Tô Tửu đương nhiên là không chịu nghe.

Trên đời này thứ khiến cậu không thể chịu nổi nhất đó chính là mùi hoa hồng.

Trình độ chán ghét này so với Bạch Kiêu chán ghét sầu riêng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mỗi lần ngửi là sẽ cảm thấy không khỏe.

Bạch Kiêu lúc đầu không có ý định can thiệp vào sở thích hay không thích của Tô Tửu, cho đến khi anh phát triển một loại pheromone hương hoa hồng vào mùng một.

Ánh mắt anh hạ xuống, rút lại những suy nghĩ của mình.

Bạch Kiêu đứng bên cạnh bàn ăn, nhướng mi, lạnh lùng nói: "Một đóa hồng hay là hoa hồng tràn ngập khuôn viên trường Nhất Trung, cậu chọn đi."

Tô Tửu: "..."

Người ta đồn rằng, cô hiệu trưởng của trường Nhất Trung rất yêu hoa hồng, nhờ vậy mà trong khuôn viên trường Nhất Trung đâu đâu cũng thấy bóng dáng của hoa hồng.

Họ thậm chí còn đặc biệt mở ra ba mẫu đất trồng, toàn bộ đều trồng hoa hồng.

Nhờ vậy, Nhất Trung từng được đánh giá là ngôi trường cấp 3 đẹp nhất thành phố.

Khi Tô Tửu chuẩn bị lên Cao Trung, cậu đã buồn rầu vì điều này trong một khoảng thời gian dài.

Không chọn Nhất Trung, các trường Cao Trung khác cách nhà cậu quá xa, việc đi lại đều phải đi trước một giờ để kịp thời gian.

Nếu mà chọn Nhất Trung, hoa hồng ở khuôn viên trường sẽ khiến cậu lăn đùng ra chết cho mà xem.

Nhớ rõ lúc ấy, Bạch Kiêu vỗ đầu cậu, nói: "Chọn Nhất Trung đi, khi khai giảng xong, chắc chắn không còn hoa hồng."

Vì vậy, Tô Tửu liền chọn Nhất Trung.

Ngày đầu tiên đi học, nhìn thấy khuôn viên trường Nhất Trung không còn bóng dáng của một bông hồng nào. Tô Tửu mừng rỡ muốn ôm ôm,hôn hôn Bạch Kiêu một cái.

Chính vì vậy, mỗi khi nghe các đàn anh, đàn chị than thở về việc mất đi cánh đồng hoa hồng, cậu đều âm thầm đi đường vòng, cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ...

Cũng chả có gì.

Tô Tửu chỉ sợ mọi người biết mình là đầu sỏ khiến cho hoa hồng biến mất khỏi Nhất Trung, sẽ gọi người đánh cậu.

Nhưng chỉ vài ngày sau khi khai giảng Cao Trung, Bạch Kiêu lại muốn trồng hoa hồng!.

Ánh mắt Tô Tửu tràn ngập vẻ lên án: "Cậu thay đổi rồi, cậu không còn là cún con trước kia nữa rồi!"

Bạch Kiêu không dao động, chỉ vào những bông hồng đỏ tươi trên bàn ăn: "Cho nên, cậu chọn đi?"

Tô Tửu uỷ khuất nhìn Bạch Kiêu, sau khi ý thức được anh không phải là đang nói giỡn, cuối cùng thở dài một cái, chán nản nói: "Nghe cậu."

Bịt mũi, cậu nhích từng bước, tốn hết công sức hồi lâu mới di chuyển được tới bàn ăn.

Ngẩng đầu, lại nhìn Bạch Kiêu một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia năn nỉ.

Bạch Kiêu vẫn không thay đổi sắc mặt: "Cái mũi, buông ra."

Tô Tửu bất đắc dĩ buông lỏng bàn tay đang bịt mũi ra, cam chịu cúi xuống, dí mũi vào đóa hoa hồng, hít một hơi thật sâu.

Chỉ trong chốc lát, đồng tử tán loạn, khuôn mặt như không có chút máu.

Tô Tửu cố hết sức không rời bỏ đóa hoa hồng, dường như đang tự hành hạ chính mình, cậu lại gần, muốn ngửi mùi hoa hồng thêm lần nữa.

Nhưng lần này, Tô Tửu lại không ngửi được mùi gì!

