía Dư Chu.
Dư Chu kéo chăn nhỏ xuống phía dưới một chút giúp nhóc con nhà mình lộ ra cái mũi cùng với miệng nhỏ, góc chăn phía dưới chân cũng được dém kĩ càng rồi dùng đồ chơi bằng vải do Cẩm Xuyên làm chặn lại bên dưới. Làm xong tất cả hắn mới ngồi xuống bên cạnh Thần Thần dịu dàng nói: "Nhắm mắt lại nào, phụ thân kể chuyện cho con nghe."
Cùng với giọng nói ôn nhu vang vọng của Dư Chu thì đôi mắt vốn được mở to linh động của Thần Thần cũng dần dần nặng trĩu khép lại, đôi hàng lông mi dài cong vút cụp xuống, chạm vào làn da trắng nõn mềm mại tạo thành hai hàng bóng râm trên mặt của Thần Thần.
Dư Chu dừng câu chuyện mình đang kể lại, hắn vẫn ngồi tại bên cạnh giường của Thần Thần thêm một lúc lâu, đợi bé con ngủ sâu rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cuộc nói chuyện rôm rả bên trong gian sảnh phụ vẫn đang được tiếp diễn, Dư Chu ngồi xuống bên cạnh Cẩm Xuyển, rất nhanh thì hắn đã hoà mình gia nhập vào trong đó.
Thẳng tới lúc đoàn kịch bên ngoài đầu thôn cũng đã giải tán về hết thì mấy người bọn họ mới ai về phòng nấy đi ngủ.
Cẩm Xuyên bị Dư Chu kéo vào bên trong phòng, cậu nhìn Thần Thần đang ngủ say ngon lành bên trong giường nhỏ thì không nhịn được liếc mắt nhìn Dư Chu hỏi:
"Huynh tính thật sự để Thần Thần ngủ trong giường nhỏ của chính mình đấy à?"
"Đúng vậy, vả lại tự bản thân con nó cũng rất thích chiếc giường này mà." Dư Chu hùng hồn nói.
Cẩm Xuyên có chút bất lực nói tiếp, "Gần đây thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi mà huynh không sợ con nó nằm một mình đạp chăn rồi bị nhiễm lạnh hay sao?"
"Chắc hẳn sẽ không có đâu, thường ngày Thần Thần nằm ngủ đều rất quy củ mà," Dư Chu cân nhắc một chút rồi lại nói, "Cùng lắm buổi tối ta thức dậy trông coi con nó thêm vài lần là được."
Ý tứ chính là, lần này nhất định phải chia giường ngủ cho xong.
Thấy phu quân nhà mình kiên quyết như vậy thì Cẩm Xuyên cũng không nói thêm được gì, dù sao thì hiện tại không chia giường, sớm muộn gì cũng phải chia thôi.
Mấy người Hạ Vân Kỳ và Đào Khương ở lại nhà Dư Chu thêm hai ngày rồi mới quay trở về, ngày họ quay trở về thì Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên cũng đi cùng lên thị trấn một chuyến, hai người dự tính giải quyết cho xong vấn đề mua núi mấy ngày trước mới bàn bạc với nhau xong.
Huyện quan thấy Dư Chu liền mỉm cười nói: "Ta đoán được trong mấy ngày này ngươi khẳng định sẽ tới tìm, lần này là muốn mua đất ruộng phải không?"
"Ruộng đất tạm thời chưa mua vội," Dư Chu thuận miệng hỏi, "Nếu ta muốn mua ít đồi núi thì sao?"
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị huyện quan ngắt lời nói: "Không phải mỗi một người trong thôn các ngươi đều được chia cho một khối đất núi rồi hay sao?"
Dư Chu tất nhiên là biết chuyện mỗi người trong thôn họ đều được phân cho mội khối đất núi rồi, thậm chí còn có không ít nhà trồng trọt trên mảnh đất đó, có điều khối đất cỏn con đó căn bản là không đủ cho nhà hắn sử dụng.
Hiển nhiên là huyện quan cũng nghĩ tới vấn đề này, nhìn bộ dáng mỉm cười không nói của Dư Chu hỏi thêm: "Vậy ngươi muốn mua ngọn núi nào, để ta tra xem có nằm trong phạm vi đem ra mua bán được hay không."
"Vùng đất ngay bên dưới vách quỷ khóc cùng với Đồng thụ cốc." Dư Chu nói.