Bởi vì, Bạch Kiêu đã lấy những bông hồng này xuống.

Không chỉ lấy những bông hồng này xuống mà còn từ trong túi lấy ra một cái túi khác, nhét hoa hồng vào rồi ném thẳng vào thùng rác.

Mùi hoa hồng dần tản đi, đồng tử một lần nữa tràn đầy sức sống.

Ngẩng đầu, đụng phải con người Bạch Kiêu sâu không thấy đáy.

"Quên đi". Bạch Kiêu vừa nhìn Tô Tửu liền dời mắt đi, cụp mắt cười khổ:"Quên đi.'

"Quên đi, không chịu nổi thì thôi,chỉ là..."

Anh nhắm mắt lại, tỉnh táo nói với chính mình: "Cứ coi như tớ với cậu thật sự không có duyên phận."

Nghe tiếng bước chân vang lên.

Tô Tửu tiến lên hai ba bước, đi vòng qua phía sau Bạch Kiêu, không cho anh cơ hội phản ứng, liền xé miếng dán hạn chế trên người anh, đưa mũi lên hít hung hăng ngửi một ngụm.

Bạch Kiêu cả người cứng đờ.

Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, anh sững sờ tại chỗ, khô khốc nói:"Cậu, cậu làm gì vậy"

Ngữ khí Tô Tửu uể oải: "Lấy hoa hồng rèn luyện sức bền."

Giống như cảm thấy vô lực, cậu dựa nửa người vào lưng Bạch Kiêu, vô thức nói ra những lời khiêu khích: "Không biết vì sao, mặc dù tớ không chịu được mùi hoa hồng, nhưng lại chịu được mùi Pheromone hoa hồng của cậu."

Dù có thích hay chán ghét, cậu cũng đã ngửi mùi Pheromone hoa hồng của Bạch Kiêu trong 3 năm.

Ngay từ lần đầu e sợ, tránh còn không kịp, nhưng trong khoảng thời gian cũng có thể chịu đựng được.

Vì vậy, sau khi nhìn thấy Bạch Kiêu lấy hoa hồng ra, mặc dù trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.

Thử ngửi xem, có khi cậu không còn ghét hoa hồng nữa thì sao?

Nhưng không may, mọi thứ phản tác dụng.

Tô Tửu vẫn ghét mùi hoa hồng.

Đó là lực cản sâu thẳm trong tâm hồn, là sự ghê tởm trong tiềm thức, không thể thay đổi được.

Nhưng Bạch Kiêu thì khác.

Ngay cả vào ngày mùng một đó, Bạch Kiêu đã phân hóa ra Pheromone hương hoa hồng trước mặt Tô Tửu, mùi của nó khiến cậu muốn đập vào tường và ngất xỉu luôn, nhưng cậu chung quy cũng không thể rời bỏ đối phương.

Cậu ở bên Bạch Kiêu rất lâu, mãi đến khi Pheromone trên người anh hoàn toàn ổn định, cậu mới vội vàng chạy vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo bên mép bồn cầu.

Cậu đã nôn mửa dữ dội trong phòng tắm rất lâu, đến nỗi sắc mặt trắng bạch lại.

Nhưng còn có một người sắc mặt còn trắng hơn cậu, đó chính là Bạch Kiêu, người vẫn luôn nhìn cậu ở cửa nhà tắm.

Lúc ấy, Tô Tửu mơ hồ có thể nhìn ra được, trong ánh mắt Bạch kiêu có chút buồn bã.

Đó cũng là lúc, Tô Tửu đột nhiên có dục vọng mãnh liệt, nhất định phải thích ứng được với mùi Pheromone của Bạch Kiêu.

Đã 3 năm kể từ khi Bạch Kiêu phân hóa thành Alpha.

Trong 3 năm nhất định cũng có một chút ảnh hưởng. Hơn nữa, Tô Tửu sẽ cố ý và vô ý tới gần tuyến bài tiết của Bạch Kiêu, ngửi được mùi Pheromone dễ chịu trên người anh, cho nên Tô Tửu đã quen với hương hoa hồng trên người Bạch Kiêu.

Nhưng Tô Tửu chưa bao giờ đề cập rõ ràng vấn đề này với Bạch Kiêu, vì vậy Bạch Kiêu vẫn chưa biết rằng Tô Tửu có thể chịu được mùi Pheromone của mình.