Huyện quan xoay người lấy tư liệu từ trên giá xuống lật tìm một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Hai khu vực đó không phải đều là đất hoang hay sao, ngươi mua về dùng vào việc gì được chứ?"
Dư Chu không che giấu nhưng cũng không nói rõ toàn bộ, nửa úp nửa mở nói: "Ta mua về để trồng một vài thứ."
Lần này huyện quan không hỏi thêm nhiều nữa, chỉ tính toán số tiền cần dùng để mua một mẫu đất núi cùng với chi phí có thể dùng thân phận cử nhân để miễn giảm đều nói rõ ràng rành mạch cho Dư Chu nghe.
Kì thực khi tham gia thi khoa cử thì đã có đề thi hỏi về sách luận, hiện tại Dư Chu còn đã thi đỗ được thân phận cử nhân thì sao hắn có thể không hiểu rõ những việc liên quan cơ chứ.
Có điều trong lúc huyện quan nói thì hắn cũng không tính ngắt lời ông, đợi huyện quan nói xong hai người mới ước định ngày mai sẽ do huyện quan tự mình tới đo đạc phân đất cùng với đào đường biên giới ngăn cách khoảng đất đã mua cho nhà hắn.
Giải quyết xong vấn đề mua núi Dư Chu liền đi tới nhà Hạ Vân Kỳ đón Cẩm Xuyên cùng với Thần Thần, một nhà ba người bọn họ đi dạo quanh thị trấn một vòng rồi mới trở về thôn.
Thu hoạch vụ thu xong thì cũng chính là bước vào khoảng thời gian nhàn rỗi, thế nhưng Dư Chu lại bận rộn không thôi. Sau khi mua đất núi xong thì ngoại trừ khu vực đã sinh trưởng sẵn cây chè cần xử lý lại ra thì vị trí đất trống khác cũng cần thuê người tới don dẹp sạch sẽ, đợi năm sau thu hoạch chè xuân xong là có thể bắt đầu thử nghiệm nuôi dưỡng chè giống ở những vị trí trống khác, như vậy mới thực hiện được bước tiếp tục phát triển về sau.
Huống hồ nếu hắn muốn đem nghiệp trà phát triển thành sự nghiệp của riêng mình thì hai vùng cây chè có sẵn kia đúng là quá ít, ngoài ra dù cho tuổi thọ của cây chè khá cao thì cũng sẽ có một ngày lão hoá khô cằn.
Muốn đảm bảo tính lưu truyền rộng rãi và liên tục thì nhất định phải không ngừng trồng ra được giống mới.
Chỉ có Dư Chu dẫn theo Lâm Nhạc đi xử lý những việc này thì chắc chắn không thể nào làm hết được nhiều việc đến thế. Cho nên hắn quyết định mời thêm người dân trong thôn tới làm công, tiền công trả bằng với giá trước đây mọi người tới sườn núi Lạc Phong làm việc là hai mươi văn tiền một ngày.
Giá cả nơi này vài năm liền cũng không có biến hoá nào cả, hai mươi văn tiền một ngày đã được coi là mức thu nhập khá cao cho một người, huống hồ trong khoảng thời gian này bên phía ruộng đồng đã không còn việc gì để làm nữa, vừa nghe nói Dư Chu cần thuê người tới làm việc thì phần đông nam nhân trai tráng trong làng đều tới báo danh hết.
Yêu cầu của Dư Chu cực kì đơn giản, chỉ cần đào hết số thực vật cũ sinh trưởng trên núi đi, sau đó mới làm thành từng khối ruộng bậc thang một, để thuận tiện cho việc trồng cây chè vào năm sau.
Hắn không định xử lý hết số núi mua về trong một lần luôn, thứ nhất là bởi vì số lượng cây chè dại cũng chỉ có bấy nhiêu, vậy nên số lượng cây giống có thể sinh sản trong vòng một năm cũng có hạn, nên có đào núi làm ruộng trước cũng không có tác dụng gì.
Còn một điểm nữa, cũng chính là điểm quan trọng nhất chính là nếu đào hết thực vật trên núi trong một lần và chỉ để lại chút cây chè dại kia thì sẽ tạo nên tình trạng thoát nước của thổ nhưỡng nơi này. Bởi vậy chỉ có thể thực hiện từng chút một.
Người tới làm công đều là người dân trong làng cả, thấy Dư Chu mua núi giương cao tinh thần khai khẩn đất hoang thì mọi người đều có chút tò mò muốn hỏi xem hắn tính làm cái gì.