Kết quả là, trái tim đã tan vỡ của Bạch Kiêu như hoàn toàn sống lại, trong nháy mắt đem những giác ngộ vừa nãy ném ra sau đầu.

Nhưng anh vẫn như cũ nâng nâng trong lòng, thăm dò hỏi: "Thật sự không có vấn đề gì sao?"

Cậu khịt lớn và hít một ngụm lớn Pheromone hương hoa hồng.

Cậu muốn nói rằng hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng khi lời nói đến miệng, nó lại trở thành: "Ừ, có một vấn đề."

Giọng nói có phần mềm mại.

Tia sáng vừa mới xuất hiện trong ánh mắt Bạch Kiêu lại mờ đi, anh cười khổ nói; "Quả nhiên,..."

"Tớ mỏi chân."

Bạch Kiêu còn chưa nói xong, liền ngửi thấy nồng nặc mùi Pheromone vị sầu riêng.

Vẻ mặt anh giật mình, hoảng sợ nói: "Cậu, cậu phát tình!"

Tô Tửu không trả lời.

Bạch Kiêu cảm thấy trên lưng anh càng ngày càng nặng, hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào gáy, một lúc một nóng hơn.

Như bị sức nóng của Tô Tửu lây nhiễm, mặt anh cũng đỏ bừng với tốc độ mắt thường cũng thể thấy.

Nhìn từ bên ngoài, dường như cả hai người đều đang phát tình.

Đây là lần đầu tiên Bạch Kiêu gặp phải tình huống như vậy, khẩn trương nói: "Cậu, cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì mới là lạ!" Tô Tửu vừa khóc vừa nói: "Xem ra tớ vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với vai omega này, quên mất rằng, không thể tuỳ tiện ngửi mùi Pheromone của Alpha.'

Tô Tửu lần này thật sự khóc.

Khoé mắt đỏ hoe, rất đáng thương.

Đó đều là những giọt nước mắt sinh lí do Pheromone của Alpha ép ra.

Bị Bạch Kiêu dùng Pheromone ép bức, cho dù Tô Tửu có tốt tính đến đâu, tính khí bây giờ của cậu cũng rất là tệ.

Huống chi bản thân cậu cũng chẳng tốt tính gì.

Nửa thành thật nửa oán trách: "Tớ yêu Beta, tớ thích Beta. Vì cái gì tớ không phải là Beta chứ? Tớ không muốn làm Omega, tớ không muốn sinh con đâu! Tớ muốn được chuyển giới! Muốn đi cắt tuyến thể vào ngày mai! Thời tiết nóng nực chết tiệt! Kì phát tình đáng chết, tớ không muốn chơi nữa!"

Bạch Kiêu: "Phì!"

Anh biết tình huống này không nên cười, nếu không khả năng rất cao sẽ chọc giận Tô Tửu.

Nhưng mà anh nhịn không được.

Anh và Tô Tửu đã được kiểm tra về giới tính trước khi sinh ra.

Kết quả là anh có 99,999% cơ hội trở thành Alpha, về cơ bản là anh đã định sẵn trở thành Alpha rồi.

Mà sự thật chính là sự thật. Thời điểm mùng một anh đã phân hoá thành Alpha, không chỉ là Alpha phân hoá sớm nhất tại trường, còn là Alpha có gen cao cấp.

Bất quá, Tô Tửu kiểm tra kết quả lại cho thấy, có 68.341% khả năng không phân hoá, 31.651% khả năng phân hoá thành Omega, yếu ớt 0,008% khả năng phân hoá thành Alpha.

Nhưng khác với phần lớn người mong được phân hoá, Tô Tửu lại suốt ngày thắp hương cầu Phật, chỉ cầu xin đừng phân hoá.

Cậu ấy gần như đã đạt được ước nguyện của mình.

Bởi vì hầu hết mọi người sẽ phân hoá vào Sơ Trung nhưng Tô Tửu vẫn chỉ là một Beta sau khi tốt nghiệp Sơ Trung.

Anh nhớ lúc đấy Tô Tửu rất vui vẻ, sau khi tốt nghiệp Sơ Trung, cậu ấy đã hẹn với một vài người bạn thân nhất của mình để cùng nhau đi hát cả đêm, lý do là để ăn mừng cậu ấy đã đạt được ước nguyện của mình, được xác nhận là một Beta và không cần lo lắng về Pheromone với những chu kì phát tình.

Bạch Kiêu hoàn toàn không quan tâm Tô Tửu có phân hoá thành Omega hay không.

Anh chính là thích Tô Tửu, bất kể cậu ấy là Beta hay Omega, cho dù cậu ấy có cùng giới tính Alpha với mình, Bạch Kiêu cũng sẽ không từ bỏ, tiếp tục thích cậu ấy.

Bạch Kiêu cũng được mời tới bữa tiệc đó.

Nhưng không ai nghĩ rằng sau khi anh và Tô Tửu chuẩn bị rời khỏi Bạch gia để đến buổi tụ hội hôm đó, Tô Tửu lại phân hoá mà không báo trước.

Mùi sầu riêng không thể kiểm soát nồng nặc tỏa ra từ tuyến thể của Tô Tửu. Khi ấy, mặt cậu ấy đỏ như con tôm chín.

Giọng nói muốn mềm mại là có bao nhiêu mềm mại, ánh mắt quyến rũ có bao nhiêu quyến rũ, trực tiếp khiến người khác như trở thành vũng nước.

Anh vẫn không thể diễn tả nổi cảm giác lúc đó của mình.

Pheromone của Tô Tửu có hương gì khác không tốt sao?

Cố tình nó lại là mùi sầu riêng.

Nó khiến anh xanh mặt, muốn chạy đi.

Đôi mắt của Bạch Kiêu bắt đầu đỏ lên và muốn đánh dấu cậu ngay tại chỗ

Vì sự cố phát sinh đột ngột này, kế hoạch ăn mừng suốt đêm của Tô Tửu hoàn toàn bị phá hỏng.

Sau khi Pheromone dần ổn định, cậu ấy lại bơ phờ một lúc lâu.

Tô Tửu đã phân hoá mới được 2 tháng. Bạch Kiêu thấy cậu lâu rồi không phàn nàn gì về giới tính của mình, cho rằng cậu là đang suy nghĩ.

Hôm nay anh mới phát hiện ra, nguyên lai là cậu chẳng có suy nghĩ gì cả, chỉ là trong tình huống như vậy cậu bắt buộc phải tiếp thu mà thôi.

Dù sao Omega cũng có thể qua phẫu thuật để biến thành Beta, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể.

Tô Tửu cùng lắm chỉ oán trách vài câu, không thể nào thật sự làm tổn thương tới thân thể của mình.

Dù vậy, Bạch Kiêu vẫn thấy vẻ mặt đau khổ và phàn nàn của Tô Tửu quả thực rất buồn cười.

Tô Tửu đang rất khó chịu vì kì phát tình, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của Bạch Kiêu tâm trạng lại còn tệ hơn nữa.

Bởi vì vậy, sau khi Bạch Kiêu đỡ cơ thể đang ngã của Tô Tửu xuống, đặt cậu nằm trên sô pha, ạnh nhận lại được cái trừng mắt hung ác dữ dội của Tô tửu.

Nó trông giống như một con mèo con bị dồn vào đường cùng, vừa đáng yêu lại vừa dễ thương.

Khoé miệng Bạch Kiêu không khỏi cong lên lần nữa.

Vì thế, Tô Tửu lại lườm anh một cái, bẹp miệng nói:" Tại sao cậu không đeo vòng tay ức chế? May mắn thay, tớ luôn giữ chiếc vòng tay kiềm chế bên mình. Nếu không, bất kể là cậu có thích hay không thích hương sầu riêng của tớ, chỉ sợ cậu sẽ lao vào rồi cắn tớ một cái thôi.

Lần này khoái cảm đến mãnh liệt như vậy, cũng là do Bạch Kiêu không đeo vòng tay ức chế pheromone.

Tô Tửu chỉ mới phân hóa thành Omega vào mùa hè năm ba Nhất Trung thôi, tuyến thể còn chưa phát triển hoàn toàn,làm sao có thể chịu được Pheromone của Alpha cấp S.

Bạch Kiêu liếc nhìn chiếc vòng buộc trên tay Tô Tửu. Trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Giá như không có chiếc vòng này thì tốt biết mấy, như vậy anh có thể thuận lý thành chương...