Mặc dù chuyện này sớm muộn gì thì mọi người cũng đều biết hết, huống hồ hắn với Cẩm Xuyên cũng từng thương lượng với nhau từ trước, nếu như trong thôn có người muốn làm thì hai người họ sẽ dẫn dắt mọi người cùng nhau làm.
Có điều hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để tuyên truyền ra ngoài, tính cách của phu phu hai người đều thuộc loại cẩn thận, trước khi làm chuyện lớn gì thì hai người họ đều muốn suy xét chu toàn trên mọi phương diện rồi mới bắt tay vào hành động.
Hai người đều biết tới và đồng thời hiểu rõ một đạo lý chính là những thứ càng dễ dàng đạt được thì phần lớn mọi người đều sẽ không biết trân trọng, cũng giống như thứ được tặng không tới cửa thì đều chẳng phải đồ đáng quý.
Cho nên Dư Chu chỉ ậm ờ nói: "Dự tính dùng để trồng cây, mọi người có muốn cùng làm không?"
Cây gỗ trên núi nhiều vô số kể, có quý giá tới đâu thì cũng chỉ là cây gỗ mà thôi, đợi cây lớn tới lúc có thể đem đi bán lấy tiền thì không biết đã trải qua mấy chục năm dòng rồi ấy chứ, Dư Chu là cử nhân nên không cần giao nộp tiền thuế đất, bọn họ thì không giống vậy, chỉ có bị ma ám thì mới theo sau giày vò cùng với nhà hắn.
Cho nên sau khi người dân trong thôn nghe hắn nói vậy thì đều buông tha cho ý nghĩ ăn theo với nhà họ. Vả lại nếu đây thực sự là con đường có thể kiếm tiền thì liệu có ai sẽ thản nhiên nói ra ngoài đồng thời mời mọi người cùng theo hay sao?
Mọi người đều cảm thấy đây là chuyện không có khả năng, dù cho hiện giờ Dư Chu đã có thân phận cử nhân thì cũng vậy.
Chỉ có duy nhất hai nhà Khánh thúc và Trần gia hàng năm vẫn thường đi hái lá chè cho Dư Chu là vừa nghe Dư Chu nói như vậy liền thoáng có dự đoán và ý tưởng trong lòng.
Trước khi bầu trời có tuyết rơi thì mảnh đất Dư Chu dự tính trồng cây chè vào sáng năm cũng đã được xử lý xong, người bên Trần gia chọn ra một ngày mọi người đều rảnh rỗi mời cả nhà Dư Chu và Khánh thúc qua làm khách, sau khi cơm nước no say thì Trần thẩm mới mở lời hỏi Dư Chu: "Ngày hôm đó ở trên núi ngươi hỏi mọi người có muốn theo cùng trồng cây với mình hay không là có ý định để mọi người trồng cây còn mình thu mua búp lá hay sao?"
Dư Chu chưa từng nghĩ có thể giấu giếm được người bên Trần gia và Khánh thúc chuyện này, hắn cảm thấy với tính cách của người hai nhà thì chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm làm gì, vậy nên hắn nói thẳng: "Không phải để cho ta thu mua tất cả, mà là tính dạy mọi người cách sao lá trà."
Dư Chu nói hẳn hai chữ lá trà ra ngoài khiến người bên Trần gia và Khánh thúc đều cảm thấy kinh ngạc khó tin, tiếp theo lại đổi thành vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Thật lâu sau Khánh thúc mới nuốt ngụm nước miếng, khó khăn mở miệng hỏi: "Chuyện như thế này ngươi chỉ nên dạy cho hậu đại của mình thôi mới đúng."
"Nếu sau này chúng muốn học thì tất nhiên là ta sẽ dạy cho sau rồi," Dư Chu mỉm cười nói, "Còn về chuyện dạy cho người dân trong thôn thì cũng vì mọi người đều là người cùng tông cùng tộc, nếu ta đã tìm ra được con đường phát triển đi lên thì tất nhiên cũng muốn kéo mọi người đi lên cùng với mình rồi."
Lời nói ra tất nhiên đều là phải lựa chọn từ ngữ tốt đẹp dễ nghe, còn có lời phía sau mà Dư Chu còn chưa nói tới chính là nếu như cả thôn mà chỉ có một mình hắn biết sao trà mang đi bán thì dưới tình huống có sẵn nguồn tiêu thụ mặc dù có thể bán được với giá cả đắt đỏ, nhưng vẫn sẽ bởi vì sản lượng trà có hạn mà không có bao nhiêu người có thể thưởng thức được lá trà do họ làm ra cả.