Lắc đầu, anh xua đi những suy nghĩ không phù hợp trong đầu.

Bạch Kiêu lại chú ý tới trên mặt Tô Tửu, cười lạnh một tiếng nói:"Cậu không thể ngửi được mùi hương của Alpha, theo như lời cậu nói, ngửi được chân sẽ mềm nhũn, như vậy thế giới đã sớm loạn rồi. Về phần căn bản, sợ là cậu quên mất chính mình là đang trong thời kì phát tình?"

Tô Tửu bất đắc dĩ di chuyển bộ não về kì phát tình làm cho bối rối, phát hiện ra rằng thực sự là như vậy.

Thế giới ABO có thiết lập về kì động dục sẽ khiến cho Omega vô cùng đau đớn. Thông thường được gọi là kì phát tình. Thông thường mỗi tháng 1 lần.

Có hai giải pháp. Uống thuốc ức chế hoặc để alpha đánh dấu.

Đánh dấu được chia làm hai loại: Đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn.

Đánh dấu tạm thời đóng vai trò như thuốc ức chế, trong khi đánh dấu vĩnh viễn thường xảy ra giữa những người yêu nhau hoặc bạn đời yêu nhau sâu sắc.

Nghiên cứu học cho thấy đối với Omega, việc đánh dấu tạm thời sẽ khiến Omega bị nghiện Pheromone của Alpha ở một mức độ nhất định.

Mức độ gen của Alpha càng cao thì mức độ nghiện càng lớn.

Loại nghiện ngập này là do gen của Alpha và Omega quyết định, đối với cơ thể con người nó không có hại.

Ở phần đầu của cuốn tiểu thuyết.Tạ Kha đã cho Bạch Kiêu một cái kí hiệu tạm thời.

Trước lạ sau quen, đánh dấu nhiều lần trực tiếp trở thành kí hiệu vĩnh viễn.

Nếu không phải do cái gọi là nghiện kia. Tô Tửu khó chịu như vậy, không chừng sẽ ngoan ngoãn để cho Bạch Kiêu cắn một cái để giải tỏa nhu cầu cấp bách này.

Nhưng không thể cắn, nó sẽ gây nghiện.

Nhấc chân đá vào bắp chân của Bạch Kiêu một cái, Tô Tửu ra lệnh:"Nói nhảm, đi lấy thuốc ức chế cho tớ mau!"

Đáng tiếc, chân của cậu rất yếu, một cước này chẳng những không đau, ngược lại còn có một loại dụ hoặc và ý tứ gì đó.

Âm thanh bởi vì kì phát tình mà trở lên ngọt ngào mềm mại, không có vẻ gì là ra lệnh, ngược lại càng giống như làm nũng.

Bạch Kiêu cau mày, cận thận cân nhắc giữa "cắn một miếng" Tô Tửu hay "đưa cho Tô Tửu thuốc ức chế".

Lý trí mách bảo anh đi lấy thuốc ức chế cho Tô Tửu.

Nhưng linh tính nói cho anh biết, hiện tại anh lên trực tiếp đánh dấu Tô Tửu. Sẽ thật tốt nếu anh nhân cơ hội này để cho Tô Tửu nghiện Pheromone của mình.

Sau khi Tô Tửu tỉnh táo lại, anh sẽ tuỳ tiện lấy cớ nói "không tìm được thuốc ức chế". Tô Tửu còn có thể làm gì chứ?

Bạch Kiêu nhất thời tưởng tượng lung tung, thậm chí còn nghĩ rằng bởi vì Tô Tửu nghiện Pheromone của mình, lần sau đến thời kì phát tình sẽ làm nũng với anh, hy vọng anh đánh dấu cậu ấy một lần...

Nhưng bất kể ý tưởng trong đầu có hấp dẫn đến đâu, Bạch KIêu cuối cùng cũng đeo vòng ức chế vào, sau đó đi lên phòng Tô Tửu lấy một viên ức chế.

Cắm ống hút đưa tới bên môi Tô Tửu:"Mau uống đi."

Tô Tửu ngoan ngoãn uống.

Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Thuốc ức chế không giải toả được sự căng thẳng trong cơ thể của Tô Tửu mà ngược lại còn khiến cho nhiệt độ cơ thể của Tô Tửu trở lên nóng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play