Nhưng chỉ cần tất cả người trong thôn đều trồng thì với điều kiện khí hậu thời tiết nơi đây Dư Chu chưa bao giờ cần lo lắng chuyện không trồng ra được trà ngon, đến lúc đó con đường tiêu thụ được mở rộng, nếu như có thể để cho toàn bộ đất nước Đại Viêm thậm chí là các nước ngoại bang đều biết được vùng đất này của bọn họ có được trà ngon thì người được lợi không chỉ có người dân trong thôn hiện tại, mà còn có con cháu tử tôn của hắn về sau nữa.
Trần đại nương im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Mặc dù suy nghĩ của người cũng là vì muốn tốt cho mọi người, thế nhưng tốt nhất là đừng nên tiết lộ chuyện này ra bên ngoài vội, càng không nên chủ động nhắc tới chuyện dạy lại phương pháp trồng chè sao trà cho người dân trong thôn. Đợi sang năm hoặc qua vài năm nữa tất cả người trong thôn đều biết đến chuyện ngươi trồng chè sao trà rồi để lý chính cùng với các vị trưởng bối trong thôn đứng ra ngỏ lời mời thì hẵng đồng ý dạy lại cho mọi người sau."
Đây cũng chính là cách nghĩ ban đầu của Dư Chu và Cẩm Xuyên, chỉ là đối với gia đình nhà Trần gia và Khánh thúc thì Dư Chu vẫn đều nguyện ý giúp đỡ nhiều hơn, sau khi đồng ý với lời dặn dò nhắc nhở của Trần đại nương thì hắn lại mỉm cười hỏi:
"Vậy ý kiến của đại nương với đại thúc như thế nào? Không biết hai nhà có tính toán gì không, nếu mọi người muốn năm sau cùng trồng với nhà chúng ta thì mùa đông năm nay phải chuẩn bị xong phần đất đai dùng để trồng trọt đấy, đến lúc đó mọi chuyện mà đều thuận lợi cả thì chắc hẳn nhà ta có thể bớt ra chút cây giống chia cho mọi người trồng."
Hắn vừa nói ra mấy lời này thì bất kể là người Trần gia hay Khánh thúc đều xuất hiện vẻ mặt kích động cùng phấn khởi.
Thế nhưng mọi người rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, Trần đại nương lại nói: "Vẫn là đợi mọi người trong thôn cùng làm thôi, vốn dĩ hai nhà chúng ta đều qua lại khá thân thiết với nhà ngươi, giờ mà thấy chúng ta mua núi đào đất chuẩn bị theo gót chân nhà các ngươi thì không biết sẽ có thêm bao nhiêu người trong thôn cũng sẽ làm theo đâu, đến lúc đó có người cố ý vin vào lời nói hôm trước của ngươi ở trên núi mang ra kiếm chuyện, lại thêm nhóm trưởng bối trong thôn giảng hòa không theo nguyên tắc kia ngược lại chỉ có thể khiến cho ngươi và Cẩm Xuyên thêm khó xử mà thôi."
Những lời bà nói đều là chuyện có khả năng sẽ phát sinh cho nên những người khác sau khi nghe xong mặc dù đều cảm thấy có chút thất vọng nhưng lại đều tỏ ý tán đồng với cách nói của Trần thẩm.
Dư Chu càng không muốn gây thêm rắc rối, sau khi thuận theo lời khuyên nhủ của Trần đại nương gật đầu đồng ý thì lại đưa ra kiến nghị: "Vậy thì mọi người có thể mua đất để đấy trước, sau này đỡ phải chen lấn với mọi người mà cũng có thể lựa chọn được vị trí tốt trước."
Trần thẩm bất lực nói: "Mua đất còn không phải muốn nói cho mọi người biết là chúng ta muốn trồng cây chè cùng với ngươi hay sao, chuyện lớn như vậy sao có khả năng giấu được mọi người trong thôn cơ chứ."
"Ta để Lâm Nhạc đi cùng với mọi người là được," Dư Chu nói, "Có thể nói với bên ngoài trước là do ta cảm thấy đất đai không đủ dùng nên muốn mua thêm."
Đây đúng là cách làm có thể thực hiện được, người bên Trần gia cùng với Khánh thúc nghe xong liền đồng loạt gật đầu nói: "Được đó, vậy thì dựa theo cách của ngươi làm đi."
Người dịch: Hana_Nguyen
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT